Dịch: Lãng Nhân Môn
“Chít ~” Anh Diệu đáp.
Thế Nhất Hoa em trai + chị gái gật đầu lia lịa, đồng thanh nói: “Hóa ra là vậy, các võ thánh thì đánh bừa mà cũng có uy lực như thế, chẳng trách lại trở thành chiến lực tối cao bảo vệ cho thế giới của chúng ta.”
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Ôi đôi chị em này, nói đồng thanh mấy câu đơn giản thì cũng thôi, nhưng đến cả chuỗi câu dài như thế mà cũng đồng thanh một sai một chữ, tỉ lệ đồng bộ này đáng sợ thật.
Chẳng trách cô chị lại không tìm được người yêu… Với tỷ lệ đồng bộ cao như thế, yêu đương với cô chị chẳng khác nào yêu đương với cậu em luôn, không có chút riêng tư nào cả, lại còn thấy là lạ nữa chứ.
Trừ phi có một chủng tộc có thể vượt qua giới hạn về giới tính.
Còn nữa, hắn thật sự không hiểu tiếng ‘chít’ này của anh Diệu có nghĩa là gì.
“Phiên dịch cho tôi với?” Hứa Kỳ Tịch khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ơ? Lớp trưởng không hiểu anh Diệu đang nói gì à?” Chị em Thế Nhất Hoa đồng thanh hỏi.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Đau tim quá bạn mình ơi.
Có đôi lúc gấp đôi sung sướng cũng là gấp đôi đau lòng.
“Lạ thật, đáng lẽ phải có tính năng tự động phiên dịch mới đúng, nếu không chúng ta không phải người cùng một thế giới, ngôn ngữ đều khác nhau, vốn chẳng thế nói chuyện với nhau được. Nhưng nếu chúng ta nói chuyện được với nhau thì anh Diệu và lớp trưởng đáng lẽ cũng phải hiểu được nhau mới đúng.”
Chị em Thế Nhất Hoa lại đồng thanh nói tiếp.
“Nhưng trong tai tôi, tiếng nói của anh Diệu chỉ là một tiếng ‘chít’ thôi.”
Hứa Kỳ Tịch đáp, hắn lại quay đầu nhìn .
“Em cũng thế, chỉ nghe thấy một tiếng ‘chít ~’ thôi.” Tề Y San đáp.
Cô nói thế khiến Hứa Kỳ Tịch thấy được an ủi.
Tuy rằng Hứa Kỳ Tịch cảm thấy cô chỉ đang dỗ hắn, nhưng dỗ thì cũng vui mà.
“Vừa nãy anh Diệu nói, cho dù chỉ vừa mới bước vào cảnh giới võ thánh thứ tám nhưng nếu dốc toàn lực tấn công có thể mang tới đòn hủy diệt như thiên tai, hủy diệt một hòn đảo là chuyện thường.” Thế Nhất Hoa em trai nói.
“Khái niệm hòn đảo… chênh lệch giữa giới hạn cao nhất và thấp nhất rất lớn đó.” Hứa Kỳ Tịch nhìn anh Diệu.
Nói đến đảo, nhỏ thì có thể rất nhỏ, lớn thì có thể to bằng cả một tỉnh hoặc thậm chí cả một nước.
“Thế giới của chúng tôi phần lớn là biển, nếu đổi thành đơn vị đo ở thế giới của lớp trưởng, đảo bình thường cũng có chiều dài và chiều rộng… trên km.”
Thế Nhất Hoa chị gái nói.
Đây mới chỉ là sức mạnh của võ thánh vừa đột phá cảnh giới thôi, đợi sau khi nắm vững sức mạnh của cảnh giới này, tích góp sức mạnh, võ thánh có thể dốc sức đánh mấy chục, mấy trăm lần một đòn như thế.
Đây chính là ‘một quyền đấm ra, mi còn muốn trốn à? Ngồi máy bay cũng không trốn được đâu, chịu chết đi!’
“Nếu là uy lực như thế… hình như vẫn không đủ thì phải? Hứa Kỳ Tịch lại nhìn anh Diệu lần nữa.
Đó đã là hạt nhân hình người, đi tới đâu nổ tới đó rồi.
“Chít ~” Anh Diệu đáp.
Lần này Thế Nhất Hoa em trai chủ động giải thích luôn: “Anh Diệu nói là không rõ đối thủ của anh có thực lực ra sao, có thủ đoạn gì thì sao biết cảnh giới võ thánh đã được hay chưa?”
Anh Diệu nói có lý quá.
So với Hứa Kỳ Tịch, Thế Nhất Hoa em trai còn giống với đàn em của anh Diệu hơn.
“Nhưng thường thì chỉ cần cảnh giới vững chắc, dù ở thế giới nào, võ thánh cũng là lá bài tẩy và người bảo hộ của nơi đó.”
Thế Nhất Hoa em trai lại nói… Câu này cũng mnag ý an ủi .
“Ít nhất sau khi đạt đến cảnh giới kia thì có sức để liều một phen.”
Hứa Kỳ Tịch trầm tư.
Hiện giờ hắn còn cách cảnh giới thứ tám rất xa.
Thời gian lại quá cấp bách.
“Cô Tô, đến bao giờ cô mới tỉnh lại được?” Sự lo lắng trong lòng thôi thúc Hứa Kỳ Tịch.
Tô Khê Sa: “Bình thường tôi ngủ khoảng ba ngày là tỉnh, bây giờ đã qua một ngày rồi nhỉ? Đương nhiên đó là trong trường hợp nơi đây là mộng cảnh, không ảnh hưởng đến giấc ngủ.”
“Vậy hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm cô rồi đục đủ một nghìn lỗ trên đại kiếm luôn.”
Hứa Kỳ Tịch nắm tay nói: “Bên tôi cũng có thể tập hợp đủ chín trăm phù văn chúc phúc trong thời gian ngắn nhất, tranh thủ tấn thăng lên cảnh giới thứ ba trong vòng nửa năm. Bây giờ các tinh thú đã thăng cấp, tỉ lệ lấy được phù văn chắc cũng lớn hơn nhiều rồi.”
Nói tới đây, hai ngôi sao trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Tịch lấp lánh ánh sáng.
“???” Chị em Thế Nhất Hoa: “Nửa năm á?”
Anh Diệu: “Chít ~”
Chị em Thế Nhất Hoa: “…”
Một lúc sau, ánh mắt các cô nhìn Hứa Kỳ Tịch dần trở nên phức tạp.
“À mà… các thành viên khác đâu?”
Hứa Kỳ Tịch nhìn không gian này, sau khi chị em Thế Nhất Hoa xuất hiện, đợi hồi lâu mà chẳng thấy có thêm thành viên nào khác nữa.
Rõ ràng trong Sổ Điểm Danh có nhiều tên lắm mà.
Hình như hiểu được nghi hoặc trong lòng Hứa Kỳ Tịch, chị em Thế Nhất Hoa giải thích:
“Tôi nghĩ rất nhiều cái tên trong Sổ Điểm Danh của quyền lớp trưởng đều là tồn tại giống như anh Diệu. Anh Diệu nợ ân huệ của Giải đại nhân nên mới ghi tên thật lên trên Sổ Điểm Danh, thực ra phần lớn bọn họ đều không phải là học sinh.”
Với những người như anh Diệu, Hứa Kỳ Tịch phải tiếp xúc trước rồi mới kéo họ vào trong không gian ‘lớp võ thánh ba năm’ này sau.
Bọn họ không vào đây với thân phận ‘học sinh’ mà ghi tên mình lên Sổ Điểm Danh với tư cách ‘giáo viên’ hoặc ‘giáo viên dự bị’.
Nói cách khác, sau này những người như anh Diệu phải lên bục giảng bài.
Rất có thể Tô Khê Sa cũng là một thành viên của tổ giáo viên.
“Có một số thành viên có lẽ vừa nhận được thông báo khai giảng nhưng không thể vào ngay được, cần một chút thời gian chuẩn bị. Chị em chúng tôi vẫn luôn chờ đợi, đã chuẩn bị thỏa đáng từ lâu, những người khác thì chưa chắc.”
Chị em Thế Nhất Hoa đồng thanh nói.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Hứa Kỳ Tịch nhìn xung quanh một vòng: “Đã điểm danh xong hết rồi, hiện giờ chỉ có mấy học sinh như chúng ta… Giáo viên đâu?”
“Hay anh Diệu lên giảng vài câu đi?” Tô Khê Sa vừa ngáp vừa nói.
“Chít ~” Anh Diệu đáp.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Anh Diệu mà lên giảng thì hắn không hiểu được đâu.
Đến lúc đó anh Diệu đi lên ‘chít chít chít, chít chít chít’, cứ ‘chít’ hai tiếng đồng hồ rồi tan học hả?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hứa Kỳ Tịch không nhịn được muốn kêu chít chít theo.
Xẹt ~
Trong lúc mọi người còn đang suy tư, một luồng sáng giống như ‘hình chiếu’ hiện ra trước mặt họ.
Một người đàn ông tóc dài phiêu dật từ từ xuất hiện trong trước camera.
“Hi, chào mọi người, tất cả đã đến đủ chưa? Lớp trưởng điểm danh chưa?”
Người đàn ông tóc dài phiêu dật ngồi trước camera, hất đầu đầy tiêu sái.
Tóc dài bay múa… So với cơ thể hắn, mái tóc dài này hiển nhiên bắt mắt hơn.
“Những người có thể tới đều điểm danh hết rồi.” Hứa Kỳ Tịch giơ tay lên đáp: “Nhưng em chưa điểm danh, em cũng không có học phần.”
“Không sao, thân là lớp trường… ừm, quyền lớp trưởng, mỗi buổi học kết thúc em đều sẽ lấy được hai điểm học phần.”
Người đàn ông tóc dài phiêu dật mỉm cười nhìn Hứa Kỳ Tịch.
Hắn là thầy giáo tiết thứ nhất.
“Hắn mọi người cũng đoán ra nơi đây là đâu rồi nhỉ? Ba năm võ thánh, năm năm võ thần. Tuy rằng chỉ là một khẩu hiệu nhưng thầy sẽ cố hết sức dẫn dắt các em. Có lẽ thầy chỉ dạy một hai tiết, có thể học được bao nhiêu phụ thuộc hết vào chính các em. Về phần các em có thể trở thành võ thánh trong vòng ba năm hay không… thì liên quan quái gì tới thầy chứ?” Người đàn ông tóc dài vui vẻ nói.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Thân là thầy giáo, thầy vừa xuất hiện đã nói như thế có phải hơi đả kích học sinh rồi không?
Chắc không phải thầy giáo này chỉ đến dạy thay thôi đấy chứ?
“À mà đầu của bạn học Hứa tốt lắm.”
Người đàn ông tóc dài khen ngợi… Vừa nhìn đã biết đầu này đã được người ta dùng tình yêu đích thực mà xoa bóp, trán sáng loáng thế kia.
Không bỏ ra tình yêu thật sự thì không thể có hiệu quả ấy được.
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Thầy à, thầy đang khoe mình nhiều tóc à?
“Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu học thôi… Tuy rằng còn rất nhiều người chưa đến nhưng cứ để họ xem phát lại là được. Lớp trưởng bật tính năng quay video lên, quay hết nội dung mà thầy giảng lại. Đến lúc bạn học mới đến thì cho bọn họ xem.” Người đàn ông tóc dài nói với Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch: “Phải quay thế nào ạ?”
“Em cữ nghĩ đến ‘quay video’ trong đầu là được.” Người đàn ông tóc dài ngồi ngay ngắn: “Thứ thầy muốn dạy các em là một bộ võ kĩ do thầy tự nghiên cứu ra, Đấu Chiến Tứ Nghệ. Nó bao gồm phòng ngự, thân pháp, quyền pháp, né tránh. Chỉ cần lên đến cảnh giới thứ hai là có thể tu luyện Đấu Chiến Tứ Nghệ này, hơn nữa có thể dùng đến tận cảnh giới thứ bảy. Đây là thủ đoạn chiến đấu kỹ nghệ cấp cao.”
“Có kiếm thuật không thầy?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Kiếm? Kiếm là gì? Là đàn ông đích thực thì phải dùng côn.” Người đàn ông tóc dài đáp.
Hứa Kỳ Tịch: “…”