Edit: Mai Thúy.
“Sao không nói chuyện nữa?” Nghiêm Khải trở lại giường, đưa tay chọt mũi cậu.
“Em buồn ngủ.” Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại, xoay người chui vào lòng anh, lười biếng ngáp một cái.
“Thật muốn đưa em trở lại Mĩ.”
Nghiêm Khải cúi đầu hôn cậu.
“Qua thời gian ngắn nữa, theo lịch em sẽ đi Mĩ tuyên truyền.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Không chừng còn có thể có cơ hội đi thăm bác gái.”
“Cũng tốt.” Nghiêm Khải nhếch mày, “Cứ xuất hiện cùng với mẹ chồng, coi như là ám hiệu cho công chúng.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, giơ tay ôm cổ của anh, “Thế lúc nào anh định về nhà với em?”
“Lúc nào cũng được.” Nghiêm Khải nói, “Chỉ cần em muốn.”
“Đợi sau khi Sự kiện Bình Lạc quay xong, em sẽ được nghỉ một tuần.” Phương Nhạc Cảnh nghĩ một chút, “Sau đó chúng mình cùng đi Mĩ, được không?”
“Đương nhiên là được.” Nghiêm Khải kề trán cậu, trịnh trọng nói, “Anh sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ không làm cha vợ đại nhân thất vọng đâu.”
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày tại nhà, tinh thần Phương Nhạc Cảnh hồi phục rất nhiều, Nghiêm Khải cố ý mua thuốc cho cậu bồi bổ, chỉ là khi hai người vừa ngồi vào bàn ăn, điện thoại bắt đầu kêu reng, màn hình hiển thị tên Lý Tĩnh.
“Có chuyện gì thế?” Phương Nhạc Cảnh nghe điện thoại.
“Chiều cậu có thời gian rảnh không?” Lý Tĩnh hỏi.
“Em rảnh.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
Âm thanh điện thoại rất lớn, Nghiêm Khải khẽ nhíu mày.
Phương Nhạc Cảnh cầm tay anh, an ủi vỗ nhẹ.
“Tuy cậu đang nghỉ phép, nhưng mà hiện tại xảy ra tình huống đặc biệt.” Lý Tĩnh cũng hơi bất đắc dĩ, vốn dĩ Tin nhanh Ảnh Đàn muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng cho Tô Nặc, nhưng mà lại bị dời lịch sang kì sau, bỏ trống kì này, vì vậy bên tòa soạn muốn hỏi cậu liệu có thời gian không, tạm thời đến chữa cháy giúp.”
“Bây giờ sao ạ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Một tiếng nữa.” Lý Tĩnh nói, “Nếu được tôi sẽ nói với chủ biên Lưu tới đón cậu ngay.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cậu.” Lý Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy lát nữa gặp.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại.
Nghiêm Khải búng trán cậu, bất mãn nói, “Sao em lại dễ nói chuyện như vậy hả!”
“Lý Tĩnh cũng không phải người lạ, hơn nữa lần trước tham gia phỏng vấn bên Báo Ảnh Đàn, mọi người đều cũng rất quan tâm em.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Có thể giúp được gì em cũng sẽ hết lòng giúp đỡ, là do Bạch tổng dạy em mà.”
Nghiêm Khải cắn răng, “Ngày mai anh đuổi việc cậu ta.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Phải hòa đồng nha.
“Đồ cuồng công việc.” Nghiêm Khải hoàn toàn không còn cách nào với cậu, múc một bát canh đưa tới, “Tranh thủ thời gian ăn cơm đi, đừng để bụng đói mà làm việc.”
“Dạ.” Trong lòng Phương Nhạc Cảnh ấm áp, cười với anh một cái.
Nghiêm Khải thở dài.
Phương Nhạc Cảnh khó hiểu, “Anh sao thế?”
“Sau này nếu như chúng ta cãi nhau chắc chắn lần nào cũng đều là anh chịu thua.” Nghiêm Khải nắn mặt cậu, “Chỉ cần thấy em cười thì dù cơn giận tới mức nào cũng không còn.”
Tai Phương Nhạc Cảnh nóng rực, cúi thấp đầu uống từng ngụm canh lớn.
Nghiêm Khải cười lắc đầu, chăm chú nhìn cậu ăn.
Nếu để cho Thẩm Mập thấy thước chắc chắn sẽ cảm động gớt nước mắt cho xem.
BOSS quả nhiên vừa max khí phách vừa max dịu dàng nha.
Hoàn toàn chính là hình tượng tổng tài công tà mị nghịch thiên bước ra từ trong Tuyển tập thỏ ngọc phấn học manh manh.
Thậm chí còn chân thực hơn cả miêu tả.
Nhà trọ cách nơi phỏng vấn hơi xa, sau khi Phương Nhạc Cảnh được Lý Tĩnh đón lên xe, lấy thảm bao lấy chính mình, muốn nhân lúc này chợp mắt một chút thì lại nhận được điện thoại của nhân viên ở phòng làm việc.
“A lô?” Phương Nhạc Cảnh ngồi thẳng dậy.
Đối diện truyền đến một trận hoan hô, còn có tiếng hát hỗn loạn, nghe ra thanh thế quả thực lớn.
Phương Nhạc Cảnh lặng lẽ đưa điện thoại ra xa một chút, đợi đối phương yên tĩnh hơn mới lần nữa cầm lên nghe, “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi đang đợi cậu ở chỗ ngoại cảnh!”, Nhóm người vô cùng vui vẻ.
“Là các anh chụp hình?” Phương Nhạc Cảnh hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Chúng bạn vui mừng khôn xiết, bất ngờ gặp được nhau đúng là vô cùng mừng rỡ!
“Tốt quá.” Phương Nhạc Cảnh cũng cười thành tiếng, “Chúng ta còn có gần nửa tiếng nữa.”
Lần này ra ngoài cậu còn mang theo quà gặp mặt tặng cho đoàn chụp ảnh, ai ngờ tưởng không quen mà quen không tưởng.
“Không cần đến ngay.”bg-ssp-{height:px}
Hướng Tiểu Đông vô cùng gấp gáp, ghé đầu nói chen vào, “Chúng em định chuẩn bị tiết mục đón anh, bây giờ vẫn còn đang tập luyện, anh đến càng muộn càng tốt!”
Phương Nhạc Cảnh: …
“Em cúp điện thoại trước đây!”
Lưu Manh Manh bi phẫn, “Bọn họ đang bốc thăm, nếu như em còn không đi qua, chắc chắn sẽ bốc trúng phần múa Ương ca!”
Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc, “ Thật ra… A lô, a lô?”
“Tút tút”.
Âm thanh bên kia truyền đến không ngừng, vô cùng bạc tình bạc nghĩa.
Nếu như chỉ được chọn một trong hai chuyện “Ngừng nói chuyện với Nhạc Nhạc, tàn nhẫn vứt bỏ tình bạn” với “Tiếp tục trò chuyện với Nhạc Nhạc, nhưng có khả năng rất lớn phải đứng trước mọi người múa Uơng ca”, tiểu đồng bọn đều lòng đầy căm phẫn biểu thị tình bạn là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ được, múa ương ca là cái thá gì chứ, không thành vấn đề!
Nhưng tụi tui chắc chắn sẽ không múa đâu!
Cái xã hội lạnh như tiền này!
Chính là tàn nhẫn như vậy đấy!
Còn thực dụng nữa chứ!
Không ai có thể!
Chạy trốn!
Thứ!
Vận mệnh!
Trêu đùa!
Này!
Không một ai!
Từ khi bắt đầu!
Đến!
Lúc kết thúc!
—— theo Chung Ly Phong Bạch.
“Bốc thăm lại cơ!”
Cất điện thoại, Lưu Manh Manh khóc lóc đập bàn, “Tui hoàn toàn kháng nghị!”
“Không sao, dù gì mọi người cũng đều rút xong hết rồi.” Dương Ca lộ ra vẻ mặt khó xử, “Thời gian cũng rất gấp gáp, không bằng cứ giữ nguyên như vậy đi.”
“Gấp gáp gì chứ, Nhạc Nhạc còn chưa có đến mà!”
Lưu Manh Manh khàn giọng.
Hướng Tiểu Đông lắc đầu, tận tình khuyên bảo:
“Thực ra dựa theo phép xác suất toán học mà nói, dù cậu là người thứ nhất hay người cuối cùng rút thăm, cơ hội rút trúng múa Uơng ca đều ngang nhau. Nếu như thế việc gì phải làm lại chuyện vô vị đó? Không chừng cái phiếu còn dư lại này là khán giả thì sao, vô cùng an toàn.”
“Câm miệng! Em vừa thấy anh soi ánh nắng lén xem rồi!” Lưu Manh Manh vỗ bàn!
Thế là mọi người đều bị dọa sợ, lần lượt biểu thị hung dữ như vậy, có lời gì muốn nói không thể nói rõ ràng sao, những hành động như vỗ bàn,… là gây chuyện vô lí đó, đúng là bạn gei mặc quần hồng phấn!
“Nhanh trả lại mau!”
Lưu Manh Manh giục.
Thế là mọi người đành không cam lòng thả giấy trong tay về chỗ cũ.
Lưu Manh Manh ôm lấy cái thùng lắc mạnh, thâm trầm cười, “ Rút thôi.”
Dương Ca hít sâu một hơi, giơ tay mò ra một tờ, sau khi mở ra bình tĩnh cười, “Khán giả.”
Xung quanh một mảnh kêu rên, chỉ có một tờ khán giả thôi! Thế mà lại bị người khác rút mất rồi!
Những người còn lại cũng lần lượt rút thăm, trừ hát đồng ca và chỉ huy còn có tiết mục đọc diễn cảm, duy chỉ múa Ương ca là vẫn chưa thấy.
Trong lòng Lưu Manh Manh dâng lên dự cảm không tốt, run rẩy rút tờ giấy cuối cùng từ trong thùng.
“Có thể không mở không?”
Hướng Tiểu Đông đồng tình vỗ cậu ta.
“Đã tới có chạy cũng không thoát.”
“Tôi không muốn mà.” Lưu Manh Manh lệ rơi đầy mặt, “Quá ngu ngốc rồi.”
“Cậu cũng có thể nhảy hip hop mà.” Những người còn lại đều góp ý, “Hoặc là nhảy kiễng chân giống Michael Jackson.
“Ý này hay đó!” Hướng Tiểu Đông nhiệt liệt vỗ tay.
Lưu Manh Manh hung hăng úp thùng giấy lên đầu hắn.
Chẳng có tí tình cảm đồng nghiệp nào.