Trần Hoa cảm thấy trái tim mình lại một lần nữa bị tổn thương. Lục Dao đến gần, “Lý tổng, đạo diễn Trần cũng đi sao?”
“Không đi.” Hạ Thần Phong không đợi hai người trả lời mà trực tiếp nói ra đáp án, “Trần Hoa, chúng tôi còn có việc phải đi trước. Lên xe đi Lục Dao.”
Lục Dao khẽ gật đầu với hai người, sau đó vòng qua hai người, ngồi vào ghế lái phụ.
Lý Bách vỗ vỗ vai Trần Hoa, “Đi thôi người anh em, hai chúng ta đi uống một chén đi.”
Lục Dao nhìn tòa nhà Tinh Thần càng ngày càng xa qua gương chiếu hậu, cô quay đầu lại nhìn Hạ Thần Phong, mím miệng không nói gì.
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Tò mò về thân phận của tôi?” Hạ Thần Phong quay đầu qua nhìn Lục Dao.
Lục Dao khẽ lắc đầu, nếu như nói về thân phận của Hạ Thần Phong, lúc trước Lục Dao cũng có chút nghi hoặc, sau khi vào công ty thì cô đã hiểu. “Tôi biết, anh là người thừa kế của Tập đoàn Tinh Thần, còn Lý Bách là anh em họ.”
Hạ Thần Phong cũng không ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, “Em nhìn ra được?”
“Một nửa thôi. Lúc trước khi nhìn tướng mạo của anh tôi đã biết, anh không phải là người có xuất thân đơn giản. Chắc chắn là con cháu nhà giàu có, nhưng...” Lục Dao cắn môi, không biết có nên tiếp tục nói ra không.
“Nói đi.” Hạ Thần Phong không muốn giấu giếm Lục Dao chuyện gì, nhưng thật ra anh cũng muốn nhìn xem, ở trong mắt của Lục Dao, cuộc sống của anh như thế nào.
“Nhưng anh không có duyên vớ bố mẹ, chắc là bố mẹ anh đã qua đời khi còn nhỏ. Mối quan hệ với người trong gia đình cũng không được hòa thuận...” Lục Dao nói xong liền thở dài, “Trước khi tôi biết anh và Lý Bách có quan hệ họ hàng, thật ra tôi không biết anh là ai, nhưng sau khi vào công ty, tôi thấy sơ yếu lý lịch của công ty, người sáng lập Tinh Thần mang họ Hạ, liên kết tất cả manh mối lại với nhau, cho nên tôi đoán ra anh là người thừa kế của Tinh Thần.”
Lục Dao không hỏi tại sao người thừa kế không làm ông chủ ở thành phố Bắc mà lại chạy đến thành phố Tô làm một cảnh sát hình sự nhỏ bé.
Hạ Thần Phong lái xe rất nhanh, “Đúng vậy, nhưng hy vọng em có thể giữ bí mật giúp tôi.”
Lục Dao gật đầu, đúng là thân phận của Hạ Thần Phong rất lớn, nhưng đôi khi thân phận lớn như vậy lại trở thành sợi dây trói buộc Hạ Thần Phong. Nếu để người khác biết, đường đường là người thừa kế của Tập đoàn Tinh Thần mà lại ở thành phố Tô, như vậy thì sau này cuộc sống của anh khó có thể yên ổn được.
Sau khi hai người nói xong đề tài này, không khí trong xe lại rơi vào im lặng. Trước đó Lục Dao không có cảm giác gì, nhưng sau khi bầu không khí trong xe trở nên im lặng lần thứ hai, Lục Dao cảm thấy rất lúng túng.
Dường như là đang nghĩ đến cái ôm lần trước, Lục Dao thấy Hạ Thần Phong gần cô như vậy, nên mùi thuốc lá trên người Hạ Thần Phong cứ vấn vít trước mũi Lục Dao.
Cô đưa tay lên bóp mũi.
“Nghe nói cô đã ký hợp đồng với Tinh Thần?” Hạ Thần Phong là người phá vỡ sự im lặng, “Ừm, dù sao thì cũng là sinh viên năm tư cũng sắp tốt nghiệp rồi, vậy nên tìm trước công việc cũng tốt.”
Hạ Thần Phong gật đầu và quay tay lái, chỗ này Lục Dao đã đến một lần rồi. Đây là nhà hàng tư nhân mà Hạ Thần Phong đưa cô vào dịp đi ăn mừng năm mới. Lần này, vì có mặt mũi của Hạ Thần Phong nên Tiểu Đao mới có cơ hội ngồi ở nhà hàng này ăn một bữa.
Tiểu Đao nôn nóng tự gọi món ăn, sau khi phá được vụ án của Hứa Khuê, cục cảnh sát đã cho mọi người nghỉ và trả trước tiền lương. Bây giờ Tiểu Đao là người có tiền, nên đương nhiên là muốn mời Hạ Thần Phong và Lục Dao một bữa.
Tiểu Đao vừa ăn vừa không ngừng lãi nhải, “Đúng là không dễ dàng! Thế mà cấp trên lại cho chúng ta một kỳ nghỉ, nhưng cũng đúng, từ hồi Tết chúng ta đã không được nghỉ ngơi. Thật sự là muốn kỳ nghỉ này có thể lâu hơn một chút.”
“Chẳng phải cậu đã nằm viện trong một thời gian dài sao, khoảng thời gian đó cậu nghỉ ngơi chưa đủ hay sao?” Lục Dao rót trà cho ba người, cô thấy Hạ Thần Phong cầm chén trà lên và uống một ngụm, sau đó xoay người nhìn Tiểu Đao và nói.
Tiểu Đao nghiêm mặt lại, “Haiz, cái đó sao được gọi là nghỉ ngơi chứ, cả ngày chỉ có thể nằm trong bệnh viện, ngày nào cũng nhìn vào bức tường trắng, em nằm đến mức mốc meo người luôn.” Ở trong mắt của bọn họ, kỳ nghỉ thực sự chính là có thể ngủ một mạch cho đến khi tự tỉnh, nếu có thời gian thì tập thể thao một chút, hoặc là đi uống mấy chén với mấy người anh em tốt.
Tiểu Đao cầm chén trà lên, “Được rồi, Lục Dao, chẳng phải là chuyện ở công trường xây dựng kia về cơ bản là đã kết thúc rồi sao, cô có thời gian đi du lịch với chúng tôi không.”
Lục Dao đang nhai súp lơ xanh trong miệng, không biết từ lúc nào quan hệ giữa cô và nhóm người Tiểu Đao đã trở nên thân thiết như vậy?
Du lịch... Lục Dao chưa đi du lịch bao giờ, không phải là không thích, mà là trước đây không có thời gian và cũng không có tiền, còn bây giờ...
Vẫn là không có thời gian, không có tiền...
Cô khẽ lắc đầu, “Chắc là không được rồi.”
Hạ Thần Phong nghiêng đầu nhìn cô, “Trường học còn có việc?”
Hiển nhiên là Tiểu Đao cũng không ngờ Hạ Thần Phong sẽ mở miệng, chính Hạ Thần Phong đã không đồng ý chuyện đi du lịch, lúc này cậu mời Lục Dao, thế mà anh lại chủ động cơ đấy.
Tiểu Đao cầm chén trà, cố nhịn cười.
Lục Dao lắc đầu, “Chuyện ở trường và chuyện ở công trường xây dựng đều đã hoàn thành, chỉ là... Hôm nay tôi mới được giao một công việc mới.”
Hạ Thần Phong nhướng mày, “Công việc mới?”
Lục Dao nghĩ không nên nói chuyện này ra thì tốt hơn, dù sao thì cô cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Thấy Lục Dao không nói gì, Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cũng không hỏi thêm nữa, dù sao thì đôi khi chuyện công việc cũng cần được giữ bí mật.
Phần mở đầu của bộ phim truyền hình “Di Tiên Truyện” được quay ở phim trường gần thành phố Tô, bởi vì Lục Dao không phải là nhân vật chính, nên một tuần sau mới phải đến quay.
Lục Dao khoác ba lô trên lưng đứng ở phim trường người đến người đi, nhìn trợ lý hiện trường bận rộn, cô khẽ nhíu mày. Người trợ lý nhỏ được Trần Hoa bảo ra ngoài đón Lục Dao liền vội vàng chạy ra ngoài, nhìn một vòng, sau đó đã thấy Lục Dao.
“Chắc cô là Lục Dao rồi! Tôi là Mâu Mao, cô có thể gọi tôi là Tiểu Mao. Dáng người Tiểu Mao nhỏ nhắn, có nước da đen, nhưng khi cười lên nhìn rất đẹp.
“Chào cô, tôi là Lục Dao.” Tiểu Mao mất hồn nhìn nụ cười của Lục Dao, trong lòng nghĩ đúng là người được đạo diễn Trần nhìn trúng có khác, tướng mạo này đúng là nhất nhì trong giới giải trí.
Tiểu Mao ngây người mấy giây sau đó liền tỉnh táo lại, “Cô Lục Dao, đi thôi, đạo diễn Trần chờ cô đã lâu rồi.” Nói xong liền đỡ lấy ba lô của Lục Dao, Lục Dao lùi lại, “Không cần, tôi tự cầm là được rồi.”
Tiểu Mao cũng không kiên trì, đi phía trước, đưa Lục Dao vào phim trường, Đổng Vũ mặc trang phục cổ trang phiêu dật, lúc này đang nhíu mày nhìn điện thoại, “Nhóm người trên mạng này không có việc gì làm à? Sao Đổng Vũ tôi lại không bằng An Thiến.”
An Thiến là nữ chính của Di Tiên Truyện, bây giờ dân mạng đều đang bàn tán, Đổng Vũ đã dùng mối quan hệ nên mới vào được đoàn làm phim, mà Đổng Vũ cũng tự hiểu, đúng là Lý Bách phải ra mặt mới lấy được vai diễn này cho mình.
Các bộ phim điện ảnh của Trần Hoa rất được yêu thích, và đã nhận được nhiều giải thưởng lớn. Đây là lần đầu tiên Trần Hoa làm phim truyền hình, nên đương nhiên mọi người đều cố gắng có được một vai diễn trong bộ phim truyền hình này.