Sắc mặt của mọi người hiện giờ đều có chút khó coi, theo tình hình hiện tại, điều đó cho thấy Khương Minh tự mình rời đi, kết quả này khiến cảnh sát càng cảm thấy phía trước đầy khó khăn.
Phùng Phàm muốn sờ vào bộ râu của mình, nhưng đột nhiên nhớ ra rằng mình đã cạo râu nên lúc này anh chỉ có thể sờ cằm, “Nếu theo tình hình như thế này của Khương Minh thì có thể nói, cho dù thật sự có phạm tội thì phần nhiều là cậu ta bị hung thủ dụ dỗ.”
Nhưng cho dù thế nào thì điều này cũng là một bước tiến triển lớn, có thể tìm thấy nhiều manh mối mà trước đây không tìm ra được đã là một bước tiến triển lớn rồi.
Đến gần giờ ăn trưa, nhóm cảnh sát này mới có bữa cơm ngon đầu tiên. Hai ngày liên tục ăn thức ăn nhanh khiến cả nhóm vô cùng đói bụng và chán ngấy, lần này ngồi trong phòng ăn, ai cũng cảm thấy các bác ở nhà ăn làm đồ ăn ngon hơn bình thường.
Hầu Tử buông đũa xuống, “Haiz, đột nhiên em phát hiện ra rằng công việc ở thành phố Tô dễ dàng hơn rất nhiều...”
“Ồ, vừa mới hai ngày mà cậu đã không chịu được, chẳng lẽ ngày nào cậu cũng bám lấy Tiểu Quách?” Lời nói chua chát này của Tiểu Đao đổi lấy một cú đấm của Hầu Tử, “Cậu nói linh tinh gì vậy, quan hệ giữa tôi và Tiểu Quách chỉ là quan hệ trai gái trong sáng, không linh tinh như cậu nghĩ đâu!”
Hạ Thần Phong từ từ uống xong một chén canh, “Những vụ án lúc trước ở thành phố Bắc, thành phố Tô cũng có. Giải quyết xong vụ án lần này, các cậu quay về thành phố Tô cũng tranh thủ xin giải quyết xong các vụ án chưa giải quyết trước đó...”
Nghe thấy Hạ Thần Phong nói vậy, Tiểu Đao đang cắn đùi gà, mắt trợn to, vội vàng buông ra, “Anh Phong, anh điên rồi đó hả, khối lượng công việc kia không hề nhỏ... Chúng ta cũng không có nhiều người, hơn nữa đều là các cảnh sát tinh anh ở các nơi của các Cục Cảnh sát.”
Lần này Tiểu Đao nhìn thấy rất nhiều cảnh sát nổi tiếng, cậu nghĩ nhiều người như vậy mà vẫn phải vất vả để phá án liền cảm thấy nặng nề...
“Sao? Cậu cảm thấy các cậu không có bản lĩnh bằng bọn họ? Hay là cậu coi thường các anh em của cậu...”
“Xùy... Anh Phong, anh nói vậy là đẩy em vào đống lửa rồi, anh em của em luôn là số một, nhưng bây giờ khó khăn lắm mới thời gian để nghỉ ngơi... Chúng ta cũng phải học cách kết hợp làm việc và nghỉ ngơi...” Nói xong Tiểu Đao hung hăng cắn đùi gà.
Hầu Tử khẽ lắc đầu, lúc phá án Tiểu Đao rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp, nhưng có rất nhiều lúc, Hầu Tử cũng cạn lời với Tiểu Đao. Cậu xoay người, quyết định tạm thời không để ý đến cái tên ngu ngốc này nữa.
“Anh Phong, sau khi kết thúc vụ án này, anh sẽ quay về thành phố Tô với bọn em chứ?”
Lời này của Hầu Tử cũng là tiếng lòng của Tiểu Đao, trước đây Hạ Thần Phong đến thành phố Tô là vì chuyện bất hòa trong gia đình, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì chuyện của bố mẹ anh. Bây giờ vụ án của bố mẹ Hạ Thần Phong đã được giải quyết xong, mâu thuẫn lớn nhất trong nhà cũng đã không còn, mấy người Hầu Tử lo rằng Hạ Thần Phong sẽ ở lại thành phố Bắc, không trở về thành phố Tô nữa.
Tiểu Đao nghe thấy vậy, tốc độ gặm đùi gà cũng chậm dần lại.
Chỉ thấy Hạ Thần Phong từ từ ngẩng đầu, “Tôi vẫn phải ở lại thành phố Bắc một thời gian, sau đó sẽ về thành phố Tô với Lục Dao...”
Cho dù chuyện bây giờ thay đổi như thế nào, Hạ Thần Phong vẫn thật sự thích thân phận cảnh sát này, cho dù vụ án của bố mẹ anh đã được phá, nhưng làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh đã quen với công việc này rồi. Hơn nữa, Lý Bách mới là người phù hợp với Tập đoàn Tinh Thần nhất. Lý do tại sao anh ở lại thành phố Bắc một thời gian là bởi vì chuyện của anh đã được giải quyết xong nhưng còn của Lục Dao thì chưa.
