Bây giờ Hạ Thần Phong lại được thông báo là người chết mấy tháng rồi vẫn còn sống?
Lục Dao mở video ra, “Video này do Triệu Lập Khôn gửi đến, anh chú ý xem góc dưới của video.” Triệu Lập Khôn còn sống hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn làm gì, rốt cuộc người đang nằm trong video này là ai.
Sau khi được Lục Dao nhắc nhở tất nhiên là Hạ Thần Phong sẽ tập trung nhìn vào hình ảnh một đôi chân đàn ông ở phía dưới, nhìn từ tư thế này có thể thấy người này đã mất đi ý thức hoặc là đã mất đi tính mạng…
“Em nhận được video này từ lúc nào?” Hạ Thần Phong vô thức hỏi lại, anh nhìn thời gian ở bên trên, video này được gửi đến vào lúc hơn sáu giờ sáng, trừ việc mạng chậm ra thì cũng không nên có độ sáng này mới phải.
Cả video này đều rất tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy những khung cảnh khác.
Tiểu Đao chạy qua đó, “Anh Phong, có vụ án rồi. Đúng lúc Lục Dao cũng ở đây, cô đi cùng với chúng tôi luôn đi.”
Hạ Thần Phong và Lục Dao quay đầu lại, trong lòng hai người đều mơ hồ cảm thấy vụ án này có liên quan đến Triệu Lập Khôn.
Vụ án ở bên này về cơ bản đã kết thúc rồi, ba người đang trên đường về, Tiểu Đao nhắc đến cuộc điện thoại mà Hầu Tử vừa gọi cho cậu.
“Lục Dao, ngoài Đỗ Hiểu Lan ra thì còn có ai ở trong phòng ký túc xá của cô không?” Trên mặt Tiểu Đao đã không còn vẻ vui đùa thường ngày, lời nói này của cậu làm cả người Lục Dao chấn động, lẽ nào là… Vừa nghĩ đến có phải Đỗ Hiểu Lan xảy ra chuyện không, nhưng cô lập tức nghĩ đến bát tự trước kia, có lẽ Đỗ Hiểu Lan sẽ không xảy ra chuyện sớm như vậy đâu…
“Đỗ Hiểu Lan báo cảnh sát nói là cô ấy phát hiện ra một thi thể chỉ có một nửa ở trên giường của Lục Dao trong phòng ký túc xá…”
Thi thể chỉ có một nửa… Trên giường của Lục Dao…
“Là Triệu Lập Khôn.” Lục Dao nghe nói không phải Đỗ Hiểu Lan xảy ra chuyện nhưng trong lòng cô vẫn không thể yên tâm được. Cô quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lùi nhanh về phía sau, ngữ khí hững hờ.
“Triệu Lập Khôn?” Tiểu Đao không biết chuyện về video vừa rồi nên bây giờ cậu cũng sửng sốt, “Triệu Lập Khôn đã chết được mấy tháng rồi mà?”
Lục Dao lắc đầu, trên cửa sổ xe màu tối hiện ra vẻ mặt khó hiểu của cô, “Tôi cũng không biết, quẻ tượng lúc đó đã cho thấy Triệu Lập Khôn bị sát hại rồi, nhưng…”
Nhưng ngay cả cô cũng không biết tại sao một người rõ ràng đã chết rồi bây giờ lại sống lại, chẳng lẽ là cô tính không chuẩn? Lục Dao quay đầu cau chặt mày nhìn tay mình. Tiểu Đao quay đầu lại giống như nghĩ ra gì đó, “Lục Dao, cô đừng có gánh nặng tâm lý, chuyện sống chết này ai cũng không nói chính xác được. Nhưng Triệu Lập Khôn xuất hiện là việc tốt với chúng ta, chúng ta chỉ cần bắt được Triệu Lập Khôn thì có lẽ sẽ có được manh mối mới về Hoàng Diệp.”
Tiết Hoa đã tránh được mọi tội danh, bây giờ manh mối đều bị cắt đứt rồi, có lẽ Triệu Lập Khôn xuất hiện lại là một khởi đầu mới.
Ba người về thẳng trường Đại học Thanh Hà, lúc này đã kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, có một vài sinh viên chuyên ngành đã sớm trở về nhà sau khi thi xong. Tối qua Đỗ Hiểu Lan cũng ở tại chỗ của bạn trai cô. Hôm nay cô về ký túc xá cũng là để lấy hành lý chuẩn bị về nhà, nhưng không ngờ khi trở về lại thấy cái chăn lồi lên thành một cục giống như có một người nằm trên giường của Lục Dao. Đỗ Hiểu Lan thấy vậy liền kiễng chân lên nhìn, kết quả lại phát hiện ra một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch.
Lục Dao đi xuống từ trên xe liền nhìn thấy mấy giảng viên đứng ở một bên, bạn trai của Đỗ Hiểu Lan đứng ở một bên an ủi Đỗ Hiểu Lan đang hoảng sợ. Lục Dao chạy qua đó, “Hiểu Lan?”
Đỗ Hiểu Lan vốn dĩ không khóc mà chỉ im lặng, toàn thân cô run rẩy, nghe thấy giọng của Lục Dao cô liền mơ màng ngẩng đầu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, “Lục Dao…” Nói xong Đỗ Hiểu Lan liền bổ nhào vào trong lòng Lục Dao, cô nắm chặt quần áo của Lục Dao và khóc to lên, “Đáng sợ quá… Thật sự là rất đáng sợ…” Trong lòng Lục Dao cũng thấy áy náy, Đỗ Hiểu Lan cũng bị cô làm liên lụy, nếu không phải Đỗ Hiểu Lan thân thiết với cô như vậy thì sẽ không gặp phải chuyện như thế này.
“Xin lỗi…” Lục Dao ôm chặt Đỗ Hiểu Lan, hai mắt cô đỏ lên, còn Đỗ Hiểu Lan chỉ khóc lớn tiếng để giải tỏa cảm giác sợ hãi của mình.
Sau khi đi từ trên xe xuống, Hạ Thần Phong nhìn thấy mấy người đang khóc, anh quay đầu nhìn Trịnh Hoa, “Hầu Tử, hiện trường thế nào rồi?”
“Bác sĩ pháp y đang ở bên trên…”
Sau khi Tạ Điền xảy ra chuyện thì việc khám nghiệm tử thi chủ yếu do Trình Tuấn Kiệt và Tiểu Viên phụ trách. Chức vụ của Trình Tuấn Kiệt và Tạ Điền đều là chủ nhiệm nhưng thời gian phụ trách khác nhau, tương đương với hai người thay nhau trực ban. Bây giờ Tạ Điền xảy ra chuyện, tất cả mọi việc đều do Trình Tuấn Kiệt phụ trách. Anh đeo khẩu trang, cùng với Tiểu Viên nhìn thi thể chỉ có một nửa nằm ở trên giường.
Máu của thi thể rất ít, có lẽ thi thể được chuyển đến đây vào đêm qua…” Trình Tuấn Kiệt cau mày, “Xem ra nạn nhân đã chết được một lúc mới được chuyển đến đây.”
Hai người nghiên cứu tỉ mỉ thi thể chỉ có một nửa kia. Khi Tiểu Đao đi vào thì Trình Tuấn Kiệt đang chọn một khúc ruột xem xét cẩn thận. “Bụp…” Nói xong Tiểu Đao liền lấy tay bụm miệng lại, lưng hướng về phía cổng, “Lão Trình, anh làm gì vậy?”
Trình Tuấn Kiệt đeo kính, anh quay đầu cười, “Ruột, tá tràng… Có phải rất giống lòng lợn cậu thích ăn nhất không?”
Tiểu Đao nghe vậy sắc mặt liền tái đi, cậu có cảm giác như mình sắp nôn ra vậy, “Thôi đi, sau này tôi còn muốn ăn lòng lợn nữa!”
Trình Tuấn Kiệt cười “khà khà” rồi đặt khúc ruột đó xuống và nói, “Thực ra cấu tạo của ruột người và ruột lợn rất giống nhau, có lẽ mùi vị cũng không khác nhau là mấy đâu.”
Cả khuôn mặt Tiểu Đao nhăn lại, cậu nhìn Trình Tuất Kiệt bằng ánh mắt rất ghét bỏ. Con người này cái gì cũng tốt chỉ tội rất độc miệng, lần nào Tiểu Đao cũng không nói lại được.
“Thế nào rồi?” Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, những chỗ khác trong phòng ký túc xá có vẻ gọn gàng sạch sẽ. Anh ngồi xổm xuống đất nhìn dấu vết nước đã khô rất rõ ràng, anh vẫy tay với đồng nghiệp chụp ảnh, “Lại đây chụp dấu vết ở dưới đất này.” Nói xong, anh đi vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy cây lau nhà treo trên móc treo quần áo, bên trên còn có một dấu vết máu màu đỏ.
Trình Tuấn Kiệt và Tiểu Viên tiếp tục kiểm tra thi thể này, Tiểu Viên cầm đèn pin, cậu vừa mới tách miệng của nạn nhân ra nhìn, “Trong này có thứ gì đó.” Trình Tuấn Kiệt đi qua đó xem, hình như là có thứ gì đó, “Khiêng thi thể xuống xem.” Giường của Lục Dao nằm ở tầng hai, khám nghiệm tử thi rất tốn sức nên bọn họ cẩn thận chuyện thi thể xuống, mở miệng nạn nhân ra, trong cổ họng hình như có một quả bóng.