Dịch: Lãng Nhân Môn
Trong bếp.
Sau khi rửa rau xong, Hứa Kỳ Tịch cũng hết việc để làm.
Hắn ngồi bò trước bàn ăn, toàn thân mềm oặt như sợi mì, quan sát cô nàng "Ô mai" ngon lành đang bận rộn trong bếp.
Cô nàng "Ô mai" đúng kiểu Hứa Kỳ Tịch thích, nhưng lúc này, so với vẻ ngoài, thứ thu hút sự chú ý của Hứa Kỳ Tịch hơn hết chính là quá trình nấu ăn của cô… Ngầu hết biết!
Động tác thái rau của cô mang đến hiệu ứng thị giác hệt như các đầu bếp lên TV biểu diễn kỹ năng dùng dao vậy, ánh dao chớp lóe, giống như đang khoe kỹ thuật.
Hứa Kỳ Tịch dám chắc nếu đao pháp này mà dùng trên người hắn, chưa quá ba giấy hắn sẽ bị knock out ngay.
Thậm chí ‘ba giây’ còn là Hứa Kỳ Tịch chém gió tự thêm điểm cho mình ấy chứ!
Cả lúc giết cá sống nữa, bình thường đầu tiên Hứa Kỳ Tịch sẽ dùng sống dao đập cho con cá hôn mê đã… Mà Thẩm Họa Mi lại cắt luôn một nhát từ vị trí nào đó trên mình cá, con cá lập tức hôn mê, mặc người ta chém giết luôn.
Toàn bộ quá trình, Hứa Kỳ Tịch không dám chớp mắt lấy một cái: (⊙o⊙)
Sợ vãi!
Kỹ năng gì thế này?
Hắn hơi bận lòng… Kỹ năng này của Thẩm Họa Mi chỉ nhắm vào cá hay với tất cả các loài động vật nhỉ? Hay nói chính xác hơn là có nhằm vào giống đực con người không?
Rõ ràng đây là quá trình nấu cơm sướng mắt, nhưng sau khi xem xong, Hứa Kỳ Tịch lại thấy hơi hoảng.
Tại sao ba năm mất trí nhớ này mình lại cố gắng tập thể hình đến thế?
Nói không chừng… đây là khát vọng sống mãnh liệt của một người đàn ông cũng nên?
“Xem ra mình cũng không thể lười biếng được, sắp tới ngày nào cũng phải tranh thủ thời gian tập gym mới được.”
Hứa Kỳ Tịch hạ quyết tâm.
Cho dù có mệt mỏi khổ sở hơn nữa cũng không thể bỏ tập gym được.
Chỉ có cơ bắp cường tráng mới có thể mang đến cho hắn sự ấm áp ít ỏi vào thời khắc quan trọng nhất.
Mặt khác, điều này cũng giúp hắn kiên định với suy nghĩ nói rõ chuyện mình bị mất đi ký ức ba năm cho Thẩm Họa Mi… Trong khi mất đi ký ức mà còn che che giấu giấu thì sau này rất dễ chọc giận vợ mình bởi một số chi tiết trong lúc sinh hoạt.
Hắn không muốn trở thành Hứa Kỳ Cá Nằm Trên Thớt đâu.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là nói chuyện mình mất trí nhớ luôn bây giờ nhỉ?
Vậy trước tiên phải tìm một chủ đề để làm nóng trước nhỉ?
…
Thẩm Họa Mi nấu rất nhiều món, nhưng mỗi món đều không nhiều.
Sau khi ăn cơm xong.
Hứa Kỳ Tịch chủ động gợi chuyện:
“Họa Mi này, thật ra nếu chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi thì mỗi bữa không cần nhiều món đến thế đâu nhỉ?”
Bữa cơm là thời cơ tốt để nói chuyện, rất nhiều chuyện đều được giải quyết trên bàn cơm.
“Không sao đâu, em thích nấu ăn.”
Thẩm Họa Mi đáp.
Nấu ăn là sở thích của cô, thế nên mỗi lần làm đến gần mười món cô vẫn vui vẻ. Hơn nữa cô nấu ăn rất nhanh, không mất nhiều thời gian cho lắm.
“Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không chỉ có hai người mãi được, nhà mình rồi sẽ có thêm người. A Tịch anh thích con trai hay con gái? Hôm qua mẹ còn gọi điện thoại đường dài về hỏi chuyện này đấy.”
Thẩm Họa Mi chống cằm, đôi mắt đen nhánh nhìn Hứa Kỳ Tịch một cách khiêu khích.
Gọi điện thoại đường dài? Ba mẹ đi du lịch nước ngoài à? Để đứa con trai còn trẻ mắng cân nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái sớm như thế, ba mẹ hắn nghiêm túc thật á?
“Chuyện con cái không vội được, phải chuẩn bị kỹ lưỡng… Trước lúc đó, hay là chúng ta thử nuôi thú cưng nhé?”
Hứa Kỳ Tịch rất lo lắng với chuyện không biết bây giờ hắn có thể diễn tốt vai ‘ba’ hay không.
Hắn mất cả buổi sáng để ép mình chấp nhận hiện thực bây giờ là ba năm sau. Nhưng thật ra tâm lý của hắn vẫn đang trong giai đoạn sinh viên.
Nếu bây giờ bắt hắn thay đổi tâm lý, biến thành ‘ông cha già’ ngay lập tức thì hắn sợ bản thân sẽ không chịu được mà bùng nổ mất.
Đây cũng không phải gánh nặng mà lứa tuổi tâm lý như hắn hiện giờ có thể gánh chịu, ít nhất cũng phải cho hắn chút thời gian giảm xóc đã… Ví dụ như cho hắn thêm hai ngày nữa để suy nghĩ cẩn thận chẳng hạn?
“Được, vậy nuôi mèo nhé, em đã muốn thử nuôi một con từ lâu rồi. Chó cũng được, nhưng có vẻ như nuôi chó tốn nhiều công sức hơn nữa mèo một chút.”
Thẩm Họa Mi rất hứng thú với việc nuôi thú cưng, cô nói:
“Nếu như A Tịch thấy chuyện này quá khó thì có thể trồng cây thử xem sao đã.”
Hứa Kỳ Tịch gật đầu lia lịa.
Nếu như đến cây cũng không trồng được thì càng đừng nghĩ đến chuyện nuôi con.
Ngộ nhỡ mình nuôi chết con thì sao đây?
“Thấy anh tự tin như thế, xem ra chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể hăm em bé đáng yêu mà mình sinh ra rồi.”
Thẩm Họa Mi vươn đũa gắp một miếng thịt xào ớt xanh bỏ vào trong miệng Hứa Kỳ Tịch:
“Chi bằng tối nay chúng ta soạn bài trước nhé?”
Miếng thịt xào trong miệng Hứa Kỳ Tịch suýt chút nữa đã được phun ra bằng đường mũi.
Em nhìn ra anh ‘tự tin’ ở đâu thế? Rõ ràng anh đây là nhụt chí – trái nghĩa với tự tin mà.
Ừm, trọng điểm là tối nay…
Cuộc sống về đêm bình thường của hai vợ chồng sau khi kết hôn ư?
“Ực ~”
Nuốt miếng thịt xào trong miệng xuống, Hứa Kỳ Tịch hít thở sâu… Làm nóng không khí kha khá rồi, nếu còn tiếp tục chủ đề này, hắn sẽ bị Thẩm Họa Mi dẫn chệch sang chuyện khác mất.
Cho nên, chính là lúc này.
Hắn đặt đũa xuống, nhìn thẳng Thẩm Họa Mi.
Thẩm Họa Mi ngồi đối diện cũng nhìn lại hắn, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi:
“Sao thế?”
“Họa Mi, anh muốn nói với em một chuyện rất quan trọng.”
Hứa Kỳ Tịch chuẩn bị trước lời thoại trong lòng, nghiêm túc nói:
“Em phải chuẩn bị tâm lý, lát nữa đừng kinh ngạc quá nhé.”
“Chao ôi, em cứ tưởng phải một thời gian nữa anh mới định nói với em về chuyện quan trọng này chứ, không ngờ bây giờ anh đã định nói luôn rồi.”
Thẩm Họa Mi cũng đặt đũa xuống, mỉm cười dịu dàng.
Phản ứng của cô thật sự nằm ngoài dự đoán của Hứa Kỳ Tịch.
Họa Mi biết chuyện mình mất trí nhớ ba năm rồi ư? Hứa Kỳ Tịch thầm thấy nghi hoặc.
Mình đã lộ sơ hở ở chi tiết nào vậy?
“Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện quan trọng. Anh đã bảo em chuẩn bị tâm lý trước… Thế thì hẹn tối nay đi! Đến tối chúng ta có thể thì thầm bên tai đối phương, lúc đó anh lại nói chuyện quan trọng kia cho em biết cũng được.”
Giọng nói của Thẩm Họa Mi rất dịu dàng:
“Tối nay em sẽ phối hợp với anh~”
Hứa Kỳ Tịch ngơ ngác gật đầu.
Tối nay ư?
Cũng tốt, buổi tổi thích hợp để nói chuyện bí mật hơn là lúc ăn cơm.
…
…
Trước khi màn đêm buông xuống, Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi còn có vài việc phải làm.
Hôm qua đã thức đêm hoàn thành bản vẽ phác thảo, bây giờ còn phải vẽ bối cảnh, viền, lên màu… để nó biến thành tác phẩm hoàn chỉnh.
Thẩm Họa Mi cầm máy tính của mình vào phòng sách rồi lại lấy dụng cụ từ tủ để đồ ở phòng sách, cô nói:
“Tối qua anh vẽ bao nhiêu?”
“Anh xem đã, bản thảo đã xong hết rồi.”
Hứa Kỳ Tịch bật máy tính lên, đáp.
“Vậy anh gửi hết cho em, em giúp anh làm nốt.”
Thẩm Họa Mi đáp lại đầy đáng tin, đáng tin giống như ‘trợ lý’ mà Hứa Kỳ Tịch từng tưởng tượng ra vậy.
Có một số việc chỉ cần nghĩ tốt đẹp thì kết thúc thật sự khá đẹp!
Ít nhất không xịt deadline bản thảo kỳ này nữa, có thể báo cáo với Mạch Tuệ được rồi… Cảm giác tội lỗi trong lòng Hứa Kỳ Tịch giảm đi đôi chút, gửi tất cả bản thảo cho Thẩm Họa Mi.
“Bộ truyện tranh dài kỳ này sắp kết thúc rồi nhỉ.”
Thẩm Họa Mi xắn tay áo lên, đeo kính vào, tiến vào chế độ trợ lý làm việc.
[Sắp kết thúc rồi ư?]
Sáng nay Hứa Kỳ Tịch còn chưa xem hết cả bộ.
Nhưng nếu Thẩm Họa Mi đã nói như thế… thì chắc là sắp kết thúc thật rồi.
Với hắn thì đây là chuyện tốt!
“A Tịch, phải vẽ kết cục cho cẩn thận, đừng để lại tiếc nuối nào với tác phẩm này… Đúng rồi, anh đã nghĩ được tình tiết kết cục chưa?”
Tay phải của Thẩm Họa Mi cũng múa may như đang thi triển đao công giống khi nấu ăn.
Hiệu suất cao đến đáng kinh ngạc.
Giống như một chiếc máy vẽ vô tình vậy.
“Vẫn chưa…”
Hứa Kỳ Tịch nói.
Theo như lời Thẩm Họa Mi nói thì hắn còn phải bổ sung kết cục của bộ truyện tranh này nữa ư?
Nhưng hắn còn chưa đọc hết cả bộ mà.
Hơn nữa, nếu như Thẩm Họa Mi đã biết chuyện hắn bị mất ký ức ba năm thì tại sao còn bảo hắn vẽ nốt kết thúc truyện?
Trừ khi… ‘chuyện quan trọng’ mà Thẩm Họa Mi nói lúc trước không phải là ‘mất ký ức ba năm’ mà hắn định nói?
Chỉ là hai bên hiểu lầm ý nhau thôi ư?
“Vậy anh có cần tạm ngưng phát hành kỳ tiếp theo để xây dựng tình tiết kết cục không?”
Thẩm Họa Mi lại hỏi.
“Ngưng phát hành ư?”
Tư duy đang tung tăng của Hứa Kỳ Tịch lập tức bị kéo về.
Đây là một ý kiến hay.
Đợi sau khi kết thúc bản thảo kỳ này, hắn đã có cớ để hoãn kỳ sau luôn rồi. Thậm chí đến kỳ sau sau nữa cũng có thể dùng cái cớ này để đối phó với Mạch Tuệ.
Dù sao cũng sắp đến kết thúc rồi, vì chuẩn bị cho cái kết, nghỉ phát hành hai kỳ cũng không quá đáng chứ nhỉ?
“Có phải em đã tìm được cho anh một lý do để kéo dài deadline rồi không?”
Thẩm Họa Mi nhướng mày, hỏi tiếp:
“Sau khi kết thúc, anh có định vẽ tác phẩm mới không? Gần đây anh có hứng thú với tác phẩm thuộc đề tài nào?”
Hứa Kỳ Tịch:
“Nếu nói đến đề tài anh thích thú… thì chính là siêu năng lực, người ngoài hành tinh đổ bộ, nhiệt huyết… đó là những nội dung anh thích đọc.”
“Nhưng mấy đề tài này cứ nhan nhản ngoài thị trường ấy.”
Thẩm Họa Mi vừa vẽ vừa đáp.
Trong một năm trở lại đây, trên các nền tảng truyện tranh lớn đều có các cuộc thi ‘sáng tác theo chủ đề’.
Các chủ đề sáng tác đều là kiểu nhiệt huyết, đại họa giáng xuống, siêu năng lực… tỉ lệ trùng lặp rất cao.
Dưới sự thúc đẩy của các nền tảng lớn, hiện giờ các tác phẩm có chủ đề này nhiều khôn xiết.
“Các nền tảng lớn chủ yếu quảng cáo các tác phẩm với chủ đề này à? Hot thế á?”
Hứa Kỳ Tịch thấy hơi tò mò về chuyện này.
Ừm, đây là một chuyện tốt đối với hắn… Điều này đồng nghĩa với việc trước khi đọc chán, hắn có rất nhiều tác phẩm để lựa chọn.
…
Khi ở cùng Thẩm Họa Mi, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi chiều vẽ truyện.
Ăn tối.
Nắm tay nhau đi dạo.
Cùng tập gym.
Lên màu cho mấy trang cuối cùng vẫn chưa vẽ xong của bản thảo.
Khi hoàn thành bản vẽ cuối cùng đã là giờ phút đêm.
Bây giờ là buổi tối đã hẹn trước…
Hứa Kỳ Tịch cẩn thận save bản thảo lại:
“Muộn quá rồi, đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Ở phía đối diện, Thẩm Họa Mi ngáp một cái, bỏ kính ra, xoa hai mắt… Chỉ có lúc chạy deadline với Hứa Kỳ Tịch, cô mới bận đến khuya thế này. Bình thường cô làm việc và nghỉ ngơi chuẩn như sách giáo khoa vậy.
…
Đêm khuya yên tĩnh.
Đợi đến khi Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi vệ sinh cá nhân xong thì đã qua giờ.
giờ lẻ phút sáng, thứ bảy ngày tháng năm .
Trên giường lớn, Hứa Kỳ Tịch đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đã đến lúc thẳng thắn rồi!
“Họa Mi ~”
Hắn nói với giọng chân thành:
“Em có cảm thấy hôm nay anh có gì khác ngày thường không? Thật ra sáng nay ngủ dậy, anh đã phát hiện ra mình hơi lạ, anh mất đi ba năm…”
“Có mặt!”
Họa Mi vốn đang nằm ngủ cùng Hứa Kỳ Tịch đột nhiên ngồi bật dậy, đáp lại bằng giọng nói êm ái của mình, cứ như nhận được tín hiệu gì vậy.
Hứa Kỳ Tịch: “???”