Sự xuất hiện của Grindelwald và cụ Dumbledore đã đẩy cuộc chiến bên trong lâu đài Hogwarts đến một cực điểm khác.
Các học sinh mệt mỏi kiệt sức giờ hân hoan reo hò, ý chí chiến đấu của các thành viên Hội Phượng Hoàng tăng vọt, còn đám Tử thần thực tử tan đàn xẻ nghé thì chạy trốn tứ phía.
Ngài phù thủy phe sáng không hề sợ hãi trốn tránh như trong lời đồn.
Không ít Tử thần thực tử biết suy nghĩ đã hiểu rõ cuộc chiến mà chúng chủ động khơi mào lần này không thể làm nên sự nghiệp vĩ đại của Chúa tể Hắc Ám, trái lại sẽ gia tăng tốc độ gột sạch khoảng trời nằm dưới sự thống trị của phép thuật hắc ám.
Có một số kẻ bầy tôi trung thành vẫn ở lại, kiên định với tín ngưỡng của mình.
Nhưng đại đa số Tử thần thực tử đều thừa dịp còn chưa bị tóm vào Azkaban mà hóa thành khói đen rồi nhanh chóng biến mất qua lối cửa sổ chẳng thèm quay đầu, tuyệt tình đến khó coi.
Harry không tham gia vào trận chiến với đám phù thủy hắc ám còn lại mà lao đi theo bản năng giữa những hành lang trong lâu đài, tìm kiếm kẻ thù y nhất định phải tự tay giết chết.
Sẽ không mất nhiều thời gian để cụ Dumbledore và mọi người có thể giành lại quyền kiểm soát tình hình, việc ấy hết sức đơn giản.
Chỉ cần tiêu diệt được Voldemort nữa thôi là họ sẽ chiến thắng.
Tương lai mà y chờ đợi đã gần ngay trước mắt!
Trước một gian phòng học tan hoang bị nổ sập một nửa, Harry nhìn thấy Ron đang gầm lên phẫn nộ, ném bùa chú về phía gã Tử thần thực tử ở đối diện Fred một cách vừa nhanh vừa hung hăng.
Fred cực kỳ ngạc nhiên trước sự kích động của Ron, nhưng vẫn cảm kích mà thụi khẽ em trai mình một đấm.
Mọi việc đều hết sức thuận lợi.
Ron đã làm được rồi, cậu ấy đã cứu được người nhà của mình.
Đúng thế, tiếp theo chỉ còn lại y...
Cuối cùng thì y và Voldemort cũng chạm mặt.
Khuôn mặt Voldemort hiện rõ vẻ vui sướng tàn nhẫn.
Gã thỏa thích tung bùa chú về phía đám học sinh đang kinh hoàng chạy trốn tán loạn.
Harry nhanh chóng bổ sung thêm lá chắn trước khi những tia sáng xanh đỏ ấy bắn tới.
Không ai kịp bày tỏ lòng biết ơn với Harry, họ hét lên và chạy đi trong cơn hoảng loạn, hệt như có Thần chết đang đuổi sát phía sau.
Voldemort dừng động tác lại, cây đũa phép gỗ thủy tùng được kẹp một cách nhẹ nhàng giữa những ngón tay.
Tiếng nói của gã phù thủy hắc ám cao vút, rành mạch, đôi ngươi dựng thẳng bắn ra ánh nhìn chăm chú rực lửa, gã khẽ thì thầm: "Harry Potter."
"Tom Riddle." Harry mỉm cười lịch sự, niềm tin đánh bại đối phương để giành lấy thắng lợi lớn lên trong lòng y giống như hạt giống đâm rễ nảy mầm trong đất ướt.
Đũa phép của Harry giơ cao, y biết nó có thể làm được.
"Ta vừa mới giết một kẻ, mi biết là ai không?" Nét mặt Voldemort bộc lộ ra sự độc ác đáng sợ, khóe miệng đỏ tươi như sũng máu của gã nhếch cười, cho dù đầu ngón tay gã đang run lên khe khẽ.
Cơn phẫn nộ trào dâng như nước lũ càn quét khắp cơ thể Harry.
Y không thể tin được Voldemort lại tạo nên một bi kịch vào điểm kết thúc gần như viên mãn mà họ khó khăn lắm mới có được này.
Cây đũa phép gỗ sồi xanh rung lắc không thể khống chế, cảm xúc trong y bùng lên dữ dội, không đè nén nổi.
"Ta đã cảm nhận được, sự đau lòng.
Vào khoảnh khắc giết chết hắn." Chúa tể Hắc Ám chậm rãi hít thở bầu không khí ngập đầy khói bụi, tự chất vấn bản thân bằng sự bình tĩnh gần như điên dại: "Vì sao thế, hả Potter? Hắn chẳng hề quan trọng đối với ta, nỗi đau ấy không đến từ Chúa tể Voldemort, mà là..."
"Mi thua rồi, Voldemort!" Harry nói to cắt ngang lời lơ đãng của gã phù thủy gian ác, y có cảm giác mơ hồ rằng mình không thể để mặc cho gã nói tiếp, nếu không y sẽ không thể nào giữ vững niềm tin được.
"Thầy Dumbledore vốn không hề rời đi, thầy ấy trở về rồi! Đám bầy tôi của mi đều đã vứt bỏ mi để mà chạy trốn.
Ta đã nói với mi từ lâu rồi, Tom ạ, một khi mi thất thế, chúng sẽ chạy nhanh hơn ai hết!"
Đôi mắt đỏ rực của Voldemort trợn to, gã lặp lại một câu "Dumbledore" với giọng hung tợn, tiếp đó lại phá lên cười như bỗng dưng nghĩ thông suốt được gì đó: "Thế thì sao, hả Potter? Mấy trò bịp bợm không thể cướp được bất cứ thứ gì từ ta! Đám người hầu ngu dốt ấy, mất thì mất chứ ai thèm khổ sở tiếc nuối? Đến cuối cùng ta sẽ chinh phục giới phép thuật và cả cái chết! Harry Potter, ta sẽ đích thân giết mi, giết Dumbledore, giết chết tất cả những kẻ dám cả gan ngăn cản con đường của ta!"
"Kẻ mưu toan chinh phục, cuối cùng thường sẽ trở thành kẻ bị chinh phục." Hai mắt Harry bị sức mạnh phép thuật cuồn cuộn mà Voldemort đột ngột phóng ra làm cho khô rát nhói đau.
Thế nhưng y không lùi bước mà cố gắng mở to hai mắt đồng thời hét lên: "Mi là đồ ngu dốt không hiểu bất cứ thứ gì! Đừng hòng cướp đi hạnh phúc của bọn ta được nữa!"
Ánh sáng chói lọi phóng ra từ đầu hai cây đũa phép, hệt như vô số lưỡi dao sắc bén cứa lên gò má.
Gió nóng hầm hập cắn nuốt tất cả, bóng tối hệt như miếng gỗ mỏng manh bị sóng dữ thét gào vùi lấp.
Voldemort vừa kinh sợ vừa giận dữ, gã cảm thấy dường như có thứ gì đó trong cơ thể đang từ từ vỡ vụn, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của gã, mất đi từng chút một.
Thứ vốn nên thuộc về gã, toàn bộ đều của của gã!
Sự khiếp sợ và hoài nghi trở thành chết lặng.
Đã mấy lần gã gần kề cái chết thế này, đều là bởi thằng nhãi kia! Thằng nhãi ngu xuẩn! Rốt cuộc nó nhờ vào cái gì...
Ngay cả cơn đau cũng biến thành kích thích cực độ, Voldemort ngã ngửa ra với cái miệng há hốc, đôi con ngươi hẹp dài trợn ngược, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại vẻ dữ tợn và khó hiểu.
Đó là điều cuối cùng mà Chúa tể Hắc Ám cảm nhận được – nỗi tuyệt vọng khi bị chính mình lãng quên.
Harry trượt người xuống dọc theo vách tường, cứ thế ngồi bệt dưới đất.
Y mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tiếc là thời gian không có đủ để nhân từ cho y khoảng trống mà nghỉ ngơi.
Chỉ sau thoáng chốc trống rỗng và tĩnh lặng, những tiếng hét gọi, gào thét và reo hò thình lình vang lên khắp bốn phía.
Harry hiểu được sự vui mừng và cả nỗi khó tin của họ, thế nhưng đối với y mà nói, lúc này y chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông âm trầm và kiêu ngạo kia, lẳng lặng chia sẻ sự bình yên mà cuối cùng họ cũng có được sau bao nhiêu nỗ lực.
Harry mở mắt ra, ánh ban mai rực rỡ kích thích đôi con ngươi của y.
Những bức tường đổ nát và những đống hoang tàn không ngăn nổi sức nóng, nhóm người đang ôm nhau gào khóc hoan hô dường như tràn trề sức sống và ánh sáng.
Y cầm lòng không đậu mà cũng có phần muốn rơi lệ.
Hòa bình và chiến thắng được đổi lấy bằng sinh mệnh của vô số người lần trước, cũng mang đến niềm vui sướng vô hạn thế này.
Thế nhưng vào lúc đó, trái tim y bị chiếm cứ hoàn toàn bởi sự mỏi mệt.
Mỗi khi nắm lấy bàn tay một người, nhận lấy lời cảm kích ca ngợi của đối phương, vết thương được tạo nên bởi sự ra đi của chú Sirius, cụ Dumbledore, thầy Lupin và Fred trong y lại bị đâm thêm một nhát sâu hoắm, đớn đau.
Tonks nhào vào lòng chàng Thần sáng trẻ tuổi bên cạnh mình, anh ta ôm lấy cô xoay tròn và đặt môi hôn.
George và Fred cợt nhả đùa giỡn, Moody khua cây gậy chống chỉ huy những người khác đưa các học sinh bị thương đến bệnh xá.
Ron và Hermione chạy về phía y.
Harry thu ánh nhìn lại và khẽ mỉm cười, nắm lấy tay bạn mình rồi đứng dậy lần nữa.
Tốt quá.
Từ phía xa, Sirius yên lặng bước đi một mình, dường như không biết mình đang ở đâu.
Harry không khỏi tiến đến gần gã, chờ đợi cái ôm ấm áp đầy nhiệt tình của cha đỡ đầu mình.
Không ai mất đi, sự trở về của y đã được đáp đền một cách trọn vẹn, thật sự tốt quá.
Sirius chậm rãi ngước mắt lên.
Với vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa hoang mang, gã nói khẽ: "Harry ơi, Snape chết rồi."
Nụ cười của y cứng ngắc lại trên gương mặt, nỗi sợ hãi và hoảng hốt ngọ nguậy dưới làn da y, dường như có hai bàn tay nặng trịch đang bóp chặt lấy cổ họng y.
"Chú không biết đã có chuyện gì..." Ánh mắt vô hồn, gã tự thuật bằng giọng trống rỗng và nguội ngắt: "Lúc chú xông tới, nghe thấy Snape hỏi Voldemort có phải gã hối hận rồi không.
Voldemort hỏi ngược lại hắn một câu, Ta sẽ cho mi một cơ hội, lời nguyền ấy có khiến mi nhận ra sự giả tạo của tình cảm không...!Snape mỉm cười, Harry ơi, hắn cười chẳng giống với Snape chút nào, nụ cười ấy không chứa mảy may trào phúng.
Hắn nhìn thẳng vào Voldemort rồi nói, Không, tôi yêu cậu ấy.
Sau đó...!Kẻ kia ra tay rất nhanh.
Ở khoảng cách gần như thế, chú muốn giúp Snape thế nhưng hoàn toàn không có thời gian, hắn đã bị Lời nguyền Giết chóc đánh trúng."
Harry sững sờ lắng nghe hết sức chăm chú, nhưng lại hệt như không nghe được gì cả.
"Voldemort không giết chú, gã dùng giọng điệu độc ác để nói với chú, sự thù hận trong mắt chú là thứ gã mong muốn thấy nhất..."
Như thể có vụn băng sắc bén đâm xuyên qua tim Harry, môi Sirius đang khép mở rung động, nhưng thính giác của y lại đã mất đi tác dụng.
Y nghiêng đầu, hỏi một cách thận trọng: "Ở nơi nào?"
Sirius ngạc nhiên nhìn y mấy giây rồi nói gì đó.
Harry xoay người, hoảng hốt sải bước.
Những tiếng nói cười vui vẻ huyên náo bên tai hoàn toàn toàn không còn tồn tại nữa, thỉnh thoảng có ai đó đến huých nhẹ vào vai hoặc ôm y, không ngừng cản hướng y tiến về phía trước.
Cơ thể chàng trai trẻ bị xô đẩy đến liêu xiêu, nhưng trong đôi mắt xanh biếc của y chỉ còn lại sự mịt mờ xám xịt.
Grindelwald nói Voldemort sẽ trở nên thất thường, khó mà dự đoán, bởi vì gã đã hấp thu những mảnh linh hồn có ý thức độc lập.
"Vào khoảnh khắc giết chết hắn, ta đã cảm nhận được sự đau lòng..." Đó là cảm xúc thuộc về mình sao? Nếu như là thế, sao có thể chỉ có đau lòng chứ?
Trái tim y, rõ ràng đã giống như hai tai đã mất đi khả năng nghe, gần như không thể đập nữa.
Càng lúc càng vắng vẻ, càng lúc càng hỗn độn, Harry chỉ biết nhìn chằm chằm vào chỗ tầm mắt mình có thể chạm tới, cử động đôi chân cứng ngắc hướng về nơi ấy, nơi người đàn ông trong tấm áo chùng đen tuyền đang nằm.
Cho đến khi có một bàn tay khư khư cố chấp kéo Harry lại, lay y thật mạnh thì y mới tỉnh táo trở lại.
Y nhìn chàng trai tóc đỏ trước mặt bằng ánh mắt mờ mịt, nghe loáng thoáng thấy đối phương hô to: "Đừng qua đó."
"Bọn mình, có thể...!Quay lại!" Ron cắn răng nghiến lợi mà nói, những ngón tay siết chặt lấy vai Harry đến mức khớp xương nổi gồ lên: "Đừng thế này, Harry! Đừng yếu mềm như thế! Bồ nghe thấy mình nói chứ?"
Yếu mềm? Chàng trai trẻ xuýt nữa đã cất tiếng cười to.
Y đã cứu vớt tất cả mọi người, có một số là nhẹ nhàng đơn giản, có một số là dốc hết sức lực, bên ngoài giờ đang ngập tiếng nói cười vui vẻ, chúc mừng quãng thời gian được vận may chiếu cố này.
Bọn họ không quan tâm đến nỗ lực của y, y cũng không quan tâm, thế nhưng rốt cuộc y có được gì đây?
Ron đang đọc cổ ngữ.
Harry không vùng thoát được khỏi những ngón tay cứng rắn của Ron, y thậm chí không thể nhìn mặt người dấu yêu mà mình đã đánh mất một lần sau cuối, đã bị kéo trở lại trước cỗ máy thời gian một cách dễ dàng như vậy.
Chàng trai tóc đỏ ngập ngừng mấp máy môi, nhìn Harry khuỵu gối ngã xuống đất ngay sau khi cậu buông tay ra, có vẻ vừa luống cuống vừa phiền muộn.
"Chúng ta có thể...!Ý mình là, kết cục này...!Harry à, mình đi tìm Hermione, cô ấy chắc chắn biết phải làm thế nào."
Ron vội vã chạy đi, tiếng bước chân phía ngoài cánh cửa sắt chưa đóng kín vang vọng trong không trung.
Harry ngẩng đầu nhìn đăm đăm vào cỗ máy khổng lồ, không hề chớp mắt.
Y biết Ron đang do dự gì.
Kết cục này đã rất hoàn hảo.
Ngoài Snape ra thì không còn ai khác chết đi.
Trừ y ra, mọi người đều đã tìm lại được hạnh phúc mất đi đã lâu.
Nếu như kết quả lần tiếp theo còn tệ hơn giờ nhiều thì phải làm sao đây? Chắc chắn Hermione sẽ nói thế.
Dù sao từ lâu cô ấy đã bày tỏ rõ sự phản đối với việc y tiếp tục sử dụng cỗ máy này.
Ron đi tìm cô ấy, chẳng phải ý tứ đã rất rõ ràng rồi sao?
Sắc mặt Harry rất lạnh lùng.
Y đưa tay vào trong áo chùng mà lục lọi, cuối cùng móc ra một lọ độc dược trong suốt nhỏ.
Y vẫn cho rằng đây là thuốc độc, nhưng Snape lại nói cho y biết đây là thuốc gây tê não bộ, để phòng ngừa trường hợp y luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát.
Ngài giáo sư Độc dược luôn nghĩ xa như vậy, quả thật khiến Harry có hơi hận hắn.
"Đây là điều anh muốn nói với em ư? Một mình sống sót?"
Chàng trai tóc đen bỗng bật dậy khỏi mặt đất, hung hăng nện lọ độc dược xuống dưới chân rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào vụn thủy tinh vỡ vụn trên nền đất, cả người run rẩy.
Hỡi Merlin, rốt cuộc ngài tàn nhẫn đến mức nào? Y vượt mọi chông gai, chịu đựng vô số khổ cực, chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ, lẽ nào thứ chờ đợi y là một phần kết thế này ư? Nếu như đây là hình phạt y nhất định phải gánh chịu khi tùy hứng làm càn, cố gắng thay đổi thời không và số phận, thì y không cam lòng!
Bàn tay Harry run rẩy đến mức không cầm nổi chốt khởi động và kim đồng hồ của cỗ máy thời gian.
Những ngón tay lạnh lẽo của y siết chặt, y không kiềm chế nổi mà nện nắm đấm xuống cái đĩa quay tinh vi và phức tạp, gầm khẽ với giọng khàn đặc.
"Đưa ta quay về!"
"Mi đã cho ta hy vọng..."
Chàng trai trẻ nghẹn ngào, tiếp đó khóc không thành tiếng.
Y bám chặt lấy cỗ máy thời gian như kẻ sắp chết bám lấy cây thuốc cứu mạng duy nhất, ngay cả khi bị kim đồng hồ sắc bén đâm rách ngón tay cũng không buông ra.
Rốt cuộc còn có thứ gì, có thể khổ đau hơn nỗi tuyệt vọng với chính hy vọng đây?.