“Năm đó chú đã từng chơi với ông ấy một lần. Chẳng qua là sau đó, ông ấy thành kỳ thủ chuyên nghiệp, còn chú chỉ chơi nghiệp dư. Rồi dần dần cũng không giao đấu ván nào nữa.” Ông Trình nhớ lại chuyện cũ.
“Đúng thế, chẳng qua là ba cháu qua đời đã lâu, nên người biết được chuyện xưa cũng ít dần.” Đôi mắt sáng của Phương Chi Viễn trở nên ảm đạm.
“Năm ấy ba cháu thi đấu cùng một kỳ thủ nghiệp dư, đối phương hoàn toàn không coi trọng ông ấy. Ba cháu đã sớm thấy một sơ hở của đối thủ, chẳng qu thời cơ chưa tới, chưa thể xuống tay. Ví dụ, để cho đối phương “mắc mưu”, ba cháu cố ý đánh vào “trận địa địch”, đối phương không biết là âm mưu, cứ thế đánh vào thế là bị trúng kế. Không ngờ là, đánh vào đúng kế, ba cháu lật ngược thế cờ, một quân là tất thắng.” ông Trình nghe nhiều vô cùng quen thuộc với các chiến thắng của ba Phương Chi Viễn.
“Chú, nếu ba cháu còn sống biết được có người bạn tri âm như chú, chắc chắn sẽ vui mừng lắm đấy ạ.” Phương Chi Viễn ánh mắt rung rung.
“Cách chơi cờ của cháu, rất có phong cách của ba cháu, phong cách hùng hậu tự nhiên, vừa nhu vừa cương, quan sát tỉ mỉ. Nếu cháu không làm bác sĩ, chắc chắn cũng sẽ là cao thủ cờ vây.” Ông Trình đánh giá khách quan.
“Cao thủ thì không dám chú ạ. Chẳng qua cũng chỉ là chơi để giải trí thôi ạ.” Phương Chi Viễn khiêm tốn.
Bà Trình đã làm cơm xong, đi ra gọi hai người vào ăn cơm. Ông Trình thu cờ vào hộp, Phương Chi Viễn cất bàn cờ, ông Trình đi ra đỡ Trình Mai Tây vào ăn tối. Bữa tối cuối cùng, bà Trình chuẩn bị vô cùng phong phú.
Phương Chi Viễn sắp rời đi, ông bà Trình đều vô cùng lưu luyến, chỉ mong thời gian lúc này dừng lại, những cũng chẳng có cách nào thay đổi thực tế, chỉ có thể mặc cả mọi đều đang phát triển theo hướng không lường trước được.
Bà Trình hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đều nhét vào bụng Phương Chi Viễn, để bù cho những khuyết thiếu trong lòng anh. Nhưng mà, những điều còn thiếu nào có thể bổ sung lại được ngay, cũng may là, họ ở một phía, còn có thể gặp nhau lúc này.
Ăn xong bữa tối, là lúc Phương Chi Viễn phải đi. Ông Trình cùng Phương Chi Viễn đưa Trình Mai Tây tới nhà ấm trồng hoa, ông Trình mượn cớ có việc rời đi, để lại nhà ấm trồng hoa cho Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây.
Phương Chi Viễn lẳng lặng nhìn Trình Mai Tây, rất lâu không mở miệng. Ở bệnh viện, lúc Trình Mai Tây hôn mê bất tỉnh, anh đã tự nhủ thầm, nhất định ở bên cạnh, cùng Trình Mai Tây cho tới lúc cô khỏe lại. Giờ phút này, anh vô cùng mong ước không phải ra đi, Trình Mai Tây còn chưa hoàn toàn khôi phục, cả nhà Lục Tử Minh như quả bom hẹn giờ, anh muốn ở bên cạnh cô, cho tới khi cô hoàn toàn khỏe mạnh như cũ, cho anh thấy một Trình Mai Tây chân thực khỏe mạnh.
Nhưng mà, vì để cô có thể thắng kiện tại tòa, để cô được như mong muốn, anh phải ra đi, để cho cô thanh thản, an nhiên tới tòa án, tranh thủ tất cả những quyền lợi thuộc về cô, đồng thời khôi phục thân phận tự do, sau đó, anh mới có thể chính thức ở bên cạnh cô.
Phương Chi Viễn vô cùng tin tưởng, sự rút lui lúc này của anh, là vì được gặp lại tốt hơn. Vậy mà tới lúc chia tay, anh càng lo sợ chính là, khi mình buông tay, sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Năm ấy, nếu như anh nắm chặt tay của Liễu Nhạc Hạ, Liễu Nhạc Hạ chắc chắn còn sống tốt bên cạnh anh.
Thời gian trôi qua, Phương Chi Viễn đã không còn là chàng thiếu niên ngây ngô năm đó. Anh đã trở thành một người đàn ông thành thục, tỉnh táo, có thể đối mặt với bệnh tật, cũng có thể phụ trách mang lại hạnh phúc cho người khác, nhưng khi anh muốn nắm chặt lấy Trình Mai Tây, hiện thực lại không cho phép anh làm như vậy.
