Dịch: Lãng Nhân Môn
Công pháp thông thường khó ở đâu? Những cái khác không nói vội, nhập môn là đã khó rồi. Nói không chừng khi thao tác còn phải cẩn thận thận trọng với đủ các chi tiết nhỏ, hơi sơ sảy một chút thôi là có khả năng tẩu hỏa nhập ma nữa.
Nhưng hệ thống Đại Hạ này thì lại khác hẳn, chỉ cần phối hợp với tinh thần lực để xem tranh, xem xong thì tải xuống lắp ráp, trang bị vào, thao tác đơn giản, hoàn toàn không phải lo ‘nhập môn khó’.
Hơn nữa giao diện quen thuộc kia cũng hợp với con người ở thời đại này hơn.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà phần lớn mọi người đều tôn sùng hệ thống Đại Hạ.
[Tuy đã giải thích rõ ở tất cả các phương diện, khiến mình hiểu rằng nó là một bộ công pháp… nhưng quả thật nó như một hệ thống thao tác mà.]
Hứa Kỳ Tịch lại mở mắt ra, tạm thời thoát khỏi giao diện công pháp hệ thống Đại Hạ.
Thật ra ngay từ khi nghe thấy tên ‘hệ thống Đại Hạ’ thì hắn đã chẳng ôm nhiều kỳ vọng với bộ công pháp chỉ có thể xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng này… Nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có một chút mong đợi. Nhỡ đâu chỉ là tên ‘hệ thống Đại Hạ’ hơi… một chút thôi nhưng nội dung vẫn cao thâm thì sao.
Lòng người là thứ khó khống chế nhất, dù chỉ là mong đợi ở sâu trong lòng cũng không do bản thân khống chế.
“Thầy Hứa… bây giờ anh thấy đầu thế nào rồi?” Bác sĩ Diệt Hoàng thấy Hứa Kỳ Tịch thoát khỏi trạng thái thì lập tức hỏi.
“Lành lạnh? Trong đầu toàn là cua?” Hứa Kỳ Tịch vô thức sờ đầu mình.
“Lạnh? Vậy cũng tốt, nói không chừng lại có tác dụng thật.”
Bác sĩ Diệt Hoàng nói nhỏ, sở dĩ bọn họ chạy suốt đêm đến đây đưa hệ thống Đại Hạ cho Hứa Kỳ Tịch là muốn thử xem có thể kích thích đại não, giúp hắn khôi phục trí nhớ hay không.
Xem ra chắc là cũng có chút hiệu quả.
Đối với Đại Hạ, đây chắc chắn là một chuyện tốt có ý nghĩa to lớn.
“Còn nữa, trong đầu toàn cua cũng là chuyện bình thường, lần đầu tiên tiếp xúc với minh tưởng pháp mọi người đều có phản ứng này. Thực ra cua xuất hiện khi mở máy cũng là tượng trưng của thực lực ~ Số lượng, kích thước, sự chỉnh tề, tốc độ của cua khi mở máy đại diện cho thực lực ở phương diện nào đó.” Diệt Phượng dịu dàng nói.
“Vì thế khi đọ thực lực có thể so sánh xem mình có bao nhiêu cua hả?”
Hứa Kỳ Tịch lập tức tưởng tượng ra hình ảnh tương ứng.
Mười cua là tiểu cao thủ, một trăm con cua là đại cao thủ, một nghìn con cua là cường giả?
Nghe đến đó, Diệt Phượng xoa cằm trầm tư:
“Trước đây chưa ai từng thử, bởi vì khi đạt đến một số lượng nhất định, về cơ bản cả màn hình sẽ toàn là cua… Có lẽ chúng ta có thể nâng cấp tính năng này.”
“Vậy trong thời gian ngắn sắp tới, chúng tôi sẽ tìm ra nhiều thứ liên quan đến thầy Hứa hơn, xem xem có thể kích thích thêm trí nhớ của anh không. Thầy Hứa cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đó.” Bác sĩ Diệt Hoàng dặn dò.
Về các cô sẽ xin chỉ thị từ tổng bộ sau đó dẫn thầy Hứa đến tổng bộ tham quan, nói không chừng lại có thu hoạch gì đó. Hơn nữa ‘vũ khí linh năng’ mà thầy Hứa luôn dặn dò có tiến triển rất chậm chạp, các cô muốn đưa Hứa Kỳ Tịch qua đó xem thử, nhỡ đâu trong quá trình kiểm tra, thầy Hứa lại đột nhiên có linh cảm, giúp tiến độ của vũ khí linh năng tăng nhanh thì sao?
“Được.”
Hứa Kỳ Tịch gật đầu… Thật ra nhờ phong thư kia mà hắn đã biết hiện giờ trí nhớ của mình tạm thời được lưu trữ ở chỗ A Giải.
Kích thích đại não mới sinh ra này của hắn cũng chẳng có tác dụng gì cả, muốn để mình khôi phục hoàn toàn thì phải tìm được A Giải.
Thế nhưng Hứa Kỳ Tịch không nói thẳng ra, để bác sĩ Diệt Hoàng vui vẻ cũng tốt, người ta bận tới bận lui cũng nên được an ủi tâm lý chứ đúng không?
“Còn cái này nữa, đây là mấy viên thuốc phục hồi tinh thần lực… Sau này chắc hắn thầy Hứa sẽ dùng đến đó. Dưới đáy hộp còn có một ‘thú phù’, nó có công dụng tương tự như thuốc.”
Diệt Phượng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch mở ra xem, phát hiện ra đây là những viên thuốc được đựng trong hộp bình thường, dưới đáy còn có một thứ giống như miếng thủy tinh, trên miếng thủy tinh có vẽ một phù văn, đây chính là thú phù ư?
“Thuốc này là sản phẩm mới có thể từ từ khôi phục tinh thần lực, dược tính khá ôn hòa, không gây tổn thương cho cơ thể. Thú phù là vật có xác suất ngưng tụ được khi đám tinh thú thiên tai trong sương mù kia bị hủy diệt.”
Bác sĩ Diệt Hoàng nói: “Nhưng nói chung, nếu có thể khôi phục tinh thần lực nhờ minh tưởng thì tốt nhất đừng uống thuốc.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Hứa Kỳ Tịch cất hộp thuốc đi.
“Vậy… ngủ ngon nhé thầy Hứa.” Diệt Hoàng ôm chị đứng dậy, vẫy tay với Hứa Kỳ Tịch.
Đêm đã khuya… thầy Hứa lại là người đã có vợ, hai chị em bọn họ không tiện ở lâu.
Hứa Kỳ Tịch đứng dậy tiễn hai chị em.
“Ôi mình quên hỏi thú phù này ăn như thế nào rồi? Cắn trực tiếp luôn à?”
Hứa Kỳ Tịch cầm lấy mảnh thủy tinh nhỏ kia.
“Thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật.”
“Sau khi bị giết, đám chó săn dị tinh thể năng lượng tinh thần lại ngưng tụ ra thứ có thực thể như ‘thú phù’ á?” Hứa Kỳ Tịch giơ thú phù lên, nhìn nó một lúc.
Sau khi suy nghĩ, hắn lại dùng niệm lực do tinh thần lực hóa ra để chạm nhẹ vào thú phù này.
Coong ~
Dường như thú phù được kích hoạt, một ánh sáng ấm áp chiếu từ phù văn ra.
[Mong người có một giấc ngủ thật ngon không bị quấy rầy.]
Một sức mạnh chúc phúc rơi xuống người Hứa Kỳ Tịch… Phù văn trong thú phù tối đi hơn phân nửa.
“Chúc phúc ư?” Hứa Kỳ Tịch nhíu mày lại.
Sau khi chết, đám ‘chó săn’ xâm lược kia lại ngưng tụ ra phù văn chúc phúc như thế này á?
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?
Hay là vốn dĩ sức mạnh không hề có chính nghĩa hay tà ác, chỉ phụ thuộc xem người sử dụng dùng nó như thế nào mà thôi?
“Còn có một khả năng nữa.” Hứa Kỳ Tịch cất thú phù này đi, nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Có lẽ là phòng ngự chín mươi tầng mà A Giải để lại có tác dụng chuyển hóa nào đó. Khi chết bên trong tầng phòng ngự, những con chó săn bị nhét vào đây mới sinh ra thú phù kiểu này… Đây là món quà mà A Giải ngầm để lại ư?
“Nhưng loại chúc phúc này không có tác dụng gì với mình cả.”
Hứa Kỳ Tịch cất thú phù đi, chỉ thỉnh thoảng hắn mới mất ngủ chứ phần lớn thời gian còn lại hắn ngủ ngon lắm, mơ cũng đẹp nữa.
Khóa cửa, lên lầu.
Thẩm Họa Mi vẫn đang ngủ rất say, nhưng do nửa đêm Hứa Kỳ Tịch bò dậy nên lúc này cô đã kéo gối của hắn về chỗ mình, ôm vào lòng mà ngủ.
Nếu như Hứa Kỳ Tịch không xuống tầng, vậy bây giờ cái gối này phải là địa bàn của hắn mới đúng.
Hứa Kỳ Tịch nhẹ nhàng kéo chăn rồi lại vươn tay lấy Sổ Điểm Danh ra.
Trong chậu lô hội, mắt của chuột Hamster đột nhiên sáng bừng lên.
“Ừm, thử xem sao, mặc dù mình cho rằng sẽ chẳng thành công đâu.”
Hứa Kỳ Tịch mở Sổ Điểm Danh ra, tải giao diện cua nhỏ múa may.
“Giải Ngư!” Hứa Kỳ Tịch gọi khẽ.
Chuột Hamster: “…”
“Không đúng thật à?” Hứa Kỳ Tịch không cảm thấy thât vọng vì hắn đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng trong thư có nói chỉ khi gặp lại A Giải hắn mới lấy được ký ức, nếu hắn không liên lạc được với A Giải thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ khi thế giới này sắp sụp đổ thì A Giải mới xuất hiện à?
Hứa Kỳ Tịch thở dài, đặt Sổ Điểm Danh sang bên cạnh rồi lấy máy tính ra.
Trong lá thư tự hắn viết cho hắn từng nói rằng có thứ gì đó ẩn giấu trong truyện tranh, có lẽ chính là mấy trang bản thảo mà hắn tìm ra lúc trước.
“Là bí mật gì đây nhỉ?” Hắn nhớ ra công pháp ‘hệ thống Đại Hạ’ cũng giấu nội dung trong các bức tranh.
Vậy thứ giấu bên trong bức tranh, chỉ mình hắn nhìn thấy có phải diệu pháp chân chính hay không?