Chuyển ngữ: Mai Thúy.
Chỉnh sửa: Giaychuidis.
Vì quay bộ phim này thật sự không dễ dàng nên khi đóng máy, tất cả mọi người đều cảm giác như trút được gánh nặng. Tan cuộc đã là mười giờ tối, sau khi trở về khách sạn tắm rửa, Thẩm Hàm ôm gối vui vẻ trèo lên giường của Phương Nhạc Cảnh, “Chúng ta có nên say rượu loạn tính không nhỉ?”
Phương Nhạc Cảnh bọc chăn lăn sang một góc, “Cậu đừng ồn nữa.”
“Tớ chưa muốn ngủ!” Thẩm mập lay người cậu.
“Còn tớ thì muốn.” Phương Nhạc Cảnh vùi đầu vào chăn.
“Thời gian là vàng là bạc, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi.” Thẩm Hàm dốc sức kéo cậu ra khỏi chăn, quả là một bạn mập có sức lực lớn.
Phương Nhạc Cảnh buồn ngủ, mắt mông lung, khóc không ra nước mắt.
Chuyện đau khổ nhất trên đời này, không có gì thảm hơn việc một người sau khi uống rượu xong muốn ngủ, lại gặp phải một kẻ uống rượu xong thích nói chuyện.
“Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm ôm gối, nằm trong ổ chăn cùng cậu.
“Hửm?” Phương Nhạc Cảnh mơ màng trả lời.
“Tớ thật may mắn.” Thẩm Hàm xúc động.
“Vì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi có lệ.
“Không biết nữa.” Thẩm mập kiên định, “Chính là vận khí tốt á.”
Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng ừm một tiếng, sau đó chìm vào giấc ngủ say, lưu lại một mình Thẩm mập lải nhải không ngừng bên cạnh, bắt đầu kể chuyện từ hồi năm lớp ba tiểu học đến cấp hai, cấp ba, đại học, chẳng những không buồn ngủ một chút nào mà thậm chí còn có xu hướng càng nói càng hăng say!
“Tớ thích Dương Hy.” Thẩm Hàm đứng ở trên giường, chống nạnh tuyên bố sự thật không thể thay đổi này.
Phương Nhạc Cảnh mơ màng nâng mí mắt, sau đó dứt khoát lấy chăn che lên đầu.
Cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng trào, Thẩm Hàm giẫm dép lê vui vẻ chạy nhảy trong phòng hai vòng, sau đó mở tủ lạnh ra cắn một miếng táo rồi mới phi lên giường ngủ ngáy o o.
Phương Nhạc Cảnh bị cậu ta đạp cho trước mắt đầy sao vàng, suýt chút nữa thì ngạt thở hôn mê. Tốn một đống sức mới lôi được chăn quấn cậu ta lại, tự mình tìm một góc tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, cậu ngồi dậy vươn vai, quay người đã thấy Thẩm Hàm đang ôm chân mình ngủ đến là say sưa.
Phương Nhạc Cảnh:…
Loại tư thế có độ khó cao như vậy, rốt cuộc cậu ấy làm sao mà ngủ được nhỉ.
“Dương Hy.” Thẩm Hàm mơ màng gọi.
“Dậy thôi.” Phương Nhạc Cảnh lay cậu ta.
“Không dậy.” Thẩm Hàm co người lại, “Trừ phi anh mua vịt quay cho em cơ.”
“…”
Ra đây là lương tâm của một kẻ tham ăn hay sao, thật hết nói nổi.
Dương tiên sinh quả là vất vả.
“Nhạc Nhạc.”
Khi Phương Nhạc Cảnh đang đánh răng, Thẩm Hàm cuối cùng cũng chịu rời giường, dùng ánh mắt mông lung đứng trước cửa nhà vệ sinh, “Tớ không nhịn được nữa.”
Phương Nhạc Cảnh nghẹn lời, không thể làm gì khác là ngậm bàn chải đi ra ngoài.
“Buổi chiều chúng ta có kế hoạch gì không?” Thẩm Hàm vừa ‘sảng khoái’ vừa hỏi.
“Hôm qua nghe Dương Hy và Phùng Chử nói định dẫn chúng ta đi ăn cá suối.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Thật sao?” Thẩm mập “vèo” một phát thò đầu ra khỏi toilet.
Lúc trước mới nói nhà hàng này rất ngon, không ngờ bây giờ lại được ăn rồi!
Loại cảm giác thấu hiểu lẫn nhau này thật là tốt đẹp.
Nhà hàng cá suối cách thành điện ảnh không xa, vì đã quá thời gian ăn trưa nên người bên trong không nhiều, đa số là nhân viên công tác và người của đoàn phim. Bọn họ vừa vào phòng riêng, còn chưa bắt đầu gọi món đã nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
“Là nhân viên phục vụ sap?” Thẩm Hàm đoán.
Dương Hy đứng dậy mở cửa, chỉ thấy ở ngoài là một cô gái có khuôn mặt tròn, “Xin hỏi Nhạc Nhạc có ở đây không ạ?”
“Lý Khiết?” Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc, “Sao em lại ở đây.”
Từ sau khi thông báo bị loại trong vòng casting nữ chính trong Sự kiện Bình Lạc, cô suýt nữa thì bị dân cư mạng mắng chửi tới nỗi không ngẩng mặt lên được, đều nói cô vì muốn giành được vai diễn này mà không từ thủ đoạn nào. Náo loạn một thời gian vụ này mới dần lắng xuống, cô cũng gần như biến mất trước công chúng, không ngờ lần này lại gặp nhau ở đây.
“Dạ, em nhận được một vai nhỏ trong phim của đạo diễn Lưu, đúng lúc ăn cơm ở đây.” Lý Khiết cẩn thận hỏi, “Em có thể vào trong ngồi không?”
“Đương nhiên rồi.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
Dương Hy nghiêng người nhường đường.
“Cảm ơn.” Lý Khiết đi vào phòng, có vẻ hơi không được tự nhiên.
Phùng Chử và Lý Tĩnh liếc nhìn nhau, hiển nhiên đều cùng chung suy nghĩ. Thẳng thắn mà nói, từ sau thông báo của lần casting trước, hai người cũng không muốn để Phương Nhạc Cảnh tiếp tục gặp gỡ với Lý Khiết, nhất là giống như bây giờ, cùng ăn cơm trên một bàn, nếu như bị truyền thông phanh phui, còn không biết sẽ xuất hiện tin tức gì.
“Em sẽ đi ngay thôi.” Lý Khiết nói, “Nhưng mà có chuyện này, em nghĩ rằng vẫn nên nói với anh một tiếng.”
Thẩm Hàm quay đầu nhìn Dương Hy, lẽ nào cô gái này muốn tỏ tình?
Nếu như BOSS biết, chắc chắn sẽ giận tím mặt mất, mới nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Bất ngờ, Lý Khiết lại nói, “Anh phải cẩn thận với phòng làm việc Lôi Đình.”
Lý Tĩnh nói, “Phòng làm việc Lôi Đình?”
“Vâng.” Lý Khiết gật đầu. Lý Tĩnh là người đại diện của Phương Nhạc Cảnh, Phùng Chử là trợ lý của Phương Nhạc Cảnh, Thẩm Hàm và Dương Hy đều là bạn thân của cậu nên cô cũng không né tránh, “Lúc trước sau khi em bị loại, họ có đến tìm em, nói rằng muốn phỏng vấn em.”
“Phòng làm việc của papazazzi, muốn moi tin cũng là chuyện bình thường.” Phùng Chử nói.
“Lúc đó em cũng nghĩ vậy.” Lý Khiết nói, “Bọn họ nói sẽ không đề cập đến vấn đề nhạy cảm, tiền thù lao cũng rất cao, cho nên em đồng ý.”
“Sau đó thì?” Lý Tĩnh hỏi.
“Sau đó đợi đến khi thực sự phỏng vấn, họ căn bản không hỏi nhiều đến chuyện casting.” Lý Tĩnh nói, “Mà luôn dẫn dắt vấn đề lên người Nhạc Nhạc, muốn moi lấy tin tức. Em nói mình không biết quá nhiều, họ lại hỏi em có chấp nhận tạo scandal với anh không, còn nói chỉ cần em nghe lời, có thể giúp em nổi tiếng chỉ trong một đêm.”
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Nhưng em không đồng ý.” Lý Khiết nói, “Sau đó khi về nhà, họ lại tiếp tục gọi điện cho em mấy lần, vẫn muốn em chấp nhận lời đề nghị của họ, phải qua một thời gian dài mới chịu từ bỏ.”
“Cám ơn em vì đã nói cho bọn anh biết chuyện này.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Đừng khách sáo.” Lý Khiết đứng lên, “Em đi đây, các anh từ từ dùng bữa nhé.”
Đi đến cửa cô lại quay đầu, “Cố lên, em sẽ vẫn luôn để ý đến anh.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Em cũng vậy nhé.”
Đợi Lý Khiết đi rồi, Phùng Chử liền hỏi Lý Tĩnh, “Về phòng làm việc Lôi Đình, anh có suy nghĩ gì không?”
“Là văn phòng papazazzi đứng đầu trong nước, đối tượng khiến mọi người đau đầu.” Lý Tĩnh nói, “Nhưng Nhạc Nhạc vẫn luôn giữ mình trong sạch, có lẽ bọn họ cũng không đào được tin tức gì đâu.”
Thẩm mập nghiêm túc nhìn anh ta.
Này anh, anh thật quá ngây thơ ròi.
Trên thế giới này, có một sự tồn tại đáng sợ.
Tên là chú sáu.
Phương Nhạc Cảnh lặng lẽ đạp chân cậu một cái.
Mau thu trí tưởng tượng xa vời vợi của cậu lại!
“Cho dù như thế nào, lúc này Nhạc Nhạc và Hàm Hàm đang nổi tiếng, vẫn nên chú ý một chút.” Phùng Chử nói, “Giống như lời Lý Khiết nói vừa nãy, cho dù không có scandal nào cũng khó tránh khỏi sự dụ dỗ và lời ngon tiếng ngọt của đối phương. Cô ấy tỉnh táo không nói gì, nhưng đổi lại là một người vụ lợi khác, nói không chừng sẽ tự biên ra chuyện gì cũng nên.”
“Anh có biết gì về phòng làm việc này không?” Lý Tĩnh hỏi Dương Hy.
“Lúc trước thì đúng là không biết, nhưng vì lúc trước tin Hàm Hàm và Nhạc Nhạc giành được quyền phát ngôn là do phòng làm việc này đưa ra nên tôi có từng điều tra một chút.” Dương Hy nói, “Người sáng lập cũng không có gì đặc biệt cả, không phải là người trong giới này. Tuy vậy dưới trướng người này có một kẻ tên Tôn Khôi có khả năng trời sinh làm papazazzi, từng tiết lộ không ít scandal trong giới giải trí, nhờ vậy mới có thể khiến phòng làm việc Lôi Đình nổi tiếng trong một đêm.”
“Papazazzi trong giới giải trí không ít, nhưng có thể phát triển đến quy mô như Lôi Đình lại không nhiều.” Lý Tĩnh nói, “Cắm chốt săn tin cũng không thể chuẩn xác tới vậy, chắc hẳn là có nội ứng trong giới.”
Thẩm Hàm nhìn Phương Nhạc Cảnh với ánh mắt đồng cảm.
Bị loại dính vào một tên cao da chó siêu cấp như vậy, thật đúng là nên thắp một ngọn nến.
“Cũng chỉ đành phải cẩn thận hơn nữa thôi.” Lý Tĩnh vỗ vai Phương Nhạc Cảnh, “Cậu cũng nên nâng cao cảnh giác, về nhà rồi thì cố gắng hạn chế ra ngoài, cũng đừng vội yêu đương.”
“Khụ khụ khụ!” Phùng Chử ho khan dữ dội.
Phương Nhạc Cảnh:…
“Cậu sao vậy?” Lý Tĩnh nhíu mày.
“Đậu phộng wasabi này cay ghê.” Phùng Chử lệ rơi đầy mặt, Nhạc Nhạc cậu ấy đã yêu mất rồi, tôi thật thất trách mà.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh đưa cho anh ta một cốc nước.
“Hiện giờ có rất nhiều người đã biết chỗ ở của cậu, sau khi trở về tôi sẽ xin phép công ty, xem có thể đổi chỗ khác cho cậu không.” Lý Tĩnh nói tiếp, “Miễn cho lại bị papazazzi quấy rầy.”
Dù sao sau THE SUNSET, bất kể là độ nổi tiếng hay là sức ảnh hưởng của Phương Nhạc Cảnh, đều cao hơn một bậc so với lúc trước, thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể không chú ý hơn gấp bội.
Thẩm Hàm yên lặng ăn thịt lợn cuốn măng.
BOSS nhất định sẽ không đồng ý đâu.
