[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

chương 62: 62: tôi yêu người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từng có được rồi lại mất đi, nỗi tổn thương sẽ còn đậm sâu hơn chưa từng hứa hẹn.

Lời yêu thương ngọt ngào nhất trên thế gian này, vào lúc đó sẽ biến thành tiếng thở than khiến người ta tan nát cõi lòng nhất.

———

Ký ức về lễ Giáng sinh năm thứ năm vẫn còn vẹn nguyên trong Harry.

Sirius tiều tụy u uất và chính y bị nhấn chìm dưới những cơn sóng triều vô tận, bởi người mình bận lòng chẳng thể đáp lại, vì trước sau chẳng thể hiểu rõ được tâm tình của đối phương...!

Harry lục đi lục lại đống quà tặng ở dưới chân, chẳng ngờ quả thật tìm được một gói quà không ghi tên người gửi.

Bên trong chỉ có một chiếc lọ nhỏ tinh xảo chứa chất lỏng màu trắng nhạt chảy trôi lơ lửng như mây.

Harry dám đánh cuộc đây là quà của Snape.

Xem ra giáo sư của y vẫn nhận được món quà tràn đầy yêu thương mà y gửi tặng – bài thơ tình mà y thật ra rất tâm đắc, còn cho rằng nó là một kiệt tác.

Harry mở nắp lọ ngửi thử, tức khắc bị một mùi chua loét làm cho choáng váng.

Y buộc phải thừa nhận, đây có lẽ đúng là một loại thuốc độc, dùng để đáp lại lá thư tình dùng từ quá mức mãnh liệt trần trụi của y.

Chẳng qua, bất kể thế nào, chỉ cần nghĩ đến biểu cảm và phản ứng của Snape khi đọc những lời y viết thì đã đủ để chàng trai trẻ ảo tưởng và hài lòng vô cùng.

Ngày hôm nay số quảng trường Grimmauld náo nhiệt khác thường.

Ngoài Sirius đang không ngừng trang hoàng cho ngôi nhà cổ âm u quỷ bí ra thì một vài thành viên của Hội Phượng Hoàng, ví dụ như Tonks, Moody và Kingsley đều tụ tập về đây, tranh thủ hưởng thụ chút thời gian rảnh rỗi.

Kreacher trốn ở trong góc tối quan sát mọi người, dùng đôi mắt mờ lòa nguyền rủa mỗi một kẻ cặn bã đang làm ô uế ngôi nhà của bà chủ nó, bao gồm cả Sirius đang cố gắng muốn khiến tòa nhà trở nên sáng sủa tươi đẹp hơn chút.

Harry vừa nói chuyện phiếm cùng Lupin, vừa phân tâm suy đoán xem bây giờ mặt dây chuyền Slytherin có còn ở chỗ Kreacher hay không.

Cho dù là còn, lão gia tinh già cố chấp liệu có giao nó cho y? Dù rằng sau khi hiểu được lòng trung thành của Kreacher với Regulus, y và nó đã chung sống hòa bình được hai năm, thế nhưng đối với Kreacher bây giờ thì dẫu sao, y vẫn là thằng nhóc "kết bạn với kẻ phản bội và đồ máu bùn bẩn thỉu".

Nhân lúc mọi người đang bận chuẩn bị bữa trưa, Harry lặng lẽ tới gần Kreacher.

Y không định quanh co lòng vòng, y biết đâu là điểm then chốt để khiến lão gia tinh mở cánh cửa lòng đã đóng kín lại.

Không để ý đến tiếng lầm bầm chửi rủa đầy thù ghét của Kreacher hướng về mình, Harry hít sâu một hơi, nhìn qua Sirius đang tính thử làm bánh kem ở sảnh lớn rồi cất giọng bình tĩnh.

"Regulus Black đã giao cho ông một nhiệm vụ, đúng không? Kreacher, ông phá hủy được cái mặt dây chuyền ấy rồi chứ?"

Tiếng nói của lão gia tinh già ngưng bặt.

Nó ngước đôi mắt xấu xí to như cái bóng đèn lên, trong ấy chẳng ngờ đã đong đầy nước mắt.

Harry không kìm được mà cảm thấy không đành lòng và cả lo lắng.

Regulus là người quan trọng đến thế nào với Kreacher, nhắc tới Regulus thì như thể vừa xiên một dao vào lồng ngực lão gia tinh.

Y hiểu mùi vị khi đánh mất, nhưng y vẫn mở miệng nói một cách rành mạch: "Giao nó cho tôi, tôi có thể giúp ông, phá hủy nó hoàn toàn."

Kreacher đưa cánh tay gầy gò lên dụi mắt, biểu cảm sinh động lại hiện lên trên khuôn mặt vốn như đã chết héo.

Nó không yêu cầu sự bảo đảm từ Harry, thậm chí không hề nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì với lời nói của chàng trai trẻ.

Nỗi hổ thẹn khắc sâu và cảm giác mang tội khiến lão gia tinh đáng thương còng lưng xuống, dẫn Harry đi về phía gian bếp bị bỏ hoang.

"Sao thế, Chân Nhồi Bông?" Lupin thấy Sirius cứ nhìn chằm chằm vào góc mà Kreacher vừa ẩn núp thì không khỏi tò mò mà hỏi.

"Không có gì." Người đàn ông tuấn tú lắc đầu, thuận miệng nói: "Cuối cùng cũng không thấy Kreacher đáng ghét đâu nữa rồi."

"Thật sự là cậu nên đối xử tốt một chút với Kreacher." Lupin nói chậm rãi với giọng có phần trách cứ: "Cùng sống trong một ngôi nhà, nếu như cứ khăng khăng giữ thái độ thù ghét nhau thì sẽ không ai được giải thoát, hay cảm thấy thoải mái cả."

Sirius nhướng cao lông mày, tỏ vẻ chẳng coi câu ấy ra gì: "Cậu cũng gia nhập Mặt trận giải phóng gia tinh của Hermione từ khi nào thế, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?"

Lupin còn chưa trả lời, Tonks đã sôi nổi chạy đến cạnh hai người họ.

Mái tóc biến màu sang hồng nhạt dựng lên thẳng đứng, ánh mắt dồi dào sức sống, cô mỉm cười nhẹ nhàng với Lupin.

"Có chuyện gì tôi có thể giúp một tay không?"

"Nếu như cô sẵn lòng giúp đỡ." Sirius giành lên tiếng trước Lupin, giọng nói có phần buồn bực: "Thì tốt nhất là mỗi lần xuống cầu thang hãy cẩn thận một chút, đừng đánh thức mẹ tôi dậy."

"Ồ!" Tonks chớp chớp mắt, hết sức ngạc nhiên, như thể không hề nghe thấy được tiếng thét chói tai của người đàn bà điên khùng trong hành lang.

Cô đáp lại một cách lịch sự: "Sau này tôi sẽ chú ý nhé Sirius.

Trừ việc ấy ra thì còn gì nữa không, Remus?"

Lupin liếc nhìn vẻ mặt bắt đầu trở nên kiêu căng của Sirius, rồi mỉm cười hiền hòa với cô phù thủy: "Cô có thể làm bánh kem cùng bọn tôi, tôi tin là mùi vị ngọt ngào có thể xua tan cơn dỗi hờn vô cớ đấy.

Đương nhiên..." Lupin bổ sung thêm một câu với giọng dí dỏm: "Nếu như cô sẵn lòng giúp đỡ."

Sirius hếch cằm lên, càng tỏ ra ngạo mạn hơn.

Vào bữa trưa, hiếm khi mọi người cùng nhất trí cố ý quên đi tình thế bất lợi hiện tại và chuyện về gã Chúa tể Hắc Ám kia, mà cùng trò chuyện về những phát hiện thú vị nho nhỏ quanh mình, vụn vặt nhưng vô cùng ấm áp.

Chủ ngôi nhà số quảng trường Grimmauld thì làm một người nghe kiệm lời, dường như không có chỗ nào để giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng.

