“Bác à, Từ Mậu ở đây phải không?” Tiểu Đao cười hì hì hỏi.
Ánh mắt ông bác đó lập tức trở nên không thân thiện cho lắm, “Các cậu cũng đến đòi nợ à, Từ Mậu không có ở đây.”
Tiểu Đao nhìn sang Hạ Thần Phong, thấy anh cũng nghi hoặc, “Đòi nợ?”
Ông bác nhìn hai người, thấy gương mặt hai người cũng không giống người xấu, “Các cậu không đến đòi nợ à?”
“Bác à, chúng cháu là người của Cục Cảnh sát, đến tìm Từ Mậu hỏi thăm chút việc.” Tuy Tiểu Đao đã nói ra thân phận của mình nhưng rất rõ ràng là ông bác đó không tin, Hạ Thần Phong lấy thẻ cảnh sát từ trong lòng ra, lúc này mới khiến cho ông bác ở phía đối diện nửa tin nửa ngờ, “Cảnh sát à, các cậu không phải tìm nữa, muốn tìm thì sang quán net đối diện mà tìm, Thằng nhóc chết tiệt Từ Mậu đang đánh bạc ở đó.”
Tiểu Đao vỗ đầu, “Người mấy cậu nhóc đó nói quả nhiên là Từ Mậu.”
Ban đầu Từ Mậu có một khối tài sản rất lớn, nhưng thật không chịu nổi con người không có đầu óc này, chẳng thích cái gì lại chỉ thích bài bạc, khối tài sản rất tốt ban đầu bây giờ thua hết rồi, còn nợ ở bên ngoài một khoản nợ rất lớn.
“Đánh bạc ở quán net?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Đao nghe nói đến, “Haiz, nhưng mà thật sự phải nói là, lần trước em có nghe nói đến mấy vụ án nói là số tiền đánh mạt chược, tú lơ khơ ở trên mạng rất lớn, điểm bên trong đó hết thì lại nạp thêm, còn có thể đổi lại, cái này không khác với đánh bạc là mấy.”
“Hừ, chỉ cần là liên quan đến thứ gì đó trên mạng thì không phải là có người đứng sau làm bừa à. Cậu thông báo việc này cho Cục Thông tin, nếu thực sự có gì đó đáng nghi thì bọn họ cũng nợ cậu một món ân tình.”
Tiểu Đao ngạc nhiên xoay đầu, “Này, anh Phong, anh học được những điều này ở đâu thế?” Trái lại Tiểu Đao lại cảm thấy suy nghĩ này rất có lý, cái khác không nói, cậu và mấy anh em bên Cục Thông tin đó quen biết đã lâu, bình thường toàn bị lôi đi mời khách, lần này là một cơ hội tốt để Tiểu Đao xoay chuyển tình thế.
Ra khỏi khu dân cư Phú Lệ, đối diện với đường cái có mấy quán net, “Tìm từng quán một vậy.”
Bây giờ đăng ký ở quán net đều cần chứng minh thư, cho nên chỉ cần ở quầy lễ tân cũng có thể tra được. Hạ Thần Phong tra đến quán thứ hai liền tìm được Từ Mậu, anh được người quản lý quán net dẫn đi tìm. Nhìn người đang chơi bài trước máy tính, Từ Mậu vốn là một người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, cho dù đã qua hơn ba năm, cùng lắm cũng chỉ ba mươi mấy tuổi. Nhưng người lôi tha lôi thôi trước mặt này đến bàn tay cầm chuột cũng cáu bẩn đen sì, người này thật sự là người thanh niên ăn mặc cầu kỳ lúc đó sao.
“Từ Mậu?” Hạ Thần Phong có chút không dám tin, cho nên câu hỏi cũng mang theo sự ngờ vực.
Ván mạt chược của Từ Mậu thắng ít thua nhiều, lúc này tâm trạng không vừa ý, anh ta bực mình xoay đầu, “Ai vậy! Không biết đứng sau lưng người ta sẽ làm người ta mất đi vận may à!”
Từ Mậu xoay đầu nhìn người đàn ông dáng cao sau lưng, ngoại hình của Hạ Thần Phong rất bắt mắt, lại thêm khí chất và nhan sắc của anh nữa, “Anh... Anh là cảnh sát Hạ đó?”
Hạ Thần Phong khẽ gật đầu, “Thật không ngờ anh Từ vẫn nhớ đến tôi.”
Từ Mậu ngại ngùng đứng đậy, xoa hai bàn tay dính toàn một lớp màu đen vào nhau.
“Nhớ chứ nhớ chứ, sao tôi lại quên được. Lần này cảnh sát Hạ tìm tôi có việc gì?”
Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, thấy phía cửa số có mấy cái ghế dài tương đối sạch sẽ yên tĩnh liền dẫn Từ Mậu đến đó, “Ba năm trước lúc Ngô Phục mất tích, lúc đó anh nói chị của anh là Từ Viện không gặp Ngô Phục trước khi ông ta mất tích, có phải anh nói vậy không?”
Từ Mậu sững sờ, thần sắc trên mặt không tự nhiên, “Này... Anh cảnh sát, sao anh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này vậy, có phải vụ án của anh rể tôi có tiến triển gì rồi không?”
Hạ Thần Phong không nói tiếp mà chỉ nhìn Từ Mậu, nhưng anh đã tỏ vẻ “tôi đã biết hết bí mật của các người” rồi.
“Việc này... Việc này...” Bây giờ Từ Mậu đã cảm thấy hô hấp không đủ rồi.
“Từ Mậu, tôi mong anh hãy thành thật trả lời câu hỏi này.”
Trải qua hơn ba năm như vậy, thực ra sự đề phòng trong lòng Từ Mậu đã không còn kiên cố như lúc đầu nữa, “Đúng, ba ngày trước khi mất tích Ngô Phục đã đến tìm chị tôi. Lúc đó tôi còn buồn bực vì sao chị tôi đồng ý gặp Ngô Phục, dù sao thì khi hai người này ly hôn chẳng phải đã cãi nhau rất căng sao, sau đó tôi nghe nói Ngô Phục đã cho chị tôi một khoản tiền lớn.”
“Lúc đó Ngô Phục có từng nói chuyện với anh không?” Hạ Thần Phong lấy sổ ghi chép ra, vừa nói vừa ghi lại.
“Không phải chứ, tôi bảo này anh cảnh sát, vụ án này bây giờ là thế nào vậy? Đã tìm được anh rể tôi rồi phải không?”
“Ngô Phục chết rồi, nói chính xác là chết trước khi mất tích, nếu chị của anh gặp Ngô Phục trước khi ông ta mất tích ba ngày, vậy chính là ngày mùng một tháng tám, Ngô Phục đã chết trước ngày mùng ba tháng tám rồi, rất có khả năng là chết sau khi gặp các người.”
Hạ Thần Phong nhìn Từ Mậu, thấy Từ Mậu hốt hoảng cả người, ánh mắt càng thêm rối loạn, không dám nhìn Hạ Thần Phong, “Sao lại thế được, sao lại thế được...”
“Từ Mậu, hôm đó anh có nói chuyện với Ngô Phục không?”
Từ Mậu cúi đầu không nói chuyện nhưng thái độ lại rất rõ ràng, Từ Mậu đúng là biết được chút chuyện gì đó. Hạ Thần Phong đứng dậy, “Có lẽ cần anh theo tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến trước vậy.”
“Không không không, anh cảnh sát, tôi thực sự không liên quan đến vụ án của anh rể tôi.” Từ Mậu vừa mới nghe nói phải đến Cục Cảnh sát, trong lòng càng thêm hoảng loạn, xua tay nói muốn từ chối.
“Chuyện này lại không được rồi, có liên quan gì không, chúng ta về Cục Cảnh sát nói cho rõ ràng.” Hạ Thần Phong kéo Từ Mậu dậy, đừng nhìn Từ Mậu dáng cao, nhưng nhiều năm đều ăn uống thất thường nên cực kỳ yếu ớt.
Tiểu Đao nhận tin tức liền vội vã chạy đến, nhận công việc Hạ Thần Phong giao cho là dẫn Từ Mậu ra xe, lần này bọn họ trực tiếp dẫn người đi khỏi thị trấn Thanh Diệp.
Bởi vì thiết bị trong Cục Cảnh sát ở thị trấn Thanh Diệp không đầy đủ như ở thành phố Tô, cho nên họ cũng mang theo cả người của bộ phận pháp y của thành phố Tô cùng đến. Việc này tương đương với hai nơi cùng phá án, dù sao thì vụ án của Ngô Phục cũng là do thành phố Tô tiếp nhận.
***
Thời gian này Tiểu Viên đã gầy đi rất nhiều, cái tên vốn dĩ rất phù hợp với cậu, “Viên tròn”, bây giờ phải đổi thành “Viên gầy” rồi. Tiểu Đao đã dẫn Từ Mậu đến, Hạ Thần Phong nghe thấy tiếng xe liền nhìn thấy Tiểu Viên đứng hút thuốc ở hành lang, anh khẽ cau mày, tiến lên, “Cậu bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy?”
Tiểu Viên đột nhiên giật mình, xoay người nhìn thấy là Hạ Thần Phong, cậu cười khổ nhìn ngón tay kẹp điều thuốc của mình, “Cũng mới mấy ngày thôi.”
Hạ Thần Phong biết Tạ Điền và bố mẹ cô không muốn gặp lại mình nữa, nhưng anh lại khá thân thiết với Tiểu Viên, “Tay của Tạ Điền… thế nào rồi?”
Giữa lông mày Tiểu Viên hiện lên sự lo lắng, “Hôm quá mới làm phẫu thuật lần hai, rất thành công… Nhưng mà…”