Đêm đó, họ trở về bằng máy bay. Sáng sớm cánh truyền thông đã nhận được tin, tự nhiên đều chen chúc đến đợi ở sân bay. Trả lời vài câu hỏi ngắn xong, Phương Nhạc Cảnh lấy cớ mệt mỏi ngồi vào xe bảo mẫu, bỏ lại một mình Thẩm mập ở sân bay, thay phiên nhận phỏng vấn của rất nhiều phóng viên.
Để BOSS có thể gặp người yêu sớm hơn, không tiếc lấy bản thân để thu hút mọi sự chú ý, sự hi sinh này quả thực khiến người ta cảm động!
Rất đáng được phát một chiếc huy hiệu “Tiểu đệ vàng”.
Trong một ngôi nhà ấm áp, Nghiêm Khải đang trông nồi canh. Phương Nhạc Cảnh bước vào, không khỏi kinh ngạc, “Anh đang… nấu ăn?”
“Không phải.” Nghiêm Khải nói, “Mục Thu nói với anh, phải lấy môi quấy liên tục, nếu không sẽ cháy.”
Phương Nhạc Cảnh rửa tay xong đứng bên cạnh nhìn anh: “Giám đốc Mục chỉ đùa anh đó, canh gà sao có thể cháy được.”
Vẻ mặt của Nghiêm Khải cứng, trong lòng muốn chém chết Mục Thu.
Có trời mới thấu, anh đã đứng ở đây quấy suốt bốn mươi phút rồi.
“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh tắt bếp, quay người ôm eo anh, “Chúng mình đi ăn cơm thôi.”
“Đi đường có mệt không?” Nghiêm Khải dọn bát ra.
“Không mệt lắm, chỉ nghe Hàm Hàm tám chuyện suốt thôi.” Phương Nhạc Cảnh vừa đơm cơm vừa hỏi, “Anh có biết phòng làm việc Lôi Đình không?”
“Họ lại gây phiền phức cho em?” Nghiêm Khải nghe vậy nhíu mày.
“Cũng không phải, chẳng qua lúc ăn trưa ở thành điện ảnh có gặp được Lý Khiết.” Phương Nhạc Cảnh hỏi, “Anh còn nhớ cô ấy chứ?”
“Dĩ nhiên.” Nghiêm Khải xoa mặt cậu, dùng giọng chua chát nói: “Cô ấy còn bày tỏ với em trước mặt mọi người.”
“Anh đừng có ghen bậy ghen bạ.” Phương Nhạc Cảnh đặt đồ ăn lên bàn, kể qua cho anh nghe về văn phòng làm việc Lôi Đình.
“Đặc biệt muốn moi scandal của em?” Sắc mặt của Nghiêm Khải trầm xuống.
“Dù sao họ cũng không moi được gì.” Phương Nhạc Cảnh kéo ghế ngồi xuống, “Em chỉ là đột nhiên nhớ đến nên mới thuận miệng hỏi anh một chút.”
“Lúc trước anh có từng bắt gặp Tôn Khôi đang tiếp xúc với Lý Khiết ở bãi đỗ xe.”Nghiêm Khải nói, “Lúc đó anh còn tưởng rằng hắn muốn nhằm vào Thành Tiểu Khuynh và Tiêu Mạt, hoặc không thì cũng là vì chuyện casting, không ngờ lại là nhằm vào em.”
“Vậy sao?” Phương Nhạc Cảnh đút cho anh một miếng thịt gà.
“Chuyện này chưa xong đâu.” Nghiêm Khải nói, “Hoặc nói đúng hơn, chúng ta muốn yên ổn, đối phương lại càng không dừng tay, không bằng ra tay trước, tránh tương lai khỏi bị động.”
“Cái gì gọi là ‘Không bằng ra tay trước’?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.
“Em đoán xem?” Nghiêm Khải chọt mũi cậu.
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Không đoán được.”bg-ssp-{height:px}
“Thật ra cũng chẳng có gì, chính là làm đối phương biết em chính là người không thể động vào.” Nghiêm Khải cười, “Trong giới này papazazzi chính là những người gió chiều nào theo chiều đấy, mọi người đều là kiếm bát cơm, không có ai bằng lòng thực sự lật mặt.”
“Cụ thể phải làm sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Cái này phải đợi công ty bàn bạc xong mới có thể quyết định.” Nghiêm Khải nói, “Giờ đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi, ngày mai anh dẫn em đi gặp vài người bạn.”
