Sổ Bệnh Án

chương 226: 226: bởi thế không kìm nổi lòng đối xử tốt với anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hạ tổng, tôi có thể giúp được gì cho cậu không?”

Tuy chỗ cung cấp hàng hóa có hình thức như một cửa hàng, nhưng đối tượng để phục vụ đều là nhân viên trong tổ chức trên đảo, thế nên cũng không cần trả tiền.

Hạ Dư bảo: “Tôi muốn lấy ít thuốc, còn thêm cả một vài món đồ thí nghiệm nữa.

Đây là danh sách.”

Nhân viên cửa hàng nhận lấy, đeo kính, xem hết một lượt, cười bảo: “Được thôi, không thành vấn đề, phiền cậu đợi một lát.”

TV nhỏ trong cửa hàng phát chương trình tuyển chọn tài năng của Australia, Hạ Dư đứng ở quầy tính tiền bên cạnh TV, vừa rảnh rỗi xem mấy thứ nhạt nhẽo kia, vừa đợi nhân viên cửa hàng đem đồ và thuốc tới.

Trong lúc ấy, ánh mắt cậu vô tình liếc thoáng qua kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân——

Nơi đó xếp mấy hộp bao cao su.

Ngoại trừ mấy kiểu có mặt trên thị trường bình thường ra, còn có một vài sản phẩm của mấy nhà nghiên cứu khoa học trên đảo rảnh quá không có gì làm nên tạo ra nữa, là vật phẩm dành riêng cho đảo Mandela.

Lúc trước Hạ Dư chẳng hề hứng thú với mấy thứ này, nhưng giờ thì không như thế.

Cậu chần chừ một lát, ma xui quỷ khiến cầm một hộp được đóng gói trông có vẻ khiêm tốn nhất lên.

Nhìn kỹ, trên hộp còn viết mấy chữ ngắn gọn: Dịch vụ sau khi mua hàng rất tốt, nếu có rủi ro gì, tui tới đỡ đẻ cho.

Phía dưới còn đề tên nhà nghiên cứu khoa học rảnh rỗi ấy.

Hạ Dư lại cầm một hộp màu phấn hồng đẹp nhất xem thử.

Lần này trên hộp viết: Chọn tui đi, tui dùng xịn hơn cả viên thuần thú nhé.

Phía dưới cũng viết tên của nhà nghiên cứu khoa học rảnh rỗi.

Lại lấy một hộp nhìn qua có hơi quái quái.

Trên hộp cũng có chữ, viết rằng: Bao cao su tăng cao tỉ lệ mang thai công nghệ đen, dùng tui đảm bảo có thai.

Phía dưới cũng viết tên nhà nghiên cứu khoa học vô cùng rảnh rỗi.

Lúc nhân viên cửa hàng cầm túi nilon bước ra đã thấy Hạ Dư phía bên kia đang nghiên cứu mấy thứ này.

Nhân viên cửa hàng khẽ nở nụ cười, bảo: “Hạ tổng có cần giới thiệu về hiệu quả một chút không?”

Hạ Dư nhận lấy túi đồ, sau khi do dự một hồi, gật đầu.

Buổi tối, Hạ Dư cầm theo túi đồ về phòng, trong túi có ít thuốc ho bổ phế, có thuốc an thần giúp thả lỏng, còn có cả mấy hộp bao.

Cậu quay về sớm hơn bình thường một chút, vừa vào cửa đã phát hiện Tạ Thanh Trình đang ngồi trước bàn học, cúi đầu viết mấy thứ.

Hiện giờ, Tạ Thanh Trình không cần cố ý diễn vẻ khốn đốn tuyệt vọng để làm người theo dõi lơ là nữa, người ở Mandela cũng biết tính tình anh cứng rắn, sẽ không sa sút tinh thần để lãng phí thời gian chỉ vì bị nhốt lại.

Nếu thật sự không thể trốn thoát được thì sẽ giữ thể lực cho mình, không giãy giụa vô ích nhiều, im lặng lạnh lùng, giống như đang chờ một thời cơ để thoát đi vào bất cứ lúc nào, đây mới là trạng thái của anh khiến nhiều người nể phục tin tưởng.

Bởi thế, Hạ Dư trông thấy Tạ Thanh Trình rất im lặng.

Cậu không khỏi có hơi hoảng hốt.

Phòng ở được dựng lại mô phỏng theo căn phòng cho khách trong biệt thự, ngay cả thảm cũng làm cho trông có vẻ đã cũ theo yêu cầu của cậu, người kia im lặng ngồi trước bàn làm việc, rủ mắt xuống, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng cô độc, ánh trăng thuần khiết chiếu lên người anh, như phủ thêm một lớp áo trắng của nhiều năm trước lên vai anh, như đồng phục bác sĩ anh mặc khi còn là bác sĩ.

Trong một chớp mắt ấy, Hạ Dư lại có cảm giác thời gian đã quay ngược lại.

Như thể chỉ cần cậu gọi một tiếng: “Bác sĩ Tạ.”

Tạ Thanh Trình trẻ tuổi sẽ ngẩng đầu lên, ngồi bên bàn làm việc quay đầu lại nhìn cậu, thản nhiên hỏi cậu một câu: “Làm sao thế, nhóc quỷ?”

Mà như để kiểm chứng mong muốn của cậu, Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng động, thật sự đã dời ánh mắt khỏi cuốn sách như mười mấy năm trước, dừng trên gương mặt Hạ Dư.

Nhưng đã không phải nhìn xuống Hạ Dư lúc còn nhỏ nữa rồi.

Tạ Thanh Trình ngửa đầu nhìn cậu, khẽ ho khan: “Làm sao thế?”

Hạ Dư nhìn thấy mắt trái của anh đã mất đi ánh sáng vĩnh viễn, còn cả mái tóc lấm tấm hoa râm.

Tạ Thanh Trình đã chẳng còn ở tuổi hai mươi trẻ trung rực rỡ ấy nữa rồi.

Hạ Dư như tỉnh khỏi giấc mộng, hoàn hồn: “… Không có gì.”

Ôn nhu hương quấn quít lấy người, ôn lại giấc mộng uyên ương khiến con người ta không tập trung được tinh thần.

Hạ Dư ngủ với Tạ Thanh Trình xong lại càng có hơi mất kiểm soát, thi thoảng đối xử tốt với Tạ Thanh Trình hơn chút cũng chẳng khiến người của Mandela thấy kỳ lạ.

Hơn nữa gần đây Tạ Thanh Trình còn có hơi ốm yếu.

Vì thế Hạ Dư mang thuốc về cho Tạ Thanh Trình chẳng khiến ai nghi ngờ, cũng không có ai trách móc.

Hạ Dư chẳng phải là một người hoàn toàn bạc tình, có ân cần có uy nghiêm mới là thứ cậu làm, chứ nếu mù quáng hành hạ người tình cũ trong tay ngược lại mới khiến kẻ khác nghi ngờ.

Cậu xuống bếp, tự mình nấu một bữa cơm tối.

Nếu bảo thiên tài Hạ Dư có điểm yếu nào đó, có lẽ đấy chính là kỹ năng sống của cậu.

Nhiều năm đến thế, công tử họ Hạ có số cậu ấm vẫn không quen với việc nấu nướng.

Cậu lăn lộn trong bếp gần hai giờ, cuối cùng vẫn chỉ bê lên mấy thứ khó coi.

Mấy món này tuy hương vị chẳng ra gì nhưng lại nhiều dinh dưỡng, có vịt om lan hoàng thảo, canh sườn hầm sâm Mỹ hoa lily với vả tây, đều là thuốc bổ phế, trừ mấy thứ đó ra còn có cả một nồi nầm bò hầm khoai tây cà chua, đó là món lúc cơ thể Tạ Thanh Trình không khỏe vẫn có thể ăn được một chút.

“Em tìm đâu ra sâm Mỹ thế?” Tạ Thanh Trình ho mấy tiếng, lật nguyên liệu nấu ăn qua qua lại lại.

“Lấy ở tiệm thuốc đấy.”

“… Sao còn có cả phổi heo nữa.”

Hạ Dư: “Zoya nuôi đó.”

“Cô ta nuôi… Mấy thứ này trên đảo?”

“Cô ta dựng một nông trường ở nơi này, trong ấy cái gì cũng có cả.

Hơn nữa đều là thực phẩm thiên nhiên sạch sẽ đảm bảo thôi.

Cô ta tự mình trồng trọt, nuôi động vật đấy.”

Tạ Thanh Trình đặt thìa xuống, có là thực phẩm sạch đi nữa thì anh cũng không ăn nổi mấy món phổi heo này.

Hơn nữa anh còn thấy hơi quai quái.

Zoya người này, lúc trước thành tội phạm trốn tù là vì cô ta đã làm những thí nghiệm rất tàn nhẫn trong khu phóng xạ Chernobyl, hình ảnh người như thế lại trồng trọt, anh thật sự có chút không tưởng tượng ra nổi.

Hạ Dư nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tạ Thanh Trình, bảo: “Thật ra Zoya chẳng thích khoa học kỹ thuật chút nào hết cả, cô ta luôn bảo rằng chờ tới khi metaverse Mandela thực hiện được rồi, thế tới khi ấy cô ta sẽ chỉ trồng trọt thôi, chẳng làm gì hết cả, sống như một người nông dân vậy.”

Tạ Thanh Trình: “… Cô ta không thích khoa học kỹ thuật chút nào hết?”

“Thậm chí có thể bảo là oán hận.” Hạ Dư đáp, “Tuy rằng khả năng của cô ta về phương diện này thuộc top đầu, nhưng mà nghe nói con gái cô ta cũng vì vậy nên mới chết.

Đó từng là người thân duy nhất của cô ta.”

Tạ Thanh Trình rơi vào trầm ngâm.

Hạ Dư thấy anh nói chuyện công việc lại bỏ quên cơ thể, thật sự có hơi bất đắc dĩ: “Anh uống hết canh trước đã, được chứ.”

Tạ Thanh Trình lơ đãng: “Zoya ấy…”

“Anh uống hết canh đã rồi em cẩn thận kể lại tình cảnh của Zoya cho anh nghe, nếu không em không nói đâu.”

“…”

Đúng là người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Tạ Thanh Trình chỉ đành uống hết một bát canh.

“Phổi heo cũng phải ăn.”

“Thế là đủ rồi.” Tạ Thanh Trình bảo, “Anh không thể ăn mấy cái món đó được.”

Nói xong lại nâng mắt lên, đan mười ngón vào nhau: “Em kể đi.”

“…” Hạ Dư thấy anh thật sự không chịu ăn, cũng không thể ép buộc được, chỉ đành thở dài, ngẫm nghĩ, bảo: “Hẳn là anh từng gặp con gái cô ta trong phòng điều khiển tia lạnh cấp tốc rồi, chính là cô bé bằng hình chiếu D ấy.”

Tạ Thanh Trình nhớ tới cô bé tóc vàng kim ôm gấu bông trong phòng điều khiển, giờ ngẫm lại, gương mặt cô bé kia đúng là rất giống Zoya.

Anh gật đầu.

“Mấy nhà khoa học trên đảo không hỏi han lẫn nhau, rốt cuộc vì sao Zoya lại cô đơn một mình như thế, cô ta đã từng có chồng hay chưa, mấy việc này bọn em cũng không biết.

Nhưng có lần cô ta từng vô tình nhắc tới việc con gái cô ta bị hại chết… Trước kia cô ta từng làm việc tại một phòng thí nghiệm tư nhân, đại khái là người cô ta tin tưởng lại phản bội cô ta.

Về sau Zoya trở nên vô cùng tàn nhẫn ích kỷ, cô ta là kẻ ác từ đầu tới cuối, cơ mà mục đích cô ta làm việc ác không đơn giản như những người khác trên đảo, từng thí nghiệm cô ta làm, từng món cô ta phát minh ra đều là để khiến con gái cô ta sống lại.”

Hạ Dư nói tới đây, còn lấy thêm ví dụ: “Thật ra cỗ máy giết người là một điển hình, đấy là thứ Zoya chế tạo ra khi thử nghiệm đưa ý thức một người vào não của người khác như thế nào.”

“Cô bé trong phòng thí nghiệm tia lạnh cấp tốc kia cũng là thí nghiệm của Zoya?”

“Cũng là vậy.” Hạ Dư đáp, “Cô bé là nguyên mẫu đầu tiên của người trong metaverse, anh từng gặp cô bé rồi, cũng biết cô bé sống động tới mức nào, cô bé cũng như hình chiếu D của Đặng Lệ Quân sống lại vậy, biết đi lại biết chuyển động, ca hát, hoặc là nói chuyện.

Nhưng những thứ ấy không phải được chương trình tạo ra, mà là Zoya sử dụng một phần suy nghĩ sót lại trong não con gái mà cô ta lưu trữ lại để tạo thành.

Anh có thể thấy suy nghĩ của cô bé rất đơn giản, chỉ lặp đi lặp lại vài hành động, nhưng mà cô bé thật sự đã mang lại hy vọng rất lớn cho Zoya rồi.”

“…”

“Yêu cầu mà Zoya đưa ra cho tổ chức chính là chờ sau khi metaverse Mandela tạo thành, bọn chúng sẽ làm một cơ thể thật cho con gái cô ta, giúp cô bé quay trở về bên cạnh cô ta, sau đó hai mẹ con cô ta sẽ lui về ở ẩn, cô ta sẽ không làm nhà nghiên cứu khoa học thêm nữa.

Cụ bà đã đồng ý với cô ta rồi.”

Tạ Thanh Trình: “Hy vọng viển vông, sao có thể nói mà giữ lời được chứ.”

Bởi vì lúc Hạ Dư nấu cơm đã cố tình bật máy hút mùi tới số lớn nhất, tới tận giờ vẫn chưa tắt, mà hai người dựa sát vào nhau, tiếng nói chuyện thì nhỏ nên Đoàn Văn thông qua máy theo dõi cũng không rõ hai người đang nói gì.

Hạ Dư bảo: “Bọn họ cũng không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng bà ta thôi.”

Tạ Thanh Trình như nghĩ tới thứ gì, hơi nhíu mày lại: “Vì sao chưa từng có nhà khoa học trên đảo nào thử cướp lấy vị trí của Đoàn Thôi Trân…? Bọn họ đều cam tâm tình nguyện làm việc cho bà ta hay sao.”

“Đoàn Văn luôn bảo vệ Đoàn Thôi Trân rất cẩn thận, bình thường chỉ có cấp cao mới có thể gặp được bà ta.

Gần đây cơ thể bà ta ngày càng yếu, tới cả cấp cao cũng không gặp được.” Hạ Dư nói, “Hơn nữa em cảm thấy trong số đám cấp cao này vẫn còn có một bí mật chỉ ngầm hiểu trong lòng chứ không nói ra, bí mật ấy khiến chúng mãi mãi bằng lòng để Đoàn Thôi Trân làm thủ lĩnh, không hề thay lòng đổi dạ.

Chỉ là tới giờ chúng vẫn giấu giếm em.

Mặt khác, em còn có một loại cảm giác, viên chỉ huy Người Phá Mộng hình như đã điều tra xem rốt cuộc bí mật ấy là gì rồi.”

“Thế ông ấy đã điều tra ra chưa.”

Hạ Dư lắc đầu, tỏ vẻ cậu cũng không biết.

Sau đó cậu đặt thìa xuống, đứng dậy bảo: “Không nói mấy chuyện này nữa, trong nồi vẫn đang hấp ít món, em mang ra cho anh.”

Cuối cùng là lê hấp đường phèn bối mẫu.

Hấp cho tới khi xuyên bối mẫu bên trong lê mềm mịn, mở vung ra, mùi canh thơm ngọt bên trong tỏa ra.

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, chạm phải đôi mắt Hạ Dư.

“Em hấp lâu lắm rồi đó.” Hạ Dư nói, “Nhân lúc còn nóng anh mau uống đi.”

Dừng một lát, tiếp tục bảo:

“Đừng như ba năm trước, lại để lãng phí hết nữa.”

Ba năm trước Tạ Thanh Trình chia tay với Hạ Dư, khi đó trong bếp cũng nấu canh lê hấp đường phèn bối mẫu, Tạ Thanh Trình không uống, mặc xong quần áo đã rời đi.

Tạ Thanh Trình rủ mắt xuống, nhìn canh lê trong bát, cảm giác vô định trong lòng tản ra bốn phía như khói.

Anh nhìn gương mặt Hạ Dư sau làn khói mỏng, chỉ cảm thấy như ngắm hoa trong sương, anh hơi nghiêng đầu suy tư, cũng không rõ trong phần mứt lê này liệu có phải vẫn còn chút ít dịu dàng tới điên cuồng của năm ấy dư lại hay không.

Buổi tối trước khi ngủ, Hạ Dư vươn tay ra khỏi chăn, tắt chiếc đèn đầu giường đi.

Lúc cậu thu tay về, trong tay hình như có thêm thứ gì đó.

Tất cả những chuyện cậu làm rất tự nhiên, thông qua camera Đoàn Văn cũng chỉ biết rằng họ chuẩn bị ngủ, Hạ Dư tắt đèn mà thôi.

Hạ Dư đưa thứ gì đó trong tay kia cho Tạ Thanh Trình.

Đấy là một chiếc vòng tay da rất bình thường, thiết kế đơn giản, Hạ Dư lập tức giữ lấy ngón tay Tạ Thanh Trình, đeo chiếc vòng kia lên cổ tay Tạ Thanh Trình mà chẳng cho kháng cự lại.

“Gì thế?”

“Vòng tay Thần Gió.” Cậu dán vào bên tai anh, nhỏ giọng nói, “Chiều em mới mua ít vật liệu để sửa lại kiểu dáng, tránh cho thiết bị giám sát của Đoàn Văn phát hiện ra, nếu như có bất trắc gì… Giống như là mấy hôm trước anh phát sốt vậy… Anh vẫn có thể liên lạc được cho em hoặc tổ chức.”

“Anh đeo nó thì em cũng yên tâm hơn chút.”

Lúc Hạ Dư nói những lời này, vẫn đan tay vào với tay Tạ Thanh Trình.

Trong nháy mắt ấy, cậu tin rằng Tạ Thanh Trình cũng nhớ tới một chuyện từng xảy ra giữa bọn họ vào mấy năm trước——

Sau một lần Hạ Dư phát bệnh, Tạ Thanh Trình tặng một chiếc vòng tay theo dõi cảm xúc đặc biệt cho Hạ Dư, chiếc vòng tay kia về sau luôn được giữ bên cạnh Hạ Dư, mãi cho tới tận lần gặp tai nạn trên biển, cậu chìm vào đại dương mênh mông, vòng tay cũng rơi vào biển sâu ngay lúc ấy.

“Đừng làm mất nó.”

“…” Tạ Thanh Trình vuốt ve chiếc vòng tay kia.

“Anh có muốn thử không? Em chỉnh kênh lại rồi đấy.”

Vòng tay có một nút da để giấu tai nghe.

Tạ Thanh Trình chỉnh lại tai nghe, đặt vào trong tai, bên trong quả nhiên có tiếng kết nối tín hiệu vang lên tít tít.

Giọng máy móc nói: “Hệ thống Thần Gió đã khởi động, xin mời ngài sử dụng.”

Tạ Thanh Trình dùng giọng rất khẽ ra lệnh: “Kết nối với tổng bộ.”

“Đã nhận lệnh.

Đang kết nối với tổng bộ…”

Qua mấy giây, Thần Gió quả nhiên đã kết nối với bộ chỉ huy Hỗ Châu, Tạ Thanh Trình nghe thấy giọng tổng chỉ huy mà suốt mấy ngày qua anh chưa từng nghe thấy: “Tạ Thanh Trình?”

Tạ Thanh Trình không nhịn được liếc qua nhìn Hạ Dư trước, sau đó đáp lời viên chỉ huy.

Viên chỉ huy cũng rất bất ngờ, sau khi hai người chào hỏi đôi câu, viên chỉ huy nói: “Hạ Dư đã kể lại chuyện với chúng tôi, cậu vẫn nên cẩn trọng thì hơn, đừng mạo hiểm, giữ lại thể lực, số liệu của tia lạnh cấp tốc chúng tôi cũng đã giải mã xong, sẽ nhanh chóng đưa ra cách đối phó, trước đấy, cậu nhất định phải giữ tình hình ổn định với Hạ Dư, không thể bị Mandela phát hiện ra điều bất thường, hiểu rồi chứ?”

Tạ Thanh Trình: “… Hiểu rồi.”

Tâm trạng anh có hơi phức tạp, anh nhớ lại Hạ Dư từng nói với họ vô số lần, đảo Mandela không siêu thực đến thế, nhưng vì Hạ Dư là bệnh nhân tâm thần, nên sự thật cậu nói ra cũng không được tổng bộ công nhận.

Giờ phút này Tạ Thanh Trình bỗng cảm thấy bản thân như người đứng phía bên ngoài của giấc mơ, nhưng anh đã không thể đánh thức những kẻ coi ảo ảnh là sự thật được nữa rồi.

Cho tới tận giờ anh vẫn vững lòng tin tưởng, sự thật hết sức quan trọng.

Hiện giờ anh đã phát hiện ra, trong mắt rất nhiều người, sự thật chỉ là thứ mà bản thân họ tin tưởng mà thôi, như thể sự thật cũng chỉ nằm mỗi trong tay “người bình thường” vậy.

Ai là cốt lõi, ai là sự thật tuyệt đối, mà họ vì muốn bảo vệ tất cả những thứ bản thân muốn bảo vệ, thế mà cũng chỉ có thể chấp nhận quy tắc xã hội như thế.

Trong lòng anh không thể nói rõ cảm nhận.

Viên chỉ huy vẫn còn đang dặn dò: “Tất cả những chuyện ấy đều rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng chúng ta cũng sẽ giành thắng lợi…”

“Chỉ huy.” Tạ Thanh Trình bỗng dưng cắt ngang ông.

Viên chỉ huy khựng lại: “Sao thế?”

Tạ Thanh Trình: “Thật ra, hẳn là ông nên tin rằng, hòn đảo này——“

“Hẳn là ông nên tin rằng trong lòng chúng tôi đều biết rõ hòn đảo này là gì, ông không cần phải lo lắng.” Hạ Dư cắt ngang lời anh.

Cậu dùng ánh mắt ra hiệu Tạ Thanh Trình không cần tiếp tục nói nữa.

Viên chỉ huy hơi sửng sốt: “Bây giờ thời gian trên đảo Mandela cũng không còn sớm nữa, Hạ Dư ở bên cạnh cậu à?”

Tạ Thanh Trình còn chưa trả lời, tay đã bị Hạ Dư nắm lấy, Hạ Dư cầm tay anh, cậu viết vài nét trong lòng bàn tay của anh: Đừng kể, em không nói hết cho ông ấy biết.

Dù sao nằm vùng với đồng nghiệp mà nằm tới mức ngày nào cũng phải ngủ chung giường, còn phải diễn giả thành thật, cũng thật sự quấn quít lấy nhau, chuyện này chẳng có gì đáng để mà khoe, bọn họ thật lòng cũng chẳng muốn báo cáo lại chi tiết này cho tổng bộ biết.

Vì thế Tạ Thanh Trình chỉ đáp lại viên chỉ huy mấy câu cho có lệ, coi như kết thúc cuộc trò chuyện.

“Sao lại không cho anh xác thực ý kiến của em.”

“Bọn họ cũng sẽ coi anh thành kẻ điên đấy.” Hạ Dư đáp, “Hoặc là cho rằng anh bị em tẩy não rồi.”

“…”

“Anh không thể nào thuyết phục một con chó tin rằng thế giới này rực rỡ sắc màu được.

Đương nhiên em cũng không có ý bảo viên chỉ huy là chó đâu.

Nhưng em cảm thấy không cần khăng khăng khiến họ tin tưởng tất cả.

Ba năm trước vũ khí của Mandela còn chưa tiên tiến đến thế, nhưng hiện giờ con người cũng chẳng còn an toàn hơn robot nữa rồi, những người trên đảo đã bị tẩy não khống chế, trên người họ có đủ loại trang bị, còn có cả thiết bị tự gây nổ nữa, đều nguy hiểm như nhau cả thôi.

Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là phá hủy hòn đảo này, đã đi tới tận bước này, nhận định của ai là đúng, của ai là sai cũng đã chẳng quan trọng nữa.”

Hạ Dư ngừng một lát, trong mắt có ánh sáng nhàn nhạt từ dưới vực sâu:

“Em nghĩ rằng chờ sau khi tất cả bọn chúng đã sa lưới rồi, Người Phá Mộng sẽ biết rằng em chưa từng lừa dối bọn họ mà thôi.”

Việc công xong rồi, thế thì tới việc tư.

Hạ Dư sau khi im lặng một lúc lại hỏi: “Hôm nay anh có còn bị nôn nữa không?”

Tạ Thanh Trình còn đang ngẫm lại cuộc nói chuyện với Người Phá Mộng khi nãy, một lát sau mới lơ đãng đáp một câu: “Không có, bị một lần thôi.”

“Ồ…” Hạ Dư như có hơi đăm chiêu, một lát sau, cậu dán sát vào Tạ Thanh Trình rồi bảo, “Thì ấy, thật ra hôm nay em còn mua mấy thứ về nữa.”

“Cái gì?” Tạ Thanh Trình vẫn còn như đang ở trong cõi tiên.

Hạ Dư do dự bảo: “Tại em nghĩ, lúc chúng ta đóng kịch, hay là vẫn dùng biện pháp an toàn đi…”

“Ừm…” Tạ Thanh Trình vẫn còn đang lơ đãng, sau một lúc lâu mới sực tỉnh, “Gì cơ?”

Hạ Dư lộ vẻ xấu hổ: “Nhỡ đâu anh lại… Em nói nhỡ đâu thôi nhé… Nhỡ mà có khả năng đó… Với tình hình hiện giờ, em nghĩ vẫn làm vậy sẽ ổn hơn…”

Tạ Thanh Trình nhất thời không thể nói rõ là giận dữ hay buồn cười.

Buồn cười là tại ở thời điểm này rồi Hạ Dư mới nghĩ tới việc dùng biện pháp an toàn, nhưng tức giận là vì sâu trong lòng Hạ Dư thế mà vẫn còn tin cái chuyện không thể nghĩ tới ấy.

Tạ Thanh Trình bị cậu làm cho hết sức cạn lời, lúc có hơi dao động, tính bố đời lại trỗi dậy, anh bỗng dưng nâng tay siết lấy cằm Hạ Dư: “Nếu em thật sự lo lắng về chuyện này, thế hay là đổi cho anh ở phía trên đi.”

Hạ Dư: “… … …”

Khí chất đàn ông của Tạ Thanh Trình rất mạnh, thực ra, nếu xem về tướng mạo, khí chất cấm dục uy nghiêm, hàng mày đen nhánh đứng đắn, ngũ quan sắc sảo của anh đều hơn Hạ Dư rất nhiều, lại còn vai rộng eo thon chân dài, tới tay cũng rất nam tính đủ khiến mấy cô gái hoặc mấy chàng chao đảo, chỗ nào của anh cũng rất cương nghị, thật sự không có lý do gì để mà nằm dưới người khác hết cả.

Nhưng hứng thú của anh với mấy chuyện này cũng không lớn, lại chẳng thích chủ động, tính tình cũng phóng khoáng, vậy nên tới giờ vẫn chẳng tranh chấp gì với Hạ Dư.

Mãi cho tới lúc Hạ Dư cứ cảm thấy anh có thể mang thai hết lần này tới lần khác, Tạ Thanh Trình thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng mới siết cằm thằng nhóc này, nương vào trong chăn tối mờ mới nói ra mấy câu hạ bệ Hạ Dư kiểu này.

“Muốn không?” Trong giọng lười biếng của Tạ Thanh Trình mang theo chút cảm giác áp bách, “Dù sao trùm chăn vào thì Đoàn Văn cũng chẳng trông thấy đâu mà.”

Hạ Dư nhìn anh chăm chăm mấy giây, xoay người qua đè anh lại, giữ lấy ngón tay thon dài của người đàn ông, đè lên trên giường: “Chuyện này thì không được.”

Tạ Thanh Trình vốn chỉ muốn ghẹo cậu thôi, thật sự không hề có ý muốn làm như thế.

Nhưng anh không ngờ Hạ Dư lại đáp lời chém đinh chặt sắt đến vậy.

Việc này khiến người đàn ông đã từng làm chồng người ta hơi nheo mắt lại: “Vì sao.”

Hạ Dư ngừng lại một lát, cúi đầu hôn anh trước khi cùng mây mưa, che giấu suy nghĩ Tạ Thanh Trình chỉ phù hợp nằm dưới người ta trong lòng mình đi, nhỏ giọng dỗ dành anh một câu có hơi vô lại: “Anh à, nhìn anh có vẻ lợi hại lắm, em sợ đau.”

Tạ Thanh Trình: “… … … …”

Kẻ ngốc mới cố chấp tranh giành, người thông minh đều chọn yếu thế.

Lúc cần thiết thì mấy lời nịnh nọt đều có thể nói ra được hết.

Quả nhiên, Hạ Dư nói như thế, Tạ Thanh Trình đã quen chăm sóc người khác cũng chẳng đáp lại được câu nào, chỉ có thể mặc cho Hạ Dư hôn xuống, lại không nhìn thấy lúc Hạ Dư vùi mặt vào cạnh cổ anh hôn lên bên gáy anh, đáy mắt lộ ra nụ cười nhạt vì thực hiện được âm mưu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio