Rõ ràng là hầu hết những tài sản bây giờ của nhà họ Vương đều do ông ta tự kiếm về, nhưng bởi vì ông ta không có thiên phú huyền học như Vương Miện nên người bố tốt của ông ta lúc nào cũng thiên vị Vương Miện.
Vương Quán chỉ nghĩ như vậy đã cảm thấy bực mình, nhưng bây giờ ông ta vẫn muốn dựa vào danh tiếng nhà họ Vương, dù sao các gia tộc lớn thường có nhiều tư tưởng cổ hủ.
“Ông chủ...” A Hổ đứng ra, “Xưởng ở thành phố Bắc của chúng ta...”
Dường như là đang nghĩ đến chuyện mà hai người cảnh sát vừa đề cập đến, ông ta xoay người liếc mắt nhìn người nào đó không hề hoảng hốt, “Trông em có vẻ bình tĩnh quá nhỉ…”
Dương Như nhìn sứ xương tinh xảo và hoàn hảo trong tay, dứng dậy, “Sợ cái gì, anh cho rằng trong tay hai người cảnh sát đó có manh mối gì sao, chẳng qua là họ đang gài bẫy anh mà thôi...”
Mặc dù Dương Như nói như vậy nhưng A Hổ vẫn nhìn thấy ông chủ của mình đứng dậy, bước chân không tự chủ được lùi về sau một chút, tay cũng hơi run.
Vương Quán ngẩng đầu nhìn đối phương, “Em không lo lắng mới đúng, không nên để lộ chân tướng.”
“Ông chủ, ông yên tâm, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ...”
Vương Quán không hề nghi ngờ năng lực của A Hổ, nhưng ông ta lo mình không thể hành động trong khoảng thời gian ngắn, điều này cũng có nghĩa là ông ta sẽ bị tổn thất một khoản lớn.
Vương Quán biết bây giờ ông ta không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể yên lặng quan sát. Nếu bây giờ mình có hành động gì sẽ khiến cho cảnh sát bắt được nhược điểm. Nếu để cảnh sát biết được ông ta dùng xương động vật quý hiếm để làm bột xương thì cũng không có vấn đề lớn gì, nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tiền tài của mình.
Dương Như đứng ở cửa, đợi Vương Quán rời đi, A Hổ đi vào rồi mới hỏi, “Cậu chắc chắn là cậu đã làm ổn thỏa mọi chuyện chứ?”
“Bà chủ yên tâm, mọi chuyện đều được xử lý sạch sẽ.”
Dương Như nghe vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo sợ. A Hổ nhìn xung quanh, “Bà chủ, chị cứ yên tâm, ông chủ vẫn chưa biết chuyện này, tôi đã xử lý sạch sẽ hết rồi.”
Dương Như nắm chặt tay mình, trong lòng cảm thấy sợ hãi, bà ta sợ người ta phát hiện ra chuyện mình làm, cũng sợ mối quan hệ giữa bà ta và A Hổ bị phát hiện.
Vương Quán đã đoán đúng hành động của cảnh sát, hôm sau A Hổ đã thông báo tin tức cảnh sát đã bắt đầu cử người đến xưởng ở thành phố Bắc của bọn họ, đương nhiên chuyện này cũng không thể giấu được Vương Miện ở thành phố Bắc.
Vương Miện nhíu mày, “Gọi Vương Quán đến đây cho tôi, bây giờ nhà họ Vương đã trở thành miếng thịt béo trong mắt mọi người rồi. Có khi bây giờ thằng nhóc thối nhà họ Hạ kia đang cố gắng tìm bằng chứng về nhà họ Vương đó. Còn đứng đó làm gì, còn không đi gọi ông ta về đây cho tôi!”
Bây giờ Vương Miện cũng khó suy tính được rốt cuộc nhà họ Vương sẽ có kết cục như thế nào. Cho dù là Vương Miện thì bây giờ ông ta cũng không dám khinh thường, tình thế bây giờ không rõ ràng, cho dù bước đi bước nào thì cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Vương cũng có thể bị phá hủy trong chính tay ông ta.
Lúc Vương Quán trở lại, Dương Như và A Hổ đi theo sau, hai anh em đưa Vương Lam Phong vào phòng sách, A Hổ đứng ở cửa phòng đọc sách để đảm bảo rằng không ai có thể nghe lén cuộc trò chuyện trong phòng sách.
Mạnh Quyên đang ngồi trên ghế xô pha, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của Dương Như, sâu trong đáy mắt hiện lên sự khinh bỉ, “Chị dâu đến thành phố Bắc sớm vậy, đã đi gặp chú chưa?”
Dương Như cười duyên dáng sau đó ngồi xuống ghế xô pha bên cạnh Mạnh Quyên, “Chuyện thăm hỏi chú, không phải là ông cụ đã giao lại cho em dâu sao?”
Đương nhiên Mạnh Quyên biết ông lão nhà họ Vương giao chuyện thăm hỏi em trai mình cho bà ta và Vương Miện. Nhưng bà ta nói trước mặt Dương Như là vì muốn Dương Như biết, mặc dù Vương Quán là con trai cả nhưng bây giờ nhà họ Vương coi trọng Vương Miện hơn. Khóe miệng Dương Như hơi nhếch lên nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ không đồng tình.
Mạnh Quyên lại nói, “Chị dâu, không nên nói như vậy, dù sao chú ấy cũng là chú mình. Đã đến thành phố Bắc rồi thì đến thăm hỏi một chút cũng được, để người ngoài đỡ nói chúng ta là người không biết điều...”
Chúng ta này không chỉ đề cập đến nhà Vương Miện Mạnh Quyên, mà còn đặc biệt nói về hai vợ chồng Vương Quán. Dương Như không phải là kẻ ngu ngốc, bà ta nghe ra được ý tứ của Mạnh Quyên, Dương Như kiềm chế cơn giận trong lòng, “Em dâu, chị có nghe nói, trước đây em có một cô con gái...”
Mạnh Quyên và Vương Miện, vốn dĩ hai người này tái hôn với nhau, hơn nữa vào thời điểm đó tái hôn là việc rất hiếm thấy, nhưng chuyện nhà giàu lấy vợ hai là điều rất bình thường.
Chỉ là mọi người đều không biết rằng Mạnh Quyên từng có con. Nếu không phải về sau có tin tức nhà họ Lục có hậu duệ, e rằng Mạnh Quyên cũng thật sự quên mất việc mình còn có một cô con gái.
Bây giờ nghe nói cô gái kia không muốn nhận người mẹ này, nghĩ đến điều này, vẻ mặt Dương Như hả hê nhìn Mạnh Quyên, “Đùng trách con bé, dù sao thì mười mấy năm trước em dâu cũng đã rời khỏi nhà đó rồi. Tuổi còn trẻ mà, sao có thể nhớ mọi chuyện được, qua lại vài lần là ổn thôi...”
Bàn tay đặt trên ghế xô pha của Mạnh Quyên nắm chặt lại, bà ta nghiến răng và hít một hơi thật sâu, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, “Còn không phải như vậy sao, dù sao thì cũng là miếng thịt rơi từ trên người em xuống, tốt xấu gì em cũng là mẹ của nó. Đúng rồi, chị dâu, chị và bác cả... Thôi quên đi, dù sao thì cũng còn có Hoằng Tuấn, nhà họ Vương vẫn có hậu thế.”
Dương Như và Vương Miện không có con nhưng không có nghĩa là hai người này không sinh được con. Thực ra Vương Miện có con ngoài giá thú, Dương Như cũng đã sớm biết chuyện này, bà ta không sinh con là vì cảm thấy nếu mình sinh con xong thì sẽ bị xuống sắc.
Nhưng giây phút này, khi đối mặt với Mạnh Quyên - người ngoài tuổi tác cái gì cũng không bằng mình, lần đầu tiên Dương Như cảm thấy mình phải có con cái, là vì bà ta muốn làm cho nụ cười trên mặt người đối diện biến sắc, cho dù đem con riêng về cũng được.
So với sự mỉa mai thầm kín trong phòng khách, ba người trong phòng sách đã trực tiếp nói rõ ra.
Vương Quán đi vào và ngồi lên ghế xô pha, hai chân bắt tréo, châm điếu thuốc lá. Vương Miện liếc nhìn anh trai mình, sau đó quay đầu nhìn Vương Lam Phong, “A Phong, đã hoàn thành tất cả các thủ tục cho lô đất đó chưa?”
“Tiền vào trong tài khoản là làm xong thôi... Anh, khi nào số tiền này của anh mới được gửi đến... Chúng ta chỉ còn đợi số tiền này thôi.” Vương Lam Phong quay đầu nhìn Vương Quán, lần này vẫn cần phải có sự hỗ trợ tài chính từ Vương Quán.
Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, nếu lấp đầy lỗ hổng này thì về cơ bản là cần tất cả tài sản của Vương Quán. Vương Quán cười nhạt, “Tôi chưa hứa hẹn điều gì, ông già đã hứa với các cậu nhưng tôi không hề đồng ý chuyện gì. Hơn nữa, ông già muốn tôi đến giúp các cậu nhưng các cậu như thế này đúng là tham lam quá rồi…”
“Anh cả, chắc anh cũng biết tình hình bây giờ của nhà họ Vương. Nếu lần này chúng ta không giành được mảnh đất này thì có thể trong vòng nửa năm, nhà họ Hạ và nhà họ Hình sẽ nuốt hết nửa tài sản của chúng ta.”