Theo tình hình hiện tại thì trước đây Lục Dao là người thành phố Bắc, bây giờ bố của cô cũng xuất hiện ở thành phố Bắc. Hạ Thần Phong muốn giúp Lục Dao hoàn thành được lời hứa với ông cô, là tìm được bố của Lục Dao.
Anh muốn giải quyết xong chuyện gia đình của Lục Dao rồi mới trở về thành phố Tô với cô, nếu đến lúc đó Lục Dao vẫn muốn học tâm lý tội phạm, vậy thì cô cũng có thể học luôn ở Đại học Thanh Hà.
Nghe thấy Hạ Thần Phong nói vẫn sẽ quay về, tốc độ ăn đùi gà của Tiểu Đao đã nhanh trở lại, còn Hầu Tử thì thở phào một hơi, “Được, anh Phong nhất định phải quay về đó, mọi người đều chờ anh.”
Vụ án vẫn đang diễn ra, càng điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện ra trong số một trăm linh chín người mất tích thì có hơn ba mươi vụ không có cùng một tính chất. Mặc dù cũng là mất tích nhưng có một số chi tiết không giống nhau, nhưng vẫn còn bảy mươi tám người, mọi người đối chiếu xong đều cảm thấy đáng sợ.
Vào ngày thứ ba, Phùng Phàm xị mặt cầm một đống tài liệu đi lên văn phòng trên tầng, đống tài liệu đó là kết quả của một tuần làm việc vất vả. Bảy mươi tám người, điểm trùng hợp sau khi so sánh bằng chứng trước và sau khi mất tích gần như là rất nhiều...
Điều này có nghĩa là cảnh sát có thể chính thức thành lập chuyên án, gộp bảy mươi tám người mất tích này vào thành một vụ án đặc biệt, và tên chuyên án là “Vụ án bắt cóc học sinh trung học”.
Vào ngày thứ ba sau khi Lý Bách xuất viện, mười giờ sáng ngày chủ nhật, nhà họ Hạ đón tiếp một vị khách đặc biệt - Mạnh Quyên.
Mạnh Quyên và nhà họ Hạ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng thân phận của bà ta thì lại rất đặc biệt, là mẹ đẻ của Lục Dao.
Mặc dù bây giờ bà lão Hạ đã chấp nhận Lục Dao, nhưng bà vẫn cảm thấy không thích kiểu người không mời mà đến, đặc biệt là bây giờ Mạnh Quyên còn là con dâu nhà họ Vương...
Bà lão ngồi trong phòng khách nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng và đẹp đẽ ở phía đối diện, dường như là năm tháng không để lại dấu vết gì trên người phụ nữ này. Khuôn mặt Lục Dao rất giống Mạnh Quyên.
Nhưng trong lòng bà lão nghĩ rất nhiều, lúc bọn họ điều tra Lục Dao thì đã biết mẹ của Lục Dao đã bỏ đi khi cô còn nhỏ, không biết tung tích, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lúc này bà lão Hạ cảm thấy rất lạ lùng.
“Cô Mạnh, không biết lần này cô đến đây là vì chuyện gì?”
Dường như là Mạnh Quyên không có chút cảm giác nào với khuôn mặt lạnh của bà lão Hạ, khuôn mặt vẫn tươi cười, “Bà Hạ, xin lỗi vì đột nhiên đến nhà, nhưng tôi chỉ mong bà thông cảm cho một người mẹ đã nhiều năm không gặp con gái. Tôi nghe nói Lục Dao đang ở đây, nên mới đến đây quấy rầy.”
Vẻ mặt của Mạnh Quyên tỏ ra rất kích động, cũng rất đau buồn, nhưng bà lão Hạ đã sống lâu như vậy, ăn muối còn nhiều hơn Mạnh Quyên ăn cơm, nào dễ qua mặt như vậy.
Nhiều năm không gặp con gái, đúng là nực cười, lúc trước Lục Dao chỉ ở đúng một chỗ là trên một ngọn núi ở huyện Bình Dao. Nếu Mạnh Quyên thực sự muốn gặp con gái thì chỉ cần về đó là gặp được. Nhìn dáng vẻ bây giờ của bà ta cũng đâu giống một người nghèo khổ, nhưng hơn một năm trước, Lục Dao ăn một bữa cơm còn phải tính toán từng đồng một kia kìa.
“Ồ? Tôi không biết trong nhà tôi có con gái cô đấy, con gái cô tên gì?” Bà lão Hạ biết rõ nhưng vẫn giả vờ không biết. Tất nhiên bà sẽ không nể mặt, bởi vì bây giờ Mạnh Quyên là con dâu nhà họ Vương, vợ của Vương Miện.