Trong nhà đột nhiên có nhiều người trẻ tuổi như vậy, bàTrình vốn thích náo nhiệt cũng hết sức vui mừng, sắp sửa làm đồ ăn cho họ, lại bị Phương Chi Viễn ngăn lại: “Mẹ nuôi, chúng con nhiều năm rồi không ăn đồ nướng trong sân nhà, mẹ giúp chúng con chuẩn bị đồ nướng đi, chúng con tự mình nướng!”
Bà Trình vui vẻ đồng ý, có thể làm cho cuộc sống của Trình Mai Tây thêm chút sắc màu là điều bà cầu còn không được. Bà bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Lâm Như Sơ cùng Tiểu Thiên cùng giúp bà, Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An đi siêu thị mua bia cùng đồ uống.
Ông Trình với bà Trình ngại hai người ở đó sẽ ảnh hưởng tới mấy người trẻ tuổi, mặc kệ mấy thanh niên ở nhà, hai ông bà tự mình ra ngoài đi dạo. Lúc hoàng hôn, nhà họ Phương vốn quạnh quẽ nhiều năm bay lên mùi khói bếp và mùi thịt nướng.
Bộc Tấn tranh thủ ngày Chủ nhật để sắp xếp căn nhà thuê của anh. Anh coi đó chính là tổ ấm tương lai của anh và Trình Mai Tây. Sau khi Trình Mai Tây ly hôn, anh muốn danh chính ngôn thuận đón cô tới nhà mình để chăm sóc, tất cả những chuyện trước kia anh không có cơ hội làm cho Trình Mai Tây, bây giờ anh muốn đều bồi thường cho cô.
Bên trong căn hộ đã đầy đủ tiện nghi, Bộc Tấn chỉ cần sắp xếp lại phòng ốc là được. Tất cả những sở thích trước kia hoặc những sự yêu thích mà Trình Mai Tây biểu hiện ra đều được Bộc Tấn tái hiện nguyên dạng hoặc thăng cấp hơn, tất cả đồ dùng gia đình và trang sức, đều dựa trên sự yêu thích và thoải mái của Trình Mai Tây.
Trong quá trình thu dọn Bộc Tấn đã hiểu những vui vẻ và mong chờ mà năm ấy khi Trình Mai Tây giấu mình sắp xếp căn hộ thuê. Anh trách cứ bản thân mình gấp bội, vì đã khiến giấc mộng của cô không thể nào thành sự thật. Tất cả những hứa hẹn năm đó anh không không thể thực hiện, bây giờ anh đã có thể thực hiện, anh chỉ mong về sau giấc mộng của cô thành sự thật, hạnh phúc ngọt ngào.
Sauk hi xong việc, Bộc Tấn đi tới cổng nhà họ Phương. Vừa mới tới cổng, anh đã nghe thấy tiếng nói cười bên trong. Cửa mở ra, Phương Chi Viễn dừng lại ý cười trên mặt, đưa Bộc Tấn vào trong, Trình Mai Tây đang ngồi cạnh bàn cao giọng kêu gọi Bộc Tấn: “Bộc Tấn, mau tới đây, chúng em đang ăn đồ nướng.”
Khả Dĩ An đang nướng đồ ăn, nhìn thấy Bộc Tấn đi vào, anh lại nhìn qua Phương Chi Viễn, thấy anh đang là một bộ vẻ mặt vô cùng tối tăm, liền đoán được thân phận đặc biệt của Bộc Tấn. Lại nhìn thấy Trình Mai Tây cười tươi như hoa, anh liền đoán được tám phần về thân phận của Bộc Tấn.
Bộc Tấn đưa hoa tươi trên tay cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhận hoa, ngửi thật sâu: “Thơm quá! Trong nhà ấm trồng hoa có nhiều như vậy, anh còn mua hoa tươi làm gì!”
“Hoa trong nhà ấm trồng hoa, buổi tối em đi ngủ không ngửi được mà. Những bông hoa này sẽ thay anh ở cạnh em, phụ trách mang tới những giấc mơ đẹp cho em!” Bộc Tấn tình thâm ý trọng nói.
Phương Chi Viễn đứng một bên cảm thấy vô cùng phản cảm, liếc Bộc Tấn một cái, đi tới cạnh Trình Mai Tây nhận lấy hoa: “Chẳng phải chỉ là một bó hoa thôi, làm gì có nhiều ý nghĩ tới vậy!”
Phương Chi Viễn quay đầu nhìn về phía Trình Mai Tây, giọng nói trở nên ôn nhu vô cùng: “Em mang hoa vào cắm vào bình hoa cho chị, giờ cầm trên tay không tiện ăn uống.”
Trình Mai Tây gật gật đầu, nhìn Bộc Tấn ngây ngốc cười. Bộc Tấn nhìn Trình Mai Tây cười như đứa bé con, cười cười khoan dung. Trình Mai Tây cầm tay Bộc Tấn để anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Tiểu Thiên đưa một ly bia tới, Bộc Tấn nho nhã lễ độ gật đầu nói cám ơn, Trình Mai Tây giới thiệu với Tiểu Thiên: “Đây là Bộc Tấn, bạn cũ của chị, đây là Tiểu Thiên, là y tá ở bệnh viện Chi Viễn, lúc em nằm viện may có cô ấy chăm sóc!”
Tiểu Thiên xua xua tay: “Chị Mai Tây, chị khách sáo quá, đều đã việc bọn em phải làm!”
Lâm Như Sơ mang nướng đồ xong rồi đặt tới trước mặt Trình Mai Tây và Bộc Tấn. Bộc Tấn tỉ mỉ bóc tôm đút cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây vừa mở miệng ăn, Phương Chi Viễn đi tới, thấy cảnh như vậy chút khó chịu, Lâm Như Sơ thấy thế, vội vàng đẩy khay cho Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, anh cũng bóc cho Tiểu Thiên mấy con!”
Phương Chi Viễn thu hồi ánh mắt, đang muốn lấy tôm, Tiểu Thiên đã đút một con tôm đã bóc xong vào miệng Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, em bóc rồi, anh ăn đi!”
Phương Chi Viễn mạnh mẽ ăn tôm, Lâm Như Sơ lo lắng nhìn Phương Chi Viễn, trong lòng cô rõ ràng, Phương Chi Viễn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình yêu đơn phương với Trình Mai Tây. Cô không rõ bao giờ mình mới có thể chiếm được vị trí trong lòng Phương Chi Viễn.
Khả Dĩ An nhìn thấy ánh mắt u buồn của Lâm Như Sơ, bỗng phát hiện, câu chuyện năm trước tái diễn lần thứ hai, mà chính mình lại một lần vô cùng đau lòng bị Phương Chi Viễn chiếm mất, chính mình nhất kiến chung tình đối với Lâm Như Sơ, mà Lâm Như Sơ lại thầm yêu Phương Chi Viễn.
Khả Dĩ An cầm lấy con dao, ra sức cắt đùi gà, Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Khả Dĩ An, sợ hãi nói: “Luật sư Khả sao thế, anh có thù hận gì với chiếc đùi này gà sao, làm gì mà cắt nó thành tám khối.”
Khả Dĩ An phục hồi tinh thần, đặt con dao xuống: “Tôi cắt vào đường, nướng chín sẽ càng ngon hơn!”
Mười lăm năm trước, chính mình chưa chiến mà bại, năm sau, Khả Dĩ An tuyệt đối không cho phép vở kịch năm đó lại trình diễn, anh âm thầm hạ quyết tâm, nhất định đối mặt nói chuyện cùng Phương Chi Viễn cho rõ ràng, nhất định phải nói cho cậu ấy, mình có cảm tình đối với Lâm Như Sơ, không thể để cậu ấy không thích Lâm Như Sơ rồi hại cô ấy vạn kiếp bất phục.
Trong tiểu đình nhà họ Phương, lại trình diễn tiết mục tình ái khoa trương và giả tạo tôi yêu cô ấy, cô ấy lại thích anh ta. Tình yêu trên thế gian cũng đều như thế, nếu trên đời luôn luôn là anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, thì nào đâu còn yêu hận tình thù nữa?
Chỉ có Tiểu Thiên, lúc nào cũng vô tư hồn nhiên, cô chẳng hề mong muốn được yêu, chỉ cần có thể ở gần người mình yêu, có lẽ chỉ có cô, mới đúng là đã đạt đến cảnh giới một người nhất, yêu mà không chiếm giữ, vốn là gần như tu hành, chỉ có Phương Chi Viễn vốn là có thể xoay người gặp được tình yêu của mình, lại chậm chạp không thể buông tay, chẳng có cách nào xoay người.
Trong lúc mỗi người đang trằn trọc khúc chiết với chuyện trong lòng mình, mọi người vẫn cùng nhau có một buổi tối vui vẻ, trong thời gian của tình yêu, cho dù biết rõ yêu mà không thể có được, nhưng có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu đã là hạnh phúc chuyện. Không sợ thời gian dài, chỉ ngại năm tháng ngắn.
Sáu thanh niên chơi tới lúc trăng lên cao mới tan cuộc. Trừ Trình Mai Tây còn bị bệnh không dám uống rượu, Lâm Như Sơ không uống được rượu uống một chút thì ngừng, còn lại ba người đều hơi say say. Khả Dĩ An vốn là mượn lý do gặp đương sự mà đến, kết quả lại say sưa ở tiệc BBQ buổi tối, chưa cùng Trình Mai Tây nói đến nửa câu về chuyện phiên toà, đành phải mượn cớ để xe ở lại nhà họ Phương, gọi xe đưa Lâm Như Sơ và Tiểu Thiên về nhà, hẹn ngày mai quay lại lấy xe.
Tiễn xong ba người, trong vườn chỉ còn ba người Phương Chi Viễn, Bộc Tấn cùng Trình Mai Tây. Phương Chi Viễn định đỡ Trình Mai Tây vào nhà: “Mai Tây, mệt rồi, nên vào nhà nghỉ ngơi rồi!”
Trình Mai Tây lại không dấu vết mà đẩy Phương Chi Viễn ra, ngược lại đưa tay cho Bộc Tấn: “Bộc Tấn, anh đỡ em vào nhà.”
Trình Mai Tây đã coi Phương Chi Viễn là em trai, cô cũng không hề có bài xích việc tiếp xúc thân thể với Phương Chi Viễn.Chỉ là hôm nay biểu hiện của Phương Chi Viễn đã làm cô hiểu, nếu mình không tỏ thái độ rõ ràng, Phương Chi Viễn sẽ không chết tâm, cũng không thể nhìn thấy điểm tốt của Lâm Như Sơ, có khả năng lại bị sai lầm như lúc đầu.
Bộc Tấn ôm lấy Trình Mai Tây, Trình Mai Tây bị ốm xong gầy đi nhiều, sức nặng so với trong trí nhớ của Bộc Tấn nhẹ đi nhiều, trong lòng Bộc Tấn đau xót, người con gái mình nhớ nhung bao nhiêu năm này, khi chính mình ôm cô vào lòng, vẫn còn có cảm giác rung động.
Nhìn Trình Mai Tây được Bộc Tấn che chở như công chúa, cánh tay vẫn mạnh mẽ như xưa, cho mình cảm giác tin cậy như thế. Theo bước chân của của Bộc Tấn, cơ ngực của Bộc Tấn chạm vào phía sau lưng Trình Mai Tây. Mà tiếng tim đập nhanh của Bộc Tấn lại trùng hợp kinh người với tiếng tim đập của Trình Mai Tây, chỉ là một bên mạnh mẽ chút, một bên lại yếu ớt hơn.
Phương Chi Viễn đứng phía sau đã sớm hóa đá, người con gái mình muốn chăm sóc kia, cứ như thế mềm mại mà dựa vào lòng một người đàn ông khác, vui vẻ tình nguyện như vậy, trái tim anh vỡ nát, rơi rớt trên mặt đất, nhặt cũng không nhặt lên được.