“Bạn?” Phương Nhạc Cảnh hơi bất ngờ, “Ai vậy?”
“Đừng căng thẳng.” Nghiêm Khải gắp thức ăn cho cậu, “Trước kia không phải nói nếu như có cơ hội sẽ dẫn em đi gặp bạn bè của anh sao, khó có dịp này tụ họp đông đủ, em cũng chưa có lịch làm việc, coi như là một lần gặp mặt để thả lỏng thôi.”
“Không cần chờ đến lúc công khai sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Họ không phải là người không đáng tin.” Nghiêm Khải mỉm cười, “Yên tâm đi, sẽ không bị nói lung tung đâu.”
“…Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
“Đừng quá căng thẳng.” Nghiêm Khải cười nhìn cậu.
“Em không căng thẳng mà.” Phương Nhạc Cảnh tiếp tục ăn cơm.
Nghiêm Khải nhắc nhở, “Em đang ăn canh bằng đũa kìa.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Mười phút sau, Nghiêm Khải đứng dậy gõ cửa nhà vệ sinh, “Nhạc Nhạc, anh sai rồi, mau ra ngoài đi, canh sắp nguội rồi đó.”
Tật xấu trốn trong nhà vệ sinh này đến khi nào mới có thể sửa được đây.
Tương lai hai người kết hôn, nhất định phải tháo hết khóa cửa toilet trong biệt thự xuống mới được.
Sao da mặt em ấy lại không thể dày thêm một chút nhỉ.
BOSS không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cùng lúc đó, ở trong một ngôi nhà khác, Thẩm mập da mặt dày đang đứng trước nồi, chăm chú đợi Dương Hy làm thịt viên chiên cho mình, lí do là “Đi máy bay choáng đầu, cần phải bồi bổ”.
Cái này gọi là sự chênh lệch giữa người với người.
Khoảng cách này chính là hoàn toàn không thể vượt qua được.
Buổi chiều ngày hôm sau, tài xế đúng giờ lái xe tới cổng, chở Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh ra khỏi thành phố.
“Có gì cần phải chú ý không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không cần chú gì cả.” Nghiêm Khải khẽ xoa đầu cậu, “Đã nói là gặp mặt bạn bè, đương nhiên tùy tính là được.”
“Nhưng mà đây là lần đầu tiên em gặp bạn bè của anh.”
Hai người đan tay vào nhau.
“Bạn của anh chính là bạn của em, đừng căng thẳng gì cả.” Nghiêm Khải sát lại, khẽ hôn lên trán cậu.
Lỗ tai Phương Nhạc Cảnh nóng rực, cấp tốc đẩy người ra.
Còn có người khác kìa!
Tài xế không chớp mắt tiếp tục lái xe, vô cùng bình tĩnh.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng bên ngoài một căn biệt thự, người mở cửa là một anh chàng trông hơi trẻ con, cười híp mắt nói, “Mọi người đều tới rồi, đang chờ hai người các cậu đó.”
“Trên đường kẹt xe chút.” Nghiêm Khải dẫn Phương Nhạc Cảnh đi vào.
Người nọ đóng cửa lại, thân thiện nói, “Tôi có thể gọi cậu là Nhạc Nhạc không? Tôi rất thích phim của cậu, tôi là Lưu Tiểu Niên.”
“Chào anh.” Phương Nhạc Cảnh bắt tay với anh, “Có phải em đã nghe qua tên anh ở đâu không nhỉ?”
Hình như có hơi quen tai.
“Thật không?” Nụ cười của Lưu Tiểu Niên cứng lại một chút, “Chắc là … không đâu.”
“Em đang đọc tiểu thuyết Tiểu Niên sáng tác?” Nghiêm Khải hiển nhiên cũng kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng lướt qua một loạt chuỗi tên truyện.
Tổng tài yêu bé mèo hoang.
Vị hôn thê của trùm xã hội đen.
Vương phi sát thủ của vương gia tà mị.
Bí thư theo đuổi cô vợ gian xảo.
Đây chắc chắn không phải là sự thật.
Làm sao Nhạc Nhạc nhà tôi lại đọc cái thể loại này được.
“À à em nhớ ra rồi, anh là nhà văn.” Phương Nhạc Cảnh nhớ ra.
“Tôi tôi…. đi toilet chút.” Lưu Tiểu Niên như sắp khóc tới nơi, xin đừng nhắc lại cái lịch sử đen tối này nữa!
Nghiêm Khải hít một ngụm khí lạnh, không phải em ấy thật sự đang đọc đấy chứ?!
Chẳng qua sau khi chấp nhận loại suy nghĩ này, lại cảm thấy hình như có chút đáng yêu, vì vậy BOSS bình tĩnh lại, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, chuẩn bị cùng cậu đi sâu nghiên cứu tình tiết truyện, tỏ vẻ bản thân không hề kinh ngạc chút nào.
“Thẩm Hàm vẫn kể với em suốt.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Thạch thỏ phấn hồng, chốc nữa em có thể đi xin chữ ký không?”
“…Đương nhiên.” Nghiêm Khải bối rối gật đầu, dẫn cậu vào trong.
Phòng khách của biệt thự rất rộng, bên trong đã có không ít người ngồi, thấy họ tiến vào thì đều tươi cười chào hỏi. Nghiêm Khải giới thiệu qua, trên cơ bản đều là đối tác làm ăn trên thương trường, sau đó mọi người bắt đầu trò chuyện, cũng không quá để ý tới ai nào cả, thế nên Phương Nhạc Cảnh cũng dần thả lỏng, nói chuyện cười đùa với mọi người, rất nhanh đã trở nên quen thuộc với nhau.
“Đáng tiếc Tô Nặc với Âu Dương không có ở đây, nếu không thì em còn có thể quen biết thêm một vài người bạn trong giới giải trí.” Nghiêm Khải nói, “Chung Ly Phong Bạch cũng đang quay phim ở ngoài.”
“Hóa ra tất cả mọi người đều quen nhau.” Phương Nhạc Cảnh bật cười.
“Giới này cũng chỉ lớn như thế, quen biết nhau cũng không có gì lạ.” Nghiêm Khải giúp cậu rót nửa cốc rượu, “Nếm thử đi, rượu Mục Thu sưu tầm đấy.”
“Hơi chua.” Phương Nhạc Cảnh uống một ngụm nhỏ.
“Không thích à?” Nghiêm Khải lấy ngón cái xoa xoa bờ môi của cậu, “Lần sau tìm rượu có vị dịu hơn cho em vậy.”
“Giữa ban ngày ban mặt còn dám show ân ái nữa hả”.
Một người đứng đối diện họ chận chậc, là bạn tốt trên thương trường của Nghiêm Khải, người đứng đầu chuỗi doanh nghiệp XX ở quốc nội, tên Cố Khải.
“Cậu cũng có thể show mà.” Nghiêm Khải nhếch mi.
“Thật nông cạn.” Cố Khải đầy mặt xem thường, quay đầu gọi, “Tiểu Niên.”
“Gì vậy?” Lưu Tiểu Niên lớn tiếng đáp lại từ trong bếp.
“Ra đây nghỉ ngơi chút đi.” Cố Khải nói.
“Không được.” Lưu Tiểu Niên từ chối, tiếp tục rửa hoa quả.
Cố Khải:…
“Anh có thể đi vào nhà bếp, mạnh mẽ kéo chị dâu ra mà.”
Em trai nhà họ Cố chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Nghiêm Khải nói, “Cậu ta không dám đâu.”
Cố Khải yên lặng ba giây, sắc mặt trở nên lạnh lẽo như thể giây tiếp theo sẽ xông vào nhà bếp trọng chấn phu cương.
Lưu Tiểu Niên bưng đĩa trái cây từ trong bếp ra.
Đệch! Cố Khải lập tức cười tươi như hoa, tinh thần phấn chấn đón lấy.
Đội vợ lên đầu mới là đáng yêu nhất!
Nghiêm Khải cười đến nỗi đau dạ dày.
Phương Nhạc Cảnh cũng không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy Cố Khải có lẽ… không giống với trên tạp chí.
“Cho nên anh mới nói, đây là cuộc tụ họp giữa những người bạn.” Nghiêm Khải vỗ lưng cậu, “Không phải chốn xã giao dối trá, hoàn toàn không cần ngụy trang.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lấy một cái chén pudding chia cho anh ăn cùng.
Chủ nhân của biệt thự là Mục Thu nên bên trong cất giấu rất nhiều rượu ngon, ngoài ra thứ liên quan đến các bộ phim của Chung Ly Phong Bạch cũng không ít. Sắc trời tối dần, Nghiêm Khải ngồi bên cạnh trò chuyện, Phương Nhạc Cảnh thì xem phim siêu kinh dị với Lưu Tiểu Niên, những người khác có người chơi trò chơi, có người lại uống rượu, đến tận đêm mới tan cuộc.
“Vui không?” Trên đường trở về, Nghiêm Khải ôm cậu vào trong ngực.
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh lắc lắc điện thoại, “Em còn trao đổi số điện thoại được với rất nhiều người.”
“Mọi người đều rất yêu quý em.” Nghiêm Khải cười, “Sau này sẽ còn có rất nhiều cuộc gặp gỡ như thế này, rồi em sẽ gặp được tất cả bạn bè của anh thôi.”
“Cảm ơn anh.” Phương Nhạc Cảnh dựa vào vai anh.
“Cảm ơn gì chứ?” Nghiêm Khải bị cậu chọc cười.
Phương Nhạc Cảnh nắm lấy ngón tay của anh, “Hôm nay em rất vui.”
Hai người yêu thương lẫn nhau có thể nắm tay nhau xuất hiện, quang minh chính đại gặp gỡ với bạn bè, đối với người trong giới giải trí này mà nói, thực sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Chỉ khi tin tưởng vào tâm ý của người kia, mới có thể bằng lòng dần dần hòa nhập với bạn bè của đối phương.
“Hôm nay thấy em nói chuyện hòa hợp với Tiểu Niên, sách của cậu ấy sắp được chuyển thể thành phim rồi.” Nghiêm Khải nói.
“Tổng tài bá đạo yêu tôi?” Da đầu Phương Nhạc Cảnh run lên.
Nghiêm Khải bật cười, “Ừm, tổng tài bá đạo yêu em.”
“Đừng trêu chọc em!” Phương Nhạc Cảnh囧.
“Sẽ sửa thành tên khác.” Nghiêm Khải trêu ghẹo, “Em có hứng thú diễn không?”
Phương Nhạc Cảnh im lặng một lát, “Em phải diễn vai tổng tài bá đạo?”
Nghiêm Khải không kìm được cười thành tiếng.
Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của tài xế hiếm khi hiện lên ý cười.
Nghiêm Khải cười đến nỗi không thẳng được lưng, hóa ra sau khi uống rượu xong người ta sẽ trở nên ngốc nghếch ha.
Phương Nhạc Cảnh lại 囧 lần nữa, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trêu chọc người khác quả thực hết thuốc chữa rồi.
Chiếc xe màu bạc tiến thẳng vào đường cái, rất nhanh hòa vào dòng xe tấp nập.
Phương Nhạc Cảnh dựa vào lòng Nghiêm Khải, ngủ vô cùng ngọt ngào yên ổn.
Ba ngày sau, Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh bước lên máy bay đi tới Anh, để lại một mình Bạch Dực ở công ty cô đơn tĩnh mịch, quá bi phẫn! Lúc trước đi đâu ít nhất còn viện cớ lý do này nọ, giờ thì giỏi rồi, chỉ một câu “ Muốn đi Anh” đã không thấy bóng dáng, còn có tính tự giác khi là BOSS nữa không hả!
Thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Nghiêm Khải hiển nhiên không nghĩ nhiều như thế, sắp gặp mặt bố mẹ vợ, đây mới là chuyện cả đời đúng không!
Phải chuẩn bị long trọng chút mới được.
“Em về nhà trước, anh ở khách sạn chờ điện thoại.” Phương Nhạc Cảnh vỗ nhẹ sườn mặt anh.
“Em chắc chắn không cần anh về cùng với em sao?” Nghiêm Khải hỏi.
“Lúc này thì không cần.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Em trở về làm công tác chuẩn bị đã.”
“Nhỡ em bị nhốt lại thì sao?” Nghiêm Khải hỏi.
“Sao thế được, em cũng đâu phải trẻ lên ba.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hơn nữa cha mẹ em rất thoáng, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Được rồi.” Nghiêm Khải thỏa hiệp, “Vậy dù cho tình huống thế nào, chậm nhất là hai tiếng sau phải gọi cho anh.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh ôm eo anh, “Hôn một cái!”
Hiếm khi cậu đòi hôn, Nghiêm Khải bật cười, cúi đầu hôn cậu một cái thật mạnh, sau đó ôm người vào lòng, “Đừng sợ, cuộc đời dài như vậy, chúng ta cùng nhau chậm rãi vượt qua.”
- Hết chương -