Sau đó Tạ Thanh Trình được giúp đỡ, lập tức đưa đi phẫu thuật cấp cứu khẩn cấp, máy móc điều trị kéo dài mạng sống gì đó đều được sử dụng hết.
Chiến dịch lần này có rất nhiều người hi sinh.
Nhưng nhắc tới lại nực cười, có vài kẻ đáng chết mà chẳng chết.
Anthony thoát khỏi máy khống chế não bộ, cùng với một vài nhà nghiên cứu khoa học trên đảo may mắn còn sống bị Người Phá Mộng bắt làm tù binh, đưa về trên một chiếc máy bay riêng, bí mật giam giữ chờ thẩm vấn.
Chiến hạm to lớn đã chẳng thể sử dụng, Mandela sẽ nổ tung gây ảnh hưởng rất lớn tới khu vực biển xung quanh, may mà trên thuyền nhiều máy bay, cũng đủ để đưa hết mọi người quay về điểm xuất phát.
Sau khi Trịnh Kính Phong sắp xếp xong xuôi cho Tạ Thanh Trình trên máy bay, lau sạch máu với nước mắt, nhanh chóng tìm thấy trung đội trưởng Vệ Nhị tới tiếp ứng bọn họ.
“Phòng thí nghiệm khu E phía Đông, lúc chúng tôi đánh đến đã phát hiện ra một cỗ thiết bị, cao khoảng hai mét, bốn người mới có thể di chuyển đi được.
Tôi đã xem thử thiết bị ấy nhiều lần, phía trên toàn là tên người, Đoàn Văn Tưởng Lệ Bình Hoàng Chí Long… Còn cả rất nhiều người không biết tới, thậm chí còn thấy cả tên của cậu với tôi nữa.”
Vệ Nhị đang bận rộn chỉ huy việc rút lui sửng sốt: “Thứ đó là gì thế?”
“Không biết nữa, tìm người vận chuyển về đi, tôi rất muốn biết rốt cuộc thiết bị kia là để làm gì.”
Trịnh Kính Phong nói xong, vỗ vỗ vai Vệ Nhị, cố nén bi thương, vội vã làm việc mình có thể làm trong hỗn loạn.
Mấy phút sau.
Trên máy bay chiến đấu lớn nhất, đội quân y của Người Phá Mộng đã tiến hành giành giật từng giây để cấp cứu cho Tạ Thanh Trình.
Mấy tháng nay cơ thể Tạ Thanh Trình thường xuyên tiêm RN- liều lượng cao, điều đó giúp anh sau khi bị tấn công nặng đến như thế lại vẫn còn chút dấu hiệu sống yếu ớt.
Đội quân y phong tỏa phòng chờ cabin, tiến hành cứu chữa bằng mọi giá.
Hạ Dư không được vào, cậu không biết gì về y học, vào phòng phẫu thuật cũng chỉ khiến tình cảnh càng hỗn loạn hơn.
Cậu được sắp xếp ngồi ở ngoài cabin đã bị phong tỏa.
Trong giây phút máy bay lao vùn vụt trong tầng mây cuồn cuộn, Hạ Dư xoay gương mặt chưa lau máu bẩn qua, cúi đầu, thông qua cửa sổ máy bay, cuối cùng nhìn thoáng qua hòn đảo Mandela tạo dựng nên hết thảy âm mưu lẫn tội ác ấy.
Nhân viên của bọn họ tập trung ở tầng hầm, thời gian di chuyển rút lui vừa hay được rút ngắn, máy bay cứu viện đã bay hết lên trời cao.
Đảo Mandela hoàn toàn chìm vào bóng tối, nó tựa như quả héo kết thành trên mặt biển, ngay cả ánh sáng của một cây diêm cũng chẳng còn.
Nhưng mà ngay lúc Hạ Dư nhìn chằm chằm nó mấy giây, sâu trong trung tâm Mandela chợt bùng ánh vàng đỏ chói mắt theo một tiếng nổ rung chuyển đất trời.
Ánh sáng kia khiến người ta chẳng mở nổi mắt, sau đó ầm ầm nổ tung, vang khắp bầu trời, phút chốc đã nuốt trọn tất cả những thứ xung quanh vào trong biển lửa giận dữ thét gào!
Quan sát từ trên cao, đảo Mandela trong chớp mắt ấy vậy mà lại tựa như quả đen nở tung bông hoa anh túc đỏ chói.
Thứ đáng kinh tởm đến thế, lại nở rộ sinh mạng rực rỡ tươi đẹp như vậy.
Khói bốc lên cuồn cuộn, bọt nước văng cao cả trăm mét, vùng biển quanh Mandela vì vụ nổ này mà dấy lên sóng biển xô bồ, lửa giận đùng đùng lẫn sóng nước rít gào đập vào nhau, phá nát nhau, chỉ một thoáng sóng dữ cuộn trào nơi hòn đảo đã lắng xuống, Chúc Dung thở dài Cộng Công dời núi.
Ánh lửa và sóng dữ như hai chiếc búa lớn từ thuở khai thiên lập địa, bùng nổ sức mạnh uy phong đáng sợ, liều mạng lao vào đánh chém đối phương.
(Chúc Dung phu nhân là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết lịch sử Tam Quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung.
Cộng Công hay còn gọi là Cộng Công thị là vị thủy thần trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, điều khiển lũ lụt.)
Theo đảo Mandela chìm dần xuống, mặt biển bắt đầu hiện lốc xoáy dữ dội, như con thủy quái đã ngủ say hàng tỉ năm sắp xé sóng lên trời từ sâu trong đại dương mênh mông.
Xoáy nước ấy khuấy đảo nước cuộn dào dạt còn ầm ĩ hơn cả thác nước xối vào hồ sâu, cảnh tượng cũng oanh liệt hơn hẳn.
Chớp mắt ấy, như thể cả đất trời đều bị hút vào vụ nổ liên tiếp đó, hung hãn thiêu rụi hố đen khổng lồ, nền văn minh như đều bị chôn vùi trong ấy…
Hạ Dư dời mắt đi.
Cậu nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, ngón tay ấn sát vào giữa hàng mày cậu.
Chuyện này là một kết cục chẳng thể nào hoàn mỹ hơn với tất cả các chiến sĩ rời đảo, tất cả các máy bay hẳn đều đang ăn mừng vì thắng lợi.
Nhưng chỉ có mỗi máy bay của bọn họ lại im ắng tựa như đã chết.
Cậu rất sợ hãi, tình yêu của cậu, nỗi hận của cậu, thứ cậu không buông bỏ được, thứ không thể buông bỏ cậu, đều sẽ chìm xuống theo hòn đảo này, hoàn toàn đi tới điểm kết.
Cậu không cứu được mẹ cậu về, cũng làm hại Tạ Thanh Trình.
Mẹ thì không thể cứu nổi, sau chớp mắt thức tỉnh ý thức kia, xác nhận rằng băng đã tan, lúc hồi quang phản chiếu khi cách xa hai mươi ba năm.
Cậu đã vô cùng áy náy.
Mà Tạ Thanh Trình…
Tạ Thanh Trình càng khiến cậu vỡ vụn hoàn toàn.
Trước khi Tạ Thanh Trình mất ý thức, từng vì một câu vật thay thế kia mà bị tổn thương.
Nhưng anh vẫn nói với cậu, hi vọng rằng cậu có thể tiếp tục bước đi.
Cậu hiểu rằng Tạ Thanh Trình hi vọng bản thân quay về thế giới bình thường một lần nữa.
Nhưng mà Tạ Thanh Trình không biết rằng, đối với cậu mà nói, thật ra cậu đã tìm được thế giới của mình rồi.
Tạ Thanh Trình chính là thế giới không có bất cứ ai, không có ảo giác nào là có thể thay thế của cậu.
Xưa nay cậu chưa từng thật lòng yêu Tạ Tuyết, đương nhiên có thể thoát ra.
Nhưng hiện giờ cậu đã trao trọn tình yêu cho Tạ Thanh Trình rồi.
Nếu Tạ Thanh Trình thành xương dưới suối vàng, cậu không biết nên tồn tại trên đời này như thế nào nữa.
Cậu không biết nên sống tiếp ra sao, càng đừng nói tới việc lại yêu thêm một người khác.
Giây phút ấy, Hạ Dư biết rõ rằng bản thân chẳng màng gì nữa, cậu không quan tâm liệu có phải Tạ Thanh Trình chỉ để ý tới mỗi cậu hay không, có phải anh từng hi sinh bản thân mình vì chính nghĩa hay không, trước kia cậu rất cố chấp với việc này, nhưng hiện giờ Tạ Thanh Trình đang nằm trong phòng phẫu thuật đóng chặt cửa ấy, cậu cảm thấy cậu chẳng còn để ý tới hết thảy chuyện này nữa, chuyện gì cậu cũng chẳng muốn so đo.
Lúc cả người Tạ Thanh Trình toàn máu, cho dù là phút giây cuối cùng của sinh mạng, cũng không chịu ra tay với cậu, mà lại nghẹn ngào nói: “Anh tháo ra giúp em”, cậu đã chẳng còn muốn quan tâm đến chuyện khác nữa rồi.
Tạ Thanh Trình tháo gỡ không chỉ là đai khống chế của cậu, không chỉ là ràng buộc Huyết Cổ.
Anh tháo gỡ cả oán hận trong lòng cậu.
Thống khổ vô hạn của cậu.
Nút thắt trong lòng cậu.
Cậu nghĩ rằng, chỉ cần Tạ Thanh Trình có thể sống tiếp, dù thế nào cũng được cả…
Làm ơn đi…
Chỉ cần Tạ Thanh Trình còn sống là tốt rồi.
Tay Hạ Dư run rẩy.
Cậu rút bông hoa hồng đã nhuộm máu đỏ tươi của Tạ Thanh Trình trước ngực cậu ra, cậu hôn lên nó, tựa như hôn lên cánh môi Tạ Thanh Trình, hôn lên mắt Tạ Thanh Trình…
Làm ơn, chỉ cần anh còn sống thôi là đủ rồi.
Mãi cho tới khi máy bay hạ cánh, cửa khoang mở ra, nhưng tin mang tới cũng chẳng phải tin gì hay, bác sĩ nói Tạ Thanh Trình cần nhanh chóng được chuyển tới bệnh viện lớn tiến hành cuộc phẫu thuật thứ hai, hiện tại hoàn toàn đang dựa vào các thiết bị để kéo dài tính mạng, tình hình không chút khả quan.
Thượng đế như chẳng hề nghe thấy lời cầu xin của Hạ Dư, lúc Tạ Thanh Trình được đẩy vào xe cứu thương, Hạ Dư nhìn thấy gương mặt anh lộ ra tái nhợt tựa xác chết.
Trong một chớp mắt ấy, cậu như ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
“Còn bao nhiêu hi vọng?” Cậu nghe thấy có người suy sụp hỏi bác sĩ, “Còn bao nhiêu hi vọng nữa?!!”
Thanh âm ấy vặn vẹo.
Mãi cho tới khi Trịnh Kính Phong giữ cậu lại, kéo bác sĩ ra khỏi cậu, cậu mới cảm thấy hóa ra người đang túm chặt lấy bác sĩ mất khống chế vặn hỏi là mình.
Hạ Dư như chẳng có tri giác gì, cậu cảm thấy linh hồn bản thân đã bay vào không trung, bay theo chiếc xe cứu thương chở Tạ Thanh Trình đi ấy, bay theo còi vang quanh quẩn chói tai lao vụt về phía trước.
Linh hồn cậu như lại hóa thành thiếu niên mười bốn tuổi ngày ấy, gào khóc đuổi theo Tạ Thanh Trình sắp kéo vali rời đi xa: “Tạ Thanh Trình! Anh đừng đi mà… Anh ở lại được không? Anh ở lại giúp em có được không… Bác sĩ Tạ… Cầu xin anh, ở lại giúp em đi mà… Cầu xin anh…”
“Tiểu Hạ… Tiểu Hạ?”
Không biết qua bao lâu sau, trong tai mới có giọng một người khác truyền vào mơ hồ.
Hạ Dư run rẩy, xoay gương mặt dính bẩn của cậu qua, mắt đỏ ngầu, ngập nước mắt nóng bỏng, môi hé mở, nhìn thấy Trịnh Kính Phong ở trước mặt mình.
Tình hình của Tạ Thanh Trình rất bất ổn, xe cứu thương không chở thêm được người nào ngoại trừ nhân viên cấp cứu nữa, Trịnh Kính Phong kéo Hạ Dư chẳng có chút nhận thức vào trong xe cảnh sát, hiện tại xe cảnh sát đang đi theo sau xe cứu thương, đi thẳng tới bệnh viện.
“Tiểu Hạ, cháu nghe chú nói này.” Trạng thái tinh thần của Trịnh Kính Phong cũng bất ổn, nhưng ông lí trí hơn Hạ Dư một chút, ông nuốt nước bọt, xoa tay Hạ Dư, như muốn truyền hơi ấm và sức mạnh tới cho cậu, “Cháu nghe chú nói này, cháu nhất định phải bình tĩnh, phải kiềm chế bản thân, tình hình hiện tại đã hỗn loạn đến vậy rồi, cháu không thể lại phát điên lên được nữa, đã biết chưa? Tạ Thanh Trình chắc chắn cũng không muốn trông thấy cháu như thế, hiện tại chúng ta cùng đưa nó tới bệnh viện, cháu bình tình lại trước đã…”
Ông vươn một tay ra, không ngừng vỗ lưng Hạ Dư: “Tỉnh táo lại đi, cậu bé à.”
“…” Hạ Dư vùi mặt vào lòng bàn tay mình, đau đớn siết chặt tóc mình, sau khi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cậu cũng bật ra tiếng gào khóc đau thương tê tâm liệt phế, âm thanh ấy vặn vẹo đến thế, như dã thú bị thương nặng, “A… A a a!!!”
“Là cháu giết anh ấy! Chú ơi, là cháu giết anh ấy!!!” Cậu đau đớn gào lên, “Là cháu tự tay giết chết anh ấy!! Cháu đâm dao… Cháu đâm lưỡi lê vào anh ấy! Là cháu!!!”
“Là cháu nói anh ấy là vật thay thế nọ kia… Là cháu làm anh ấy tổn thương… Là cháu giết anh ấy…! Tới tận cuối cùng anh ấy… Tới tận cuối cùng anh ấy chỉ cho rằng cháu coi anh ấy là một thứ để thay thế mà thôi!! Anh ấy phải đau lòng tới mức nào…! Vậy nên anh ấy mới buông súng xuống… Là cháu hại anh ấy… Là cháu tổn thương anh ấy! Là cháu tự tay giết anh ấy!!”
Trịnh Kính Phong đè cậu lại, hốc mắt cũng đỏ lên: “Khi đó cháu không tỉnh táo! Có hiểu không?! Nó là muốn cứu cháu thôi!! Nó muốn cứu cháu cũng muốn cứu cả chú nữa!! Nó muốn cứu chúng ta!”
Hạ Dư ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy gương mặt, cậu đờ đẫn nhìn Trịnh Kính Phong, ngay lúc Trịnh Kính Phong cho rằng cậu đã bị thuyết phục, hầu kết Hạ Dư trượt nhẹ, khàn khàn nói ra một câu khẽ khàng.
“Thế anh ấy thì sao…”
“…”
“Ai sẽ cứu anh ấy…”
“…”
“Ai sẽ cứu anh ấy chứ!!! Vì sao tới tận giờ anh ấy cũng không nghĩ cho mình một chút thôi!! Vì sao tới tận giờ anh ấy cũng chỉ nghĩ tới người khác chứ không nghĩ tới mình!!! Ai sẽ cứu anh ấy đây… Ai sẽ cứu anh ấy đây!!!”
Cuối cùng Trịnh Kính Phong cũng không nhịn nối nữa, ông ôm chặt lấy Hạ Dư khản giọng kiệt sức vào trong lòng, tựa như một người cha đang an ủi con trẻ, như một người sống sót đang an ủi một người sống sót.
“Từ nhỏ nó đã vậy rồi… Cháu không biết chứ… Trước đây nó… Nó vẫn luôn muốn trở thành một vị cảnh sát, nó nói rằng cảm thấy đồng phục rất đẹp, nhưng chú biết nó muốn trở thành một người tốt có thể giúp đỡ cho người khác… Tính tình nó thiện lương, cho dù có cho nó bao nhiêu cơ hội, nó vẫn sẽ lựa chọn như thế… Tiểu Hạ, cháu cũng rất quan trọng với nó… Nó không thể nào buông bỏ mặc kệ cháu được… Cháu phải bình tĩnh đã, biết chưa? Cháu phải bình tĩnh lại chờ nó ra ngoài…”
Hạ Dư đã khóc tới mức không thở nổi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mây bay đầy trời, cổ nghẹn ngào chẳng thành tiếng, cậu bất chợt nhớ tới những lời Tạ Thanh Trình nói khi ôm lấy cậu lúc cuối cùng.
Tạ Thanh Trình bảo——
“Anh đã mất đi rất nhiều thứ, đã buông bỏ rất nhiều thứ, nhưng mà… Anh không muốn buông tay em… Tới tận cuối cùng anh cũng không hề buông tay em…”
Cậu nhớ tới lúc Tạ Thanh Trình nói, huyết lệ chảy xuống dưới băng gạc——
“Em đừng nhớ tới những lời khó nghe anh từng nói với em nữa… Đừng nhớ tới anh mong rằng em chết đi… Nhất là… Đừng nhớ tới… Anh đã lừa em trong trận hải chiến… Được không?”
“Anh không cố ý đâu.”
“Xin lỗi em… Khi đó anh thật sự không cố ý đâu…”
Hạ Dư bất chợt nhận ra, cậu nắm lấy tay Trịnh Kính Phong, cậu gần như hoảng hốt, cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, cậu hỏi: “Chú Trịnh…”
“Sao thế?” Trịnh Kính Phong thẳng người dậy, lau nước mắt vẩn đục.
“Chú, chú có thể kể cho cháu biết về trận hải chiến Nghiễm Châu ba năm trước được không? Chuyện ở bộ chỉ huy Hỗ Châu… Trước kia vì đây là hồ sơ cơ mật, nên tổng chỉ huy không chịu kể cho cháu biết… Cầu xin chú… Chú kể cho cháu với, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao anh Tạ bảo không phải anh ấy cố ý? Vì sao anh ấy bảo anh ấy không phải cố ý muốn lừa cháu? Chú nói cho cháu biết với, được không ạ?”
Hạ Dư mở to mắt nhìn ông, cặp mắt tuyệt vọng đến thế lại mang theo một tia hi vọng.
Trịnh Kính Phong quả thật biết rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Tới tận giờ ông vẫn luôn là một cảnh sát sống theo khuôn phép cũ, thậm chí có thể nói là bảo thủ chẳng chịu thay đổi, đây là hồ sơ vụ án cơ mật cấp A, nhưng mà…
Nhưng mà lúc này, ông nhìn vào đôi mắt thanh niên trước mặt.
Ông nhớ tới chuyện mất nhân tính trên đảo Mandela.
Ông bỗng dưng không muốn quan tâm tới quy củ với chả không quy củ thêm nữa, đôi khi, đứng trước một vài chuyện, quy củ có thể bị phá vỡ.
Cuộc sống con người, tôn nghiêm con người, chân tướng sự việc đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Cho dù bị khiển trách, cho dù đến tuổi này rồi còn bị xử phạt thậm chí là bị khai trừ.
Ông cũng không muốn để ý nữa.
Trịnh Kính Phong hé đôi môi khô khốc, khàn khàn mở miệng.
“Được…”
Ông bảo.
“Cháu bình tĩnh lại đi, chú từ từ kể lại mọi chuyện của vụ án ngày đó cho cháu biết.”
… …
Cuộc nói chuyện ấy không kéo dài lâu, thật ra chỉ là vài chuyện rất đơn giản.
Sở trưởng Hồ vì vụ án mà hi sinh vài thứ, lấy điện thoại của Tạ Thanh Trình gửi tin nhắn cho Hạ Dư.
Ngày ấy Tạ Thanh Trình đến cục cảnh sát hợp tác với bọn họ, vốn cũng chẳng phải là lựa chọn Trần Mạn mà buông bỏ Hạ Dư gì hết cả, anh vì tin tưởng Hạ Dư, muốn bảo vệ Hạ Dư nên mới đến cục cảnh sát, muốn ngăn cản Hạ Dư phạm phải sai lầm.
Trịnh Kính Phong kể xong.
Trong xe cảnh sát lặng thinh.
Hạ Dư đã chẳng còn khóc nữa.
Cậu dựa đầu vào ô cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt, chết lặng nhìn bầu trời Hỗ Châu ngoài xe cảnh sát.
Rất lâu rất lâu sau… Môi cậu vẫn im lặng mấp máy, nhưng lại chẳng nói ra một lời nào.
Trời tối rồi.
Trời tối quá…
Một ánh sao cũng chẳng có.
Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng một giọt nước mắt nóng bỏng lẳng lặng lăn xuống gò má cậu.
Tạ Thanh Trình.
Là em không tốt… Em không nên giận anh… Nếu em không giận anh… Nếu em có thể tin tưởng anh một lần, nếu em có thể nói ra hết thảy với anh sớm hơn một chút…
Có phải anh sẽ kể tất cả những chuyện này cho em biết hay không?
Tạ Thanh Trình…
Anh ơi.
Em đã dán chú rồng lửa nhỏ của chúng ta lại rồi đấy.
Anh đã thấy nó chưa?
Em không hề hận anh thật… Em vĩnh viễn cũng chẳng học được cách hận anh thật lòng…
Anh đã thấy nó anh chưa…
Anh thấy tấm lòng của em chưa?
Em vĩnh viễn cũng không hận nổi anh..