Năm xưa là khúc mắc trong lòng, còn giờ lại gặp khó khăn ở thực tế, Phương Chi Viễn băng qua năm tháng mơ hồ, muốn thử đi bù đắp nuối tiếc của những ngày tháng cũ, lại phát hiện ra, hóa ra, mình cũng là lực bất tòng tâm!
Năm ấy Liễu Nhạc Hạ nắm chặt lấy tay anh khẩn cầu: “Chi Viễn, anh đừng bỏ em, anh đừng bỏ rơi em, anh bỏ rơi em, em không có cách nào sống tiếp!” Phương Chi Viễn mặt không đổi sắc mà gạt tay cô ra, không nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
Ba của Liễu Nhạc Hạ đã nhiều lần nhờ Phương Chi Viễn tới thăm Liễu Nhạc Hạ, nhưng Phương Chi Viễn lại đắm chìm trong nỗi đau khổ mất đi ba mẹ, không quan tâm bất cứ điều gì khác. Cho tới khi anh bừng tỉnh, muốn đi nhà họ Liễu thăm Liễu Nhạc Hạ, thì nhà cô đã chuyển đi. Sự tồn tại của Liễu Nhạc Hạ, dường như chỉ là một giấc mộng.
Phương Chi Viễn từng nhiều lần trách cứ bản thân mình, vì sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy đối với Liễu Nhạc Hạ, nếu anh có thể đi thăm Liễu Nhạc Hạ, cô ấy cũng sẽ không bị bệnh nặng tới như vậy. Nhưng mà, trên thế giới này nếu như có “nếu như”, vậy cuộc đời này cũng không thể làm lại!
Phương Chi Viễn mang theo áy náy đối với Liễu Nhạc Hạ mà sống năm nay, sau này anh chọn học ngành y, bởi vì mong muốn có một ngày nào đó, khi gặp lại Liễu Nhạc Hạ, anh có thể chữa khỏi bệnh cho cô. Anh cũng lựa chọn làm việc ở khoa cấp cứu, bởi vì hi vọng, ngày nào đó có thể gặp lại cô ở đây.
năm vừa qua, anh đã khám cho biết bao bệnh nhân, nhưng lại chưa từng gặp được Liễu Nhạc Hạ. Liễu Nhạc Hạ dường như bọt nước, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của anh. Cho tới khi gặp được Trình Mai Tây, bệnh tình tương tự, đó chính là một Liễu Nhạc Hạ khác mà ông Trời ban tặng cho anh. Thậm chí anh cảm thấy, mình làm tất cả có thể cho Trình Mai Tây, chính là sự bù đắp đối với Liễu Nhạc Hạ.
Phương Chi Viễn như đang mơ, ngây ngẩn nhìn Trình Mai Tây: “Nhạc Hạ, những năm nay em có ổn không?”
“Bác sĩ Phương, anh làm sao vậy? Nhạc Hạ là ai?” Trình Mai Tây hốt hoảng nhìn Phương Chi Viễn.
“A, Mai Tây à, anh gọi nhầm. Anh đi tới nhà luật sư Khả đây. Có việc gì, em bảo chú gọi điện cho anh nhé.” Phương Chi Viễn trở lại thực tiễn, có chút bối rối.
“Được, cám ơn anh!” Trình Mai Tây nghi ngờ, trong lòng Phương Chi Viễn dường như có bí mật, làm cô càng lúc càng khó hiểu.
Phương Chi Viễn bối rối vì sự luống cuống của mình, đi như chạy trốn khỏi nhà ấm trồng hoa: “Anh đi đây, mọi người cứ yên tâm ở lại đây!”
Phương Chi Viễn vào nhà chào ông bà Trình, rồi xách vali đi. Ông bà Trình nhìn theo dáng vẻ hoảng hốt của Phương Chi Viễn, trong lòng sợ hãi, vội vàng chạy vào nhà ấm trồng hoa, thấy Trình Mai Tây bình yên vô sự, thế này mới yên tâm.
Bà Trình tới gần Trình Mai Tây, nhìn vẻ mặt cô cũng không có gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Phương sao thế? Sao mà cuống cả lên?”
“Anh ấy vừa gọi nhầm tên con thành tên người khác, dường như là tên cô bạn gái đã nhiều năm không gặp!” Trình Mai Tây nghĩ ngợi.
“Nó gọi nhầm tên con với tên cô gái khác? Chắc là bạn gái cũ của nó à?” Bà Trình cẩn thận hỏi.
“Có lẽ đi. Anh ấy cũng có lẽ nhiều năm chưa gặp cô ấy, hỏi mấy năm nay cô ấy có khỏe không?” Trình Mai Tây cũng không rõ ràng là chuyện gì.
“Trong lòng bác sĩ Phương này còn bao nhiêu điều bí mật đây? Tuổi còn trẻ mà sao nhiều tâm sự như vậy?” bà Trình oán trách, Phương Chi Viễn này còn không biết có bao nhiêu bí mật đây.
“Hai người đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Dù sao Tiểu Phương cho dù là người như thế nào, nó đối với Mai Tây nhà ta không còn gì để nói nữa, cái này hai người không cần nghi ngờ chứ?” ông Trình nói một câu đã làm tan tất cả mọi nghi ngờ.
Phương Chi Viễn sau khi lên xe, lại chậm chạp không khởi động. Bình thường anh không cho phép mình sa đà vào chuyện đã qua. Giờ phút này, anh lại muốn hoàn toàn nhấn chìm mình vào trong chuyện cũ, cho dù lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, cũng cam lòng.
Cho tới khi Khả Dĩ An gọi tới, Phương Chi Viễn mới bừng tỉnh: “Chi Viễn, tôi về rồi, cậu có qua đây không?”
Phương Chi Viễn cố gắng để âm thanh mình nghe có vẻ bình thường: “Dĩ An, tôi đang ở trên đường rồi, sẽ tới ngay.”
Cúp điện thoại, Phương Chi Viễn lau khô nước mắt giàn dụa trên mặt, rồi lái xe về hướng nhà Khả Dĩ An. Con đường này năm trước anh hay đi, mỗi sáng chủ nhật, cầm theo vợt cầu lông gặp Khả Dĩ An, sau đó tới sân cầu lông gần nhà họ Hà, đó chính là môn thể thao mà họ yêu thích nhất.
Cuộc hẹn đánh cầu của hai người có sự thay đổi sau khi gặp được Liễu Nhạc Hạ. Phương Chi Viễn bây giờ còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Liễu Nhạc Hạ. Ngày đó mặt trời sáng lạn, đánh xong một ván, hai người cùng đi ra ngoài tìm máy mua nước uống. Anh chọn nước chanh, còn Khả Dĩ An chọn nước cam, sau khi mua xong nước ngẩng lên, thì nhìn thấy Liễu Nhạc Hạ.
Liễu Nhạc Hạ mặc bộ quần áo tennis màu vàng chanh, tóc đuôi ngựa buộc cao, đứng bên cửa sổ chán nản uống nước chanh, nhìn thấy hai người họ cùng tầm tuổi, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Hi, chúng ta có thể cùng chơi một ván không?”
Phương Chi Viễn còn chưa kịp phản ứng, Khả Dĩ An đang liếc nhìn trộm Liễu Nhạc Hạ không từ chối nổi lời mời của người khác phái đã nói: “Được chứ!”
Liễu Nhạc Hạ hào phóng đưa tay ra bắt tay Khả Dĩ An: “Xin chào, tôi là Liễu Nhạc Hạ, tôi hẹn với ba đi đánh cầu, cuối cùng ba cho tôi leo cây rồi, gặp được hai bạn thật mừng quá!”
Khả Dĩ An nhìn Liễu Nhạc Hạ không chớp mắt: “Chào bạn, mình là Khả Dĩ An, đây là bạn tốt của mình, Phương Chi Viễn. Có thể đấu một trận với mỹ nữ như bạn, là vinh hạnh của bọn mình chứ.”
Lúc thiếu niên, Phương Chi Viễn rất ít nói, hoàn toàn không biết gì về chuyện tình cảm. Khả Dĩ An dùng cánh tay chọc chọc Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn mới chầm chậm chìa bàn tay ra: “Liễu Nhạc Hạ, chào bạn, mình là Phương Chi Viễn.”
Lúc hai người nắm tay nhau, khuôn mặt Liễu Nhạc Hạ chợt ửng đỏ. Mười ngón tay vừa đụng vào nhau, Phương Chi Viễn đã rụt tay lại.
Ba người cùng nhau về sân cầu lông, Khả Dĩ An chơi cùng Liễu Nhạc Hạ trước, vì muốn làm cho Liễu Nhạc Hạ vui, mà giả vờ thua trận.
Đợi tới lượt Phương Chi Viễn đánh, Phương Chi Viễn cũng không coi lời nhắc nhở của Khả Dĩ An ra gì, thẳng tay đánh cầu, không chút khách khí thắng liền hai ván, Liễu Nhạc Hạ rất là không phục.
Khả Dĩ An thấy Liễu Nhạc Hạ tụt hứng, liền cẩn thận dỗ dành: “Liễu Nhạc Hạ, bạn đói không? Mình mời hai người đi ăn cơm. Cuối tuần chúng ta lại đấu một trận, được không?”
Liễu Nhạc Hạ nghe thấy thế mỉm cười: “Bạn nói cũng đúng, vậy chúng ta cùng hẹn nhé, thứ ở đây, không gặp không về!”
Tuần sau đó, khi Khả Dĩ An và Phương Chi Viễn vừa vào tới sân cầu, Liễu Nhạc Hạ chờ đã lâu chạy tới: “Phương Chi Viễn, Khả Dĩ An, tớ chờ lâu lắm rồi, sao hai bạn giờ mới tới?”