Phương Chi Viễn buông tay Lục Tử Minh ra, nhìn Lục Tử Minh với ánh mắt tức tối, vì thời gian Trình Mai Tây bị tổn thương, phải chịu bất công, càng phẫn hận đối với Lục Tử Minh. Lục Tử Minh kéo kéo quần áo bị Phương Chi Viễn túm nhàu. Ông Lục kéo Lục Tử Minh: “Đi, chúng ta đi, Tiểu Tuyết cùng mẹ con còn đang ở bệnh viện, chúng ta mau trở về đi!”
Lục Tử Minh nghe lời ông Lục, nhấc chân định đi, Trình Mai Tây lại mở miệng lần nữa: “Lục Tử Minh, tòa án đã phán quyết nhà cửa thuộc về tôi, mời các người trong vòng một tuần chuyển đi, một tuần sau tôi sẽ tới thu nhà, đến lúc đó hi vọng anh cùng những gì thuộc về anh toàn bộ biến mất!”
Lục Tử Minh nhanh chóng quay đầu nhìn Trình Mai Tây: “Trình Mai Tây, cô đừng khinh người quá đáng, cô biết rõ mẹ tôi đang nằm viện, Tiểu Tuyết cũng ở nhà dưỡng bệnh, không nói chuyện một ngày phu thê trăm ngày ân tình, ít nhất cô không thể ép người quá đáng như vậy chứ!”
“Lục Tử Minh, cho anh thời gian một tuần, là đã nể mặt bảy năm tình cảm vợ chồng, anh còn lằng nhằng thêm nữa, tôi sẽ yêu cầu các người tối hôm nay nhất định phải chuyển đi!” Trình Mai Tây lạnh nhạt nói, trong giọng nói không mang theo bất cứ chút tình cảm nào.
Lục Tử Minh im miệng, cơ mặt giật giật: “Được lắm, Trình Mai Tây, cô điên rồi, thật không ngờ cô còn ra tay độc ác, cướp nhà cửa, chúng ta chờ xem!”
Trình Mai Tây cười lạnh: “Tôi ra tay độc ác, cũng là bị anh ép, ai bảo anh không có liêm sỉ, lại mang con tiện nhân kia tới phòng ngủ của tôi làm ra những chuyện không phải con người nên làm như vậy, tự tạo nghiệt còn có thể trách người nào? Tôi nói cho anh biết, báo ứng của anh vẫn còn ở sau này, anh cứ chờ mà xem!”
Ông Lục đưa tay chỉ vào mặt Trình Mai Tây: “Trình Mai Tây, không nghĩ tới mày là con đàn bà nhẫn tâm như vậy, bản thân mày ở bên ngoài trăng gió, lại còn hạ ám chiêu sau lưng Lục Tử Minh. Thôi, con đừng nhiều lời, chúng ta về bệnh viện chăm sóc Tiểu Tuyết cùng cháu trai bảo bối của ba thôi!”
Lời nói của ông Lục vẫn làm tim Trình Mai Tây đau đớn như trước, một người phụ nữ không có thể có được đứa con của chính mình, đã là đau khổ lớn nhất trong cuộc đời, còn bị người khác năm lần bảy lượt dùng nó như lưỡi dao sắc bén tới thương tổn mình, đôi tay Trình Mai Tây gắt gao nắm chặt tay vịn của xe lăn, khớp xương dường như muốn nhô lên thoát khỏi làn da mỏng manh, răng cắn chặt, Phương Chi Viễn phát hiện thấy Trình Mai Tây không bình thường, vội vàng ngồi xuống trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, cố nhẫn nhịn, nhất định đừng bị cơn tức giận này dẫn dắt, nhìn mắt em, đúng, đúng là như thế!”
Hai mắt Trình Mai Tây trống rỗng nhìn về phía trước, nhịp tim dường như ngừng lại, máu trong não đại dần dần lạnh xuống, cả người lại chìm vào trạng thái tê cứng ngắn ngủi, ông bà Trình đứng đằng sau lưng Phương Chi Viễn, cuống quýt gọi Trình Mai Tây, lại không gọi cô lại được.
Dưới giọng điệu nhẹ nhàng như thôi miên của Phương Chi Viễn, cuối cùng ánh mắt Trình Mai Tây dần dần có tiêu cự, tầm mắt mơ hồ nhìn vào đôi mắt đen như mực của Phương Chi Viễn, trong đó có hình ảnh bản thân mình toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệnh, máu trong người Trình Mai Tây bắt đầu chậm rãi lưu thông, nhịp tim từ từ bình ổn lại.
Lục Tử Minh tự biết mình chọc họa vội vàng kéo Ông Lục nhân cơ hội này vụng trộm trốn, ông Trình cùng bà Trình định đuổi theo bọn họ, lại bị Phương Chi Viễn kéo lại: “Mai Tây đã ổn rồi, đừng phiền phức nữa, bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi, chúng ta về nhà đi!”
Khả Dĩ An thấy mọi chuyện đã bình thường, chào từ biệt với mấy rồi quay đầu hỏi Lâm Như Sơ đang đứng sau lưng mấy người: “Bác sĩ Lâm, tôi về văn phòng Luật sư, em có về bệnh viện không? Tôi tiện đường đưa em đi!”
Lâm Như Sơ còn chưa mở miệng, Phương Chi Viễn đã từ chối: “Khả Dĩ An, sau khi tôi đưa Trình Mai Tây cùng mọi người trở về, sẽ đi cùng bác sĩ Lâm tới bệnh viện, không cần cậu vòng vèo đâu.”
Khả Dĩ An không để ý tới Phương Chi Viễn, đưa mắt nhìn về phía Lâm Như Sơ: “Phương Chi Viễn, tôi không hỏi cậu, tôi là hỏi bác sĩ Lâm.”
Lâm Như Sơ cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Luật sư Khả, cám ơn tốt ý của anh, tôi lo lắng cho chị Mai Tây, để tôi đưa chị ấy về nhà, trên đường còn có thể chăm sóc chị ấy, sau đó tôi tới bệnh viện cùng bác sĩ Phương.”
Khả Dĩ An giống như con thú bị thương, đau khổ nhìn Lâm Như Sơ: “Bác sĩ Lâm, vậy tôi đi trước, lần sau gặp lại!”
Sau khi Khả Dĩ An lên xe, Lâm Như Sơ như trút được gánh nặng, nhìn về phía Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn biết rõ Lâm Như Sơ đang nhìn anh, nhưng cũng không dám nhìn ánh mắt cô, anh vẫn ngồi xổm trước mặt Trình Mai như cũ, cố gắng giúp cô nói chuyện, từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán Trình Mai Tây rơi xuống, dường như bị dây thần kinh dày vò quá sức, cuối cùng cô cũng mở miệng nói: “Tôi ổn!”
Phương Chi Viễn nhẹ nhàng thở phào, duỗi tay nắm chặt hai tay Trình Mai Tây, ý bảo cô đứng lên, Trình Mai Tây dường như đang dùng ý chí chỉ huy hai chân mình, ước chừng mất phút, mới lung lay đứng lên được, Phương Chi Viễn nắm lấy tay Trình Mai Tây, Trình Mai Tây đi theo sự hướng dẫn của Phương Chi Viễn đi về phía trước vài bước.
Ba người đứng bên cạnh cũng đi theo thở dài nhẹ nhõm, Phương Chi Viễn quay đầu nhìn về phía ông bà Trình: “Ba nuôi, nẹ nuôi, tình huống vừa rồi mọi người thấy, lần sau nếu con không có mặt mà Mai Tây lại bị như vậy, ba mẹ làm theo như vừa rồi con làm là được!”
Phương Chi Viễn gọi mấy người lên xe, ông Trình ngồi ở trên ghế trước, Lâm Như Sơ cùng bà Trình mẹ mỗi người một bên ngồi cạnh Trình Mai Tây, trải qua chuyện vừa rồi, Trình Mai mệt mỏi vô cùng, vừa lên xe đã dựa vào vai bà Trình ngủ thiếp đi, bà Trình cầm lấy tay Trình Mai Tây ôm vào trong ngực.
Lâm Như Sơ nhìn Trình Mai Tây đã ngủ say, vừa rồi cách mà Phương Chi Viễn đối xử với Trình Mai Tây rõ ràng là còn tình chưa dứt, nhưng lại bá đạo giữ mình ở bên cạnh. Cô có chút mê mang, cuối cùng Phương Chi Viễn đối với mình là tình cảm gì đây? Chẳng lẽ chỉ là muốn mình làm bạn bên cạnh, mà không hề yêu mình.
Trong chuyện tình cảm, Lâm Như Sơ nhận đủ dày vò, tuy Phương Chi Viễn ngồi ở ngay đằng trước cô, nhưng mà cô lại hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong lòng anh, cho dù cách nhau gang tấc, mà lại như thiên nhai, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Như Sơ lộ ra sự thương cảm và do dự, có một lát, thậm chí cô còn muốn thoát khỏi tình yêu đau khổ không chịu nổi này, tiếp nhận sự theo đuổi của Khả Dĩ An.
Qua kính chiếu hậu, Phương Chi Viễn im lặng chú ý biến hóa tình cảm của Lâm Như Sơ, tâm tư anh mẫn cảm nhẵn nhụi, từ ánh mắt của Lâm Như Sơ đã thấy được chút do dự của cô, giờ khắc này đột nhiên anh hiểu được, nếu bản thân mình vẫn còn không hành động, thì sẽ làm cho cô gái thuần khiết, thiện lương như thủy tinh này tan nát cõi lòng, mà sau khi thủy tinh vỡ nát, dù thế nào cũng không thể khôi phục như cũ nữa.
Nếu Lâm Như Sơ có thể nhìn thấy sự kiên nghị trong mắt Phương Chi Viễn, cô chắc chắn có thể hoàn toàn bỏ đi những do dự trong lòng, không hề nghi ngờ tiếp tục tình yêu đối với Phương Chi Viễn. Nhưng giờ khắc này, cô hoàn toàn không phát hiện điều đó, cảm xúc dao động của Phương Chi Viễn, cô lại hoàn toàn không hay biết.
Đến nhà họ Phương, Trình Mai Tây còn đang ngủ, Phương Chi Viễn đi tới ghế sau định bế Trình Mai Tây vào, Trình Mai Tây lại đột nhiên tỉnh lại, theo bản năng đẩy Phương Chi Viễn ra: “Không cần cõng, tự tôi đi được!”
Phương Chi Viễn có chút xấu hổ, nhưng mà vẻ mặt của anh lại bị Lâm Như Sơ hiểu nhầm rằng anh thất vọng vì bị Trình Mai Tây từ chối, sự do dự cuối cùng trong cô đột nhiên tan biến, cô cảm giác được cho dù mình có cố gắng như thế nào đi nữa, cũng không có cách nàochiếm được vị trí của Trình Mai Tây trong lòng Phương Chi Viễn, cô có chút hối hận.
Ông bà Trình đỡ Trình Mai Tây đi vào trong nhà, Lâm Như Sơ đi sau lưng họ, sau khi sắp xếp xong cho Trình Mai Tây, Lâm Như Sơ vội vàng chào tạm biệt mọi người, sau đó tự ra ngoài gọi xe đi. Khi Phương Chi Viễn từ tầng hai đi xuống, phát hiện ra Lâm Như Sơ đã đi rồi, Phương Chi Viễn cảm thấy không ổn, vội vàng lái xe đuổi theo, cũng đã không thấy bóng dáng xe taxi đâu nữa.
Phương Chi Viễn vừa đến Khoa cấp cứu là bận tối tăm mặt mũi, khoa cấp cứ vốn đã bận rộn, một tuần nay anh không đi làm, dường như việc cứ chất đống như núi, mãi đến buổi chiều anh cũng chẳng có thời gian đi tìm Lâm Như Sơ, dàn thời gian gọi điện thoại nhưng cũng đều là không có người nghe máy.
rưỡi tối, cuối cùng Phương Chi Viễn cũng làm xong ca mổ cuối cùng, cởi áo blouse trắng xong, anh vội vàng chạy tới Khoa phụ sản, lại biết được Lâm Như Sơ đã được một chàng trai phong độ đón đi rồi, Phương Chi Viễn cảm thấy không ổn, liền gọi điện cho Khả Dĩ An.
Lúc đầu Khả Dĩ An cũng không nghe máy, về sau thật sự không chịu nổi Phương Chi Viễn cứ gọi mãi mới nghe điện thoại, Phương Chi Viễn mở miệng liền hỏi: “Là cậu đón bác sĩ Lâm đi à?”
Đầu dây bên kia Khả Dĩ An ung dung trả lời: “Tôi đón bạn gái tôi, cậu có tư cách gì mà hỏi?”
Phương Chi Viễn giật mình, chẳng lẽ chỉ có nửa ngày thời gian ngắn ngủn, tình hình đã đã xảy ra thay đổi to lớn như vậy sao? Anh có chút không tin được: “Cậu nói cái gì, từ khi nào Bác sĩ Lâm thành bạn gái của cậu vậy?”
“Trước khi cậu gọi cuộc điện thoại này phút, cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của tôi, xin hỏi, tôi có không có tư cách hỏi đến chuyện của cô ấy à?” Khả Dĩ An tràn ngập cảm giác vui sướng của người thắng cuộc.
Phương Chi Viễn không coi nụ cười đắc ý của Khả Dĩ An ra gì: “Cậu bảo bác sĩ Lâm nghe điện đi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy!”
“Có chuyện gì quan trọng như thế, cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy!” Khả Dĩ An lấy thân phận bạn trai của Lâm Như Sơ quyết không nhường nhịn.
Bên kia Lâm Như Sơ nghe được là điện thoại của Phương Chi Viễn, nên hỏi Khả Dĩ An: “Là Bác sĩ Phương à? Anh ấy tìm tôi sao?”
Khả Dĩ An ôn nhu trả lời: “Như Sơ, đừng để ý đến cậu ấy, có chuyện gì ngày mai gặp ở bệnh viện nói là được, chúng ta uống thêm một chén, rồi anh đưa em về.”
Lâm Như Sơ đưa tay giật lấy điện thoại từ tay Khả Dĩ An, giọng nói khác hẳn bình thường, cảm giác lạnh lùng như cách chân trời góc bể: “Bác sĩ Phương, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Như Sơ, tôi tìm em có chuyện quan trọng, tối nay tôi phải gặp em” Giọng Phương Chi Viễn vô cùng vội vàng.
“Tôi đang ở quán bar mà, có chuyện gì ngày mai nói sau!” Lâm Như Sơ đang say, trong giọng nói có cảm giác lười biếng.
“Như Sơ, em đừng cúp điện thoại, mau nói cho tôi biết em ở đâu? Tôi lập tức tới đón em ngay!” Phương Chi Viễn giục Lâm Như Sơ.
Điện thoại lại gián đoạn, ống nghe truyền tới âm thanh tút tút dồn dập, Phương Chi Viễn lại gọi lại, chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh lùng nói: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Phương Chi Viễn lại gọi vào điện thoại của Lâm Như Sơ, nhưng không có ai nghe máy, Phương Chi Viễn nhấn chân ga, lái xe ra ngoài như điên, trong lòng anh cảm giác đau đớn vô cùng, lúc này anh mới đột nhiên cảm thấy bản thân mình đúng là sống mờ mịt, chẳng có tình yêu thực sự.