[Sáng hôm sau, dù còn bệnh nhưng như một thói quen, h Hàn Nhi đã giật mình dậy, người cảm thấy đỡ mệt nhưng vết thương được may lại hôm qua giờ đã có cảm giác, nó tê buốt, rợn người…
“Chị ngủ tiếp đi, em đi giao báo dùm chị hôm nay” - thằng Hoàng nói rồi đeo chiếc túi xách bước ra khỏi nhà. Hàn Nhi nhìn Hoàng rồi cảm nhận thấy mùi gì thơm thơm… cháo ư???. Vội nhìn xuống sàn, hóa ra là có một tô cháo thịt nóng hổi… Đây chính là cái mà Hàn Nhi muốn… Chính là cái lí do mà Hàn Nhi sống ở đây với tụi nó….
Trời sắp gần đông, vì thế thời tiết cũng lạnh hơn, bước ra đường có thể cảm nhận đucợ cái thời tiết tê tái da thịt. Chiếc xe đạp thì lại phải đi gửi cửa hàng để sửa… Hàn Nhi lại đành ngậm ngùi lết cái chân bị băng trắng của mình đến trường… Trời ơi, nhức khủng khiếp!!!
Vừa bước tới cổng trường, cũng là lúc chiếc siêu xe vừa chạm cửa, vẫn là màn đối mặt nhau…Hàn Nhi nhìn phớt qua rồi xem như không thấy gì, bước vào trường, mặc cho chàng nhìn nhau rồi lại nhìn nó....Dương Phong nhìn cái chân bị băng trắng của nó rồi móc điện thoại ra nói gì đó....
Hàn Nhi đang cắn răng chịu đựng tập đi qua đi lại trong sân trường. Đối với một vết thương mới may xong mà đi lại là một điều không nên có. Nhưng một đứa luôn lấy thân mình ra kiếm tiền như Hàn Nhi thì không có chân xem như không tiền….Từ xa, thấy nó, Lạc Thiên đi gần tới, dò hỏi:
“Không sao chứ?”
Hàn Nhi chỉ ngước lên nhìn rồi tiếp tục đi con đường của mình. giữa nó và mấy người này đã xong, không nên dính líu đến nữa, vết thương chưa khỏi mà lại dính líu đến mấy người này rồi bị mấy đứa kia “ xử” nữa, thì mấy đứa em ở nhà sẽ bơ vơ mất. Nghĩ đoạn, nó đã quyết định không dây dưa tiền bạc với chàng ấy nữa, tiền bạc cũng không cần….
Gần bước đến lớp, Hàn Nhi khựng người khi trước lớp lại là hắn ta – Dương Phong. Chưa kịp quay đầu tránh né thì hắn đã đi nhanh đến, nắm tay Hàn Nhi rồi kéo đi…
“Buông ra!” – Hàn Nhi phản kháng, giọng vang lớn cả một khu. Cái chân đang đau, làm sao đi theo kịp tên này cơ chứ
“Cô im lặng đi” - Hắn quay ra đằng sau, trừng mắt khiến cho Hàn Nhi cũng sững người. Làm sao một người như Dương Phong lại có cái nhìn sắc bén đến thế. Khiến không một ai đứng đối diện có thể cãi lại
“Chân tôi đang bị thương….” – Hàn Nhi nhăn mặt, chỗ băng trắng ấy cũng đang tươm máu ra, nổi bật đốm nhỏ trên nền băng trắng. D ương Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn Hàn Nhi rồi thở hắt một cái rõ dài
“Phiền phức thật” – nói rồi Dương Phong lại bế Hàn Nhi lên nhẹ nhàng rồi cứ thế mà thẳng tiến đến sân bóng phía sau trường
“Chuyện gì đây, cậu đang đi đâu thế hả?”
“Đã bảo im lặng rồi cơ mà”
Lần này, Hàn Nhi lại ngoan ngoãn nhận lời mà không một chút kháng cự hay chỉ là nhúc nhích. Vừa đến trước sân bóng, có một người nhìn cũng khá đẹp trai, mặc bộ đồ khá bụi, dây xích, lắc tay, dây chuyền, bông tai, đầy đủ, nhìn khá giống những tên chủ nợ của Hàn Nhi. Chưa kịp hỏi gì thì người đó đã đến và cúi chào trước mặt Dương Phong
“Thưa anh, mọi việc đã xong rồi ạ!
Không nói gì, Dương Phong thả Hàn Nhi xuống rồi ngoắc ngoắc ngón tay cho người đẹp trai đó lui đi khiến Hàn Nhi càng lúc càng khó hiểu, nó nhíu mày
“Cô tự vào đi”
Hàn Nhi vẫn nhìn chăm chăm vào Dương Phong
“Nhìn gì chứ, tôi bảo cô vào đi mà”
“Thủ tiêu tôi à?” - vẫn nhìn chăm chăm, Hàn Nhi nói nhẹ nhàng, không có chút gì tỏ ra bực tức, thái độ thờ ơ, không quan tâm đó khiến Dương Phong càng thêm bực tức
Cố gắng kìm nén tức giận, Dương Phong quay sang phía rồi lại khoanh tay, nhìn vào khoảng không. Chưa kịp xem xét tình hình, thì từ đâu lại có người khá đẹp trai nữa bước ra [ Sao toàn mĩ nam >"