[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

chương 5: 5: chiếc cúp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hãy bảo vệ mạng sống của chính mình đi, Cedric.

Vinh quang của cuộc thi còn lâu mới quý giá bằng sinh mệnh."

——

Hai ngày sau đó, Harry thật sự không nhịn được nữa bèn hẹn Hermione ra ngoài, kể hết từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra trong đêm Giáng Sinh cho cô nghe.

Hermione vô thức quấy cốc cà phê trước mặt, biểu cảm mơ màng tỏ rõ là cô đang chìm trong những suy nghĩ.

Cô cân nhắc câu từ rồi lên tiếng: "Mình nghĩ...!Đây có thể là một sự thay đổi đối với hiện thực."

Harry nhíu mày, nhìn chăm chăm vào đĩa mỳ Ý của mình hệt như nó có thể nở ra một đóa hoa.

"Không...!Ý mình là, thật ra tất cả mọi chuyện đều vẫn thế...!Thầy Snape vẫn chết."

"Ôi, thôi nào Harry!" Hermione chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, oán giận buông cái thìa xuống khiến nó va vào thành cốc phát ra một tiếng kêu vang giòn.

"Không phải lúc ấy bồ đã nói xin lỗi sao? Bồ cho rằng việc thầy Snape bỗng nhắc tới bồ chỉ là tình cờ? Bồ cho rằng thầy ấy đi ra khỏi thế giới trống không khép kín ấy cũng do ngẫu nhiên? Thậm chí chuyện ngày đó cô McGonagall tới văn phòng của thầy Dumbledore cũng thế? Đương nhiên không phải.

Chính vì một câu xin lỗi của bồ, những chuyện này mới xảy ra."

Harry bắt đầu run rẩy vì những mối liên hệ trong đó, dẫu thế chắc chắn niềm xúc động và hưng phấn vẫn lớn hơn chút.

Y cúi đầu, cố gắng không khiến người khác chú ý rồi đột nhiên hỏi: "À phải Hermione, mình vẫn luôn định hỏi bồ, Ron thì sao? Nếu như hai bồ cùng phát hiện, thì sao cậu ấy không tham gia với chúng ta?"

Khí thế cứng rắn vẫn luôn dồn nén tức khắc tan đi, Hermione hừ một tiếng.

Harry bỗng có một dự cảm không tốt cho lắm.

"Không phải là cậu ấy tin Nhật báo Tiên Tri đấy chứ?"

"Đương nhiên không.

Sao bồ không tự hỏi Ron chứ? Mình nghĩ hai người mới là anh em tốt không có gì giấu nhau."

Harry cảm nhận được sự nôn nóng và mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô phù thủy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao y lại chọn hai ngày sau mới liên hệ với Hermione.

Nếu như y hẹn Hermione vào ngay ngày Giáng Sinh, ai biết Nhật báo Tiên Tri sẽ bóp méo chuyện này thành thế nào.

Harry mỉm cười cất giọng bình tĩnh, trong đôi mắt chứa đầy vẻ chân thành: "Trước kia quả thật là thế, Hermione.

Nhưng hiện giờ thì cậu ấy là của bồ, hai bồ là bạn tốt nhất của mình.

Chúng ta đều đã trưởng thành, mình không thể vẫn cố chấp và bốc đồng, cho rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, cho nên ít nhất thì mình nên học cách tôn trọng, đúng không?"

Bởi vì đã mất đi quá nhiều, cho nên càng quý trọng gấp bội.

Hermione nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ hòa nhã trước mặt, thật sự cảm nhận được y đã trưởng thành nhường nào sau chiến tranh, cho dù rõ ràng là điều này khiến lòng người hơi xót xa.

Cô kìm nén nỗi xúc động muốn đứng dậy ôm lấy chàng trai ấy, chỉ mỉm cười với y.

"Sau này cũng sẽ mãi là thế, Harry à.

Bồ hiểu Ron mà, anh ấy quá kích động, tuy rằng bồ cũng thế.

Nếu như mình nói cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không đủ lý trí để không thay đổi bất cứ chuyện gì...!Đương nhiên sau này mình sẽ nói cho anh ấy.

Còn tâm nguyện ban đầu khiến mình nghiên cứu "thứ đó" bất chấp mối nguy bị cách chức do vi phạm lệnh cấm, cũng là vì bồ, Harry ạ.

Giờ chuyện mà mình và Ron có thể làm cho bồ thật sự quá ít.

Chậc, đương nhiên Ron cực kỳ bất mãn với chuyện chúng ta giấu anh ấy mà làm gì đó.

Chẳng qua..." Hermione chớp mắt, lộ ra vẻ tinh quái hiếm thấy: "Ai thèm để ý đến anh ấy chứ?"

"Ít nhất thì hôm nay có một tin tốt." Hermione nhìn Harry – người rõ ràng đang rất chờ mong, nụ cười tươi hiện rõ trên gương mặt cô, đôi mắt cũng sáng ngời: "Mình cho rằng chúng ta có thể bắt đầu thí nghiệm kia rồi."

Cedric Diggory đỡ Harry Potter khập khiễng đi về phía cúp Tam Phép Thuật.

Anh quả thật không thể tin được rằng Đứa bé sống sót lại đề nghị hai người cùng tới lấy nó.

Cậu bé Gryffindor này hào phóng đến mức làm cho người ta hơi hổ thẹn ngượng ngùng.

Đột nhiên cơ thể mà anh đang dìu bỗng run mạnh trong thoáng chốc, Cedric bèn hỏi với giọng thân thiết: "Sao vậy Harry? Do chân của em sao? Đừng lo lắng, chúng ta sắp được ra ngoài rồi.

Bà Pomfrey sẽ chữa khỏi cho em."

Cậu bé bị thương bỗng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào chiếc cúp Tam Phép Thuật gần trong gang tấc.

Điều khiến Cedric ngạc nhiên là, trong ánh mắt của cậu ấy chứa nỗi căm thù không hề che giấu.

"Được rồi, Cedric." Harry chậm rãi mở miệng với giọng điệu hoàn toàn khác với lúc trước, nó để lộ ra sức uy hiếp cực lớn.

Sức uy hiếp? Một cậu bé tuổi sao? Cedric cảm thấy vô cùng buồn cười vì ý nghĩ ấy của mình.

"Giờ thì, anh hãy rời khỏi đây.

Nó là của tôi."

Nụ cười của Cedric cứng ngắc trên khuôn mặt.

Anh cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, bày tỏ sự hoang mang một cách lịch sự: "Xin lỗi, Harry, em nói gì cơ?"

Harry liếc anh với ánh nhìn thờ ơ, rồi sải bước lên chắn giữa Cedric và chiếc cúp.

Đầu đũa phép của y hơi hướng lên trên, đây là tư thế tấn công.

"Tôi nói, lập tức rời khỏi nơi này.

Phát tín hiệu cầu cứu hoặc lại đi đại chiến với quái tôm đuôi nổ, nhện tám chân, bất cứ thứ gì cũng được! Đừng chạm vào cái cúp, nó thuộc về tôi."

"Thế nhưng..." Cedric cảm thấy cơn giận đang bùng lên, âm điệu cũng không tự chủ được mà cất cao.

"Không phải chúng ta đã thương lượng là sẽ cùng lấy nó sao? Niềm vinh quang chung thuộc về Hogwarts?"

Harry nheo mắt lại, đầu đũa phép bắn ra chút tia lửa nguy hiểm bày tỏ sự bất mãn của y.

Không biết vì sao, giờ phút này Cedric có cảm giác nếu mình không biết tự lượng sức mà đối đầu với cậu bé tuổi này, nói không chừng cậu ta sẽ hạ ác chú với mình không hề do dự.

Tiếp theo, anh nghe thấy Harry nói một câu mang hàm ý sâu xa: "Hãy bảo vệ mạng sống của chính mình đi, Cedric.

Vinh quang của cuộc thi còn lâu mới quý giá bằng sinh mệnh."

Quay người đi với nỗi căm hận, Cedric để mặc cho cơn giận dữ xông kín đầu óc.

Được lắm, quả thật được lắm, thì ra đây mới là tấm lòng hào phóng của Gryffindor.

Đùa giỡn người khác vui lắm đúng không? Tốt nhất là cậu cũng bị người ta hạ Lời nguyền Độc Đoán, Harry Potter.

Dõi theo cho đến khi Cedric rời khỏi tầm mắt mình, Harry mới chuyển sang nhìn chằm chằm vào chiếc cúp Tam Phép Thuật đã bị đổi thành khóa cảng.

Y hơi thất thần, nghĩ xem nếu hiện giờ mình thuận theo tự nhiên, đi tiêu diệt gã Voldemort vẫn chưa sống lại thì sẽ thế nào.

Ngẫm lại xem, giờ y chỉ cần đối phó với một mình Đuôi Trùn.

So sánh với cảnh khốn khổ gặp phải vào năm thứ bảy thì điều này hấp dẫn xiết bao.

Nhưng y biết rằng mình không thể làm thế.

Chưa nói đến chuyện y đã hứa với Hermione lần này sẽ chỉ thay đổi việc đầu tiên mình gặp phải, mà cho dù y có ngăn Voldemort sống lại được thì mọi chuyện vẫn rất phức tạp.

Đúng như lời của Hermione, nơi này là quá khứ, có thể bất cứ sự biến đổi liên can nào cũng đều sẽ dẫn đến kết quả không tưởng tượng nổi.

Câu đố về hành trình của Drynbia như hồi chuông cảnh báo gõ vang bên tai y.

Được rồi được rồi, Harry tiếc nuối thở dài.

Vào khoảnh khắc đọc ra câu ma văn cuối cùng, y vươn tay nắm lấy chiếc cúp khóa cảng.

—-

Buổi chiều, Amos Diggory của Cục Quản lý Sinh vật huyền bí bất ngờ gặp Phó bộ trưởng Hermione Granger trong thang máy.

Hai người trò chuyện câu được câu không, trong lúc ấy Phó bộ trưởng dường như vô ý hỏi về tình hình của con trai ông.

Nhắc tới con trai, Amos Diggory kiêu ngạo ưỡn cao ngực, cằm cũng hếch lên: "Nó đúng là một thằng bé hấp dẫn.

Chà, giờ Cedric là thành viên dự bị của đội Quidditch Ireland, không phải ai cũng làm được chuyện này, đúng không? Ít nhất thì Kẻ Được Chọn của chúng ta không làm được.

À, nói đến chuyện này, thì Cedric có hơi bất mãn với việc báo chí suốt này thổi phồng Harry Potter hòa nhã khiêm tốn thế nào.

Đương nhiên, không phải nó nói xấu Đấng Cứu Thế, nhưng mấy lời trên báo cũng không thể tin hết, cô nói phải không?"

Sau khi ông Diggory hếch cằm đi ra khỏi thang máy cùng tiếng cười hơi chói tai, Harry mới bỏ đi lời nguyền ẩn thân trên người mình.

Y mở to mắt nhìn Hermione như thể đang nhìn Merlin tái thế.

"Này, bồ đưa mình trở về thời điểm chú Sirius qua đời được chứ? Mình đảm bảo sẽ chỉ cho mụ Bellatrix một lời nguyền không thể tha thứ, để cho mụ ta không nâng nổi đũa phép nữa thôi."

"À, chuyện này thì bồ phải thứ lỗi cho mình rồi." Hermione cũng ngẩng đầu lên và mỉm cười châm chích, dù rằng trong ánh mắt cô cũng chứa đầy vẻ ấm áp vui sướng: "Mình không nắm giữ được thời gian chính xác đến vậy, không có khả năng là lần nào cũng vừa khéo như thế đâu Harry.

Nhưng mà, đây chắc chắn là một khởi đầu tốt."

– TBC –.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio