Ở đầu bên kia, Hứa Kỳ Tịch phân thân và sáu công dân cả nam lẫn nữ của Đại Hạ đang đợi cứu viện. Phân thân đã sử dụng thiết bị liên lạc để xác định tọa độ nơi này.
Tất cả thành viên của tiểu đội người thức tỉnh tinh nhuệ kia và các nhân viên nghiên cứu đều bị Lệ Lao Thuật giam cầm, nếm trải vị mặn đau khổ kết tinh từ nước mắt cay đắng của Hứa Kỳ Tịch.
Lúc này, sáu người bị bắt vẫn đang cảm thấy cuộc đời giống như một giấc mơ.
Vài ngày trước, bọn họ bị bắt lại từ khắp nơi trên đất nước, hầu hết là bị bắt lúc đang đi một mình... Có người uống say, cũng có người to gan một mình vào đêm khuya. Sau khi bị bắt, họ bị tập trung lại hai ba ngày trời để đưa đến sa mạc này.
Họ vốn cho rằng mình chết chắc rồi, trong phim cũng toàn như thế cả mà, vật thí nghiệm bị bọn bắt cóc bắt tới cuối cùng sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ, biến thành tiêu bản thí nghiệm gì đó.
Thế mà tự nhiên họ lại được tự do… Ngược lại đám người bắt cóc họ hiện giờ đều bị nhét vào trong một chiếc xe rồi.
Hạnh phúc tới quá đột ngột.
Bây giờ sáu người họ đang thoải mái ăn uống, thậm chí còn nhận được quà an ủi rất vật chất – tiền!
Trong bộ lạc tạm thời này cũng có khá nhiều tiền, đây vốn dĩ là kinh phí + sinh hoạt phí của nhóm nghiên cứu kia, có một số thứ chắc chắn cần phải đến vùng lân cận mua về mới đúng.
Thế mà bây giờ tất cả đều bị Hứa Kỳ Tịch phân thân đào ra, chia cho sáu người trước mặt này, bồi thường tổn thất tinh thần cho bọn họ.
Về phần bản thân Hứa Kỳ Tịch, bây giờ hắn không còn thiếu thứ tục vật như tiền này nữa.
Tiền đã không thể tác động được tới hắn nữa.
“Xin chào, xin hỏi người anh em này…”
Một cô gái trẻ tuổi nhìn Hứa Kỳ Tịch phân thân cao một mét hai, cẩn thận nói.
Vốn dĩ cô còn định gọi là ‘cậu em’ nhưng sau khi tỉnh lại, bọn cô nhìn thấy một loạt hành động của Hứa Kỳ Tịch phân thân, chẳng giống như trẻ con chút nào mà giống như đặc công từng trải qua đủ loại huấn luyện hơn. Vì thế cô không dám đối xử với cậu em này như những đứa trẻ bình thường khác.
“Hả?” Hứa Kỳ Tịch phân thân ngẩng đầu lên, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Chúng ta còn phải ở lại đây bao lâu nữa? Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Chúng ta phải làm thế nào mới về được?” Cô gái trẻ tuổi hỏi nhỏ.
Sáu người này không tự hành động mà thông minh ở lại nguyên chỗ cũ. Bọn họ đều là những người có tinh thần lực siêu tục, vào những lúc thế này vẫn có thể bình tĩnh khống chế cảm xúc của mình.
“Nếu như cần phải lái xe thì tôi có thể giúp được. Tôi từng có kinh nghiệm lái loại xe phù hợp với địa hình sa mạc này.” Một người đàn ông khác cũng nói.
“Đừng lo, tôi đã liên lạc cho nhân viên cứu viện rồi… Bọn họ sẽ nhanh chóng đến đón chúng ta thôi. Đây là sa mạc, không có bản đồ, chúng ta ở nguyên tại đây đợi cứu viện là cách tốt nhất.”
Hứa Kỳ Tịch phân thân an ủi.
Ngoài ra, rốt cuộc nó và bản thể cũng phát hiện ra một chuyện… thế giới vốn rất rộng lớn, nhưng chỉ cần cơ duyên trùng hợp, thế giới sẽ trở nên rất nhỏ.
Đại Hạ có rất nhiều sa mạc, mỗi sa mạc ở một nơi khác nhau.
Thế nhưng khi Hứa Kỳ Tịch phân thân dùng thiết bị liên lạc để gọi cho Diệt Hoàng rồi thông qua cô xác định vị trí tọa độ… nó phát hiện ra bọn họ lại thật sự ở cùng một sa mạc.
Chuyện có tỉ lệ nhỏ như thế mà cũng xảy đến với họ. Sự trùng hợp này như đã được định trước trong số mệnh vậy.
Bác sĩ Diệt Hoàng phái luôn một đội hậu cần của họ lần theo vị trí tọa độ, đến đón đám người Hứa Kỳ Tịch.
Team hậu cần của đội thảo phạt lần này có nghiệp vụ cao lắm.
Họ phải đảm bảo nghỉ ngơi, cấp cứu, tiếp tế, nước uống, tiêu hao trang bị, vận chuyển chiến lợi phẩm… cho đội thảo phạt trong sa mạc.
Đội hậu cần này cũng là tồn tại quy cách cao nhất.
Vừa hay hôm nay phải chuyển khí độc về… Đến lúc đó tiện đường mang mấy người thường này và tù binh phe địch về cùng luôn.
Sau khi đưa về có thể bồi dưỡng mấy người thường này, nói không chừng sau này họ lại trở thành chiến lực của phe ta cũng nên.
Lần này đối phương trộm gà không thành mà còn liên lụy đến chính bản thân mình luôn.
…
Hứa Kỳ Tịch vẫn còn nằm bò trên giường, trầm tư nhìn livestream của cánh cổng kỳ tích.
Thẩm Họa Mi nằm bên cạnh đã ngủ rồi, đồng hồ sinh học của cô vẫn rất chuẩn.
“Do mình nghĩ nhiều à? Sao cứ có cảm giác như phân thân của mình bị dẫn dụ tới nơi nào đó vậy. Bị bắt ở thành phố rồi đi đến sa mạc, vừa hay gặp được tiểu đội thảo phạt của Diệt Phượng trong sa mạc.”
“Mà đội thảo phạt của Diệt Phượng lại ở đây mấy ngày liền rồi vẫn không thể giải quyết được con tinh thú đó, thậm chí còn vì thu thập một tài nguyên nào đó trên người tinh thú mà hoãn tiến độ thảo phạt, kéo dài thêm mấy ngày nữa.”
“Như thế thì e là lúc phân thân của mình đến thế giới gương, con tinh thú đó vẫn chưa chết. Vừa hay cả hai gặp được nhau…”
Tư duy của Hứa Kỳ Tịch lại bắt đầu luyện công, lần này luyện Lăng Ba Di Bộ, đường đi ngông cuồng, góc độ xảo quyệt, thậm chí có cảm giác như mắc chứng vọng tưởng bị hại vậy.
Hắn cứ cảm thấy phân thân đã thay thế bản thể là hắn chịu đựng gánh nặng mà kẻ cao một mét hai không nên chịu đựng.
“Anh Diệu, có đó không?” Hứa Kỳ Tịch nhỏ giọng hỏi.
Không cần phải nói to, với thực lực của anh Diệu, chắc chắn có thể nghe được tất cả âm thanh trong tòa nhà này… Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hứa Kỳ Tịch cảm thấy mình mất đi sự riêng tư.
Thậm chí đến cả lời tình tứ hắn cũng phải giấu trong lòng, yêu em trong tim khó nói thành lời.
“Chít ~” Anh Diệu đáp.
“Haizz ~” Hứa Kỳ Tịch thở dài…Tuy rằng biết anh Diệu có thể nghe thấy nhưng tiếng ‘chít’ vừa xong lại càng củng cố cho suy đoán của hắn.
Có lẽ tất cả mọi chuyện giữa hắn và Họa Mi đều bị anh Diệu nhìn thấy và nghe thấy.
Cũng may anh Diệu chỉ là một con Hamster, khác chủng tộc nên một số hành động của con người trong mắt nó chẳng có gì là to tát cả.
“Anh Diệu, tôi thấy hơi bất an, chỗ anh có bán sản phẩm nào có thể truyền tống qua cánh cổng kỳ tích của tôi không, cũng tức là sản phẩm thể năng lượng ấy… Uy lực cụ thể thì lấy việc giết được kẻ địch có cảnh giới thứ ba làm tiêu chuẩn nhé?” Hứa Kỳ Tịch hỏi nhỏ.
Hắn không hiểu lời nói của anh Diệu nhưng anh Diệu có thể hiểu hắn đang nói gì là được rồi.
“Chít ~” Anh Diệu lại đáp. Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Kỳ Tịch cẩn thận bò xuống giường, rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Ở ngoài cửa, anh Diệu đang đứng khoanh tay, hất đầu lên với Hứa Kỳ Tịch, ra hiệu cho hắn đi theo.
Cả hai đi tới thư phòng, cô con gái lô hội tràn đầy sức sống của Hứa Kỳ Tịch đang được đặt trên bàn.
Anh Diệu lấy viên đá quý sáng lấp lánh lúc trước ra từ ngăn kéo, đặt trước mặt Hứa Kỳ Tịch. Nó chỉ vào viên đá quý rồi lại vươn hai cái tay bốn móng của mình ra.
Ý của nó rất rõ ràng, phải cần tám bảo thạch mới mua được sản phẩm tương ứng. Về mặt giá cả, nó không lừa gạt ai bao giờ.
“Có thể kiếm được bảo thạch này ở đâu? Thay thế bằng những thứ khác được không, ví dụ như… tiền chẳng hạn?” Hứa Kỳ Tịch thử hỏi.
“Chít?” Anh Diệu nghẹo đầu một cách khinh thường ( ̄_,  ̄).
Chuyện mà dùng tiền có thể giải quyết được thì không phải chuyện lớn… Nhưng nếu tiền bình thường không thể giải quyết được thì sẽ hack não lắm.
Hứa Kỳ Tịch lấy di động ra chụp hình bảo thạch.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại lấy mấy miếng phù văn chúc phúc ra, nói: “Có thể trả bằng thứ này không?”
Một vài phù văn trong này là thu hoạch khi hắn giết chết tinh thú vào mấy ngày trước, số khác là do Họa Mi sưu tầm, đều là phù văn trùng với phù văn hắn đã lắp vào đại kiếm.
Anh Diệu lại tỏ ra khinh thường… Có thể dùng đám phù văn này để thanh toán, nhưng đẳng cấp thấp lắm. Đây đều là chúc phúc sơ cấp nhất, tinh phẩm đều bị Hứa Kỳ Tịch đã hoặc sắp lắp vào đại kiếm rồi, những tinh phẩm đó là phù văn có đẳng cấp ‘đánh ta khóc, phong ấn ngươi’.
Thế nhưng…
Thôi vậy, hiếm khi mới khai trương một lần, bán cho hắn với giá ưu đãi vậy.
Hơn nữa anh Diệu nghĩ tới một chuyện… Nó muốn Hứa Kỳ Tịch phải nợ tiền nó!