Phương Chi Viễn đứng bên cạnh bàn, bưng lên một ly rượu tàn trên bàn, ngửa cổ uống vào, trong mùi gạo, mùi bia kia lại có chút ngọt ngào, khi con tim tan nát, rượu chính là sự an ủi tốt nhất. Phương Chi Viễn mở chai rượu, tự rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch, trái tim tan nát dường như đã bớt chút đau đớn.
Phương Chi Viễn không thể tưởng tượng, cách một bức tường, Trình Mai Tây và Bộc Tấn đang làm gì. Trò chơi giữa nam nữ trưởng thành anh vô cùng am hiểu, hận không thể trực tiếp vào nhà phá tan chuyện tốt của bọn họ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý mà uống rượu, đem tương tư hóa thành lệ.
Bộc Tấn nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường, anh lúc này không hề muốn thân thiết lén lút với Trình Mai Tây như thế, dù sao Trình Mai Tây trên danh nghĩa vẫn là phụ nữ có chồng, với anh, cho dù tình cảm có nồng đậm hơn nữa, vẫn luôn tự kìm chế mình, không ngờ, Bộc Tấn đang muốn đứng lên, Trình Mai Tây lại đưa tay ôm lấy cổ anh. Con đê trong lòng Bộc Tấn cuối cùng tan vỡ, anh cúi người xuống, dùng đôi môi nóng bỏng bao trùm đôi môi kiều diễm của Trình Mai Tây, tìm kiếm đòi hỏi, Bộc Tấn tự kiềm chế khát vọng tiến thêm một bước xâm nhập, đứng dậy.
Trình Mai Tây không chút phấn son, làn da trong trắng lộ hồng, lông mi chớp chớp, vì sự dừng lại của Bộc Tấn mà có chút thất vọng, Bộc Tấn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Trình Mai Tây, hoàn toàn buông xuống bản thân,vùi đầu vào ôn nhu hương của Trình Mai Tây, cách tà áo mà gặm cắn mút lấy, thân thể đã căng cứng, Trình Mai Tây phát ra âm thanh ư ư …Đã hãm sâu vào vòng xoáy tình cảm, Bộc Tấn đột nhiên lại dừng tất cả động tác, lẳng lặng dựa vào trên người Trình Mai Tây: “Chờ một chút, anh muốn cho điều tốt nhất cho em.”
Đợi tới khi tình cảm mãnh liệt của hai người dần dần lui bước, Bộc Tấn đứng lên, nhẹ nhàng hôn trên trán Trình Mai Tây: “Anh có thể tùy tiện hoan ái với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng mà, anh không thể đối xử với em như thế, bởi vì em là người anh yêu nhất cả cuộc đời này, chỉ vào lúc anh có thể danh chính ngôn thuận hứa hẹn với em, anh mới có thể hoàn toàn có được em!”
Trình Mai Tây nhắm mắt lại, thái độ có trách nhiệm như vậy của Bộc Tấn làm cô càng thêm yên tâm. Cô yên lặng gật đầu, Bộc Tấn đưa tay giúp cô sửa sang lại vạt áo bị rối trong lúc tình nồng, anh tình cảm mà hôn lên vành tai của.
Vừa hôn xong, Bộc Tấn nhanh chóng đặt Trình Mai Tây xuống, còn tiếp tục ôn nhu triền miên như vậy, anh thật sợ mình không thể kìm chế nổi, dù sao anh cũng là người đàn ông đang tuổi trẻ khí huyết phương cương, người phụ nữ mình yêu thương ở bên, anh thật sự mình không nhịn được.
Bộc Tấn từ biệt Trình Mai, đi ra khỏi nhà. Bên ngoài Phương Chi Viễn đã thành công làm mình say mèm, nằm úp sấp trên bàn mà ngủ. Đêm mùa xuân còn lạnh, Bộc Tấn đỡ Phương Chi Viễn vào sofa trong phòng khách rồi mới đi về.