“Mẹ yên tâm đi, con biết phải làm thế nào.” Tuy con trai mình đã đảm bảo, nhưng Hạ Tuấn Miểu luôn thấy không yên lòng, cứ có cảm giác giống như có chuyện gì đó sẽ xảy ra vậy, cho đến khi nhìn thấy Lý Bách lên xe đi, bà mới thở dài đi vào nhà.
Lý Mộ Sinh vỗ về vợ mình, “Em đấy à, trước đây vẫn luôn muốn Tiểu Bạch lập gia đình sớm một chút, nhưng bây giờ nó còn chưa gặp được đối tượng của mình, em đã phiền muộn như vậy rồi...”
Hạ Tuấn Miểu dựa vào vai chồng mình, lông mày đẹp đẽ nhíu lại, “Không biết làm sao mà em cứ cảm thấy hoảng hốt trong lòng.” Lý Mộ Sinh nghe được liền liếc mắt nhìn người vợ đang nhíu mày, khẽ lắc đầu không nói nữa.
***
Tại nhà hàng băng chuyền trên tháp của thành phố Bắc, Lý Bách nhìn đồng hồ, cô gái nhà họ Hình này đã muộn nửa tiếng rồi. Tuy nói đàn ông đợi phụ nữa là điều nên làm nhưng cứ chờ như vậy hiển nhiên là bị cho leo cây rồi.
Lý Bách cười khổ, đưa đồng hồ đeo tay lên xem giờ, cảm thấy đã đến lúc rời đi rồi, nếu như người trong nhà hỏi thì bản thân mình cũng có lý do.
Anh ta đứng dậy gọi phục vụ đến, thanh toán chi phí, sau đó cầm đồ trực tiếp đi xuống tầng dưới.
Tầng hầm đỗ xe tối mịt, Lý Bách không đi đến chỗ đỗ xe của mình thì đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu nhấp nháy giống như chạm phải điều gì không lành, Lý Bách ngẩng đầu khó chịu nhìn đèn huỳnh quang bắt đầu nhấp nháy. Tốt xấu gì nơi này cũng là khách sạn cao cấp, nhưng thiết bị ở đây lại làm cho người ta khó chịu.
Lý Bách cau mày, định sau khi ra ngoài sẽ gọi điện thoại phản ánh với người phụ trách khách sạn, vừa nãy trên đường đi đến chỗ đỗ xe của mình, mấy cái đèn bên cạnh không sáng. Lúc này phía sau lưng có âm thanh đột nhiên vang lên, Lý Bách kịp thời xoay người, một cái gậy bóng chày lớn đập mạnh lên xe của anh ta, chỗ nóc xe đã bị đập lõm xuống rồi, “Ai!” Lý Bách kinh hoàng sợ hãi giơ tay đánh trả.
Lý Bách là một công tử làm kinh doanh nhưng bình thường cũng thường lui tới phòng tập gym, cũng có chút kỹ thuật phòng thân. Nhưng mà đối phương đeo khẩu trang, trong tay cầm gậy bóng chày lớn, rõ ràng có ưu thế lớn hơn Lý Bách nhiều.
Người đàn ông đeo khẩu trang không phân biệt phải trái đúng sai mà cứ gậy tới tấp về phía Lý Bách, hai người anh công tôi thủ anh tiến tôi lui...
Dù sao trong tay Lý Bách cũng không có vũ khí, bị chiếc gậy bóng chày lớn đó nện cho ê ẩm, chìa khóa xe trong tay cũng bay ra ngoài. Hình như thấy một người không đánh lại được Lý Bách, trong bóng tối lại có hai người đeo khẩu trang xông đến đánh cùng.
Lý Bách bị người đó hung hăng đè xuống, đỉnh đầu bị nện mạnh một gậy, loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ vừa hét chói tai vừa hô cứu mạng...
Giờ phút này Lý Bách hy vọng tiếng hét chói tai của cô gái kia có thể gọi được bảo vệ đến...
Ở chỗ khác, Hạ Thần Phong và Lục Dao xuất phát theo thời gian từ biệt thự trên đỉnh núi lúc trước. Hai người lái xe chầm chậm, chủ yếu là trong điều kiện như vậy vốn dĩ không thể lái xe nhanh được. Lại thêm trên núi trời tuyết lớn và tối, cơ bản là rất khó tiến lên vì đường núi có chút trơn trượt. Vào lúc này, nếu tốc độ lái xe của Hạ Thần Phong nhanh hơn một chút thì có thể sẽ trực tiếp trượt khỏi đường núi. Một khoảng cách ngắn ngủi mà lái xe mất bốn mươi mấy phút.
Anh nhìn màn mưa trước mặt quét con đường đen phía trước thành một mảnh trắng mờ mịt. Thỉnh thoảng dưới núi có xe đi qua tạo thành một vùng sáng, ánh sáng đó chiếu lên tuyết, trắng đến mức chói mắt, làm anh không nhịn được khẽ nheo mắt lại.
“Cẩn thận!” Lục Dao vẫn đếm khúc cua, suy nghĩ trong lòng cũng dần dần được chứng thực. Nghe thấy tiếng kêu của Lục Dao, Hạ Thần Phong vô thức đạp phanh xe, nhìn con đường xe chạy trước mặt, anh hơi sửng sốt, anh xoay đầu nhìn Lục Dao đang tỏ ra nghiêm túc.
“Anh nhìn kỹ xung quanh một chút...”
Lúc này Hạ Thần Phong mới nhìn xung quanh lần nữa, vốn dĩ anh còn cho rằng mình vẫn còn ở chỗ rẽ trên đường núi nhưng mà không ngờ mình đã đến chân núi rồi.
“Chuyện này là thế nào?”
“Thực ra đây là thủ thuật che mắt thường thấy nhất làm cho một người luôn tập trung chú ý vào một chuyện, lặp đi lặp lại một hành động giống nhau, hơn nữa trong thời tiết tuyết lớn và trời tối, chỗ rẽ ở đường trên núi đều trồng một loại cây, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện đã qua mấy chỗ rẽ rồi…”
Ý của Lục Dao rất rõ ràng, năm đó có thể bố mẹ Hạ Thần Phong đã bị những khúc của liên tiếp này làm mê muội đầu óc, “Nhưng nhà anh thường xuyên lái xe qua con đường núi này.”
“Đúng vậy, nhưng anh có phát hiện ra không? Lần nào ở phía dưới, chỗ rẽ đèn xe của anh đều chiếu trên mặt đất đầy tuyết, hình thành sự phản quang che mất biển chỉ đường ở bên đường.”
Lời giải thích của Lục Dao có chút gượng ép, nếu có nhiều nhân tố như vậy thì chỉ cần trong ngày có tuyết lớn, toàn bộ xe ở đây đều có khả năng xảy ra tai nạn.
Hạ Thần Phong xem xét kỹ càng xung quanh, sau một góc rẽ ở dưới núi là đèn xanh đèn đỏ. Năm đó ở đây không có cột đèn xanh đỏ này, nhưng mà cho dù bây giờ Lục Dao không nhắc nhở thì Hạ Thần Phong vẫn có thời gian phản ứng lại được.
“Ý em là có người đã thiết kế đường núi ở đây?” Tay Hạ Thần Phong nắm chặt vào vô lăng, vì dùng sức nên các khớp xương trên ngón tay đều trắng bệch.
Lục Dao nghiêng đầu nhìn cây cối ở trên đường, “Cây cối bây giờ đều có sự thay đổi, nhưng khi nhìn vào bức ảnh thì em thấy hình như đường ở đây và đường núi giống nhau…”
Đương nhiên là không giống nhau rồi, năm đó sau khi xe chở dầu bị lật đã xảy ra vụ nổ, một mảng lớn cây rừng dưới chân núi đã bị thiêu trụi, những cây cối này sau đó được trồng lại lần nữa.
Hạ Thần Phong chưa từng chú ý đến điểm này, anh vẫn cho rằng xe của bố mẹ mình bị người khác can thiệp vào, nhưng năm đó anh đã điều tra rồi, thật sự là không tra ra được gì cả.
Vì giết hại cả gia đình Hạ Thần Phong, đám người này đã dày công ủ mưu lớn đến vậy, “Nhưng mà làm sao đối phương biết được thời điểm này?” Hạ Thần Phong nghi ngờ, vì sao đối phương có thể tính chuẩn thời gian được đây?
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Em không biết, nhưng mà nếu dựa theo tình hình lúc đó thì hình như chỉ có khả năng này là dễ xảy ra nhất…”
Ngón tay Hạ Thần Phong gõ xuống vô lăng, “Năm đó có thương vong lớn như vậy chủ yếu là vì nổ xe chở dầu.”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Em không biết tình huống năm đó, nhưng mà có mấy chiếc xe?” Cô hỏi dò, quả nhiên là nhìn thấy Hạ Thần Phong cắn chặt hàm dưới.
“Tổng cộng có ba chiếc xe, trong đó có một chiếc xe chở dầu…”
Lục Dao không nghĩ ra được điều gì khác, cho dù những khúc cua này là một sự sắp đặt, nhưng điều này cũng không thể nói là bằng chứng gì được, giống như mấy người Hạ Thần Phong hay nói, mắt xích bằng chứng không hoàn chỉnh, trong tình huống như vậy không tìm được manh mối gì cả.
“Anh còn nhớ chiêu mà trước đó dùng với Tiết Hoa không?” Lục Dao nói.
Hạ Thần Phong xoay người nhìn Lục Dao, “Ý em là chúng ta dụ rắn ra khỏi hang?”
Lục Dao gật đầu, “Đúng, nếu đội trưởng Phùng bắt đầu điều tra lại vụ án này lần nữa, anh xem bây giờ chúng ta có bao nhiêu bằng chứng làm mồi nhử?”
“Lý Gia, các khúc cua…” Hạ Thần Phong nói xong liền lấy tài liệu ra xem rất lâu, ngẩng đầu nhìn Lục Dao, “Tài liệu bố anh để lại…”