Giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng vang lên, như một bàn tay vô hình khổng lồ đè mấy nhà nghiên cứu khoa học xuống, kể cả Anthony, thậm chí là cả Đoàn Văn đều quỳ xuống trong nháy mắt!!
Đoàn Văn hết sức kinh ngạc!!
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra thứ vũ khí Tạ Thanh Trình mang theo rốt cuộc là gì, nhưng mà—— Sao có thể như thế được——?
Gần như hắn ta không có thời gian suy nghĩ, trong giây phút mất ý thức, trước mắt hắn nhất thời tối đen lại, con ngươi tan rã, như lúc lợi dụng Hạ Dư điều khiển những kẻ khác.
Giờ phút này, hắn lại bị Tạ Thanh Trình điều khiển!!
Người duy nhất thoát được kiếp nạn này là Lý Vân và Đoàn Thôi Trân đang nằm trong khoang sinh học đặc chế, Lý Vân là người cải tạo, cơ thể Đoàn Thôi Trân là cái xác của một cậu bé đã chết, bởi thế cũng không bị Huyết Cổ ảnh hưởng.
Lúc chuyện bất ngờ này xảy ra, Lý Vân phút chốc tỉnh táo lại nhướng mày lên, lập tức ra tay, Tạ Thanh Trình lại vung tay lên ra lệnh, khiến Đoàn Văn đứng dậy ngăn cản anh ta.
Thấy tình cảnh như thế, Đoàn Thôi Trân nhất thời đổi sắc mặt, bà ta hoảng sợ mở to mắt nhìn Tạ Thanh Trình bên ngoài khoang ra lệnh cho mấy nhà nghiên cứu khoa học tháo bỏ xiềng xích của anh, sau đó chậm rãi đứng dậy, lúc này bà ta cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt phù hợp với cơ thể của bà ta——Vẻ mặt mà một cậu bé nên có.
Bà ta để lộ sự hoảng hốt lẫn sợ hãi cực độ, bà ta gào ầm lên phía bên trong khoang: “Sao lại như thế này?! Sao mày lại có Huyết Cổ được?! Sao mày có thể dùng Huyết Cổ được!!!”
Tạ Thanh Trình bước từng bước lên bậc thang, anh ngẩng đầu, cho dù đã mất đi hai mắt, anh vẫn bước về phía Đoàn Thôi Trân một cách chính xác được.
Sau khi anh hấp thu dị năng Huyết Cổ của Hạ Dư vẫn không hề để lộ ra, dùng miếng mồi “bằng lòng làm cơ thể hiến tặng” mà Mandela không thể chối từ, một mình lao vào nguy hiểm, như một liều thuốc độc, len lỏi vào nội tạng đối phương!
Mãi cho tới lúc này, Tạ Thanh Trình mới nói: “Sơ Hoàng có thể chiếm đoạt thâu tóm được tất cả dị năng của bệnh nhân Ebola thần kinh… Đoàn Thôi Trân—— Đáng tiếc thật đấy, mấy người phát hiện ra thật sự… Đã quá muộn rồi!!”
Giọng anh vừa dứt, đã lớn tiếng quát lên: “Mở khoang!!”
“Không!! Không!!! Vì sao chứ? Cho dù mày có Huyết Cổ cũng chưa chắc đã ảnh hưởng tới bọn họ được!! Trên người bọn họ đều đeo nhẫn Triệt Tâm gắn vào da thịt rồi! Điều này không có khả năng… Không thể xảy ra được!!!”
“Tôi là quái vật do một tay bà tạo nên đấy.
” Tạ Thanh Trình nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ, tay anh đặt bốp một tiếng lên cửa khoang, ngay vị trí Đoàn Thôi Trân, phía sau anh, một nhà nghiên cứu đã làm theo mệnh lệnh của anh, lảo đảo đứng dậy, nhập mật mã, mở khóa thiết bị theo trình tự…
“Xì——“
Tiếng khí thoát ra rợn người.
Tiếng thét chói tai của Đoàn Thôi Trân như biến thành thanh kiếm sắc bén xuyên vào màng nhĩ mỗi người, bà ta biết cửa khoang bảo vệ bà ta sẽ mở ra, bà ta gào lớn, nhưng máy điều khiển đám người cải tạo phía sau làm bằng kim loại, không thể mang vào trong khoang, bà ta giao cho Đoàn Văn, thế nên hiện giờ bà ta vốn không thể nào ra lệnh cho đám người biến dị lẫn chó biến dị tới cứu mình được.
Chẳng lẽ cứ thế kết thúc rồi hay sao?
Trong mắt bà ta lóe ánh hoảng sợ, nhìn thấy nhà nghiên cứu đã sắp ấn nút cuối cùng để mở khoang ra.
Cách cánh cửa khoang thủy tinh đặc biệt, Tạ Thanh Trình điềm nhiên nói: “Đoàn Thôi Trân, bởi vì tôi là Sơ Hoàng, tôi mẹ nó là người duy nhất chịu đựng được toàn bộ quá trình tra tấn từ thứ mà bà phát minh ra nhưng vẫn chưa chết! Những người trước kia đã bị bà hại chết, tất cả những người bị Ebola thần kinh làm hại, dị năng của bọn họ tiến vào cơ thể tôi đều có thể được tôi thích ứng thậm chí là đồng hóa! Nhẫn Triệt Tâm của mấy người chỉ có thể ngăn cản được Huyết Cổ của Hạ Dư, lại không thể ngăn cản được Huyết Cổ của Sơ Hoàng đã bị tôi đồng hóa!!”
Anh quay đầu lại lớn giọng nói với nhà nghiên cứu: “Mở ra!!”
Cạch!
Nút màu đỏ bị ấn xuống!
“Á——!!!!” Đoàn Thôi Trân điên cuồng gào lớn——
Kết thúc rồi ư?
Kết thúc rồi hay sao?!
Lúc bà ta yếu ớt nhất, lúc bà ta ở ranh giới thoát xác, lúc bà ta sắp đạt được cuộc sống mới, đã kết thúc rồi ư? Kết thúc rồi hay sao?!!
Bà ta không cam lòng.
Bà ta thấy cửa khoang trước mặt mình chậm rãi mở ra một khe hở, bởi vì thủy tinh đặc chế cồng kềnh, mở ra rất chậm, nhưng nếu như Tạ Thanh Trình có thể vươn được một tay vào bên trong, bà ta sẽ tiêu luôn… Bà ta sẽ bị chấm dứt ngay!!
Trong giây phút nguy cấp, Đoàn Thôi Trân bỗng dưng nhận ra điều gì, bà ta không dám chắc chắn, khoảng cách thật sự quá xa, nhưng bà ta vẫn ngửa đầu lên, dùng hết sức lực cả người, gào lớn thảm thiết vào microphone khuếch đại âm thanh trong khoang sinh học: “Hạ Dư!!! Quay lại đây!!! Ngăn cản cậu ta!!! Ngăn cậu ta lại!!!”
Tiếng gào rung trời chuyển đất, tiếng thét chói tai khủng bố của trẻ con được loa khuếch đại lên vô số lần, thật sự có thể làm rung chuyển cả tầng hầm rộng lớn này sụp xuống.
Giây tiếp theo, Tạ Thanh Trình chợt nghe thấy tiếng cửa hợp kim phía sau ầm ầm mở ra, ngay sau đó một viên đạn xé gió bắn thẳng về phía anh, anh không thể không thu tay lại né đi, nghiêng người sang một bên, chợt ngẩng đầu, tóc mái rủ xuống.
Anh thở hổn hển, quay về phía cửa lớn.
—— Anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể nhận rõ phương hướng và tình hình.
Sau khi anh phát hiện mình có sức mạnh Huyết Cổ đã khống chế ngay đầu bếp buôn thuốc phiện đưa cơm kia.
Đấy là người duy nhất anh có thể mạo hiểm khống chế lúc đang bị nhốt, anh biết một khi bản thân mình sử dụng Huyết Cổ lên người khác, thế thì tuyệt đối không thể giải trừ giữa đường, nếu không đối phương ắt sẽ âm thầm báo cáo lại với Đoàn Thôi Trân, mệnh lệnh của anh hạ xuống phải là dài hạn, mà người bị mình khống chế dài hạn này không thể bị phát hiện ra dễ dàng được.
Thế thì tất cả những kẻ cấp cao đều không thể động vào, nếu bọn chúng bị khống chế nhất định sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.
Còn lại cũng chỉ có mỗi người đưa cơm không dễ bị để ý kia thôi.
Kế hoạch rất thành công, đầu tiên Tạ Thanh Trình để người đưa cơm nhân lúc nguy cấp đưa tình báo lẫn chìa khóa địa lao cho Trịnh Kính Phong, để những chiến sĩ bị nhốt trong địa lao tìm đúng thời gian thoát ra ngoài, cũng tiện cho Trịnh Kính Phong biết rõ được toàn bộ tình hình, nghĩ cách liên lạc với tổng chỉ huy kịp thời, lệnh cho lúc Hạ Dư quay trở về không bị Người Phá Mộng ngộ thương.
Trừ việc đó ra, anh còn để người đưa cơm thám thính được một vài tin tức quan trọng, cũng sai gã ta làm một vài thí nghiệm bí mật.
Thông qua những mánh khóe này, Tạ Thanh Trình xác định được Huyết Cổ của mình có thể vượt qua hạn chế nhẫn Triệt Tâm, nắm giữ được vài tình hình thiết bị của Mandela… Nhưng khiến anh hoảng hốt không ngờ tới là anh biết rằng tổ chức Mandela vậy mà lại dùng mẫu vật lẫn số liệu của bệnh nhân Ebola thần kinh “đã phân tích” để chế tạo ra thuốc dị năng tương ứng!
Mà loại thuốc này còn tiện lợi hơn cả huyết thanh số , bởi vì nó được chế tạo ra dưới dạng thuốc uống.
Vì thế Tạ Thanh Trình lập tức sai người đưa cơm nghĩ cách trộm ít thuốc đến, cho vào trong cơm.
Đây là lý do vì sao khi nãy anh phải cố tình ăn hết cháo rồi mới rời đi.
Cho dù đống thuốc ấy vẫn chưa hoàn thiện, gây ra tổn hại rất lớn với cơ thể người dùng, người bình thường không tự ý sử dụng được, nhưng nếu chiến dịch này không thành, anh cũng chẳng có khả năng sống sót.
Thế nên giờ phút này trong cơ thể Tạ Thanh Trình thật ra đã hội tụ đủ loại thể thí nghiệm số , số , số rồi… Thậm chí trước đó anh còn hấp thu cả Huyết Cổ của Hạ Dư, trên người anh tập trung đủ thứ tội nghiệt ngập trời, oan hồn chồng chất mà Đoàn Thôi Trân gây ra.
Sức mạnh của vô số oan hồn kia bắt đầu kích hoạt trong dòng máu anh, những thứ họ để lại, năng lực từng khiến họ thống khổ lại mãnh mẽ dị thường đều tuôn trào trong cơ thể Tạ Thanh Trình.
Anh không nhìn thấy.
Nhưng thính lực, khứu giác, xúc giác, sức mạnh của anh… Đều tăng lên rất cao.
Giờ phút này, anh tạo thành từ những quái vật do Mandela tự tay tạo nên.
Dùng cơ thể ốm yếu, đứng trước ranh giới sống chết, phía sau là ngàn vạn mạng người chết oan chất chồng, đối mặt với Huyết Cổ biến dị đáng sợ nhất mà Mandela đã cải tạo nên.
Anh đối diện với người yêu anh, sự cứu rỗi của anh, quá khứ của anh, nhân tính của anh…
Nhóc quỷ của anh.
Tạ Thanh Trình thở hổn hển, cảm nhận được Hạ Dư đang tiến lại gần anh từng bước.
Cửa hợp kim đóng sầm lại.
Hạ Dư giơ súng lên lần nữa——
Mà cùng lúc đó, Tạ Thanh Trình lớn giọng gào: “Đoàn Văn, kích hoạt toàn bộ người cải tạo! Tạo thành bức tường phòng thủ! Nhưng không được giết em ấy!! Ngay lập tức!!!”
Sơ Hoàng mạnh mẽ, Đoàn Văn bị khống chế, hắn đánh văng tay Lý Vân đi, nhanh chóng ấn nút thả toàn bộ người cải tạo lẫn linh cẩu, chỉ một thoáng, toàn bộ máy khống chế hiện ánh đỏ trong trạng thái chờ lệnh đã chuyển cả sang màu xanh khởi động!
Người cải tạo gào lớn, linh cẩu rú lên, ánh sáng xanh biếc như hóa thành vô số đom đóm, lao vọt về phía Hạ Dư.
Bọn chúng tựa như làn sóng ồ ạt, sóng gầm biển cuộn, trong chớp mắt đã chắn dáng hình Tạ Thanh Trình phía sau lưng.
“Không—— Không không!!” Sắc mặt Đoàn Thôi Trân lộ vẻ thảm thương, điên cuồng gào lớn, “Đoàn Văn! Cậu đang làm gì thế hả! Mau thoát khỏi Huyết Cổ! Tỉnh dậy! Dừng lại! Dừng lại!!”
Nhưng chỉ vô ích, Huyết Cổ Sơ Hoàng nào dễ thoát khỏi khống chế như vậy được.
Hạ Dư hãm sâu trong sóng cuộn nhất thời không thể thoát thân, Đoàn Thôi Trân thét lớn: “Kích hoạt vũ khí boong ke của cậu, Hạ Dư! Kích hoạt boong ke!!”
Chấp hành mệnh lệnh, Hạ Dư nâng tay, khởi động thiết bị nơi ngực mình, qua mấy giây, một bệ vũ khí boong ke được cậu điều khiển phá cửa xông vào, thiết bị chống đạn tựa như bộ cánh ác quỷ giống như hung thần khởi động, chắn cậu vào bên trong, bởi vì không gian có hạn, cậu không kích hoạt toàn bộ vũ khí, nhưng boong ke làm từ vật liệu đặc biệt chỉ mở độ cao thấp nhất cũng đã chạm tới đỉnh tầng hầm ngầm, vụn đá ngói rơi xuống lả tả.
Người cải tạo và linh cẩu vọt lên càng điên cuồng, tiếng nổ mạnh vang ầm ầm liên tục trong tầng hầm.
Lòng Tạ Thanh Trình biết rõ không thể kéo dài thêm, phải tốc chiến tốc thắng, kết thúc mạng sống của Đoàn Tuệ Trân!
Chỉ cần bà ta chết, nguồn năng lượng trên đảo cũng sẽ biến mất theo.
Thiết bị khống chế trên ngực Hạ Dư kia cũng sẽ tắt, Hạ Dư sẽ thoát khỏi tẩy não khôi phục bình thường…
Tạ Thanh Trình tập trung lắng nghe trong chiến hỏa, chỉ chờ lúc cửa khoang mở ra đủ lớn sẽ vươn tay vào giết Đoàn Thôi Trân, nhưng ngay lúc thời khắc mấu chốt này…
“Đoàng!!”
Đống linh cẩu cải tạo bị Hạ Dư càn quét đánh trúng thể thí nghiệm nóng bỏng nào đó, lập tức dẫn tới một vụ nổ mạnh!
Tiếng nổ kia rất lớn, thính lực Tạ Thanh Trình vốn đã trở nên hết sức nhạy cảm vì thuốc, vụ nổ này với anh mà nói chẳng khác nào đánh thẳng vào tim phổi.
Anh nhất thời không chịu nổi, ho khan sặc ra một miệng máu.
Mà ngay lúc này, cửa khoang vừa hay mở thành độ rộng đủ để thoải mái vươn một tay vào, nhưng một đứa trẻ bình thường cũng có thể chui ra khỏi đó! Đoàn Thôi Trân nhắm chuẩn cơ hội, khom lưng xuống, như con cá trạch trơn trượt không giữ nổi thoát khỏi tay Tạ Thanh Trình!
Bà ta thở hồng hộc, đồng tử co rút lại, liều mạng lao về phía trước.
Chạy tới trước thềm thiết bị thí nghiệm phức tạp, quay đầu lại thở hổn hển nhìn Tạ Thanh Trình.
Phía sau bà ta không còn đường nữa, chỉ có một một bàn điều khiển đang vụt qua dòng điện loẹt xoẹt.
Sau bàn điều khiển, chính là những thi thể hết sức quan trọng đã được bọn chúng chuyển tới… Có đàn ông, có phụ nữ… Những thi thể này yên tĩnh nằm trong khoang, như đang chứng kiến cảnh tượng xảy ra.
“Đừng… Đừng giết cháu…”
Đoàn Thôi Trân lui về sau.
Trên gương mặt kia để lộ sự sợ hãi bất lực tựa như trẻ con.
Giờ phút này nhân cách Đoàn Thôi Trân như đã biến mất, trong thân thể này đúng chỉ là một cậu bé chỉ mới hơn chín tuổi.
Cậu bé mở miệng, sợ hãi muốn rơi nước mắt: “Đừng giết cháu mà… Đừng giết cháu mà chú…!”
“…!”
Tạ Thanh Trình nghe vậy lại ngẩn ra!
Thời gian anh ngẩn ra chỉ chưa tới nửa giây, nhưng Đoàn Thôi Trân nhắm chuẩn cơ hội này, bà ta nhảy mạnh lên trên bàn điều khiển, nâng tay ấn xuống một nút màu đỏ tím.
Bà ta lợi dụng lòng tốt của con người để ngụy trang!!!
Tạ Thanh Trình chợt bừng tỉnh, gần như đồng thời với lúc bà ta ấn xuống nút bí ẩn ấy, đã tỉnh táo lại đè mạnh bà ta lên bục, nâng tay cầm lấy con dao thí nghiệm trên bàn điều khiển, đâm thẳng xuống trái tim ác quỷ tay đầy máu tanh này!!
“Á——! A… …”
Trong chớp mắt, máu bắn tóe.
Đoàn Thôi Trân như con quỷ nhỏ mượn xác hoàn hồn, run rẩy, vặn vẹo, bà ta nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Thanh Trình như thể chết không nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo siết chặt lấy tay anh.
“Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình!! Mày…”
Máu hộc ra khỏi miệng bà ta khiến bà ta nói không nên lời.
Hô hấp Tạ Thanh Trình dồn dập lại nặng nề, mùi máu tươi tanh ngọt, cuốn theo hơi thở mục rữa xộc vào xoang mũi anh, khứu giác tăng cao khiến anh tởm tới suýt nôn.
Nhưng anh chịu đựng được, anh không thể buông ra—— Đây là cơ hội sống sót quan trọng nhất… Của mọi người—— Của nhiều mạng người đến như vậy.
Đây là thời khắc cuối cùng để chấm dứt… Tội ác kéo dài suốt bao năm qua…
Anh vẫn dùng sức đè bà ta xuống, hai tay run rẩy, mặc máu tươi bắn lên người anh, anh đè xuống… Vẫn đè lại…
Mãi cho tới khi cơ thể dưới tay kia không còn động đậy gì nữa.
Tay cậu bé rơi xuống.
Hơi thở lẫn nhịp tim, đều quay về im lặng.
“…”
Tạ Thanh Trình thở hổn hển, mãi cho tới lúc này, anh mới lui về sau một bước, anh rút dao phẫu thuật ra, máu chảy trên lưỡi dao nhỏ xuống mặt đất, “leng keng” một tiếng, như lá bùa ngừng trận giết chóc này lại.
Kết thúc rồi ư…
Lòng bàn tay anh còn nhỏ máu lách tách, đầu ngón tay run lên không thể khống chế.
Như vậy… Hẳn là kết thúc rồi nhỉ…
Anh xoay mặt về phía thi thể Đoàn Thôi Trân hồi lâu, nội tâm mang đủ loại cảm xúc, sau đó anh chậm rãi, mệt mỏi xoay người lại.
Chờ năng lượng trên đảo tắt, người cải tạo hay linh cẩu cải tạo này kia cũng được, Hạ Dư cũng thế, đều sẽ dừng lại, đều sẽ…
——
“!!”
Cảm nhận nhạy bén khiến lưng anh chợt toát mồ hôi lạnh.
Trong chớp mắt anh chợt quay đầu, khoang sinh học lớn nhất, giữ gìn thi thể bên trong sống động nhất sau lưng anh kia lại ầm ầm mở ra!
Cùng lúc ấy, người phụ nữ vẫn trẻ trung xinh đẹp ngủ say suốt hai mươi ba năm kia, lại đột nhiên—— Mở đôi mắt hạnh rung động lòng người của bà!!
Một đôi mắt hạnh…
Là Vivian!!
Vivian mặc bộ váy đỏ chậm rãi bước xuống khỏi khoang thiết bị.
Bà đứng trước bàn điều khiển, dưới bộ váy đỏ tươi là xác của cậu bé đã chết ấy, thi thể cậu bé như chiếc vỏ rắn lột, ngã xuống bên chân bà.
Vivian bước lên trên từng bước, bà ở trên đài cao, rủ mắt, trong mắt lóe ánh ác độc, nếu Tạ Thanh Trình có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện ánh mắt của bà giống hệt như cậu bé vừa dứt hơi thở khi nãy.
“May mà ta đã hoàn thành thiết bị này trong giây phút cuối cùng, tạm thời chuyển ý thức của não bộ sang cơ thể Vivian.
”
Bà ta mở miệng.
Thanh âm tựa tiếng trời.
Có thể nói là đáng sợ tới cực điểm.
—— Bà ta là Đoàn Thôi Trân!!!
“Ý thức của ta không tồn tại trên cơ thể này được lâu, ta phải kết thúc cuộc chiến ngay lập tức, rồi để đám Anthony hoàn thành cuộc cấy ghép não thật sự… Tạ Thanh Trình, hôm nay ta, nhất định phải lấy mạng cậu!!”
Bà ta nói xong, xoay người nhảy xuống khỏi đài cao, váy đỏ như máu bay phần phật, bà ta càn rỡ điên cuồng cười lớn.
Bà ta hưởng thụ cảm giác này… Như thể bản thân đã quay về thời thanh xuân nhất…
Cơ thể Vivian khỏe mạnh, nhẹ nhàng, bà ta dễ dàng đi tới bàn điều khiển chính trong khoảng hỗn loạn, trước khi Tạ Thanh Trình còn chưa kịp ra lệnh cho Anthony gần bà ta nhất, đầu ngón tay đã nhanh chóng lướt trên màn hình, nhập một chuỗi code khiến người ta hoa cả mắt vào——
“Tít tít tít…”
Trong hầm bất chợt vang lên vô số tiếng tít tít.
Âm thanh kia thậm chí còn lớn hơn cả vụ nổ khi nãy, vang dội khiến Tạ Thanh Trình lại sặc máu tươi, tiếng ấy đến từ đám người và linh cẩu cải tạo, hơn trăm ngàn máy khống chế cùng lúc rít gào.
Bọn chúng đột nhiên không tiến hành công kích Hạ Dư nữa.
Bọn chúng đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt u ám tập trung hết lên một mình Tạ Thanh Trình!!
Đoàn Thôi Trân là cơ thể mẹ của hòn đảo này, là nhà khoa học điên đứng đầu, trong giây phút này bà ta đảo ngược chương trình điều khiển chính, khiến tất cả đám người và linh cẩu ở đây không còn chịu sự điều khiển của Đoàn Văn nữa, mà lao tới cắn giết Tạ Thanh Trình——!
“Thấy rồi chứ! Đây mới là kết thúc thật sự.
Ha ha ha ha ha ha!!”
Bà ta bật nụ cười vô cùng dữ tợn, cực kỳ đắc ý, hết sức vặn vẹo, môi đỏ khẽ mở, hạ lệnh xuống.
“Bắt cậu ta lại cho ta! Nhốt vào trong khoang chuyển đổi cấy ghép não!!”
Tiếng cười chói tai tùy tiện im bặt! Đoàn Thôi Trân như cảm thấy gì đó, tầm mắt nhanh chóng chuyển qua cửa, cơ mặt giật lên, giây tiếp theo——
“Uỳnh!!!”
Bất ngờ đua nhau xảy ra.
Ngay lúc cùng đường bí lối, Tạ Thanh Trình lại chợt nghe thấy phía sau có tiếng nổ vang.
Âm thanh này thật sự lớn hơn cả trước đó, anh sắp bị những tiếng động có thể nói là tàn bạo này rung chuyển muốn bay cả linh hồn ra rồi, nhưng anh không quan tâm… Không hề để ý…
Bởi vì anh đã nghe thấy từng âm thanh rõ ràng ùa ra từ nơi xa, anh đang chờ đợi giây phút này.
—— Bọn họ đã bắt kịp rồi!!
Đoàn Thôi Trân kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong khói súng và ánh lửa ngút trời cuồn cuộn, đầu tiên bà ta nhìn thấy một đám bóng đen khổng lồ mơ hồ, bóng đen ấy xông vào cửa lớn đã bị phá bỏ, lao ra khỏi làn khói đặc…
Đó là quân tiên phong từng bị Mandela bắt làm tù binh trên đảo!!
Là hai nghìn quân nhân, cảnh sát hình sự… Là các chiến sĩ Người Phá Mộng mà nhóm Tạ Thanh Trình bôn ba cứu giúp mãi không buông bỏ!
Tóc Trịnh Kính Phong ngả bạc, cởi áo khoác để lộ cơ thể cường tráng, ông xung phong đầu tiên, mang theo trọng thương, trong đôi mắt như có thể lóe ánh sáng ngời.
“Tôi mẹ nó nhịn hơn hai mươi năm… Chỉ chờ tới ngày này!!! Đoàn Thôi Trân, ông đây lấy đồng phục cảnh sát của mình ra tuyên thệ, hôm nay bà không thể bước ra được khỏi cánh cửa này!!”.