"Bởi vì cả hai đều là kẻ ngốc thích ôm hết tội lỗi về mình."
———
[Một vết sẹo xấu xí, là vật kỷ niệm còn lại của một câu chuyện xưa bi thảm, phá hủy khuôn mặt vốn tuấn tú mê người của Harry Potter.
Cặp mắt cậu xinh đẹp tựa như ngọc bích, những viên đá quý dù giá trị đến mấy cũng kém đôi ngươi biếc xanh ấy.
Nét u buồn thường thoáng hiện trong đôi mắt ấy, khiến lòng người nhói đau (lược bớt n câu khen ngợi phía dưới)...]
Sirius Black ngồi buông thả trên thảm trải sàn, tập trung đọc thật kỹ bài phỏng vấn con đỡ đầu của mình trên Nhật báo Tiên Tri.
Gã nhướng mày và lẩm bẩm một mình: "Sao mình lại cảm thấy bài báo này...!Hừm, thật sự không giống phong cách của tờ nhật báo điên khùng này nhỉ."
[Harry Potter năm nay mười bốn tuổi đã có cái nhìn hết sức sâu sắc về tử vong, khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
Có lẽ từ trước đến nay, bóng ma thuở nhỏ vẫn luôn bao phủ phía trên cậu bé có số phận trắc trở ấy.
Cậu sợ cái chết sẽ mang đi bất cứ ai bên cạnh mình."
Sirius cúi thấp đầu, hai mắt gần như dán chặt vào những con chữ màu đen trong bài phỏng vấn.
[Khi đề tài được chuyển sang cha mẹ – những người mà ký ức của cậu về họ đã mơ hồ, Harry Potter nở một nụ cười ấm áp và bình yên.
Không biết phía sau nụ cười này có cất giấu những giọt nước mắt cùng tiếng nỉ non bất lực hay không, cậu bé chỉ sẵn lòng cho mọi người thấy sự dũng cảm và kiên cường của mình.
Chúng ta chúc cho cậu học trò năm tư trường Hogwarts lương thiện và tài giỏi này sẽ giành được thành tích tốt trong cuộc thi Tam Phép Thuật.]
Remus Lupin bưng hai cốc hồng trà bước xuống từ cầu thang, nhạy bén phát hiện ra hai bàn tay đang cầm báo của Sirius hơi run rẩy.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn mình, hỏi: "Sao thế?"
Sirius ngửa đầu lên, cười một cách miễn cưỡng: "Mơ Mộng Ngớ Ngẩn..."
Trong bức ảnh chụp chung bốn vị dũng sĩ trên Nhật báo Tiên Tri, cậu bé có mái tóc đen rối bù nhìn chăm chú về phía trước, như thể đang nhìn thẳng vào Sirius và Lupin.
"Mình chỉ cảm thấy..." Sống mũi cay cay, hai hàng mày tuấn tú nhíu chặt lại, gã lắc đầu khe khẽ: "Nếu như Harry không mất đi cha mẹ, thằng bé sẽ hạnh phúc hơn giờ rất nhiều."
Lupin thở dài xa xăm, đặt khay trà sang một bên rồi ngồi xổm xuống, cầm tờ báo lên đọc tỉ mỉ.
"Chân Nhồi Bông, cậu có thấy những lời Harry đã nói không? Thằng bé không trách bất cứ ai, không hề có ý nghĩ oán hận số phận.
Điều thằng bé nhấn mạnh, là sự ấm áp mà James và Lily thắp lên trong cõi lòng nó."
Sirius hệt như không nghe thấy lời của Lupin, gã đang sa lầy trong việc tự trừng phạt bản thân.
Gã ngồi co chân, tựa trán lên đầu gối và thầm thì: "Lúc cậu nói cho mình biết Snape là kẻ đã mật báo lời tiên tri kia, mình đã cực kỳ căm giận, Remus ạ.
Mình rất muốn xông tới...!ném vào hắn ta một đống lời nguyền ác độc.
Nhưng thật ra mình không có tư cách làm thế, chính mình đã đề nghị để Peter làm người giữ bí mật.
Mình vẫn luôn biết, mình biết thời học sinh cậu và Snape rất thân thiết, cậu vẫn luôn không chịu nói cho tụi mình biết suy nghĩ sâu trong lòng.
Khi đó mình không thể tin tưởng cậu, Remus ơi, mình thậm chí không thể tin tưởng chính bản thân mình.
Thế nhưng mình lại tin lòng trung thành của Peter..."
Vẻ mặt gã vô cùng trống rỗng, tối tăm và không còn sức sống.
"Mình không có tư cách mắng chửi Snape, bởi chính mình đã gián tiếp hại chết James và Lily, chính mình đã hại Harry mất đi một tuổi thơ hạnh phúc."
Lupin im lặng thật lâu, nhưng những ngón tay đang nắm lấy bả vai Sirius lại càng lúc càng siết chặt.
Anh ngước đôi mắt nâu ấm áp lên, giọng nói dịu dàng vang lên như nước chảy róc rách.
"Thời gian của cậu vẫn luôn dừng lại ở ngày James và Lily ra đi, Sirius à.
Cậu vào Azkaban, tự phong bế chính mình gần mười hai năm.
Còn mình sống lang bạt mười hai năm, bị vô số người xem thường và khước từ.
Không có một ngày nào lòng mình không thấy hối hận, khổ sở và dằn vặt.
Mình tin rằng cậu và Severus cũng thế.
Đây có lẽ chính là hình phạt Merlin dành cho chúng ta."
"Cậu hiểu chưa, Sirius?" Mái tóc của Lupin rung khẽ, đôi mắt ngậm nỗi bi thương nhìn chăm chú vào người đàn ông tuấn tú tóc đen một cách cố chấp: "Đây là sai lầm chung của chúng ta, là tội lỗi chúng ta cùng phạm phải.
Mình tức giận mà rời đi bởi sự không tin tưởng của các cậu, bất chấp chuyện James và Lily khi đó đang cần sự ủng hộ và bảo vệ của bạn bè đến nhường nào.
Mình chỉ để ý đến nỗi thương tổn của bản thân.
Cậu tin nhầm Peter, để lộ nơi ẩn náu của James và Lily.
Severus nói cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai về lời tiên tri, bởi thế mà Harry và cha mẹ thằng bé mới rơi vào vòng nguy hiểm...!Tội ác mà chúng ta cùng phạm phải đã dẫn đến bi kịch, đó không phải trách nhiệm mà một người nào đó có thể gánh vác toàn bộ."
Ngón tay anh chạm khẽ vào gò má Sirius.
Cùng lúc nước mắt rơi xuống, một nụ cười dịu dàng cũng nở trên môi anh.
"Rất khó chịu đựng, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp, Chân Nhồi Bông à.
Con trai của hai người họ, Harry còn sống, phải chứ? Chỉ có sống tiếp thì mới không phụ sự hy sinh của James và Lily.
Harry vô cùng yêu cậu.
Thằng bé lương thiện như thế, nó yêu thương những người bạn đáng giá để bảo vệ bên mình.
Cho nên chúng ta càng phải bảo vệ thằng bé thay cho Dây Nhợ Lòng Thòng.
Dẫu sao thì có được...!luôn khiến người ta vui vẻ hơn mất đi, Harry sẽ nghĩ vậy đấy."
Cảm nhận được sự an ủi lắng đọng trong những lời nghẹn ngào của Lupin, Sirius nhổm dậy ôm lấy anh.
Vòng ôm càng lúc càng siết chặt, gã nói khẽ bên tai người đàn ông luôn mang trong mình sự ấm áp, cũng tựa như đang an ủi: "Hãy ở bên cạnh mình nhé, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn.
Vĩnh viễn đừng rời đi."
Trong lòng gã, nhịp thở của Lupin dần ổn định trở lại.
Anh gật đầu thật khẽ, vừa đưa mắt sang thì thoáng thấy khuôn mặt Harry xuất hiện giữa ngọn lửa trong lò sưởi.
Harry trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cha đỡ đầu của y và thầy Lupin đang quỳ trên thảm và ôm lấy nhau.
Y không tự chủ được mà ho khan một tiếng, sau đó tự mình thấy xấu hổ trước.
Sirius buông Lupin ra.
Lupin đứng thẳng dậy với sắc mặt bình tĩnh, cười nói với Harry ở trong lò sưởi: "Uống trà nhé Harry?"
"Không cần đâu ạ..." Harry vội vàng lắc đầu.
Y thật sự ghét cảm giác váng đầu hoa mắt khi ở trong lửa, huống chi trong tình trạng thế này thì y uống trà thế nào được, chẳng lẽ dùng cặp gắp than để đưa cốc lên miệng ư?
"Nói chú nghe chuyện về trận đấu đi!" Sirius thu lại vẻ đau buồn vừa rồi.
Gã dựa sát vào lò sưởi âm tường với dáng vẻ hưng phấn, như thể đang vô cùng hy vọng được nghe về hạng mục thi đấu đầy kích thích nào đó.
Giờ phút này không có gì khiến cậu thiếu niên phấn chấn hơn việc được thấy cha đỡ đầu của mình vui vẻ.
Y nói liên miên rất nhiều, bao gồm cả chuyện bác Hagrid lén đưa y đến chỗ mấy con rồng, và bắt đầu thảo luận cách đối phó với rồng lửa cùng Sirius – người đang vô cùng nhiệt tình.
Bất kể thế nào, Sirius với tinh thần sung mãn hiện giờ ít nhiều đã xóa đi cái bóng u tối trong lòng chàng trai trẻ, khi từng thấy người đàn ông cô độc này ôm mặt khóc nức nở.
Mãi cho đến khi Harry cảm thấy đầu mình đau đến mức sắp nổ tung, y mới buộc phải chuẩn bị chào tạm biệt.
Nhìn Sirius nhảy bật dậy chạy lên tầng tìm cuốn sách mà gã nhớ là có viết nhược điểm của rồng lửa, Lupin nói với Harry bằng giọng bất đắc dĩ: "Cậu ấy thật là.
Con đâu có cầm đi được chứ."
"Nhìn chú ấy có vẻ ổn." Harry cười với Lupin: "May mà có thầy bầu bạn với chú ấy."
Lupin đáp lại y với một nụ cười ấm áp: "Cũng không phải toàn bộ là thế.
Cho dù Fudge không chịu trả lại sự trong sạch cho Sirius, thì dẫu sao nhóm Thần sáng nhận nhiệm vụ vây bắt cũng đã biết được sự thật, cho nên họ cũng không truy tìm cậu ấy gắt gao.
Bây giờ Sirius vẫn xem như tự do, thường thì cậu ấy ngụy trang bề ngoài một chút là có thể ra ngoài cùng thầy."
Harry gật gù rồi bỗng nhiên nghĩ tới việc Lupin từng có mối quan hệ không tệ với Snape, y ậm ừ hỏi: "Ừm, thầy ơi, thầy có biết làm thế nào...!Ừm, có thể khiến giáo sư Snape để ý đến con không ạ?"
"Gì cơ?" Lupin nhìn cậu thiếu niên đang ấp úng bằng ánh mắt ngạc nhiên, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
"Chuyện là...!Con muốn giáo sư Snape giúp con một việc nhưng có vẻ thầy ấy không sẵn lòng cho lắm.
Mấy ngày nay thầy ấy luôn, tránh né con?" Mặt Harry hơi đỏ, y đổ lỗi là do ngọn lửa trong lò quá nóng.
Lời của Snape đã ứng nghiệm rồi.
Y vốn tưởng rằng mình sẽ không bị từ chối nữa, nhưng sau khi đi tìm giáo sư Độc dược vài lần, thứ y nhận được nếu không phải sự châm chọc khiêu khích thì chính là ánh mắt như đang nhìn quái vật.
Mỗi lần y đều đã cố gắng trưng ra nụ cười ấm áp và thỏa đáng nhất, thế nhưng thái độ của Snape vẫn rất cứng rắn.
Cái kiểu lo âu cùng khó hiểu, cứ chần chừ không thể tiến tới này quả thực là giày vò.
Lupin ngẫm nghĩ trong chốc lát, nét đăm chiêu ánh lên trong đôi mắt nâu.
Đoạn anh nói thong thả: "Chà...!Thầy cho rằng giáo sư Snape sẽ không từ chối, nếu như thầy ấy cũng đã đọc báo.
Thử một lần nữa được chứ Harry? Có đôi lúc Severus và Sirius rất giống nhau."
"Dạ, gì cơ ạ?" Lúc này đến lượt Harry thấy khó hiểu, thầy Lupin thế mà lại nói Snape và chú Sirius giống nhau? Nếu hai người đó nghe được thì chắc chắn vẻ mặt sẽ vô cùng đặc sắc.
Nhưng Harry cũng không chống chịu được để nghe đáp án nữa.
Đầu y bị nướng trong lửa, dằn vặt tới giờ là đã đến ngưỡng đau cực hạn rồi.
Y buộc phải lùi lại, rút đầu ra khỏi lò sưởi của Hogwarts.
Vị cựu giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám khẽ nhíu mày, trả lời cho cái lò sưởi trống không: "Ừ, bởi vì cả hai đều là kẻ ngốc thích ôm hết tội lỗi về mình."
Tuy biết khả năng thành công không lớn, nhưng Harry vẫn đi tới văn phòng của giáo sư Độc dược theo lời của Lupin.
Vẻ mặt Snape vẫn hết sức bình tĩnh.
Hắn nhìn xuống từ trên cao, đánh giá cậu thiếu niên đang hồi hộp đến mức sắp không giữ được nụ cười nữa, rồi dùng giọng nói lạnh lùng dứt khoát để cắt đứt câu nói vấp váp của y một cách sắc bén.
"Nếu như sau khi hưởng thụ việc trở thành dũng sĩ mà trò vẫn còn dư thời gian và sức lực, thì có thể."
Harry khựng lại, ngước đôi mắt xanh biếc lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Snape: "Thầy có thể nhắc lại một lần không, thưa giáo sư?"
Snape sa sầm sắc mặt, lườm cậu thiếu niên một cái rồi cất giọng khàn khàn hệt như đang dùng xà ngữ: "Ta đồng ý hướng dẫn trò, Potter.
Sau khi chuẩn bị đủ nguyên liệu thì tới tìm ta."
Trái tim cậu thiếu niên dũng cảm tức thì đập loạn trong lồng ngực, khóe miệng cong lên thành nét cười hết sức chân thành.
Y cảm động vô cùng, thấy kỳ diệu như thể nữ thần may mắn cuối cùng cũng đoái thương đến y.
Trên bàn làm việc của chủ nhiệm nhà Slytherin có đặt một tờ Nhật báo Tiên Tri, khuôn mặt bình tĩnh của Harry Potter xuất hiện trong bức ảnh phù thủy trên mặt báo.
Trong khung phỏng vấn ở bên cạnh hiện ra những lời mà cậu thiếu niên từng nói, với kiểu chữ đen hết sức nổi bật.
[Có lẽ chúng ta không thể cứu vãn được rất nhiều chuyện, có thể con đường của chúng ta đã định sẵn là gập ghềnh trắc trở, nhưng nếu...!Em nói là nếu như, chúng ta không khóa kín nội tâm mình, thì hy vọng sẽ không rời bỏ chúng ta."]
– TBC –
Chúc mừng năm mới =)))))))
Chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ và mạnh khỏe, gặp thật nhiều điều tốt lành.
Chúc năm mới bình an với tất cả mọi người.
Cảm ơn vì đã ở bên nhau trong một năm khó khăn vừa qua, năm mới hãy dũng cảm cùng nhau vượt qua nhé.
Hy vọng sẽ không rời bỏ chúng ta ^^
Happy new year!!!.