Sô Cô La Đen

chương 39: chương 39: tấm ảnh của quá khứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là đâu vậy?

Vừa mới có chút cảm giác, Hàn Nhi đã cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Cả tứ chi đều lâm vào cảnh không thể hoạt động, mọi thứ đều cứng đờ như có ai giữ chặt lại đến tưởng chừng mất đi cảm giác

Cái mùi cay cay nồng nồng này rất quen, chỉ hít thở mạnh một chút liền đã thấy cả khoang mũi lạnh lạnh nhột nhạt khó chịu. Gian nan lắm nó cố gắng mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ chậm rãi ngắm nhìn xung quanh, hết thảy cảnh vật trước mắt đã rõ ràng hơn. Hầu hết tất cả là các thiết bị chữa bệnh, phía bên phải giường có một chiếc sofa tiếp khách nhỏ bằng da tông màu xanh da trời, còn bên trái là một cửa sổ lớn với chiếc rèm màu vàng nhạt nổi bật trên nền trời màu đen bên ngoài, quanh phòng lại có rất nhiều lẵng hoa...

Nó cố chống tay gượng ngồi dậy lại cảm nhận được một luồng điện chạy dài khắp cơ thể, cảm giác tê dại dần lan tỏa khiến mọi cố gắng ngồi dậy bỗng chốc tan biến. Hàn Nhi thả người lại xuống giường, mắt vô lực ngước nhìn lên trần nhà. Hóa ra lại có ngày, cái hành động đơn giản như thế này lại trở nên chật vật như thế... Nói không khỏi cười nhạo bản thân mình..

---

Dương Phong đang ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, kế bên là một chiếc hộp đựng đồ ăn. Hắn vừa nhờ người đi mua cháo cho Hàn Nhi, cái người này nằm suốt như vậy, khiến hắn lo lắng không thôi. Rõ ràng bác sĩ đã nói không có chuyện gì, chỉ sơ sát nhẹ ngoài da ờ vùng trán và chân nhưng tại sao đến giờ nó vẫn chưa tỉnh

Đặt điện thoại lên tai một lúc lâu mà vẫn chưa có tín hiệu trả lời, hắn sắp hết kiên nhẫn thì đầu dây bên kia đã có dấu hiệu nhận máy:

"Này, rốt cuộc là tìm ra nguyên nhân chưa hả?" Giọng hắn phẫn nộ, làm cả dãy hành lang vang lên thứ âm thanh khiến người khác hoảng sợ, cũng may hiện giờ xung quanh không có ai

Chiếc du thuyền buổi chiều bỗng dưng xảy ra sự cố, khiến Hàn Nhi rơi xuống biển. Hắn vội vàng nhảy xuống cứu, thiệt không thể nào quên được cảm giác hụt hẫng lúc đó. Mọi người xung quanh lúc đó cũng quên mất hoảng loạn mà chỉ tập trung bên mạn thuyền chuẩn bị ứng phó cứu người. Bây giờ mọi thứ đã tạm ổn, nhưng đối với nguyên nhân khiến du thuyền gặp sự cố lúc đó hắn không thể cho qua được

"Phong ca, Ivy đã nói lúc đó là do sự cố, mọi người không ai cố tình.."

Nghe được lời giải thích rành mạch bên đầu dây kia, giọng hắn có phần dịu xuống, lại chỉ cảm thấy hận chính bản thân mình, tại sao lại chấp nhận kế hoạch của cô nàng kia chứ??

"Là do kế hoạch của bọn họ sao?"

"Đúng vậy, Phong ca"

"Được rồi, nói bọn họ lập tức dừng lại, không cần phải thử này nọ nữa" Hắn ra lệnh, cái bây giờ cần quan tâm là cái người đang nằm bên trong phòng không chịu tỉnh dậy kia

Cúp máy, Dương Phong bước vào bên trong phòng bệnh thì lại một phen hoảng hốt.........

Cái người lẽ ra phải nằm trên giường bệnh đâu rồi????

---

Gió đêm lặng lẽ thổi từng cơn làm một vài lọn tóc rơi xuống xõa nhẹ nhàng trên bờ vai. Hàn Nhi đứng yên lặng như một pho tượng không ý thức được xung quanh. Cái bây giờ nó quan tâm là nên làm gì? Tại sao lúc tỉnh dậy không thấy người cần gặp thì nó lại cảm thấy hụt hẫng như thế...

Lúc rớt xuống nước, là ai đã cứu nó lên, có phải là hắn hay không???

Tạm lấy cảm giác được hắn cứu che đậy đi cái hụt hẫng trong lòng, Hàn Nhi cảm thấy thoải mái hơn, cũng vô giác mà nở nụ cười hạnh phúc...

Vô thức... tất cả chỉ là vô thức....

BỘP một tiếng, nó giật mình đến độ nụ cười trên môi còn chưa được thu hồi đã cảm thấy hai vai nặng trịch bởi một lực đạo nén xuống. Khuôn mặt ngẩn ngơ hòi lâu mới có ý thức trở lại, vội vàng quay lưng lại phía sau

"Tại sao lại ở ngoài này hả?" Dương Phong hét lớn, hắn tưởng đâu Hàn Nhi lại bỏ trốn, tưởng đâu sẽ có chuyện gì xảy ra. Dù bác sĩ nói tình trạng hiện giờ rất tốt nhưng như thế không có nghĩa cái người này được phép đi lung tung

Hàn Nhi khựng lại vài giây, lúc sau mới gượng gạo nhấc tay hắn ra khỏi vai mình, lãnh đạm trả lời:

"Hóng gió" gió đêm rất mát, cũng khiến tâm lòng đỡ trống trải hơn...

"Cô có biết là mình còn bị thương không hả?" Hóng gió, người này đang đùa hắn sao???

"Nhưng vẫn đi lại bình thường được.."

"Đi vào phòng nghỉ đi.." Dương Phong bá đạo, hắn nắm tay Hàn Nhi kéo đi, quên mất cái chân còn đang băng bó, bước đi khập khiễng của nó

"Tôi muốn về resort" Không quan tâm đến chân mình có đau hay không, nó lúc này trọng tâm suy nghĩ cứ đổ về bàn tay rộng lớn ấm áp kia, miệng lại vô thức buông lời chống đối

Dương Phong dừng bước chân, quay sang nhìn Hàn Nhi, hắn tức giận đến độ cả người run run, bàn tay lại vô thức siết chặt hơn khiến nó cảm giác một cảm giác đau đớn tê tê. Hàn Nhi có dự cảm rất kinh khủng về chuyện này:

"Bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi" Hắn dùng khẩu khí đè nén tức giận mà bình tĩnh nói

"Tôi hiện giờ rất khỏe" Một chút cũng không muốn quay trở vào…

Dương Phong suy nghĩ một chút rồi cũng đáp ứng “Được thôi, đi về” Nơi này cũng không tốt để nói chuyện, dù gì ở nhà hắn cũng sẽ có bác sĩ riêng, về đấy rồi khám lại cũng được

Và nói gì thì nói đây cũng là lỗi của hắn, vì hắn nên Hàn Nhi mời bị như thế này. Dương Phong âm trầm, tay vẫn khăng khăng cầm lấy rồi kéo nó đi ra khỏi bệnh viện

Ánh đèn vàng le lói hắt vào bên trong xe, một mảng rồi một mảng như in hằn vào bên trong xe những chiếc bóng của cảnh vật bên ngoài. Nó lặng lẽ ngồi im đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, đầu óc mông lung, thầm suy nghĩ…

Hàn Nhi yêu hắn, đã yêu Dươnng Phong, nhưng đối mặt với hắn, nó lại trở thành một người hoàn toàn khác, luôn làm trái với cảm nhận của bản than. Rõ rang, một đứa con gái khi yêu vẫn mong được người đó yêu thương quan tâm. Nhưng tại sao khi đứng trước sự quan tâm của hắn, nó lại cảm thấy một cảm giác lạ lẫm khó tả

“Lại suy nghĩ cái gì?”

Tiếng của Dương Phong kéo nó ra khỏi những suy nghĩ miên man, hắn quay sang nhìn Hàn Nhi thì chỉ nhìn thấy nó đang ngồi im lặng suy tư đến nỗi hai đôi mày nhíu chặt..

“Không có gì….” Hàn Nhi cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu bây giờ rất trống rỗng, không có chút khái niệm gì

“Mọi người có sao không?” Chợt nhớ đến buổi chiều, dù biết rằng có người cố ý làm ra sự cố nhưng có vẻ như cuối cùng lại đi quá suy tính. Nó nhớ rằng lúc đó nhìn thấy sắc mặt người con gái kia cũng rất hoang mang, hoảng sợ..

“Rất tốt, họ đang nghỉ ngơi ở resort” Người cần quan tâm bây giờ chính là Hàn Nhi, vậy mà nó lại ngồi đây hỏi thăm người khác. Hắn thật không biết nên mắng hay là nên cảm kích vì “lòng nhân hậu” của nó nữa

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà lớn, phía sau lưng là biển. Vì là buổi tối, căn nhà mở rất nhiều đèn làm tăng them sự sa hoa, sang trọng của nó. Hàn Nhi bước xuống xe bị cảnh vật đẹp đẽ ấy đè nặng, trong lòng liền phản ứng, dâng cao cảm giác có gì đó khó hiểu

“Đây là đâu?”

Nó quay sang hỏi Dương Phong. Hắn cũng đang bước ra khỏi xe, vẻ mặt chung thủy không có biểu cảm gì

“Là nhà của tôi..”

“Nhà của cậu???” Tên này còn có nhà riêng ở ngoài biển này sao? “Đến đây làm gì?” Không phải đã thống nhất ở lại resort sao? Mọi người cũng đang tập trung ngoài đó cơ mà

“Hôm nay sẽ ở lại đây” Hắn tiến đến bên Hàn Nhi, kéo nó tiến về phía căn nhà rộng lớn kia “Đi vào thôi”

“Khoan..khoan đã…” Nó gượng người lại, cố gắng hỏi cho ra lẽ “ tại sao lại ở đây?”

“Này, cô sợ cái gì vậy?” Hắn nhíu mày, hỏi bằng giọng ngạc nhiên “ Chúng ta cũng đã ở chung, cô còn ngại cái gì?”

Hai chữ “ ở chung” như gáo nước lạnh hất vào mặt Hàn Nhi. Nó lúc này nhạy cảm với mấy từ ngữ này quá, thật dễ hiểu nhầm..

Còn chưa kịp phản kháng lại, nó đã bị kéo đi vào trong nhà…

Bên trong nhà được thiết kế độc đáo, mang một dáng vẻ phóng khoáng, nhiệt đới. Nhà có rất nhiều phòng, bao quanh và len lỏi bởi một hồ bơi hình dạng tự do. Cả căn nhà đều có tầm nhìn hướng ra ngoài bãi biển xanh trong.

Nhìn sơ qua, mọi thứ được kết hợp rất nhuần nhuyễn với nhau, từ phong cách bày trí đến vật liệu tạo nên ngôi nhà. Vật liệu chính là gỗ và bê tong, tường và trần nhà được sơn epoxy những gam màu sang tạo nên một không gian khoáng đãng và tràn đầy sức sống cho ngôi nhà. Xung quanh có rất nhiều ô cửa kính trượt lớn để có thể an hưởng gió biển mát lạnh..

Hàn Nhi bị lối kiến trúc này làm cho bất ngờ đến độ đứng yên bất động ngắm nhìn. Nó còn không chú ý đến một người đang ngồi trên bộ ghế màu xám tro hiện đại đặt ở giữa căn nhà…

“Về rồi đấy à?”

Người này lên tiếng. Đây là Kỳ Anh, chị của Dương Phong, cô lên tiếng mà không hề ngước lên nhìn thằng em của mình một cái..

“Anh ấy đâu rồi?” Người hắn hỏi chính là vị hôn thê của Kỳ Anh, chị ấy mấy ngày nay thừa dịp mùa hè nên về đây nghỉ mát, cũng thừa dịp gặp vị hôn phu yêu dấu của mình

Cô hừ lên một tiếng, cũng không them ngước lên nhìn thằng em đáng ghét kia. Là ai mà chồng chưa cưới của cô tối nay phải đi chỗ khác ngủ hả? Vậy mà thằng nhóc còn nói thế..

“Còn ở công ty…”

“Vậy cũng tốt..”

Dương Phong nhoẻn miệng cười. Đã dự định sẵn hôm nay sẽ dẫn Hàn Nhi về đây nên hắn đã bố trí mọi thứ. Đến cả chồng chưa cưới của Kỳ Anh hắn cũng “ đuổi” đi về nhà, không cho tối nay ở lại..

“Còn dám nói sao?”

Cô tức giận, ngước mặt lên phẫn nộ nhìn thằng em mình. Thằng trời đánh….

Nhưng trước mặt Kỳ Anh giờ đây là hai người, chứ không phải chỉ mỗi thằng em trời đánh của cô. Đã thế, người kế bên lại còn có một khuôn mặt trông rất quen, trí nhớ Kỳ Anh lờ mờ nhớ đến vụ cô bị lũ cướp chặn đường cách đây hơn nửa năm…

“Là… Hàn Nhi sao?” Nét ngạc nhiên tột độ hiện hết trên mặt Kỳ Anh, cô không thể làm gì ngoài nhổm người ngồi dậy, thiếu chút nữa phóng thẳng về chỗ hắn cùng Hàn Nhi đang đứng

Người đứng trước mặt cô đây không phải là Hàn Nhi - người đã giúp cô trong vụ cướp ngày đó hay sao? Chỉ khác có một chút xíu là Hàn Nhi ngày đó mạnh mẽ năng động giúp cô, nhưng hôm nay thì lại chỉ đứng một chỗ, mặc đồ của bệnh viện cùng với đầu và chân được băng bó một dải trắng toát, ánh mắt lại mơ hồ, nhìn chăm chăm Kỳ Anh..

Bị người khác gọi tên bất ngờ, Hàn Nhi cũng rất khó hiểu, ánh mắt cứ chăm chú vào người trước mặt không thể dịch chuyển…

“Không nhớ ra chị sao?” Căn cứ vào ánh mắt khó hiểu của Hàn Nhi nhìn mình, Kỳ Anh cũng ngờ ngợ, thu hồi vẻ phấn khởi của mình, trở lại bộ dáng nghiêm túc nhìn nó

Hàn Nhi “À…” lên một tiếng cảm thán rồi thản nhiên nở nụ cười khiến cho Kỳ Anh vui mừng, đi lại nắm lấy tay nó, nét mặt vui vẻ như bạn thân lâu ngày không gặp. Cô rất mong có ngày gặp lại được cô gái đã giúp mình lúc đó…

Kỳ Anh kéo nó lại ghế, bảo ngồi xuống rồi cũng thản nhiên cười đùa hỏi “Sao em lại ở đây?” cô vui vẻ đến độ quên mất sự có mặt của thằng em mình

Lâm vào tình thế bí… Hàn Nhi ngập ngừng không biết nói gì, thật sự thì lúc này nên làm gì đây? Dù gì cũng là người nhà của Dương Phong, vậy thì phải nên nói gì cho phải lý bây giờ

Ánh mắt nó khó xử ngước lên nhìn hắn cầu cứu..

Kỳ Anh nhạy cảm, cũng cảm thấy Hàn Nhi đây có chút kỳ lạ, liền ngước lên nhìn thằng em mình, cô chợt giật mình, nhìn trừng hắn

“Chẳng lẽ, hai đứa……” Cô mơ hồ, ngón tay chỉ mãi hai người, đưa qua đưa lại mà bản thân bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt

Dương Phong chỉ cười đương nhiên, đi vào trong bếp muốn lấy nước cho nó uống. Hàn Nhi nãy giờ ngồi kế bên, cũng bị lời suy đoán của Kỳ Anh hù dọa. Chẳng lẽ mói quan hệ giữa hắn và nó bị lộ dễ dàng vậy sao??

“Ba mẹ đã biết rồi”

Giọng hắn từ trong bếp vọng ra, vì căn nhà rất rộng nên âm thanh rất lớn khiến nó tự nhiên ngượng ngùng, mảng hồng nổi đầy trên mặt

Tốt….đã lâu lắm rồi Kỳ Anh mới thấy thằng em mình sang suốt đến như vậy. Thật sự là rất tốt nha..

“Này, uống nước đi” Đưa ly nước đến trước mặt Hàn Nhi, giọng hắn dịu dàng càng khiến Kỳ Anh cảm thấy chuyện này them tuyệt vời. Cứ như chính cô là nhân vật nữ chính trong chuyện này vậy

“Em đi có việc, để cô ấy ở lại đây sẽ không sao chứ?” Dương Phong hỏi nhưng hắn đã biết câu trả lời

Đúng như dự đoán, Kỳ Anh rất nhanh đồng ý, lại còn rất nhanh đuổi thằng em mình đi để cô có thể trò chuyện với nó

Sau khi Dương Phong rời khỏi, Kỳ Anh rất nhanh đẩy đống album hình ảnh mà mình đang xem lúc nãy sang bên chỗ Hàn Nhi. Nãy giờ nó vẫn chung thủy im lặng mà không nói gì, chỉ có mình cô là vui vẻ thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện..

“Cái này là…” Hàn Nhi cầm quyển album lên, e ngại hỏi

“À, là album Dương Phong, hồi nhỏ nó rất thích xuống đây chơi nên hình chụp cũng rất nhiều” Kỳ Anh đẩy nốt mấy cuốn album lớn còn lại đến trước mặt Hàn Nhi “Chỗ này cũng là hình của nó không đấy” Cô cười hãnh diện, thằng em mình lúc nhỏ rất dễ thương, ai xem cũng phải ngạc nhiên về ình ảnh của hắn hiện tại và quá khứ. Còn Kỳ Anh thì rất thích nhìn thấy vẻ mặt của mọi người khi ngạc nhiên

Hàn Nhi chỉ còn cách cười giả lả. Đừng có đùa, chỗ này đến phải gần cả chục cuốn, mà mỗi cuốn đều rất to…. Xem ra quá khứ của Dương Phong hắn rất hạnh phúc…

Kỳ Anh không đợi thêm, lật nhanh từng trang từng trang cho nó xem qua, hình ảnh rất dễ thương, cũng giống như tấm hình trong chiếc ví của hắn. Nhưng mà..

“Hồi nhỏ, hắn rất ít cười…”

“Đúng thế, thằng bé không bao giờ chịu cười mỗi khi chụp hình, đến cả ngoài đời cũng không…” Cô ngừng một chút, lục lọi trong đống album còn lại, rồi lấy ra một cuốn với tấm hình có vẻ rất ưng ý “Đây là tấm duy nhất nó cười…”

Là tấm ảnh với hai đứa bé cười thật tươi, nắm tay nhau như rất thân thiết…

Đây là….???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio