Dịch: Lãng Nhân Môn
giờ sáng, thứ hai ngày tháng năm của kỷ nguyên mới.
Khu ký túc xá đại học Thành Giang thuộc Đại Hạ.
Năm thằng bạn cùng phòng đã ngủ từ đời nào, Dương Duyệt ở giường trên và Cao Thoán nằm bên cạnh thi thoảng còn nghiến răng.
Nhưng Hứa Kỳ Tịch lại… mất ngủ.
Mất ngủ luôn tới bất ngờ như thế đấy, khiến người ta khó mà đề phòng.
Hứa Kỳ Tịch ngước mắt nhìn vào không khí, trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện linh ta linh tinh.
Sau khi nghĩ Đông nghĩ Tây một hồi… Một suy nghĩ bỗng nhiên lướt qua đầu của hắn.
“Nếu như ngày mai mình tốt nghiệp luôn thì sẽ thế nào nhỉ?”
Hứa Kỳ Tịch cũng chẳng bất mãn gì với cuộc sống đại học của mình, đời sống sinh viên của hắn rất đa dạng. Cảm tình với mấy đứa bạn cùng phòng cũng rất tốt, sinh hoạt đại học kiểu này thì có kéo dài thêm mấy năm hắn cũng không thấy chán.
Suy nghĩ đó chỉ lóe qua trong đầu Hứa Kỳ Tịch một lần duy nhất mà thôi.
Nhưng vì mất ngủ nên hắn lại dựa theo suy nghĩ đó mà tiếp tục tưởng tượng sâu hơn, hòng hóa giải chứng mất ngủ của mình.
“Đầu tiên, sau khi tốt nghiệp thì chắc chắn phải ra ngoài xã hội tìm việc rồi nhỉ?”
Gia đình của hắn chỉ xem như trung lưu, trong nhà không có ngôi hoàng đế chờ hắn kế thừa, thất nghiệp thì đói rã họng mất.
Nên phải cố gắng tìm được một công việc vừa ý, bắt đầu kiếp sống quẹt thẻ đi làm dài dòng mà lại buồn chán của mình.
Nếu như có thể tìm thêm một cô vợ hợp tính thì sẽ tốt hơn nữa.
Nếu may mắn, nói không chừng có thể sống đến lúc về hưu. Dựa vào phần lương hưu ngon lành kia để dưỡng già, đấy là nếu như tuổi về hưu không bị kéo dài thêm.
Tư duy liên tục bay nhảy… bắt đầu đánh sâu vào thiên linh cái.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
giờ sáng.
Hứa Kỳ Tịch vẫn tỉnh như sáo, hai mắt sáng ngời.
“Tèo rồi!”
Nếu nghĩ tiếp, hắn cảm giác mình sắp nghĩ ra tên để đặt cho con cháu luôn mất.
Như vậy thì khi nào mới ngủ được đây?
“Không được tưởng tượng nữa.”
Hứa Kỳ Tịch cố gắng để đầu óc trống rỗng.
Cách này có hiệu quả hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, đầu óc của Hứa Kỳ Tịch đã ngừng tưởng tượng.
…
Sáng sớm, ông mặt trời đúng giờ quẹt thẻ đi làm.
Hứa Kỳ Tịch tỉnh dậy, tuy đêm qua mất ngủ, nhưng nửa đêm về sáng chất lượng giấc ngủ của hắn lại tốt đến bất ngờ, ngủ ngon lành. Nên dù chỉ ngủ có nửa đêm, nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại cực tốt.
“Sáng thứ hai, chắc là có ba tiết, phải dậy thôi.” hắn thầm nghĩ.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mặt hắn.
Hứa Kỳ Tịch không khỏi giơ tay che lại.
“Hở?” Khi hắn giơ tay lên thì lập tức cảm giác cánh tay của mình hơi nặng. Không phải bị thứ gì đó đè lên, mà là trọng lượng cánh tay đã tăng lên?
Không chỉ cánh tay, mà cả thân thể hắn cũng có cảm giác nặng nề này.
Đây là đơn vị thể trọng mở rộng phạm vi tuyển nhân viên mới à?
Nhưng có phải số lượng nhân viên thể trọng mới tuyển lần này hơi đáng sợ quá rồi không? Chỉ mới có một đêm thôi mà!
“Sau này phải tập thể dục nhiều hơn mới được.” Hứa Kỳ Tịch xoay người ngồi dậy, mở to mắt ra.
Sau đó…
Hắn ngu người…
“???”
Vừa mở mắt ra, hắn phát hiện mình không ở trong ký túc xá trường học, mà là một căn phòng xa lạ nào đó.
Giường cũng không phải loại giường tầng như trước mà đổi thành giường lớn dư sức lăn lộn.
Đám bạn cùng phòng thân thiết như Dương Duyệt, Trương Bình, Cao Thoán… đều không thấy đâu!
“Chuyện quái gì đây?”
“Đây là đâu?”
“Không phải tối qua mình bị mất ngủ, nhìn không khí mà tưởng tượng về ‘cuộc đời Hứa Kỳ Tịch’ đến nửa đêm à, sau đó đã xảy ra chuyện gì thế này? Mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc à?”
Dấu chấm hỏi toát ra trong đầu hắn hệt như bị spam màn hình.
Mỗi dấu chấm hỏi còn có thể đổi ngang một con Đà Mã thiệt là dễ thương.
“Lúc này, mình có cần tỏ ra hoảng hốt cho đúng trình tự không nhỉ?”
Hứa Kỳ Tịch sợ hết cả hồn.
Nhưng nhịp tim của hắn vẫn đập đều đặn, chẳng cho chủ nhân chút mặt mũi nào.
Trình tự hoảng sợ còn chưa bắt đầu thì đã tịt ngòi.
Hứa Kỳ Tịch đang trong thời kỳ “tỉnh táo vật lý” bắt đầu di chuyển tầm nhìn, quan sát cảnh vật trong phòng.
Đập vào mắt hắn chính là kiểu trang trí nội thất của người bình thường, không có cảm giác phi thuyền công nghệ cao của người ngoài hành tinh. Chắc là không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi, tiếc ghê. Nói thật, hắn rất mong chờ tình tiết này xảy ra ấy chứ.
Tiếp theo hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ để đánh giá cảnh tượng bên ngoài.
Trông quen nhỉ, là cảm giác nhìn chung chung thì thấy khá quen, nhưng xét kỹ thì lại xa lạ, hai cảm giác đan xen với nhau.
“Ừm!” Hứa Kỳ Tịch tỉnh táo phân tích, cẩn thận suy tư, chẳng mấy chốc đã phát hiện vấn đề.
Mẹ ơi…
Đây chẳng phải nhà cũ trong thị trấn nhỏ thuộc thành phố Hồ Sơn của ta à?
Lúc Hứa Kỳ Tịch học cấp ba thì ba Hứa đã mua một căn nhà trong nội thành Hồ Sơn, nhưng nhà cũ trong trấn thì vẫn còn để đó.
Thật ra nhà cũ cũng mới xây được có vài năm, là một căn nhà năm tầng. Hứa Kỳ Tịch vẫn còn chút ấn tượng với nơi này và cảnh vật xung quanh.
Sở dĩ sau khi nhìn một vòng hắn mới nhận ra đây là nhà cũ của mình, là vì lúc này cách bày trí trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Ngay cả phong cảnh bên ngoài cũng thay đổi ít nhiều, khiến hắn khó mà nhận ra ngay lập tức được.
Chiếc giường mà hắn nằm đã từ m đổi thành m, có thể thoải mái lăn lộn mà không sợ bị ngã.
Trần nhà, sơn tường, sàn, gia cụ đều đã thay mới, phong cách tổng thể có cảm giác vui mừng, nhìn qua thì chắc là mới vừa sửa lại.
Ở rìa tầm mắt, Hứa Kỳ Tịch còn phát hiện ra một bàn gương trang điểm, bày đủ loại chai lọ mà Hứa Kỳ Tịch chưa từng thấy bao giờ.
Có thể khẳng định, chắc hẳn bản thân Hứa Kỳ Tịch không dùng được đống này, hắn không có sở thích giả gái.
“Sao mình ngủ một giấc ở ký túc xá dậy thì lại thành ở nhà cũ thế này? Nhà cũ lại còn trang hoàng lại nữa chứ?”
“Ai đang đùa với mình à?”
Là cha lén đến trường lúc nửa đêm, vác mình về nhà cũ để cà khịa mình á?
Cha của Hứa Kỳ Tịch đích xác là một người ba thích chơi khăm con trai.
Người đàn ông bình thường luôn cực kỳ đáng tin đó, thi thoảng cũng có đôi lần bày trò.
Nhưng dù cha của hắn muốn làm vậy thì cũng không đủ thời gian.
Mấy tiếng đồng hồ vốn dĩ không thể chạy từ trấn nhỏ ở thành phố Hồ Sơn chạy tới đại học Thành Giang, sau đó lại từ đại học quay về trấn nhỏ được.
“Nên rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì…”
Trong lúc Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ thì bất ngờ có một cánh tay vươn tới từ bên hông, đặt lên người hắn.
Kiểu mở đầu của phim kinh dị triển khải, thiếu chút nữa đã dọa hắn nhảy dựng lên.
Bên cạnh có người ư?
Vừa rồi hắn chỉ mới xem xét có một nửa phòng thì đã tới bộ hoảng sợ quẹt thẻ báo danh… Nửa phần còn lại chưa kịp nhìn, nên nhất thời không phát hiện có người ở bên cạnh.
Hứa Kỳ Tịch nghiêng người nhìn qua bên cạnh.
Tròng mắt phản chiếu một bóng người.
Hàng mi dài cong vút, tạo thành đối lập rõ rệt với hàng mi lưa thưa ngắn cũn của Hứa Kỳ Tịch. Mũi cũng đẹp, có cảm giác lập thể khiến Hứa Kỳ Tịch hâm mộ không tôi. Tóc dài ngang vai, vài lọn tóc dán lên gương mặt, tuy không tính là đại mỹ nhân, nhưng lại cực kỳ hợp gu Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Sau khi ngắm người bên cạnh thật kỹ, trong đầu hắn bật ra một kết luận.
Nữ giới nhân loại.
Còn sống.
Hắn không quen cô.
Vấn đề này cũng không nhỏ chút nào.
Nếu nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng tới hoàn cảnh ăn ở của hắn lúc về già.
“Đừng hoảng, lúc này mình phải làm gì mới có thể tìm ra cách xử lý tình huống thích đáng nhất đây?” đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn.
Nếu nghĩ kỹ thì…
Xử lý cái mọe gì?
Ngay cả việc hôm qua xảy ra chuyện gì hắn còn không biết thì xử lý kiểu gì?
“Cứ gọi cô ấy dậy rồi hỏi thẳng à?” trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Huống hồ nơi này lại là nhà cũ của hắn, trốn được hòa thượng chứ không trốn khỏi miếu được.
Thế là Hứa Kỳ Tịch vươn tay về phía cô gái bên cạnh, định lay đối phương dậy.
Cánh tay từ từ vươn ra.
Đồng thời, thân thể của hắn cũng không cam lòng thua kém cánh tay mà rướn tới, huých vào người cô gái bên cạnh.
“Bản năng thân thể” của hắn đã gửi một tin tức về cho đại não: Phục vụ đánh thức buổi sáng không phải kiểu cấp thấp như “dùng tay lay”, thế thì thiếu tình thú quá.
Nếu muốn gọi đối phương thì phải chọn một cách thỏa đáng hơn… ví dụ như, dùng một chiêu lấy thịt đè người tràn ngập tình yêu?
Mấy thứ đáng yêu thì phải ịn mông đè lên?
Rục rịch.
Kích động.
“!!!” Hứa Kỳ Tịch lập tức áp chế loại bản năng trời đánh này.
Ngay cả bàn tay định lay đối phương cũng thu về.
“Thôi bỏ đi, đợi cô ấy tự tỉnh lại vậy.” hắn ngồi dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn trời, lòng thầm nghĩ.
…
“Mỗi khi có người muốn lặng, gió sẽ không chịu ngừng.”
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vừa ngẩng đầu lên thì Hứa Kỳ Tịch lập tức nìn thấy thứ có thể cưỡng chế, tống cổ hắn tới bộ hoảng sợ tăng ca.
Đó là một khung hình.
Trong khung hình đó, một bên là cô gái đang nằm bên cạnh hắn.
Bên còn lại chính là hắn.
Nói đúng hơn thì hình như “hắn” này hơi già hơn nhỉ?
Ảnh cưới.
Đây là một loại ảnh chụp kèm theo tin tức cường độ cao.
Hứa Kỳ Tịch chỉ có thể bịn rịn chào tạm biệt “em lặng”.
“Nếu như… nếu như bức ảnh cưới này là thật thì mình đã kết hôn rồi ư?” hắn lại nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Sau đó lại nhìn hai tay của mình.
“Mình chỉ ngủ một giấc trong ký túc xá, chẳng làm gì hết. Thậm chí nửa đầu đêm còn mất ngủ, chỉ ngủ có nửa đêm thôi mà.”
Hôm qua cũng không có dị tượng như mưa sao băng hay sao chổi gì đó diễn ra mà?
Sao bây giờ thời gian như nhảy vọt thế này?
“Đúng rồi, thời gian!”
Trong ảnh cưới thì hắn đã già dặn hơn một chút.
Vậy bây giờ là ngày tháng năm nào?
Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch giơ tay phải ra mò mẫm dưới gối. Đây là chỗ hắn quen thói đặt điện thoại.
Trong xã hội hiện đại, điện thoại đã thành một phần không thể tách rời của mọi người, trong đó cũng lưu giữ rất nhiều tin tức. Những tin tức này có thể trở thành manh mối, giúp hắn hiểu rõ về tình cảnh hiện tại của mình hơn.
Sau khi lần mò, Hứa Kỳ Tịch móc một chiếc điện thoại lạ hoắc ra.
Trông có vẻ tiên tiến đấy, hơn nữa lại còn nhẹ như giấy ấy, điện thoại kiểu này chắc sẽ dễ mất lắm!
Ngay khi hắn cầm lấy điện thoại thì nó đã tự động mở khóa, màn hình sáng lên, độ sáng cũng tự động điều chỉnh, cũng xứng với vẻ ngoài cao cấp của nó đấy.
Trên màn hình chính có hiện ngày tháng, thời tiết và địa điểm.
giờ phút sáng thứ sáu, ngày tháng năm , trời quang, thành phố Hồ Sơn.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Tỉnh táo.
Đầu tiên phải hít sâu một hơi.
Tiếp theo, nhắm mắt lại.
Sau cùng thì mở mắt ra một lần nữa.
Cuối cùng lại nhìn về phía màn hình điện thoại.
Năm , địa điểm là thành phố Hồ Sơn.
Không hề thay đổi.
Tỉnh táo thất bại…
Rõ ràng mình đang theo học ở đại học Thành Giang trong mùa hè năm mà.
Bây giờ lại nhảy vọt đến năm .
Ba năm, tận ba năm đấy!
Các đồng chí có biết ba năm này của tui trôi qua kiểu gì không?
Nếu đồng chí mà biết…
Thì cho tui biết với!
Bởi vì tui hoàn toàn không biết ba năm này trôi qua kiểu gì hết á!!!