Vương Lam Phong không bao giờ biết rằng em gái mình đã phạm phải nhiều chuyện ở những nơi mà ông ta không biết. Nghĩ đến đây, Vương Lam Phong cảm thấy mình đúng là một người anh trai thất bại.
“Anh, nếu anh vẫn coi em là em gái anh, hoặc anh thực sự muốn tốt cho em thì anh đừng quan tâm đến chuyện này nữa...”
“Đừng quan tâm đến em? Anh mặc kệ em thì cái tên Lý Mộ Sinh kia sẽ chăm sóc cho em sao? Nếu Vương Miện không xóa sạch dấu vết ở thành phố Cảng cho em thì thằng nhóc nhà họ Hạ kia đã tìm được em từ lâu rồi! Anh sẽ không nói chuyện này với bố, nhưng bây giờ em phải lập tức buông tay cho anh! Cắt đứt mọi quan hệ với Lý Mộ Sinh!”
“Em không làm được, hơn nữa đã quá muộn...”
Vương Lam Phong không có ý định buông tay, bà ta không thể sống thiếu Lý Mộ Sinh được. Đúng vậy, mọi thứ bà ta làm bây giờ cũng là vì Lý Mộ Sinh. Bởi vì Lý Mộ Sinh muốn tài sản nhà họ Hạ, tất cả kế hoạch mà bà ta bày ra ra sắp thành công rồi, chắc chắn bà ta sẽ không buông tay.
“Em! Em thật là!” Vương Lam Phong tức giận đến run người, ông ta thực sự không biết rốt cuộc Lý Mộ Sinh đã cho em gái mình ăn bùa mê thuốc lú gì. Tại sao qua nhiều năm như vậy rồi mà cô em gái này của ông ta vẫn dại dột vì cậu ta như vậy.
“Anh ạ, anh ấy là tình kiếp của em, em không bỏ được... Xin anh, bây giờ em đã không thể quay đầu nữa rồi. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, em xử lý rất sạch sẽ.” Vương Lam Nguyên gần như là quỳ xuống mà nói.
Vương Lam Phong nhắm mắt, “Bây giờ em còn làm gì?”
“Em bắt cóc Lý Bách...”
“Con trai của Lý Mộ Sinh? Cậu ta biết?” Vương Lam Phong nhìn Vương Lam Nguyên với ánh mắt như nhìn một người điên.
Vương Lam Nguyên nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, bà ta gật đầu.
“Điên rồi! Hai người điên rồi sao! Lý Bách là con trai của Lý Mộ Sinh, cậu ta... Vậy mà cậu ta lại đồng ý? Người đàn ông như vậy... Em lập tức cắt đứt với người đàn ông như vậy cho anh!”
Vương Lam Phong nghĩ, đến ngay cả con trai mình mà Lý Mộ Sinh cũng tính kế, trong lòng ông ta càng cảm thấy coi thường loại người như vậy.
“Không thể nào!” Lúc này Vương Lam Nguyên lại rất cứng giọng, “Anh, anh đừng quan tâm đến chuyện này nữa, em sẽ không làm gì Lý Bách. Chỉ cần lấy được phần lớn cổ phần của nhà họ Hạ, em sẽ thả người ra, hơn nữa bọn em mua bằng tiền, về cơ bản đây là một giao dịch đúng luật.”
“Giao dịch đúng luật, em nói cho anh nghe xem số tiền này đến từ đâu!” Vương Lam Phong bị em gái của mình chọc tức đến nỗi muốn hộc máu.
“Anh không cần để ý đến chuyện này. Chẳng lẽ anh nghĩ, nếu bây giờ em thả người ra thì em sẽ không sao ư? Anh, anh biết Lục Dao là ai không.”
Vương Lam Phong nhíu mày, “Em nói đến người của nhà họ Lục làm gì?”
“Bây giờ Lục Dao là bạn gái của Hạ Thần Phong, bạn gái chính thức của cháu trai duy nhất của nhà họ Hạ. Anh cho rằng bây giờ em có bao nhiêu phần trăm cơ hội có thể an toàn bước ra khỏi con đường này...” Thật ra Vương Lam Nguyên cũng có hành động cạnh tranh cao thấp với Lục Dao.
Năm đó, vì Lục Dao mà Vương Lam Nguyên đã phải đích thân đến thành phố Tô một lần. Khi nhìn thấy cô ở trong quán cà phê, cô trẻ tuổi như vậy, nhưng Vương Lam Nguyên biết bản lĩnh của Lục Dao nên bà ta cảm thấy không phục, cộng với việc lúc trước mấy cấp dưới của mình đều thất bại dưới tay Lục Dao, giống như Hoàng Diệp, bà ta cũng muốn gặp Lục Dao một lần.
Nhà họ Lục đã từng là bá chủ trong giới Âm Dương, mặc dù bây giờ đã biến mất rất lâu, thật ra năm đó nhà họ Lục và nhà họ Vương không ưa nhau, còn vì nguyên nhân gì thì những người già trong gia tộc đều không nói.
Vương Lam Phong biết tính cách của em gái mình, bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước này, chuyện mà người anh trai là ông ta có thể làm chính là khiến em gái mình dừng tay.
Nhưng bây giờ bên đối phương có Lục Dao, không thể đánh giá thấp bản lĩnh của cô gái này. Chuyện Lịch Sơn lúc trước đã khiến cho cả giới Âm Dương đều biết bản lĩnh của con cháu nhà họ Lục không hề thấp. Lại thêm được nhà họ Hồng âm thầm đứng sau bảo vệ, trong tình huống như vậy, nhà họ Vương rất khó ra tay.
Buổi tối, tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi, mặc dù Lý Mộ Sinh cảm thấy là lúc đó mình đã nói đủ chuyện, nhưng kết quả mà ông ta gây ra lại không thể xem nhẹ. Bây giờ Hạ lão gia đã biết trong tay Lý Mộ Sinh có nhiều cổ phần của công ty, tuy ông không bắt Lý Mộ Sinh giao ra nhưng trong lòng Lý Mộ Sinh cũng có tâm lý phòng bị. Hơn nữa, sự thật về Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã bị phanh phui, giá cổ phiếu sụt giảm trong thời gian ngắn như vậy cũng không có được lợi ích gì.
Bây giờ tất cả những thứ này đều là do mấy câu nói của Hạ Thần Phong tạo thành, càng khiến Hạ Tuấn Miểu luôn nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng ông ta không nhịn được nữa, quay sang nói lớn với Hạ Tuấn Miểu, “Miểu Miểu, rốt cuộc em muốn thế nào? Chẳng lẽ em không tin anh ư?”
Hạ Tuấn Miểu cúi đầu. Trong một đêm, người phụ nữ vốn xinh đẹp nay đã già đi rất nhiều. Con trai của bà vẫn không có tin tức gì, mặc dù không có cuộc gọi nào của bọn bắt cóc tống tiền nhưng như vậy càng khiến bà cảm thấy bất an, bà không biết rốt cuộc con trai mình đang phải trải qua những gì.
Lý Bách đã bị bắt cóc tròn ba mươi sáu tiếng, nếu bên kia thực sự có yêu cầu tiền chuộc thì chắc chắn họ sẽ gọi điện thoại đến. Thời gian càng lâu, Lý Bách càng thêm nguy hiểm.
Hạ Thần Phong cũng cả đêm không ngủ, anh dập tắt điếu thuốc lá trong tay, vốn dĩ anh đã cai thuốc vậy mà trong đêm nay anh đã hút hết cả bao thuốc.
Khi Phùng Phàm đến, trên khuôn mặt của mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lần này anh đến chủ yếu là để gặp Hạ Thần Phong, “Tìm được một số tài liệu. Năm đó khi Lý Gia gặp tai nạn xe cộ, tất cả tiền đều được chuyển vào số tài khoản này...”
Hạ Thần Phong nhìn số tài khoản đó, đó là một tài khoản có từ lúc trước, “Có thể tra ra được là của ai không?”
Phùng Phàm gật đầu, “Tra được rồi, chủ tài khoản này cũng đã chết vào năm năm trước. Số tiền này cũng đã được rút ra ngay sau đó, nhưng không biết nó được chuyển đi đâu...”
Vừa gửi vào không được bao lâu đã rút ra? Sau đó không biết đi đâu...
Hạ Thần Phong nheo mắt lại, “Tôi biết là ai...” Nghĩ đến đây, Hạ Thần Phong trực tiếp đi vòng qua Phùng Phàm để đi ra ngoài. Anh tìm Lý Mộ Sinh, sau đó kéo ông ta lại, ngay lập tức đấm ông ta.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức lúc Phùng Phàm kịp phản ứng thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Một bên là cao thủ Quyền Anh trong giới cảnh sát, một bên là người đàn ông trung niên, sự chênh lệch đương nhiên là rất lớn. Lý Mộ Sinh đang giải thích với Hạ Tuấn Miểu, ông ta không ngờ mình sẽ bị Hạ Thần Phong ấn xuống đất và đấm túi bụi như vậy.
“A!!!”
Lục Dao cũng sợ đến ngây người, cô và tất cả mọi người đều vội vàng bước lên trước muốn kéo Hạ Thần Phong ra, nhưng bây giờ hai mắt anh đã đỏ ngầu, thái dương cũng đã nổi gân xanh, “Đồ khốn nạn! Tôi phải giết ông!”
“Hạ Thần Phong, Hạ Thần Phong, cậu bình tĩnh lại đi, cậu là cảnh sát, cậu đang làm gì thế hả! Cậu bình tĩnh lại ngay đi!” Ba người đàn ông cùng kéo Hạ Thần Phong ra, Lục Dao đỏ mắt ôm chặt lấy anh, “Hạ Thần Phong, anh bình tĩnh lại đi!”
Tất cả mọi người đều muốn Hạ Thần Phong bình tĩnh lại, nhưng bây giờ sao anh có thể bình tĩnh được! Sao anh có thể bình tĩnh được!
“Hồ đồ! Cháu đang làm gì thế hả, chẳng lẽ cháu còn chê tình hình chưa đủ loạn sao!” Hạ lão gia đập bàn và quát to.
“Là ông ta! Tất cả đều là do ông ta! Bố mẹ cháu mất là bởi vì Lý Mộ Sinh.”