Vì vậy sau bữa trưa, Sirius đã chếnh choáng say xông vào phòng của Lupin.

"Cậu biết trước khi lên tầng Harry đã nói gì với mình không?" Người đàn ông tuấn tú rên rỉ lớn tiếng: "Thằng bé nói giống cậu đấy, "Cha đỡ đầu à cha nên đối xử tốt một chút với Kreacher".

Trời ơi, nhìn vẻ mặt thương cảm của Harry đi! Sao, mình ngược đãi nó à? Mình nên làm thế nào đây? Chui vào góc tường tự trách hả?"

Lupin nhìn Sirius ngã xuống giường của mình không dậy nổi với ánh mắt bất đắc dĩ, cố gắng giữ giọng bình thường: "Mình cho rằng Harry đang lo lắng cho cậu.

Chẳng phải mình nói rồi ư? Thế này thì cả cậu và Kreacher đều không thể vui vẻ."

"Cho nên mình đã quyết định." Tiếng nói mơ hồ của Sirius vọng ra từ phía dưới cái chăn đang che kín đầu gã: "Chờ đến khi chúng ta giành chiến thắng, đánh bại kẻ kia, mình sẽ dọn ra ngoài sống, rời khỏi Kreacher và mọi thứ thuộc về nhà Black...!Nhưng mà Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cậu phải ở cùng mình đấy.

Căn nhà này mình sẽ để lại cho Harry.

Nó là con đỡ đầu của mình, cũng là người thừa kế duy nhất."

"Biết đâu sau này cậu sẽ con cái ruột thì sao?" Lupin đang sắp xếp lại quà tặng bỗng dừng tay lại, không khó để nhận ra niềm ước ao và hâm mộ trong giọng nói của anh: "Harry là con đỡ đầu của cậu, cũng không có nghĩa là cậu không thể xây dựng gia đình của chính mình, có một cậu con trai hoặc một cô con gái đáng yêu."

"Mình sẽ không có."

"Sao cậu biết được?"

"Mình biết thế thôi!" Sirius nói qua quýt, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Căn phòng tĩnh lặng trong chốc lát.

Sirius vạch chăn ra và ngồi dậy, trông chẳng có vẻ gì là say rượu nữa.

Gã nhìn chằm chằm vào Lupin, hỏi khẽ: "Remus, cậu có cảm thấy Tonks có cảm tình với cậu không? Cậu nghĩ sao?"

Lupin nghiêng đầu lắng nghe, như thể đang cố gắng tiêu hóa và hiểu câu hỏi của Sirius.

Một lát sau, anh mới chậm rãi lên tiếng.

"Tonks rất tốt."

"Đấy là suy nghĩ của cậu à?" Sirius nhìn như thể một con chó săn đang cảnh giác, tiếp tới nếu có gì không ổn thì gã sẽ tức khắc nhào tới cắn xé Lupin.

"Vậy kết luận là, cậu thích cô ấy?"

"Kết luận là, mình không thể thích cô ấy được." Lupin đặt món quà Harry tặng anh (một chiếc áo choàng mới tinh) xuống ghế, cất giọng hờ hững: "Mình không thể làm liên lụy đến cô ấy, Chân Nhồi Bông ạ.

Mình không hợp với Tonks, mình sẽ chỉ đem đến cho cô ấy những phiền phức vô tận và sự kỳ thị.

Một người sói...!Sao có thể khát khao có được một gia đình chứ? Quá không thực tế, hơn nữa, Tonks nên được yêu thương bởi một người tốt hơn mình."

Hoàn toàn không cho Sirius cơ hội để kích động và hưng phấn, câu nói ngay sau đó của người đàn ông tóc nâu khiến gã đau lòng tột độ.

Gã đá bay giày rồi giẫm lên thảm trải sàn, bước chậm rãi tới bên cạnh Lupin, đưa tay nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc rơi lòa xòa bên khóe mắt anh.

"Remus, cậu muốn có gia đình của chính mình không?"

Lần đầu tiên Lupin thể hiện ra vẻ cáu kỉnh và không kiên nhẫn.

Anh thở dài một hơi, tránh khỏi ngón tay Sirius: "Cậu đừng ngốc thế, ai mà không muốn chứ? Bao gồm cả cậu nữa, Chân Nhồi Bông, cậu cũng nên thu trái tim không chịu yên ổn của mình lại.

Khi ngày ấy đến, mình..."

"Sẽ mừng cho mình?" Sirius cất tiếng cười trầm thấp.

Gã kề sát vào Lupin, nhìn chăm chú vào từng vết sẹo mờ lớn nhỏ lưu lại trên khuôn mặt anh từ nhỏ đến giờ, cất tiếng mơ màng tựa như nói mê: "Thật ra mình đã nghĩ lâu lắm rồi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn à.

Mình từng không hiểu cảm giác sợ mất đi cậu có ý nghĩa là gì, nhưng bây giờ mình rất rõ, mình quả thật muốn có một gia đình, một gia đình được xây nên bởi cậu và mình."

Trong đôi con ngươi màu xám của người đàn ông ấy chứa đầy dũng khí.

Gã hít thở thật sâu, chuẩn bị cho lời quan trọng nhất tiếp đó.

"Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, mình yêu..."

Nhưng lời bộc bạch của Sirius đã bị ngăn lại bởi đầu ngón tay thình lình đưa tới.

Lupin rất căng thẳng.

Gần kề như thế, gã có thể nhận ra được cơ thể anh đang căng cứng, không hề bình tĩnh tự nhiên như lúc thường.

"Đừng nói ra, Chân Nhồi Bông." Cất tiếng nói gần như cầu khẩn, Lupin cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.

"Đương nhiên mình sẽ ở bên cậu, dùng thân phận Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, dùng tình bạn trung thành giữa hai ta và Dây Nhợ Lòng Thòng năm xưa mà thề, mình sẽ cùng bồ vượt qua quãng đời còn lại.

Nhưng không phải với thân phận người yêu, Chân Nhồi Bông à.

Giống với lý do mình từ chối Tonks, cậu xuất sắc và được chú ý đến thế, cậu xứng đáng với người tốt hơn, chứ không phải mình."

"Mình không cần người tốt hơn!" Sirius hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ gặp phải sự phản đối trực tiếp thế này từ Lupin.

Cảnh tỏ tình ôm hôn hoàn hảo trong tưởng tượng của gã sụp đổ vụn nát chỉ trong chớp mắt, gã giận dữ đến mức thậm chí nghiến răng kèn kẹt.

"Remus, cậu vốn không hiểu, mình chỉ cần cậu thôi."

"Có lẽ vậy." Lupin đáp, chẳng buồn tranh luận đúng sai, cả ánh mắt và thẳm sâu trong lòng đều dần bình tĩnh trở lại.

"Chỉ là mình không muốn có cơ hội nhìn thấy, tương lai chúng ta phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay."

"Cậu sẽ hối hận..." Sirius nói với giọng điệu vô cùng gay gắt, vừa hung dữ vừa dỗi hờn.

Gã biết, khi Lupin lại khoác lên mình vỏ bọc điềm tĩnh thì gã không còn khả năng chiếm ưu thế nữa.

"Đợi đến ngày mình chết rồi, cậu mới sẽ hối hận vì sự do dự hôm nay, đúng không?"

Người đàn ông tóc nâu khổ sở quay người, để mặc Sirius sập cửa rời đi.

Nói lẫy mà thôi, chỉ là nói lẫy mà thôi.

Thế nhưng, Chân Nhồi Bông à, nếu như quả thật có một ngày như vậy...!Từng có được rồi lại mất đi, nỗi tổn thương sẽ còn đậm sâu hơn chưa từng hứa hẹn.

Lời yêu thương ngọt ngào nhất trên thế gian này, vào lúc đó sẽ biến thành tiếng thở than khiến người ta tan nát cõi lòng nhất.

Một buổi chạng vạng sau khi sang năm mới được mấy ngày, Harry trở về Hogwarts thông qua hệ thống floo dưới sự hộ tống của Moody.

Trước khi đi, y nhìn Sirius với ánh mắt đầy lo âu.

Sau lễ Giáng sinh, cha đỡ đầu của y bắt đầu đối đãi với người khác bằng thái độ lịch sự khách sáo vô cùng cứng nhắc, quả thật như đang cố ý làm thế cho ai xem vậy.

Mặt dây chuyền Slytherin đang ở ngay trong túi áo trước ngực y.

Harry đã dùng bùa cách ly bọc riêng nó lại để tránh bị ảnh hưởng đến suy nghĩ.

Dáng vẻ Kreacher gào khóc khẩn cầu khắc sâu vào đáy lòng chàng trai trẻ.

Y thề, y nhất định sẽ phá hủy hoàn toàn đám Trường sinh linh giá tà ác của Voldemort.

Sau khi Harry về trường được chừng một tháng, cụ Dumbledore mới trở về.

Y nhận được tin thì tức khắc chạy ngay đến văn phòng hiệu trưởng.

Vị phù thủy già có vẻ rất mệt mỏi, nhưng thấy Harry thì cụ vẫn nở nụ cười.

"Mong là không phải con đến đây để chất vấn về thành quả chuyến này của thầy, Harry ạ.

Bởi vì thầy chỉ mang về được tin tức đáng tiếc nuối."

Harry vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ lập tức bị thay đổi mục tiêu chú ý: "Là tin về Hòn Đá Phục Sinh sao ạ, thưa thầy?"

"Đúng vậy." Đôi mắt xanh sắc bén của cụ Dumbledore nhìn chăm chăm vào Harry từ sau cặp kính hình bán nguyệt, cụ nói chậm rãi: "Câu chuyện lưu truyền về Bảo bối tử thần, thầy tin là con đã biết rất rõ.

Thầy đã thăm viếng rất nhiều học giả say mê nghiên cứu về chúng, và cả gia tộc nghe đồn là người thừa kế của ba anh em.

Đáng tiếc, chân tướng còn khó khai quật hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta.

Tin tức có ích duy nhất là, có người hàng xóm nhiệt tình của một gia tộc trong đó nói cho thầy biết, nhiều năm trước từng có một thanh niên tóc vàng cũng đã tới thăm, hỏi về chuyện Bảo bối tử thần.

Điều đáng ngờ là, người trong nhà ấy hoàn toàn không nhớ mình từng gặp người trẻ tuổi nào như thế."

Lòng dạ Harry quay cuồng hệt như một nồi nước đang sôi sùng sục.

Người thanh niên tóc vàng ấy đương nhiên là Grindelwald.

Chắc chắn ông ta đã lấy được thứ hữu dụng nào đó, để không tiết lộ cho những người khác thì ông ta còn ếm bùa lên những người trong nhà ấy!

"Thưa thầy, con nghĩ..."

"À, Harry, con luyện tập Bế quan bí thuật đến đâu rồi?" Cụ Dumbledore cắt ngang lời y bằng giọng điệu thoải mái, như thể tin tức vừa rồi chẳng đáng để kể đến.

Harry không thể tin nổi mà mở to mắt nhìn cụ Dumbledore.

Mỗi lần nhắc tới chuyện liên quan đến Grindelwald, vị phù thủy cơ trí này đều bắt đầu đánh trống lảng.

Tiếp tục thế này thì có khả năng vĩnh viễn họ cũng không biết được bí mật về Hòn Đá Phục Sinh mất.

Chậm rãi, một kế hoạch lớn mật hiện lên trong đầu óc chàng trai trẻ.

Harry nói với giọng lễ phép và khiêm nhường: "Thực tế là con vẫn không chắc mình đã nắm được nó hay chưa, thưa thầy.

Có lẽ con cần chút, ừm, kiểm nghiệm thực tiễn ạ."

Cụ Dumbledore gật đầu một cách vui vẻ, không biết cụ có phát hiện ra toan tính nhỏ ẩn giấu trong lời nói của Harry hay không.

Cụ rút đũa phép ra từ trong tay áo rồi cười nói: "Thế thì, chúng ta thử một lần xem Harry.

Thầy sẽ thi triển Triết tâm trí thuật với con, hãy gắng sức chống lại nó."

Harry không nói gì, chỉ căng thẳng nhìn cụ Dumbledore giơ tay lên và đọc thần chú.

Cùng lúc đó, đầu óc y nhanh chóng điều động ký ức, liên tục nhớ lại tỉnh cảnh gặp gỡ Grindelwald lúc trước.

Trong nhà tù tăm tối, nụ cười của ông lão ấy lại rạng ngời chói mắt đến thế.

Đôi mắt xanh lam trong veo của ông ta như sáng tỏ mọi điều, không khó để tưởng tượng ra hồi trẻ ông ta có sức thu hút và cám dỗ mạnh mẽ thế nào đối với người khác.

"Hai ta nhờ hai tháng để hòa tan trái tim nhau, dùng một trận quyết chiến để mang đi chút hồi ức dịu dàng cuối cùng và duy nhất, mất trên trăm năm để quên đi và chai sạn cỗi cằn.

Mà sau trăm tuổi, ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng...!

Ta yêu ông ấy."

Cụ Dumbledore đột ngột thu đũa phép lại.

Ngón tay cụ run khẽ trong vài giây, điều này khiến Harry không tự chủ được mà cảm thấy áy náy.

Nhưng tiếp đó, ngài hiệu trưởng tóc trắng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh một cách nhanh đến đáng ngạc nhiên.

Cụ đưa đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Harry.

Y rất chột dạ, y cho rằng mình sẽ bị cụ Dumbledore trách cứ về hành động trẻ con nông cạn này.

Nhưng đợi một hồi lâu, cụ chỉ thở dài nhẹ nhàng.

"Thầy nghĩ, bây giờ chúng ta đều cần thời gian suy nghĩ, Harry ạ."

Chàng trai trẻ vội vàng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng sau lời tiễn khách uyển chuyển ấy.

Cụ Dumbledore ngồi xuống ghế, chẳng thể nào xua đi hình ảnh vừa bất ngờ ập vào trong đầu óc mình.

Ông ấy cười rộ lên vẫn tràn ngập tự tin như thế, vẫn tỏa ra sức hấp dẫn không thể chối từ.

Ngọt ngào như kẹo, cũng đắng ngắt như thuốc độc.

Cụ Dumbledore chưa từng nghĩ một câu yêu thương phát ra từ miệng Grindelwald sẽ khiến mình rung động đến vậy.

Từng mảnh quá khứ cụ vẫn cố gắng chôn vùi giờ lại hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, những mừng vui, mến mộ, xót đau, tiếc nuối...!

Những ngón tay gầy của vị phù thủy già vô thức vuốt ve cọng lông phượng hoàng rơi trên đầu gối mình, Fawkes cất tiếng hót khe khẽ dịu êm.

Tôi yêu người.

Đây không thể trở thành bằng chứng hay lời đảm bảo cho sự đáng tin của Grindelwald, nhưng nó giống như chìa khóa mở toang cánh cửa lòng, để nỗi nhớ nhung trào ra như thác lũ.

Cụ Dumbledore biết, đến lúc mình nên đi gặp Grindelwald rồi.

– TBC –

Toi đã quay lại rồi đây, xin lỗi vì đợt này toi lại lặn lâu quá.

Các bạn toi vẫn khoẻ cả chứ ^^

Xem lại album ảnh lũ trẻ trong vườn, thấy từ đầu năm đến giờ toàn ảnh chụp ban đêm.

Đúng là làm đến đầu tắt mặt tối các con cả ngày không thấy mặt mẹ đâu, thế mà chẳng hiểu sao vẫn chưa giàu ????‍️

Hôm trước tính lên cãi nhau với Tchai một trận mà nó nhét ngay vào họng cái bông xinh thế này thì còn nói được gì nữa.

Xinh xắn lên thôi cho phép ngang dọc đấy nhé ????

Muốn khoe lũ trẻ trong vườn với các bạn toi lắm mà wattpad cứ chặn ảnh, chả hiểu sao ????????????.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio