Khụ khụ, các vị khán quan, còn nhớ tin tức mang tính bùng nổ mà toàn bộ quý tộc lớn nhỏ đều biết không? Lóc nhóc một bầy rắn nhỏ, dưới sự trù tính của gia đình, liều mạng đến thử thái độ của Đấng Cứu Thế. Nhưng trước đó, phòng ngủ của Đấng Cứu Thế cách phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Viện trưởng quá gần, không thể tạo động tĩnh quá lớn, mà sau đó...
Ni mã! Đấng Cứu Thế trực tiếp dọn tới ở chung với Xà Vương đại nhân rồi, vậy bọn nó phải làm sao đây!
Nhưng mà, bọn nó là ai? Rắn nhỏ nhà Slytherin làm sao có thể dễ dàng buông tha vậy chứ?!
Không từ thủ đoạn là một trong những phương pháp của bọn nó. Nếu Đấng Cứu Thế không thể nào tiếp cận nổi, vậy bắt cậu ta tham dự hoạt động tập thể của Slytherin đi.
Ví dụ như... lần đầu tham dự dạ tiệc nội bộ của Slytherin.
Với chín mươi phần trăm thành viên có xuất thân từ gia đình quý tộc, muốn tổ chức một buổi dạ tiệc... ờ, có cần lý do đặc biệt gì nữa sao?
Tùy tiện viện đại một lý do, bọn rắn lớp lớn tranh thủ giao cho bọn rắn lớp nhỏ chạy đi phát thiệp mời.
“Kính chào ngài Salazar Slytherin vĩ đại, Dạ tiệc nội bộ Slytherin lần thứ được tổ chức vào bảy giờ tối thứ sáu tuần này, xin mời dắt theo bạn nhảy đến dự đúng giờ.
Harry rời mắt khỏi tấm thiệp, chuyển lên mặt Snape, lại dời về tấm thiệp, rất rất nhiều lần, “Ý thầy muốn nói... Dạ tiệc nội bộ Slytherin” Thật không dám tin cái loại khiêu vũ ba mớ học được, ngoại trừ dùng cho Thi đấu Tam Pháp Thuật ra còn xài cho chỗ khác được...
Cái này, cái này... Nhiệm vụ của Đấng Cứu Thế là đánh quái thăng cấp chớ có phải trở thành siêu sao khiêu vũ đâu?
“Đừng nói với tôi là trò quên mất điệu Waltz đơn giản nhất nhảy thế nào rồi ha.” Snape nhíu mày, “Ngày mai là thứ sáu rồi đấy.”
“Em... Đương nhiên không phải rồi!” Harry ấm ức đáp trả.
Đêm khuya. Cửa ban công phòng Độc Dược lặng lẽ hé mở.
Harry khoát Áo Tàng Hình, im hơi lặng tiếng chạy tới phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin.
“Sao giờ bồ mới tới! Tui còn định bỏ về rồi đó!” Trong một góc tối đen như mực, Draco đang không kiên nhẫn đứng chờ, “Bồ biết giờ là mấy giờ chưa hả?”
Harry cười ha ha vẫy ra đồng hồ thời gian, “Sorry mờ Draco, tui nghĩ là tui biết á, mười giờ ba bảy phút.”
Draco hừ lạnh, Harry mặt bất chấp nhào lên, “Được rồi mờ, Draco, bồ tốt nhất trên đời, bồ cũng đâu phải hong biết, cha đỡ đầu nhà bồ mỗi lần nghiên cứu độc được điên cuồng đến cỡ nào. Mấy lệnh giới nghiêm buổi tối có xài được với cha đỡ đầu của bồ bao giờ đâu. Tui cũng phải chờ thầy ý ngủ mới chạy ra ngoài được chứ!”
Draco thầm khinh bỉ Harry-vô lại vô sỉ không điểm cuối-Potter trong im lặng, “Đừng có nói như chúng ta lén lút hẹn hò được chớ?”
Harry-ngả theo chiều gió-Potter lập tức nghiêm túc, “Dạ!” Harry cong ngón tay, giọng nói mềm mại vang lên: “Thỉnh thiếu gia Malfoy chỉ giáo nhiều hơn.”
“Xế!” Draco đắc ý hất cầm nhỏ. Harry thầm cảm khái, thật may vì đã sớm câu thông với Draco. Snape, thầy không dạy em em cũng không thèm nhờ thầy nhá.
“Đến đây đi!” Harry vươn tay.
“Bốp”, tay Harry bị vả một cái rõ đau, Draco tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tớ chỉ khiêu vũ bước nam.”
Harry hạ ba vạch đen. Quên đi, ai bảo cậu có việc nhờ người ta làm gì.
Nhưng, Harry có thỏa hiệp thì cũng chả có chỗ để xài... bởi vì...
Phòng sinh hoạt chung bất ngờ bừng sáng, tay Draco vẫn dừng ở eo Harry.
Hự...
Hai người xoay cái thân thể đã bị cứng còng lại, phòng Sinh Hoạt Chung của các nhà không tới lượt Filch kiểm tra, cho nên, giờ này mà xuất hiện thì chỉ có...
Snape!
Thằng cha cả người đen kịt đó, hong phải Snape thì còn ai vô đây nữa?!
“Chơi đêm? Giỏi lắm, Draco! Trò thật có tiền đồ, Lucius chắc sẽ rất vui mừng vì trò đấy. Ngày mai, tới chỗ Filch nhận công việc phục vụ một... một tuần.”
“Dạ... Cha đỡ đầu.” Draco trưng ra bản mặt oai oán vô cùng, ô ô, chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu a!
Snape mới không thừa nhận, anh vì ghen tị cái móng vuốt con đỡ đầu nhà mình khoát lên eo ai đó mới đem lao động phục vụ từ một ngày thăng cấp lên một tuần đâu.
Con đỡ đầu nhà mình, nhất định phải quản giáo nghiêm khắc hơn người khác! Ờ, chính là vậy đó! Không có nguyên nhân khác.
Lý do chính xác, chính là cái này.
“Về phần trò, nhiệt tình yêu thương lượn đêm... Đấng Cứu Thế? Tôi nghĩ, tựa hồ trò cần... Draco! Còn đứng đây làm gì? Cút về phòng ngủ của trò ngay!” Thoáng liếc nhìn ánh mắt đang hả hê chờ hình phạt dành cho Potter của con công nhỏ, lòng Snape thấy vô cùng khó chịu, thằng oắt hư hỏng thiếu quản giáo!
Bạn học Tiểu Long cứng đờ, lập tức ngoan ngoãn nói ngủ ngon với cha đỡ đầu nhà mình, xong thì cụp đầu chạy vội về phòng ngủ.
Harry bất đắc dĩ ngẩng đầu. Ok, hơi xấu hổ xí, nhưng... theo kinh nghiệm nhiều lần tiếp xúc với Snape nói cho cậu biết, nắm giữ quyền chủ động rất quan trọng.
“Em... em chỉ muốn thỉnh giáo Draco... À hong, là nâng cao trình độ vũ đạo của em thôi mừ. Dù sao... dù sao, ặc! Đúng! Là em không muốn bị xấu mặt trong Dạ tiệc ngày mai.”
“Phải không?” Snape hạ giọng thật trầm, vào lúc này, với hoàn cảnh bốn bề vắng lặng, cô nam cô nam... Có vẻ đặc biệt nguy hiểm nhở.
Đương nhiên, cũng mang theo khiêu/khích và dụ/hoặc đặc thù.
Harry cố gắng trấn tĩnh, “Đúng là vậy á!”
“Vậy, sao em không đến hỏi tôi?” Snape chậm rãi luồn tay vào mái tóc đen ngoan ngoãn của Harry, vui vẻ đùa giỡn.
“Em... Thầy... thầy sẽ cười nhạo em! Ai... ai muốn cầu xin thầy chứ!” Harry đỏ mặt.
“Không.” Snape lúc lắc ngón trỏ trước mặt Harry, “Tôi nghĩ, mượn Dạ tiệc ngày mai để lấy trung tâm của bọn nó, vốn nằm trong kế hoạch của chúng ta. Nếu... em đến hỏi... tìm tôi, tôi sẽ không từ chối em. Không tìm tôi giúp đỡ, tự mình cậy mạnh, có phải em... lại quên giáo huấn rồi? Hử?”
Ngón tay Snape nhẹ nhàng ma sát trên mái tóc Harry, không tồi, dược của lão sư anh làm ra, hiệu quả thật rõ ràng.
“Vậy, mời, thầy, dạy, em!” Harry rụt cổ lại tránh bàn tay Snape, trừng Snape một cái, giận dỗi nói.
Khóe môi Snape nhấc lên một góc, “Được thôi.”
Sau đó...
“Chẳng qua... Tôi chỉ nhảy bước nam.” Snape lành lạnh liếc bạn tay đang chìa ra của Harry.
Gân xanh trên trán Harry điên cuồng giật, cha con đỡ đầu nhà này... cùng một tính!
Snape hơi cúi người, giơ tay, khóe môi không kìm được mà nở nụ cười.
Harry hận hận đặt tay, hứ, có gì hơn người chứ! Dù sao bước nam bước nữ cũng chả khác nhau là bao.
Những ngọn đèn xung quanh hai người từ thời khắc tay nắm tay liền thức thời mà tối đi.
Bàn tay Snape nắm bàn tay bé nhỏ của Harry, một tay khoát lên eo Harry, kéo Harry chậm rãi di chuyển.
Snape thừa nhận, gần đây anh càng ngày càng bớt đi chán ghét mỗi lần thân cận với Potter. Tay Harry mát lạnh, lại có chút ẩm ướt. Snape nắm tay lấy bàn tay nhỏ của Harry, sự ướt át mát mẻ này làm anh cảm thấy vô cùng chân thực.
Anh... đã đi nhìn Kính Ảo Ảnh. Vào cái hôm Harry chạy vào phòng tắm.
Cái gì? Bạn nói ảnh đi lượn đêm?
Thân ái, đừng nháo, ảnh là giáo sư đó được chứ?
Nói thật, anh sợ. Anh thấy cảm giác của mình dành cho Potter thật kỳ quái. Mỗi khi Potter giận dỗi không để ý tới anh, anh sẽ thấy khó chịu, tức giận, mỗi khi thấy nhóc con đầu óc quỷ khổng lồ này đến gần, tâm tình anh luôn vui vẻ, nhất là mỗi lần chọc cho nhóc con này xấu hổ, thẹn quá hóa giận ấy... (Giáo sư, sở thích của ngài quá ác liệt rồi đó!)
Ngày đó, khi thấy Potter mặt đỏ ửng nhìn anh... được rồi, sau đó chạy khỏi nhà tắm. Trong tình cảm dở khóc dở cười đó, anh bị chính cảm giác chờ mong và hi vọng Potter cũng mang cùng cảm giác chờ mong giống anh dọa sợ.
Từ khi nào thì anh bắt đầu hi vọng nhóc đầu óc quỷ khổng lồ này có thể đứng mãi bên mình? Hi vọng trong đôi mắt xanh trong suốt tựa hồ nước kia chỉ chứa mỗi hình ảnh chính mình?
Là bảy năm bảo vệ đời trước?
Hay là trong năm năm đặc biệt đó, cái năm năm anh chỉ có thể đứng cạnh nhóc quỷ khổng lồ?
Hay là đoạn thời gian ở chung tương đối hài hòa của hai người trong đời này?
Hoặc giả, là vào một đêm sao trời rực rỡ, để hai người cảm nhận được được nhiệt độ cơ thể của nhau trên cùng một cây chổi?
Cũng có thể là vào cái đêm ấm áp cùng ôm nhau ngủ, anh biết rằng nhóc quỷ khổng lồ này thích hợp với lòng ngực anh đến chừng nào?
Anh cũng không biết. Anh cảm thấy vô cùng phiền não. Đúng vậy! Chả biết tự lúc nào, đôi bên lại có thật nhiều ràng buộc, có thật nhiều hồi ức chứa đựng sự tồn tại của đối phương.
Lăn qua trở lại vẫn không ngủ được, anh quyết định bỏ qua lựa chọn cho mình một lọ được ngủ ngon, đứng dậy khoát đồ vào. Lúc đi ngang qua căn phòng gần nhất, anh thu lấy quyết tâm, đi soi Kính Ảo Ảnh có thể xem được khát vọng sâu thẩm trong lòng mình.
Anh đến Phòng Yêu Cầu thì tìm được Kính Ảo Ảnh. Kính Ảo Ảnh này được Dumbledore thu hồi sau khi Harry hoàn thành bước một trong kế hoạch.
Dằn lại hơi thở gấp gáp, anh tự châm chọc. Từ khi nào mà anh cũng biến thành một con quỷ khổng lồ không đầu óc, đối với vật này tin tưởng không chút nghi ngờ như vầy?
Đứng vững vàng trước gương, anh hít thở thật sâu, sau đó mới mở mắt.
Trong gương không xuất hiện hình ảnh mình trở thành Hội trưởng Liên hiệp Độc dược, cũng không phải hình ảnh mình nhận lấy huân chương Merlin, thậm chí cũng không có hình ảnh đóa hoa bách hợp thuần khiết mà anh vừa lo lắng vừa hổ thẹn nhất.
Trong gương có hai người thoải mái nằm trên giường. Anh tựa trên đầu giường đọc tờ báo độc dược số mới nhất, cạnh anh, là Potter bắt tréo hai chân, nửa nằm, đọc báo Quidditch.
Có lẽ, anh nên gọi tên nhóc quỷ khổng lồ – Harry, chứ không phải loại không tự chủ thông qua nhóc nhớ đến gương mặt đáng ghét trong quá khứ.
Okey, thật ra anh cũng không quá bài xích đề nghị này.
Hay anh nên thử vào lần sau nhỉ?
Chậc, có phải anh tiếp thu hơi bình tĩnh rồi không? Dù sao... đây là một tên Potter đó! Sao anh có thể tiếp nhận hình ảnh trong Kính Ảo Ảnh một cách bình thản như vậy nhỉ?
Không phải anh nên bài xích mới phải sao?
Đừng nháo, lão dơi già không tự nhiên đã chết nhiều năm vậy rồi, năm ấy vì không tự nhiên mà anh bỏ qua đóa hoa bách hợp, lần này anh đã quyết, không muốn bỏ lỡ nữa.
Đã chết qua một lần... À, anh là chết hai lần mới đúng nhỉ? Okey, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, người từng trải qua cái chết, chẳng lẽ anh còn chưa nhìn thấu nữa sao?
Vừa vặn nhìn thấy nhóc quỷ khổng lồ không đầu óc chạy qua sát vách, anh đã biết mình phải làm gì.
Anh nghĩ, lần sau nên bảo Lucius dạy dỗ cho tốt con trai của mình lại, đừng tùy tiện có cử chỉ thân mật với người nào đó.
Tia sáng nhu hòa u ám, nhạc nền nhẹ nhàng, người anh muốn ở ngay trong lòng, tay anh nắm lấy tay người kia, một tay khoát lên lưng người kia.
Khóe môi không bị không chế liền kéo lên nụ cười thỏa mãn lần nữa.
Không khí thật tốt! Ít nhất là Xà Vương cho là thế.
Chẳng qua...
“Động tác phải kín đáo! Harry... Potter! Bước chân nhấc lên không nhất thiết phải lớn như vậy!”
Xà Vương đại nhân đen mặt.
Quả nhiên, lãng mạn gì đó còn phải xem đối tượng.
Nói về chuyện tối qua, Draco xám xịt trở về phòng ngủ, lại phát hiện đèn trong phòng còn chưa kịp tắt. Tom Riddle ngồi trong góc sô pha chờ cậu về.
“Ơ, cậu chưa ngủ hả!” Draco sờ đầu, hơi xấu hổ. Dù hiện tại mặt Tom đã quay lại bóng loáng như ban đầu, nhưng chính cậu là người biến người thành dáng vẻ bây giờ á.
“Vâng, em đang đợi anh đó.” Tom quyết định phải che giấu tài năng, nhất định phải giả ngu.
Draco-bị Pansy hun đúc-Malfoy nhướng mày, đùa giỡn Tom: “Ha hả, không có tôi cậu ngủ không được à?”
Draco vừa qua mười một tuổi, tuy rằng đã cao lên không ít, nhưng vẻ trẻ con trên mặt còn chưa mất đi. Cố tình trưng ra vẻ mặt kiểu đấy, chỉ thấy thật buồn cười.
Tom liều chết dằn cảm xúc trên mặt, ặc, không thể cười! Lại tiếp tục trang dáng vẻ ngượng ngùng ngượng ngùng, “Em, em còn chưa biết khiêu vũ đâu, anh dạy em được không?”
Draco nhún nhún vai. Hiện tại đang ở trong phòng ngủ, dù có giới nghiêm thì thế nào? Đừng nói là Filch, chỉ cần sau giờ giới nghiêm cậu thành thật ở trong phòng ngủ chính mình, thì có là cha đỡ đầu cũng không quản cậu đâu. “Không thành vấn đề, nhưng tôi chỉ nhảy bước nam.”
“Được thôi, không sao hết… Nhưng mà Draco này, anh cũng biết em rất ngốc…” Bạn học Tom xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, “Em, em có thể sẽ không đổi được bước nữ thành bước nam đó… Draco, em không có thông minh như anh đâu… em…”
“Hở, thật không? Cậu nghĩ tôi rất thông minh?” Draco nhàu tới, “Há há, coi như nhóc cậu tinh mắt!”
“Em, em, anh có thể hướng dẫn em sự khác nhau giữa bước nam và nước nữ chứ? Em rất ngốc, giờ… giờ sắp mười một giờ rồi. Bảy giờ ngày mai dạ tiệc đã bắt đầu, em sợ mình không thể nghiên cứu xong cách chuyển từ bước nữ sang bước nam. Draco, có phải dạ tiệc ngày mai em sẽ rất mất mặt không?” Tom nói nói, đôi mắt tròn xoe ủy khuất mang theo nước mắt chuyển a chuyển.
“Cậu… cậu đừng có khóc! Đừng gấp đừng gấp! Cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi nhảy bước nữ!” Gấp gáp dỗ nín Tom, Draco phá luôn nguyên tắc của chính mình, đồng ý nhảy bước nữ.
“Thật không? Cám ơn anh, Draco, em chỉ biết anh tốt nhất thôi!” Tom hưng phấn nhào tới cho Draco một cái ôm thật to.
“Ặc, nhanh bắt đầu đi!” Draco đỏ mặt.
Draco không hề để ý tới một tia sáng vụt qua đôi mắt to tròn và cả nụ cười giảo hoạt thoáng xuất hiện trên khóe miệng Tom.
Tom Riddle làm sao có thể nhảy bước nữ được chứ?
Rốt cuộc Draco vẫn là một đứa nhỏ thôi a! ╮(╯▽╰)╭
Trong lớp học ngày hôm sau, Slytherin vẫn luôn xì xào bàn tán. Một mặt, rất có thể dạ tiệc hôm nay chính là thời khắc quyết định lập trường nhà mình, mặt khác, bọn nó cũng thật tò mò, một Đấng Cứu Thế đến từ Muggle sẽ có biểu hiện thế nào trong đêm nay.
Căn cứ theo đề nghị của Snape, Harry tìm Pansy trên lớp độc dược.
Harry mang vẻ mặt khẩn cầu hỏi: “Pansy, tối nay bồ làm bạn nhảy của mình được không?”
Căn cứ theo phân tích của Snape, bạn nhảy tối nay của Harry cũng là một phương pháp để thể hiện thái độ của Harry. Giả như bạn nhảy của Harry là người thừa kế Parkinson – Pansy Parkinson, vậy không thể nghi ngờ là cách biểu thị lập trường vô cùng rõ ràng, là hoan nghênh đám rắn nhỏ gia nhập trận doanh của Đấng Cứu Thế.
Đương nhiên, còn một lý do còn quan trọng hơn cái này.
Pansy Parkinson có hôn ước trên người. Hơn nữa, người trong hôn ước là người thừa kế gia tộc Malfoy, Draco Malfoy.
Đừng trách sao giáo sư đại nhân phòng thủ quá nghiêm mật. Harry hiện giờ, từ cách ăn mặt đến khí chất danh vọng đều là cục nam châm thu hút đám nữ sinh, à, còn một bộ phận nam sinh nữa.
Chỉ là, tính toán cho dữ vào, Xà Vương đại nhân lại quên mất một điểm cực kỳ rõ ràng, là hôn thê của Draco, vậy tối nay Pansy sẽ làm bạn nhảy của ai?
Quả nhiên Pansy áy náy nói, “Xin lỗi nha Harry, mình đã đồng ý Draco rồi.”
Harry thất vọng, “Vậy à…”
Pansy đảo tròn hai mắt, sau đó cười vui vẻ vỗ vỗ vai Harry, “Harry, bồ có thể mời Hermione mà! Mình có lễ phục dự bị này, lát nữa mình sẽ đưa qua cho Hermione.”
Harry nghĩ cũng đúng, còn có Hermione mà, không cần gấp.
Nhà Granger ở Muggle cũng xem như giai cấp trung thượng lưu, điệu Waltz đơn giản với Hermione mà nói dĩ nhiên không thành vấn đề gì.
Lúc nghỉ trưa, Harry đi tìm Hermione, Hermione đáp ứng cực kỳ lưu loát. Lễ phục Pansy đáp ứng cũng nhanh chóng được đưa tới. Là một bộ lễ phục màu xanh nhạt có đính hoa tuyết trắng xóa rất đẹp, đơn giản mà thanh thuần khả ái.
Mái tóc xoăn của Hermione được xỏa tung, Pansy giúp Hermione làm mái tóc dài trở nên mềm mượt và lấp lánh.
Harry đến tòa tháp Ravenclaw tìm Hermione, lúc nhìn thấy trang phục trên người Hermione thì huýt dài một hơi, “Ôi chao, Hermione à, hôm nay bồ quá là đẹp luôn nha!”
“Cám ơn!” Hermione rất vui vẻ, nào có cô gái nào không thích người khác khen ngợi mình đâu nha?
“Chúng ta đi thôi, mình không chờ nổi nữa rồi đây.” Harry rất thân sĩ khom người, vươn tay ra mời.
“Mình cũng vậy.” Hermione giảo hoạt cười, đặt tay lên cánh tay Harry.
Lúc hai người xuất hiện trong Phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin, toàn bộ im bặt. Một phần đang nghĩ, trước đây sao không hề phát hiện ra nữ phù thủy Ravenclaw thông minh nhất lại xinh đẹp tới vậy ha. Một phần khác thì nghĩ, Cứu Thế Chủ mang theo một phù thủy xuất thân Muggle có phải đang ám chỉ gì đó?
Chẳng lẽ muốn ám chỉ rằng, Cứu Thế Chủ sẽ không nhận bọn họ gia nhập?
Chẳng qua rất nhanh sau đó bọn họ liền gạt bỏ lo lắng đi ngay. Bởi vì Draco và Pansy đi tới nghênh đón Hermione, nhất là quan hệ của Pansy và Hermione tựa hồ rất tốt.
Người thừa kế nhà Malfoy ghét nhất phù thủy Muggle mà còn tỏ ra thiện ý với phù thủy Muggle, chẳng lẽ đang ám chỉ điều gì?
Bọn rắn con xung quanh phân tích nhất cử nhất động của bốn người, nếu bọn họ biết chân tướng, có thể phun máu không?
Trên cơ bản, những gia đình quý tộc này đều xem đại quý tộc là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Năm nay, các đại gia tộc tựa hồ chỉ có gia tộc Zabini, gia tộc Malfoy, cùng gia tộc Parkinson.
Nhưng mọi người đều biết, gia tộc Zabini quanh năm giao hảo với gia tộc Malfoy, trên cơ bản lập trường hai nhà như nhau, mà gia tộc Parkinson thì khỏi nói, Pansy với Draco còn có hôn ước từ bé kia kìa!
Trong ba đại gia tộc này, gia tộc Malfoy nhất định sẽ đứng bên Cứu Thế Chủ rồi, vậy đại biểu gia tộc Zabini cũng vậy luôn. Gia tộc Parkinson vốn trung lập, nhưng nhìn thái độ Pansy Parkinson tựa hồ cũng hướng về Cứu Thế Chủ rồi.
Mọi người dù nói có chút xoắn xuýt, nhưng thế này cũng tốt, miễn đi chút do dự cuối cùng của bọn họ. Một bên là Dark Lord lừa dối họ bao năm – sống chết không rõ, một bên là Cứu Thế Chủ rõ ràng được các đại gia tộc ủng hộ, sau lưng Cứu Thể Chủ còn có Dumbledore ủng hộ. Cứu Thế Chủ đại diện cho chính nghĩa, hơn nữa thực lực cường đại, hiện tại căn cứ vào quá khứ, nếu chiến tranh bạo phát mà phe Cứu Thế Chủ thắng – hơn nữa khả năng này còn rất lớn – vậy thân phận không rõ ràng của bọn họ trong mắt Bộ Pháp Bộ có thể rửa sạch rồi.
Ngược lại, giả như Cứu Thế Chủ thất bại, bọn họ hoàn toàn có thể nói Cứu Thế Chủ uy hiếp, cũng có thể nói là do gia tộc Malfoy, Zabini và Parkinson lôi kéo nên bọn họ mới gia nhập.
Tính tính, gia nhập phe Cứu Thế Chủ hình như không tồi chút nào, mà lợi ích còn lớn nữa. Nghe nói gia tộc Potter và gia tộc Malfoy gần đây đang liên kết mở một cửa hàng luyện kim, sản phẩm luyện kim, có sản phẩm luyện kim cao cấp biết mà không thể cầu nữa nhá!
Nói vậy, hợp tác với gia tộc Potter chính là một lựa chọn tốt.
Các gia tộc có sản nghiệp liên quan đã nóng lòng muốn thử lắm rồi. Lại nhìn Cứu Thế Chủ tung nhành ô-liu ra cho bọn họ, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự mà nắm chặt.
Lại nói, trong các đại gia tộc, chỉ còn gia tộc Black và gia tộc Prince là chưa tỏ thái độ thôi. Chẳng qua, người thừa kế hai gia tộc này đều sống chết không rõ, hành tung là một câu đố, nên mọi người tạm thời bỏ qua.
Bốn tên cười nói bên này còn chưa biết, trong lúc bọn họ vui vẻ trao đổi, thế cục mới đã ra đời.
Cứ vậy, tựa hồ là kết quả tất cả mọi người đều vui. Chẳng qua, trong góc tối của căn phòng có hai người khó chịu siết chặt nắm tay.
Tom tức giận nhìn móng vuốt đặt trên thắt lưng Pansy, không! Cậu không phải ăn dấm chua của Pansy, mà là ăn giấm của chủ nhân móng vuốt kìa!
Cậu giờ mới biết, hai người bọn họ có hôn ước! Nhất định là hủy nó, đây là suy nghĩ hiện tại của Tom. Tom ghen, hậu quả nghiêm trọng không nhỉ?
Tom khó chịu nheo mắt, có phải do trước đó mình biểu hiện quá yếu đuối trước mặt cậu ta, cho nên cậu ta mới không chút kiêng kỵ ăn vụng trước mặt mình?
Draco vô tội kỳ thật có biết Tom có ý đó với mình đâu.
Đương nhiên, Tom Riddle ghen tuông gì đó làm gì cần phải tìm lý do. Cậu có thông báo cho đối phương chưa, đối phương có biết tâm ý của cậu không vân vân không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu. Dù sau, Draco Malfoy là người cậu vừa mắt, sẽ không cho phép người khác chạm tới, dĩ nhiên, đối phương cũng không thể ra ngoài cấu kết với người khác trừ cậu.
Người nào đó ăn giấm quá độ, đầu óc chuyển đặc biệt nhanh.
Draco đáng thương, mặc niệm cho cưng.
Người khó chịu còn lại, mọi người cũng đoán ra rồi hén.
Snape đen mặt, là Viện trưởng Slytherin, anh có tham dự hay không luôn phải xem tâm tình của mình. Anh ghen tỵ Harry và Hermione.
Hừ, lần sau lên lớp nhất định phải trừ điểm con bé này nhiều hơn!
Oh my god! Harry kéo lọn tóc vén lên vành tai Hermione nữa kìa! Từ góc nhìn của Snape, động tác này hàm chứa vô hạn ôn nhu đó!!!
Sắc mặt Snape lúc này hết sức khó coi. Harry Potter tên nhóc quỷ khổng lồ không đầu óc này còn đỏ mặt với hắn, cho nên rõ ràng nó có cảm giác với mình, vậy mà giờ đám cấu kết với cô gái khác?
Snape nhìn thấy người xuất hiện cùng Harry không phải là Pansy mà là Hermione, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là Pansy nhất định sẽ đi tới vũ hội kiểu này với Draco, mà là…
Harry từ chối đề nghị của mình, đề nghị hợp lý nhất, có khả năng thu phục lòng người nhất, mà kiên trì lựa cho Hermione Granger – cô bạn nữ duy nhất trong tình bạn tam giác sắt Gryffindor!
Anh đã thấy hai người đó mờ ám từ sớm rồi mà! Còn không thừa nhận!
Xà Vương đại nhân rơi vào trong đố kỵ nhanh chóng nhớ tới khoảng thời gian Hermione Granger đi du lịch ở đời trước, thường thường luôn gửi các loại đặc sản và bưu thiếp về cho Harry.
Người Harry thích chân chính là Hermione Granger chứ không phải mình?
Xà Vương chỉ nghĩ đến đây đã muốn phát điên, dùng ánh mắt giết người nhìn hai tên đang tương tác với nhau.
Harry thực oan uổng! Tay Hermione dính bơ, tóc lại đúng lúc rơi xuống nên Hermione mới bảo Harry giúp đỡ. Trong mắt Harry, Hermione vẫn luôn chăm sóc mình như một người chị, nói cười với Hermione là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, hoàn toàn không phát giác, động tác này rơi vào mắt người khác sẽ có phong vị khác.
Cảm nhận cảm giác lành lạnh từ sau lưng phát rới, Harry rụt cổ. Thử nhìn quanh một vòng, đâu có ai đang nhìn mình đâu ta?
Hermione – vẫn luôn chú ý Snape trong góc phòng – đẩy cho Pansy một ánh mắt. Nhiệm vụ chính hôm nay là kích thích Snape, hai cô đánh cược, rốt cuộc Snape có ý gì với Harry.
Căn cứ vào phản ứng của Snape từ trước tới giờ thì, Hermione biết mình thành công rồi.
Nhiệm vụ của Pansy là kích thích Tom bên kia.
Sau khi điệu đầu tiên kết thúc, theo lẽ thường thì phải chạm má một cái rồi đổi bạn nhảy.
Hermione và Pansy cười gian xảo, lúc Harry và Draco tới gần thì nhích một góc khá lớn, đương nhiên các cô biết má vẫn chỉ chạm má thôi, nhưng từ góc độ của hai người kia thì cái hôn này rơi xuống miệng.
Quả nhiên, Hermione nhìn thấy Snape mang vẻ mặt bất thiện bước nhanh về phía này, đương nhiên Harry đưa lưng về phía Snape vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
“Potter, theo tôi về. Là học đồ mà hôm nay trò vẫn chưa giúp tôi nghiên cứu độc được đâu.” Trong giọng Snape còn mang theo tức giận rõ ràng, làm Harry lựa chọn thức thời là trang tuấn kiệt!
“Draco, mặt em hơi đau, tuy rằng không có chuyện gì rồi, nhưng em vẫn thấy đau. Anh có thể về giúp em thoa thuốc được không?” Tom ôm mặt lợi dụng chút áy náy của Draco, nhất định phải mang hàng này về phòng trước!
“What?! Mau, nhanh nhanh! Chúng ta nhanh về đi, thuốc mỡ cha đỡ đầu cho còn lại một ít á!”
Nhìn hai người bị vác đi, Hermione và Pansy ngầm vỗ tay mừng thắng lợi.
Nhiệm vụ hoàn thành!