Sơ Cửu Của Lục Hào

chương 348: điểm mù của camera

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong tiết trời mùa xuân mà Tiểu Đao chảy mồ hôi, nhưng mồ hôi này không uổng phí, cậu cởi áo khoác, một tay cầm áo khoác chạy đến, “Ôi chao, mệt quá đi mất, trường học này rộng thật đấy!”

Cậu thở hổn hển, “Anh Phong, tìm được rồi.”

Cho dù ngôi trường này có an ninh rất tốt, nhưng dù gì Tiểu Đao cũng là một cảnh sát. Cậu dựa trên các camera trong phòng giám sát, dẫn theo mấy người bảo vệ, cứ vậy đi vòng khắp các ngõ ngách trong trường. Nhưng cũng may là có hiệu quả, sau cùng tìm được một con đường rất có khả năng.

Trường Trung học Tinh Hoa không chỉ là trường cấp ba nổi tiếng, mà còn có trường cấp hai cùng hệ thống cũng rất nổi tiếng. Hơn nữa cấp ba và cấp hai còn ở vị trí nối liền với nhau. Nhưng chỗ giáp nhau lại là một mảnh đất trồng rau tương đối vắng vẻ.

Trường Trung học Tinh Hoa muốn học sinh được phát triển đầy đủ về cả đức thể trí nên trong trường học có rất nhiều câu lạc bộ, một trong số đó là câu lạc bộ làm vườn. Các học sinh trong trường có một mảnh đất trống để trồng đủ các loại rau, ở đó có một tường rào là điểm mù của camera. Ở chỗ đó, mấy nhân viên bảo vệ vẫn hay bắt được một số học sinh trốn học, trèo tường ra ngoài.

Ở trường cấp hai, mặc dù ở đâu cũng có camera nhưng lại phân tán rất rộng, vì thế rất dễ dàng tìm thấy một bức tường thấp và trèo qua.

“Em vừa xem lại video Khương Minh mất tích, lúc đó Khương Minh đi ra khỏi tòa nhà dạy học và biến mất ở sau tòa nhà dạy học số năm. Vì vậy em đã đi theo con đường này. Sự thật chứng minh, có thể tránh được rất nhiều camera, nhưng phải đi vòng qua rất nhiều đường.”

Ở ngoài trường cấp hai Tinh Hoa có một rừng cây nhỏ, có một đường cái, mà điều quan trọng là ngày hôm đó là ngày đại hội thể dục thể thao của trường cấp hai và cấp ba Tinh Hoa, nên có rất ít người chú ý đến Khương Minh. Thậm chí còn có thể giả thiết, sau khi cậu ta trèo tường ra ngoài thì rất có khả năng là cậu ta đi vào một chiếc xe ô tô.

Hạ Thần Phong vuốt cằm, “Tiểu Đao. Nếu là cậu, trước khi cậu nhìn thấy những camera giám sát này, cậu có chắc chắn là mình tránh được tất cả camera không?”

Nếu không có sự hỗ trợ của nhân viên bảo vệ và căn cứ trước đó, Tiểu Đao muốn tránh các camera, tìm được các điểm mù trên đường thì ít nhất là phải trải qua nhiều bài kiểm tra mô phỏng, mà biện pháp an ninh của trường Tinh Hoa rất nghiêm ngặt, học sinh thường không thể vào phòng giám sát. Vì vậy, việc Khương Minh có thể làm là liên tục kiểm tra nó nhiều lần...

Nhưng làm thế nào mà cậu ta biết kết quả kiểm tra của mình chứ?

Tiểu Đao im lặng suy nghĩ, Hạ Thần Phong ở bên cạnh cũng đang suy nghĩ, “Nếu...” Hạ Thần Phong cau mày, sắp xếp lại từ ngữ, “Giả sử rằng Khương Minh thực sự đã thử nghiệm camera này nhiều lần, vậy thì cậu ta sẽ đi bộ trong trường học nhiều lần để tìm điểm mù?”

Câu này của Hạ Thần Phong có nghĩa là nếu giả thiết này là đúng thì cảnh sát sẽ có hy vọng tìm ra được đường đi của Khương Minh bằng việc tìm lại video giám sát trước khi Khương Minh mất tích.

Nghĩ vậy, hai người một lần nữa tìm đến bộ phận an ninh của trường học, mang video giám sát về Cục Cảnh sát.

Bởi vì Hạ Thần Phong phải xử lý vụ án ở trong Cục Cảnh sát nên trong nhà họ Hạ cũng chỉ còn có Lục Dao là người trẻ tuổi. Trong khoảng thời gian này Hạ Tuấn Miểu tiều tuỵ đi rất nhiều, lúc gặp Lục Dao, trên khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

“Hôm nay Lý Bách xuất viện, làm phiền cháu và Kiều Kiều đi đón.” Bởi vì cái chết đột ngột của Lý Mộ Sinh, tất cả chuyện của Lý Mộ Sinh đều được giao lại cho Hạ Tuấn Miểu.

Bà vốn dĩ là một người phụ nữ không cần phải quan tấm đến việc gì, ngày nào cũng chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay đi làm đẹp ở đâu, ngày mai đi mua đồ ở đâu. Nhưng bây giờ bà không chỉ phải nhìn một đống số liệu nhức đầu, mà còn phải học cách quản lý cả một công ty, thậm chí bà còn không có thời gian để đau buồn.

Cho dù có trợ lý, Hạ Tuấn Miểu cũng không có thời gian để đi đón con trai mình xuất viện. Nhưng may là trong nhà còn có người, Hình Kiều Kiều muốn tự mình đi, cô đến bên cạnh Hạ Tuấn Miểu, nở một nụ cười khéo léo và vẫy tay với Lục Dao.

“Cô Hạ, cô cứ yên tâm, chúng cháu sẽ đưa Lý Bách trở về một cách an toàn. Bố cháu đã gọi một số vệ sĩ đến để bảo vệ cháu rồi.”

Hình Cường chỉ có một cô con gái bảo bối, mặc dù không muốn để con gái ở cùng với Lý Bách nhưng ông không thể chống lại sự tấn công của con gái mình, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đồng ý.

Nhưng với một điều kiện, đó chính là phải cho người đi cùng, vì dù sao lần này cũng đã thực sự khiến ông sợ.

Hạ Tuấn Miểu nắm lấy tay của Hình Kiều Kiều, nhìn chiếc xe thương vụ màu đen phía sau, “Cô biết cháu có thể làm được, nếu có bất cứ chuyện gì không giải quyết được, hãy nhớ phải gọi ngay cho cô.”

Hạ Tuấn Miểu nói xong liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp có một cuộc họp, Hạ Tuấn Miểu liền vội vàng rời đi. Hình Kiều Kiều nhìn chiếc xe của Hạ Tuấn Miểu rời đi, lập tức trở lên hoạt bát hơn rất nhiều.

“Sao trông vẻ mặt của chị giống như không được nghỉ ngơi tốt vậy?” Hình Kiều Kiều quay người nhìn quầng thâm màu đen dưới mắt Lục Dao, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, đột nhiên cô tỏ vẻ như là đã hiểu ra.

Hình Kiều Kiều đến gần Lục Dao, ôm lấy Lục Dao, lắc lắc người Lục Dao, “Nói! Có phải là vì mấy ngày này anh cả ở lại Cục Cảnh sát phá án, nên một mình chị khó ngủ không?”

Giọng điệu mập mờ đó khiến Lục Dao vô thức lắc đầu, “Làm gì có... Tôi vì chuyện khác...

“Ôi, giữa hai chúng ta còn gì phải ngại, cho dù thừa nhận thì cũng không sao mà. Dù sao thì bây giờ em cũng nhớ Lý Bách đến mức ăn cũng không cảm thấy ngon. Bố em còn nói em đã gầy đi rất nhiều đấy!”

Hình Kiều Kiều nói với giọng nũng nịu, “Nhưng hôm nay Lý Bách có thể xuất viện rồi, sau này ngày nào em cũng sẽ đến nhà họ Hạ tìm mọi người...”

Để tránh cho cô gái này nói nhiều thêm nữa, Lục Dao vội vàng ngắt lời, “Tôi nhớ là Lý Bách xuất viện vào buổi sáng, chúng ta có nên đi sớm hơn một chút không?”

Thật ra đến bây giờ Lục Dao vẫn chưa hoàn hồn lại từ bản tài liệu kia...

Nhìn khung cảnh ngoài xe, hai đầu lông mày của Lục Dao nhíu lại.

Nếu thông tin trong bản tài liệu đó là thật thì ngay từ đầu nhà họ Lục và nhà họ Vương đã bất hòa...

Không, không nên nói rằng nhà họ Vương của Vương Lam Nguyên kia, mà là nhà họ Vương ở thành phố Cảng.

Nhà họ Vương ở thành phố Cảng vốn dĩ cũng ở thành phố Bắc, nhưng sau đó tách riêng ra, nhà họ Vương ở thành phố Bắc là nhà họ Vương của Vương Lam Nguyên, còn nhà họ Vương ở thành phố Cảng mới là nhà họ Vương mà giới Âm Dương nhắc đến.

Ở trong tài liệu mà An Bang Quốc đưa cho Lục Dao không viết về nguồn gốc của nhà họ Lục và nhà họ Vương, nhưng cũng chạm đến một khía cạnh nhỏ, vào lúc đó vấn đề của hai nhà chính là ở bà nội cô.

Lục Dao không có bất kỳ ấn tượng nào về bà nội của mình, thậm chí trong nhà không có một tấm hình nào. Mà lúc trước, ông nội cô cũng không hề nói bất cứ một chuyện nào liên quan đến người này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio