Sổ Bệnh Án

chương 260: phiên ngoại 《 sau khi gặp lại 》(6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khách sạn Hạ Dư thuê thật ra là homestay.

Tuy là cậu không thiếu tiền, nhưng nơi này cách bệnh viện Tạ Thanh Trình ở gần nhất.

“Anh ơi, anh đợi chút đã, đừng vội vào.”

Hạ Dư lấy chìa khóa mở cửa, bỗng dưng nhớ ra thứ gì, tự mình phi tới bàn ăn phòng khách trước, cất laptop với thu dọn một đống giấy viết bản thảo lộn xộn trên bàn lại.

Sau khi dọn xong mấy thứ này, cậu lại bắt đầu dọn dẹp bàn, dọn mấy chiếc áo khoác vội vã vứt lại trên sô pha cho gọn gàng, sau đó mới vọt tới cửa lấy dép đi trong nhà cho Tạ Thanh Trình.

Phòng khách thoáng đãng, hành động của Hạ Dư đều bị Tạ Thanh Trình thu cả vào mắt, Tạ Thanh Trình cảm thấy có vẻ Hạ Dư không muốn để anh trông thấy nội dung trong máy tính cho lắm.

“Trong phòng có hơi lộn xộn… Em không có thời gian dọn dẹp, lại không cho cô dọn vệ sinh vào trong…”

“Không sao.” Tạ Thanh Trình nhìn lướt qua bên trong.

Thật ra thói quen sống của Hạ Dư cũng được, tốt hơn Tạ Tuyết nhiều, lại sạch sẽ gọn gàng hơn hẳn mấy anh chàng trong xã hội hiện đại.

Nhưng xem xét theo yêu cầu của Tạ Thanh Trình thì đúng là rất bừa bộn.

Vali vứt ngay trên đất, còn có mấy ly cà phê uống xong chưa rửa, quần áo chất đống cũng nhiều, cạnh máy tính còn có vài cục khăn giấy bị vo lại…

Khăn giấy!!

Hạ Dư bước lên luống cuống tay chân dọn sạch mấy con cá lọt lưới kia, vứt vội vào trong thùng rác.

Tạ Thanh Trình: “Sao em dùng nhiều giấy thế, em bị cảm à?”

Hạ Dư: “Xem, xem phim thôi ạ.”

Tạ Thanh Trình: “Phim gì?”

“Thì là… Là phim nghệ thuật đó, cảm động lắm, nên em ngồi khóc.” Người trẻ tuổi bắt đầu vội vã chuyển chủ đề, “Anh ơi, anh muốn uống gì không? Sữa? Trà? Hay là…”

“Trà.”

Hạ Dư bèn lập tức vào bếp chuẩn bị.

Lúc cậu pha trà, Tạ Thanh Trình đi một phòng xem thử căn nhà theo phong cách hiện đại đơn giản này, cho dù Hạ Dư ở cũng chưa lâu, nhưng nơi đây đã có những dấu vết của riêng cậu rất rõ ràng rồi.

Trên bàn có sách vở liên quan tới chế tác phim, cạnh vali có mấy đôi giày thể thao mới mua, trong tủ quần áo không cánh còn vài chiếc băng đeo cổ tay, mũ thể thao chưa xé mác, đều là kiểu dáng khó mà tìm thấy trong nước.

Nhưng rõ ràng nhất là…

Tạ Thanh Trình đi vào căn phòng có kê giường đệm lò xo mềm mại, trên tủ đầu giường có một tấm ảnh của bản thân.

Bức ảnh kia hẳn là ảnh chụp trên phố lan tràn trên mạng, ngay cả anh cũng chưa từng thấy. Trong ảnh anh mặc một chiếc áo lông đen mùa đông, châm một điếu thuốc, đang đứng trên sân thể dục đại học y, dựa vào lan can, duỗi đôi chân dài nghỉ ngơi.

Ảnh được lồng vào khung gỗ vuông mới tinh, nhưng cách một khung ảnh vẫn có thể thấy bên mép đã hơi ố vàng, hiển nhiên Hạ Dư đã từng vuốt ve nó, từng ngắm nhìn vô số lần trong hơn sáu trăm đêm dài của hai năm đã qua.

Tạ Thanh Trình đang ngẩn người, bỗng dưng điện thoại trong phòng khách đổ chuông, là điện thoại của Hạ Dư.

Giọng Hạ Dư truyền ra khỏi bếp: “Anh Tạ, anh xem thử giúp em là ai gọi thế, em không tiện tay.”

Tạ Thanh Trình đi xem thử.

“Tạ Tuyết.”

“Ồ, vậy anh nghe giúp em với.”

Trong thời gian Tạ Thanh Trình dưỡng bệnh, điện thoại thường xuyên không liên lạc được, mấy nay Tạ Tuyết có chuyện gì cũng đều tìm Hạ Dư cả, vừa hay cũng không làm phiền tới anh trai cô.

Nhưng cảm xúc của Tạ Tuyết với vị “chị dâu” Hạ Dư này rất kỳ quái, nếu có thể lựa chọn, cả ngàn lần cô cũng không muốn chọn bạn chơi với mình từ bé lại còn là học trò của mình biến thành người thân của anh trai cô. Lúc này cô bỗng dưng hiểu ra cảm xúc hoài nghi Vệ Đông Hằng của Tạ Thanh Trình năm đó, hiện tại đúng là cô muốn nhồi máu cơ tim luôn rồi, anh hai của cô đồng ý với ai không đồng ý, cứ phải chọn một nam sinh còn nhỏ hơn anh mười ba tuổi cơ?

Huống chi Hạ Dư còn chưa có tốt nghiệp đại học luôn đó!

Bằng cấp ba!

Anh cô là tiến sĩ! Tiến sĩ đấy!!

Còn nữa, mấy món nợ của họ khi xưa rối mù cả lên… Còn cả chuyện xảy ra trong đám cưới cô lan truyền khắp giới làm ăn Hỗ Châu nữa. Trước kia cô còn ôm hy vọng Hạ Dư tránh xa anh trai cô ra tí, kết quả giờ xem ra học trò của cô thật sự sẽ trở thành chị dâu cô luôn rồi.

Tạ Tuyết rất phiền muộn.

Nhưng mà hết cách rồi.

Hai năm Tạ Thanh Trình ở Mỹ, Hạ Dư tưởng Tạ Thanh Trình đã chết, dáng vẻ lòng như tro tàn sống như cái xác không hồn ấy, cô đều thu cả vào trong mắt. Tim cô cũng làm từ máu từ thịt mà, biết rõ cái gì là tình cảm chân thành, cô sẽ không cản trở Hạ Dư gì hết, chỉ đành ráng tự mình nuốt cho trôi thôi.

Cô vẫn nhớ hai năm ấy, lúc Hạ Dư đến nhà cô lần đầu tiên, người đã gầy xọp đi nhiều, hỏi cô một vài câu hỏi đơn giản, sau đó lại nhìn vào mắt cô chăm chú.

Nhìn một lát, hốc mắt Hạ Dư lại đỏ lên.

Hạ Dư hỏi cô: “Lúc chị nhớ anh ấy thì chị sẽ làm gì.”

Tạ Tuyết nghĩ thầm, lúc tui nhớ ảnh thì tui gọi cho ảnh á.

Nhưng mà cô không thể nói cho Hạ Dư biết được, việc ấy khéo sẽ lấy mạng Hạ Dư luôn mất, nhưng cô ít nhiều vẫn mang theo chút tâm lý trả thù kẻ đã cướp anh hai của cô đi mất, nên cô bảo Hạ Dư: “Tôi rất khó chịu, nhưng con người rồi cũng sẽ phải ra đi thôi.”

Cô tưởng Hạ Dư sẽ nổi giận.

Nhưng mà cô chẳng ngờ, khi ấy tới cả sức sống để Hạ Dư nổi giận với người ngoài một chút thôi mà cũng chẳng có nữa.

Hạ Dư chỉ rủ mi, không nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Tuyết thêm.

Cậu nói: “Xin lỗi, tôi không quên được anh ấy.”

Cuối cùng chỉ bảo: “Chị có thể cho tôi vài thứ của anh ấy được không? Thứ gì cũng được.”

Cậu rất giàu có, có được tài sản khiến người ta khao khát ngưỡng mộ.

Nhưng thứ cậu muốn nhất, chỉ đơn giản là một quyển sách Tạ Thanh Trình từng đọc, một cây bút Tạ Thanh Trình từng viết mà thôi…

Cậu có quá ít, cậu bi thương khẩn cầu sự bố thí của người khác.

Tạ Tuyết vừa giận vừa trách cậu, vốn không muốn cho cậu, nhưng cô nhìn thấy nước trà trước mặt Hạ Dư chợt lay động, lan thành vòng sóng thầm lặng.

Cô chưa từng thấy Hạ Dư rơi nước mắt.

Cuối cùng Tạ Tuyết vẫn mềm lòng, cô giao chìa khóa ở hẻm Mạch Vũ cho Hạ Dư.

Lúc đưa chìa khóa cho cậu nội tâm cô đã đấu tranh rất dữ dội, cô vừa mắng sao bản thân lại muốn đưa Hạ Dư vào cửa nhà thế này, vừa không muốn khiến Tạ Thanh Trình đau lòng——

Tạ Thanh Trình vẫn đang để mắt tới cậu.

Bởi vì cô rất yêu anh trai cô, cho nên dù cô có phản đối việc họ ở bên nhau đến mức nào, cuối cùng cô vẫn sẽ lo lắng hết thảy dưới góc nhìn của anh trai cô mà thôi.

Ngày ấy cô nói với Hạ Dư đang lau nước mắt nhận lấy chìa khóa dán sát vào túi áo ngực: “Sống cho thật tốt vào.”

Cô không thích cậu, không chấp nhận cậu, nhưng cuối cùng cô vẫn dành cho cậu một cái ôm dịu dàng nhất.

“Nếu như cậu yêu anh ấy, mong cậu hãy quý trọng mạng sống của mình, Hạ Dư. Cậu phải sống tới tám mươi chín mươi tuổi, đó mới là kết cục mà anh tôi muốn được trông thấy.”

Hạ Dư đứng ở cửa biệt thự ngẩn người nhìn cô, cuối cùng cậu chẳng trả lời gì hết, chỉ nở một nụ cười nhạt.

Nụ cười ấy làm người ta nhìn mà đau lòng, ngay cả Tạ Tuyết trông thấy cũng không nén nổi nỗi xót xa trong trái tim.

Cô nghĩ rằng, có lẽ chính trong giây phút ấy cô đã thật lòng buông bỏ sự cố chấp trong nội tâm mình, chấp nhận sự thật rằng Hạ Dư và anh cô ở bên nhau.

Cả đời này cô chưa từng gặp nụ cười bi thương đến thế.

Cơ mà hiện tại tất cả những chuyện đó đều qua cả rồi, từ sau khi Hạ Dư tới New York đã lại quay về cái kiểu ở cạnh nhau là nói chưa tới ba câu thì bắt đầu dở trò quái gở với Tạ Tuyết ngay.

Cô em chồng chê chị dâu mới, xoi mói mắng chửi.

Chị dâu Hạ Dư cũng chẳng phải đèn cạn dầu, cậu ở trước mặt Tạ Thanh Trình còn rất ngoan ngoãn, chứ ở cạnh Tạ Tuyết cũng biến về trạng thái ngày xưa luôn.

Hôm qua trước khi hai người cúp máy còn cãi lộn một trận, nguyên nhân là vì Tạ Tuyết muốn cho Tạ Thanh Trình call video với Nha Nha, kết quả chẳng những Hạ Dư không đồng ý mà còn kéo cô vào danh sách đen trong danh bạ của Tạ Thanh Trình luôn, nghiêm cấm mẹ con Tạ Tuyết làm phiền anh Tạ của cậu bằng thủ đoạn cực đoan.

Tuy rằng sau đó Hạ Dư vẫn âm thầm gỡ block cô, nhưng Tạ Tuyết đã giận tới mức lửa cháy đùng đùng.

Video vừa kết nối, tới ngay cả người ở đầu dây bên kia cô cũng chưa kịp nhìn rõ thì đã mắng: “Cái đồ mặt phấn thối tha không biết xấu hổ nhà cậu…”

Tạ Thanh Trình: “… …”

“Thứ vợ nhỏ siêu cấp ghen tuông phát rồ mất trí nhà cậu!”

Tạ Thanh Trình: “… …”

Tín hiệu kết nối chậm cuối cùng cũng trôi qua, Tạ Tuyết mắng xong hai câu hùng hổ đầy khí thế đã nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh của anh trai cô trong video call đang kết nối.

Sau mấy giây.

Tạ Tuyết lắp bắp nói: “… Hi… Chào, chào anh nha, anh hai…”

“Không phải đã bảo em là con gái thì không được nói mấy câu thô tục rồi à.” Tạ Thanh Trình nói, “Quên mất rồi?”

Tạ Tuyết: “Xin lỗi anh, lần sau em không nói nữa…”

Mới là lạ!

Thật ra cô sợ làm phiền Tạ Thanh Trình nghỉ ngơi, vì thế thấy Tạ Thanh Trình nghe điện thoại là lập tức nói ngắn gọn lại, đại khái là bảo cô đã tới Hỗ đại làm thủ tục cho Hạ Dư quay lại học xong xuôi rồi, tới tháng chín là Hạ Dư có thể tiếp tục quay về học tập.

Vì lo về việc cân bằng giao tiếp xã hội với chuyên ngành học tập của Hạ Dư, cô đã xin phê chuẩn đặc biệt cho cậu, chỉ cần Hạ Dư có thể thông qua hết tất cả các bài kiểm tra trong vòng một năm học thì có thể trao bằng tốt nghiệp đại học chuyên ngành biên đạo Hỗ đại của cậu luôn.

Tạ Thanh Trình gật đầu: “Em vất vả rồi. Sau khi em ấy quay lại học thì vẫn học trong lớp em chứ?”

Tạ Tuyết: “Chắc là học bên khoa của giáo sư Hồng ạ.”

Tạ Thanh Trình bảo: “Thế nếu em ấy yếu ở phần nào thì em để ý bổ túc cho em ấy nhé.”

“Em biết rồi…” Tạ Tuyết lầu bầu, nhưng trong lòng lại bảo, bổ túc cái gì? IQ của Hạ Dư còn cần bổ túc nữa à?

“Đúng rồi.” Trước khi cúp video call, Tạ Tuyết bảo, “Anh ơi, chờ một tháng sau anh về rồi thì em vẫn còn một tin vui muốn nói cho anh biết đó.”

“Gì thế?”

Tạ Tuyết cười rất vui vẻ: “Không nói với anh trước đâu!”

Tạ Thanh Trình nuôi cô từ nhỏ tới lớn, sớm đã quen với tính thích úp úp mở mở này của cô rồi, vì thế cũng chẳng truy hỏi, hai người lại tâm sự đôi câu rồi cúp máy.

Lúc Hạ Dư chuẩn bị nước pha trà còn đưa hai miếng bánh ngọt vào lò nướng cho nóng, mùi phô mai bay ra từ bếp, ngửi thấy mùi hương rất ngọt ngào.

Tạ Thanh Trình rời khỏi khung trò chuyện WeChat, định đặt điện thoại xuống xem thử phía bên Hạ Dư, nhưng không ngờ sau khi thoát ra khỏi WeChat rồi, phần mềm ứng dụng ẩn phía sau lại nhảy ra.

Hạ Dư không có thói quen thoát khỏi app ngay sau khi dùng, đôi khi để hai ba ngày cũng chẳng thoát, vì thế có mấy phần mềm vẫn chạy dưới nền suốt.

Bởi vậy nên Tạ Thanh Trình vô tình nhìn thấy giao diện trình phát video chạy dưới nền của cậu, hình như là…

Anh nhướng mày, sau khi cẩn thận nhìn một lát thì nhận ra.

Thì ra lại là video bị quay lại khi xưa của hai người họ trong Cullinan, Hạ Dư đang xem dở, hơn nữa còn đang xem tới đoạn làm kịch liệt nhất ở cuối cùng kia.

“…”

Tạ Thanh Trình có thể hiểu được.

Thằng nhóc này để chữa trị nên xem mấy thứ này cũng rất bình thường thôi.

Nhưng thật ra Hạ Dư cũng không cần phải xem video, anh cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể giúp Hạ Dư dần dần tìm lại được cảm giác năm đó, hơn nữa đổi thành anh lên trên có lẽ cũng được mà.

Anh điềm tĩnh hơn, lý thuyết y học phong phú, sẽ không làm Hạ Dư bị thương.

Tạ Thanh Trình đang suy tư, Hạ Dư lại bưng trà với bánh từ trong bếp ra. Tạ Thanh Trình im lặng tắt màn hình điện thoại của cậu, đặt lại lên bàn trà, tránh khiến người trẻ tuổi xấu hổ, sau đó ngồi trên sô pha nâng mắt lên nhìn cậu.

“Bánh ngọt ấm chút thì sẽ không làm tổn thương dạ dày.”

Tạ Thanh Trình gật đầu: “Ngồi đi.”

Thế mà Hạ Dư không ngồi xuống bên cạnh anh, mà chỉ ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ đối diện, còn thuận tay mở TV lên, trong ấy đang chiếu chương trình trò chuyện líu ra líu ríu.

Tạ Thanh Trình không vạch trần sự né tránh của Hạ Dư, nam giới trưởng thành tốt cũng là ở điểm này, chững chạc, cẩn thận, sẽ không khiến người ta khó chịu.

Anh bàn chuyện quay về học tập vào tháng chín với Hạ Dư, Hạ Dư có vẻ rất vui mừng: “Thế em có thể tới đại học Y tìm anh rồi.”

Chuyện này đúng là vậy thật, cuối cùng Tạ Thanh Trình không chọn làm cảnh sát, cho dù đội trưởng Trịnh đã bảo lưu số hiệu cảnh sát của anh.

Nhưng trải qua nhiều chuyện, Tạ Thanh Trình đã nghĩ thông, có đôi khi ước mơ của con người ta chưa được thực hiện thì chỉ là một loại chấp niệm, cuộc sống của anh đã trải qua một quãng đường rất dài, trên quãng đường ấy, anh làm bác sĩ, làm giáo sư y học, trông thấy nhiều phong cảnh làm rung động tâm hồn.

Con người ta tự có số mệnh, anh vốn tưởng nghề mình thích nhất vốn là cảnh sát, nhưng mà lúc anh đối diện với việc lựa chọn giữa bộ đồ xanh lam với bộ đồ trắng tinh kia, anh mới phát hiện, hóa ra bản thân đã không buông bỏ được con đường lão Tần chỉ cho anh từ lâu rồi.

Sau khi anh về nước vẫn sẽ tới đại học Y, đó là vận mệnh của anh.

Mà cuối cùng anh cũng hòa giải được với vận mệnh của mình.

Tạ Thanh Trình nói: “Sau khi khai giảng em phải vượt qua được các bài kiểm tra của suốt ba năm trong duy nhất một năm thôi đấy, học hành cho đàng hoàng, không có việc gì thì đừng có đi lung tung.”

Dừng một lát, lại bảo: “Em cũng có phải học đại học Y đâu.”

Hạ Dư: “Thế giờ em chuyển trường có còn kịp không?”

Tạ Thanh Trình lườm cậu.

Hạ Dư cười bảo: “Em đùa thôi mà.”

Hai người lại nói chuyện một lát, thời gian đã ngày càng muộn, Hạ Dư bảo: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm tối nhé, sau đó em đưa anh về bệnh viện luôn. Anh muốn ăn ở nhà hàng nào thế? Lúc trước chúng ta đã tìm hiểu thử rồi, em cảm thấy nhà hàng Tây Ban Nha với tiệm beefsteak đều không tệ…”

Tạ Thanh Trình bỗng dưng bảo: “Mưa lớn. Ăn ở nhà đi.”

Hạ Dư chợt ngậm miệng.

Lần đầu tiên trong đời cậu hy vọng người mình thích mau chóng rời khỏi nhà mình, đừng có ở lại lâu thêm nữa đến như vậy, thế thì cậu có thể giải quyết một số vấn đề của bản thân, thoát khỏi sự đè nén của dục vọng. Trời mới biết Tạ Thanh Trình ở lâu thêm một phút thì cũng đã thành một phút dày vò lẫn thử thách lớn đến mức nào với cậu.

Hạ Dư khóc không ra nước mắt… Cậu nghĩ: Tạ Thanh Trình rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả, thả anh đi thì anh không chịu đi, em thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi…!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio