Vừa nãy chỉ lo cãi nhau với Bộc Tấn, lúc này ông Trình mới nhớ ra Tiểu Lý tới. Thấy ông Trình cuối cùng cũng có thời gian, Tiểu Lý cầm tài liệu lấy ra đưa cho ông: “Chú, đều ở đây, cháu cũng chưa mở ra xem đâu.”
Ông Trình cầm tài liệu hai tay: “Cám ơn cậu, Tiểu Lý, làm phiền cậu quá!”
Tiểu Lý khoát tay: “Chú, chú đừng khách sáo, chẳng qua là chuyện nhỏ ấy mà.”
Bác sĩ Phương nhìn đồng hồ, ông Trình liền khách sáo mời Tiểu Lý: “ Tiểu Lý, cậu vào chơi một lát, tôi ra ngoài có chút việc.”
“Chú, chú cứ đi đi. Cháu vào thăm Tổng giám sát Trình rồi đi luôn ạ.”
Ông Trình tâm tình phức tạp nhìn Bộc Tấn, rồi lại nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, chúng ta đi thôi.”
Phương Chi Viễn thoáng nhìn qua Bộc Tấn, Bộc Tấn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản bình thường, tùy ý đứng trong phòng như vậy, trong nháy mắt, Phương Chi Viễn có một cảm giác kỳ quái, tựa như có loại nguy hiểm ẩn giấu đang từ từ tới gần.
Vừa muốn ra cửa lên xe, Phương Chi Viễn dường như vô ý hỏi: “Anh vừa nãy hình như nhìn quen quen, bình thường anh ấy là sống ở thành phố T hả chú?”
Ông Trình không muốn nói nhiều, nhưng lại ngại, vì gần đây cũng hay làm phiền Phương Chi Viễn, đành mở miệng: “Anh ta là bạn năm trước Mai Tây quen, mới gần đây lại liên hệ lại, chú cũng không rõ gần đây anh ta sống ở đâu.”
Phương Chi Viễn là người thông minh, vừa nghe giọng của ông Trình, liền biết trong đó có vấn đề, cũng di dời đề tài ngay: “Chú, tài liệu đều mang đủ cả chứ?”
“Mang đủ rồi, mấy thứ quan trọng như giấy kết hôn, sổ hộ khẩu, giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm… đều mang theo.” Ông Trình nói xong định mở túi tài liệu.
“Chú, chú đều mang là được rồi, không cần mở ra đâu. Lát nữa cho luật sư xem đi,” Cho dù trong lòng Phương Chi Viễn vô cùng để ý, nhưng cũng không muốn để ông Trình nhìn ra anh đang vội vàng.
giờ phút, Phương Chi Viễn dừng xe ở cửa sau văn phòng luật sư Khả Hướng, nhấc tay nhìn đồng hồ: “Chú, thời gian vừa kịp, chúng ta vào đi.”
Phương Chi Viễn xuống xe, quay người khóa xe rồi chờ giây lát, ông Trình ôm túi tài liệu xuống xe, hai người một trước một sau đi vào tòa nhà, dựa vào hướng dẫn, hai người tới văn phòng luật Khả Hướng.
“Khả Dĩ An có đây không em? Anh có hẹn với anh ấy.” Phương Chi Viễn hỏi lễ tân.
Lễ tân thấy Phương Chi Viễn anh tuấn nho nhã, âm thanh ngay lập tức dịu dàng đi rất nhiều. Hôm nay Phương Chi Viễn tuy là so với ngày thường thì ít đi chiếc áo blouse hỗ trợ, nhưng lại là vẻ anh tuấn phong trần khác, với phản ứng như của cô gái nhỏ này, Phương Chi Viễn đã sớm quen, ngày thường ở bệnh viện, các nhân viên y tá thấy anh đều là vẻ mặt như thế.
Cô gái lễ tân đỏ mặt, không dám nhìn Phương Chi Viễn: “Luật sư Dĩ An à, anh đợi một chút, tôi gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
“Luật sư Khả mời hai người đi vào.” Cúp điện thoại xong, cô lễ tân dẫn Phương Chi Viễn và ông Trình vào một gian phòng.
Cô gái lễ tân e lệ gật đầu với Phương Chi Viễn, rồi lui ra. Khả Dĩ An đang ngồi sau bàn làm việc, thấy hai người đi tới liền đón bọn họ ra sô-pha ngồi.
“Lâu lắm không gặp rồi nhỉ, bác sĩ lớn Phương Chi Viễn của chúng ta hôm nay lại có rảnh tới đây, là người nào mời được cậu vậy?” Khả Dĩ An có vẻ rất quen thuộc với Phương Chi Viễn, vừa thấy liền nói đùa với Phương Chi Viễn.
“Tôi cả ngày khổ sở cứu mạng người khác, không giống cậu đâu, cả ngày vội vàng kiếm tiền riêng, tôi chỗ nào phong lưu bằng cậu.” Phương Chi Viễn cũng không chịu cho Khả Dĩ An chiếm thế.
“Hôm qua cậu gọi điện nói vụ án ly hôn gì đó, chú đây là?” Khả Dĩ An thôi đùa cợt, quay lại chủ đề chính.
“Bây giờ người bạn kia của tôi còn đang bệnh, đây chính là ba của bạn tôi, ông ấy muốn nhờ cậu cố vấn tình huống vụ này.” Phương Chi Viễn giới thiệu ông Trình với Khả Dĩ An.
“Chào chú, chú muốn hỏi tình hình gì ạ?” Khả Dĩ An quay lại đối mặt với ông Trình.
“Luật sư Khả, tôi cũng không sợ câu chê cười. Con rể tôi có bồ nhí, đã mang bầu, cả nhà bọn họ ép con gái tôi tới mức tinh thần gặp chướng ngại, nằm trên giường không nói được, không dậy được, con gái tôi thực sự quá khổ!” Ông Trình quá tức giận nên nói chuyện có chút lộn xộn.
“Chú, chú đừng đau lòng, cũng đừng sốt ruột, chú từ từ nói cho cháu, cháu là luật sư, cháu chính là chuyên môn đến giúp mọi người giải quyết các vấn đề liên quan tới pháp luật.” Khả luật sư kiên nhẫn an ủi ông Trình.
Nghe xong lời của luật sư Khả, ông Trình cảm xúc bình tĩnh hơn: “Bây giờ con gái tôi muốn ly hôn với con rể.”
“Chú tới tìm cháu, có phải muốn hỏi cách thức thỏa thuận ly hôn?” Khả Dĩ An hỏi thận trọng.
“Đúng thế, chúng tôi không muốn dùng cách thỏa thuận ly hôn, bởi vì con gái tôi muốn lấy lại tất cả tài sản. Chú muốn thay con gái kiện ra tòa ly hôn, không biết như thế có được không?”
“Căn cứ theo điều khoản của ‘ luật dân sự’ thì người bị bệnh về thần kình không có năng lực hành vi và người có hạn chế về hành vi thì cha mẹ có thể đảm nhiệm người giám hộ. Con gái chú bây giờ đang ốm, chú có thể làm người đại diện của con gái mình kiện ly hôn ra tòa.” Luật sư Khả khẳng định ý tưởng của ông Trình.
“Thế thì may quá, chú đã chuẩn bị ít tài liệu, nhờ luật sư xem giúp còn cần chuẩn bị những gì?” Ông Trình nói xong đưa tài liệu cho luật sư.
Luật sư Khả cúi đầu xem qua một lượt, cầm lấy camera hỏi ông Trình: “Đây là bằng chứng con rể chú có bồ nhí bên ngoài?”
“Đúng thế, may là con gái tôi sớm đã có chuẩn bị, lắp camera tại nhà, thu được chứng cớ.” ông Trình thở dài.
“Con gái chú thật là thông minh, bình tĩnh. Nội dung quay được chú đã xem chưa? Bên trong có bằng chứng quyết định hay không?” Khả Dĩ An cẩn thận xác định bằng chứng.
“Vì thời gian gấp gáp, chúng tôi chỉ bảo quản thiết bị theo dõi này, nội dung cụ thể còn chưa xem kỹ.” Ông Trình lắc đầu.
“Vậy chúng ta cùng nhau xem video được không? Xem xem có bằng chứng chính xác nào hay không?” Luật sư Khả hỏi ý kiến ông Trình.
Ông Trình không biết trong camera đó đã quay tới những hình ảnh như thế nào, nhưng sự việc tới nước này, dù sao trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, đành gật đầu: “Được, vậy xem thôi.”
Luật sư Khả mở ra máy tính, kết nối camera vào máy tính bắt đầu chiếu hình ảnh, lúc đầu video vẫn không có người, tua qua tới lúc video xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ, luật sư Khả quay đầu hỏi ông Trình: “Người phụ nữ này là ai?”
Ông Trình nhìn chằm chằm hình ảnh: “Là con bồ nhí không biết xấu hổ đó.”
Sau vài phút, Lục Tử Minh tiến vào, đứng bên giường nhìn đắm đuối người phụ nữ đang ngủ, sau khi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, liền cởi quần áo từ phía sau lưng ôm lấy người phụ nữ kia, sau đó đèn tắt, nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ suốt đêm.
Ông Trình càng xem lông mày càng nhíu chặt, luật sư Khả nhìn về phía ông Trình: “Nếu chỉ có như thế này, nhiều nhất chỉ có thể chứng minh con rể chú có hành vi không kìm chế, không thể xác minh anh ta thực sự có bồ nhí, chúng ta cần có bằng chứng chính xác hơn.”
Ông Trình nhìn chằm chằm màn hình, không nói lời nào, luật sư Khả tiếp tục tua qua video, cho tới khi video xuất hiện một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau, luật sư Khả dừng tua, bắt đầu cho video chạy, Phương Chi Viễn nhìn luật sư Khả: “Đây chính là bồ nhí và con rể chú ấy.”
Trong video, hai người nam nữ đã ôm nhau ngã xuống giường, sau đó, người phụ nữ ấn người đàn ông xuống, bắt đầu dùng miệng hôn khiêu khích người đàn ông, người đàn ông bị khiêu khích vặn vẹo, thở dốc, cho tới khi đôi môi người phụ nữ bao trọn lấy chỗ cứng rắn của người đàn ông.
Ánh mắt ông Trình cơ hồ có thể phun ra lửa, luật sư Khả dừng lại hình ảnh đúng lúc, chuyển về phía ông Trình: “Chú, chứng cớ vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn có thể chứng minh chuyện ngoại tình của con rể chú, cũng là bằng chứng quan trọng của việc tố tụng ly hôn, chú cứ yên tâm đi.”
Ông Trình gật đầu: “Được, vậy mong luật sư giúp đỡ, giờ tôi còn cần chuẩn bị gì không?”
“Con rể chú thật là không ra gì, thật sự làm người ta ghê tởm. Bây giờ chú cần chuẩn bị đơn kiện, vụ án này chú cứ yên tâm thoải mái giao cho cháu, cháu sẽ tranh thủ quyền lợi lớn nhất có thể cho con gái chú.”
Ông Trình cầm tay Khả Dĩ An: “Luật sư Khả, vậy vụ án này của con gái tôi liền nhờ cậu, con gái tôi quả thực rất đáng thương, cậu nhất định phải đòi lại công bằng cho nó!”
“Chú, cháu là bạn thân của Phương Chi Viễn, chú cứ yên tâm, chắc chắn dốc hết sức giúp con gái chú thắng kiện, nhưng mà, gần đây tốt nhất là phải bố trí cho cháu gặp đương sự một lần mới được.”