Tiếng chiên xào xì xèo nổ vang khắp phòng bếp, bên trong phòng khách cũng vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên mọi người thảo luận một vài tin tức giải trí, lại chửi Tề Thuỵ và Willy một chút, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý nghĩ đến cảnh về sau Phương Nhạc Cảnh đoạt giải Ảnh đế. Hơn nửa còn biểu lộ đợi đến ngày đó, chúng ta nhất định phải làm nhóm người thân mang hoa đi tham dự, hơn nữa còn phải liều mạng khoe khoang trêи mạng!
“Cậu ở trường quay có từng gặp qua Hạ Tình chưa?” Hướng Tiểu Đông rất tò mò.
“Hạ Tình?” Phương Nhạc Cảnh cảm giác cái tên này có chút quen tai. “Diễn viên nữ chính trong ‘Đông Hải Kỳ Duyên’?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hướng Tiểu Đông ngây ngốc đỏ mặt.
Phương Nhạc Cảnh ghét bỏ. “Cậu thầm mến người ta hả?”
“Sao lại gọi là thầm mến được!” Hướng Tiểu Đông lời lẽ chính nghĩa. “Cô ấy là nữ thần Muse () của tôi, không thể bị vấy bẩy chút nào được.”
Các bạn nhỏ còn lại bắt đầu ríu rít tiến hành lật mặt sắc bén, tỏ vẻ cậu rõ ràng thầm mến người ta, ngày hôm qua còn tải hình ngực bự trêи diễn đàn xuống, lăn lộn nói thà chết cũng muốn sờ một lần.
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Một lần cũng chưa gặp qua.”
Hướng Tiểu Đông nhất thời thấy đáng tiếc, khóc lóc đi xuống phòng bếp tìm Dương Hi, muốn hỏi gần đây có cơ hội chụp ảnh Hạ Tình nào không.
Di động ong ong kêu, Phương Nhạc Cảnh đi đến ban công bắt máy.
“Còn ở nhà Dương Thiên?” Nghiêm Khải hỏi.
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh nhìn vào trong phòng. “Tối nay có lẽ em sẽ về muộn.”
“Không thể quá muộn.” Nghiêm Khải nói. “Nhớ rõ gọi anh trước một tiếng, anh cho người đến đón em.”
Phương Nhạc Cảnh tựa vào trêи xích đu lắc lắc. “Rồi.”
“Còn có một việc.” Nghiêm Khải dừng một chút. “Đạo diễn Chung Ly Phong Bạch muốn mời em đóng vai khách mời trong phim của cậu ta.”
“Chung đạo diễn mời em?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy có cảm giác ngoài ý muốn.
“Công ty vừa mới nhận được điện thoại.” Nghiêm Khải nói. “Anh đã xem qua kịch bản rồi, em chỉ có diễn một cảnh thôi, nửa ngày là quay xong rồi. Thẩm Hàm đã xác định sẽ tham dự, hai em là bạn tốt, cho nên muốn hỏi ý kiến em một chút.”
“Hàm Hàm cũng sẽ đi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Quay lúc nào, ở đâu?”
“Trong một khu rừng nằm ở ngoại ô, ngày quay phỏng chừng cũng sẽ gần đây.”
Nghiêm Khải nói. “Kịch bản đã được gởi đến hộp thư của em, xem xét một chút đi.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Em xem xong sẽ trả lời cho anh.”
Bởi vì là microfilm (), cho nên kịch bản thật ra rất đơn giản, hơn nữa Chung Ly Phong Bạch rất thành thục phong cách ngôn ngữ hậu hiện đại, khiến Phương Nhạc Cảnh xem ba lần mới phân biệt được vai diễn khách mời của mình và Thẩm Hàm là ai. Thật ra nghiêm khắc mà nói cũng không phải là khách mời, bộ phim micro này căn bản không có nhân vật chính, chỉ có rất nhiều ngôi sao sắm vai A B C D, thông qua vẻ mặt, động tác hoặc là ngôn ngữ để thể hiện chủ đề bảo vệ đại dương, ngược lại càng giống như quảng cáo công ích hơn.
“Thế nào?” Nghiêm Khải hỏi.
“Bên em cũng không có vấn đề gì.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Hoãn vé máy bay đi Anh lại vài ngày là được rồi.”
“Vậy anh liên hệ với người đại diện giúp em, vừa lúc Phùng Chử còn chưa nghỉ ngơi, có thể đến giúp em hai ngày.” Nghiêm Khải nói. “Nhưng có một chuyện anh phải nhắc nhở em trước, tính cách đạo diễn Chung hơi khó khăn, nghệ thuật điện ảnh trong mắt cậu ta gần như là khắt khe, có khả năng không dễ nói chuyện như đạo diễn Trương.”
“Em biết rồi.” Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Yên tâm đi, không có vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Khải lại đề nghị. “Em có thể thử tán gẫu với Thẩm Hàm xem, trước đây cậu ta có đóng phim của đạo diễn Chung rồi, hẳn có thể dạy em vài thứ.”
Điện thoại reng reng nhắc nhở có cuộc gọi chen vào, Phương Nhạc Cảnh nhìn hình, người gọi vừa lúc là Thẩm Hàm. Chẳng qua căn cứ kinh nghiệm tích luỹ trong khoảng thời gian này, gọi điện vào giờ cơm, hẳn không phải muốn trò chuyện phim ảnh, tám phần là chưa ăn no…
“Nhạc Nhạc!” Quả nhiên điện thoại vừa kết nối, Thẩm Hàm liền bi phẫn kháng nghị. “Buổi tối tớ phải uống một ly nước khổ qua mật ong.” Thật sự là phi thường phi thường đáng thương.
Phương Nhạc Cảnh bắt đầu tiến hành chủ nghĩa nhân đạo an ủi cậu ta. “Không sao đâu mà, buổi tối tớ ngay cả nước khổ qua mật ong cũng không có mà uống!”
Sau đó, Dương Thiên liền ném con cá vào trong chảo dầu, âm thanh xì xì xèo xèo thông qua cửa sổ phòng bếp truyền đến ban công, Thẩm Hàm nhất thời càng xót xa. “Là sườn heo chiên hay cá chiên?”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Cậu thử nói xem vì sao tớ lại dễ bị mập vậy.” Thẩm Hàm thở dài thở ngắn, mặc áo ngủ lông xù dày cộm ngồi ở trêи giường, trông hơi bơ phờ.
“Hay cậu ăn nhiều một chút đi.” Giọng điệu Phương Nhạc Cảnh tràn ngập đồng tình.
“Tớ không ăn, ăn vào rồi lại béo.” Thẩm Hàm nói. “Hai ngày tới nhiều việc lắm, còn phải đi làm diễn viên khách mời phim của đạo diễn Chung, cậu nhận được tin tức chưa?”
“Rồi.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Tớ cũng đáp ứng.”
“Thật sao?” Thẩm Hàm lập tức phấn chấn. “Chúng ta có thể quay chung vào một ngày, sau đó… liền đưa cậu về nhà.” Thật ra cậu vốn muốn nói liền ăn một bữa cơm cùng nhau, nhưng thời khắc mấu chốt nhớ tới mình còn đang giảm béo, đành phải nuốt đoạn sau trở về.
“Được.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lại hỏi. “Đạo diễn Chung rất khó tính sao?”
“Đương nhiên sẽ không, chỉ cần cậu có thể diễn theo ý anh ta muốn, đạo diễn Chung thật ra sẽ rất dễ nói chuyện.” Thẩm Hàm nói. “Nhưng nếu bị NG liên tục, anh ta sẽ nóng nảy.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Vì sao ngay cả quá trình tức giận cũng không có, mà trực tiếp nóng nảy luôn rồi!
Thẩm Hàm an ủi. “Đừng quá lo lắng.”
“Nhạc Nhạc!” Hướng Tiểu Đông đẩy cửa ban công ra. “Mau vào nhà, cá hầm ăn nóng mới ngon, còn có gạch cua đậu hủ mà cậu thích ăn nữa.”
Phương Nhạc Cảnh che ống nghe một phen.
Thẩm Hàm ai oán nói. “Chậm rồi.” Đã nghe được.
Phương Nhạc Cảnh:…
“Được rồi, cậu đi ăn cơm đi.” Thẩm Hàm cúp di động, giang tay giang chân nằm ở trêи giường, phi thường hi vọng kiếp sau có thể làm con sâu lười.
“Hàm Hàm?” Dương Hi đẩy cửa tiến vào. “Có phải không thoải mái không? Sao lại ngủ sớm vậy?”
“Không có.” Thẩm Hàm rầm rì. “Chỉ là hơi đói.”
Dương Hi bật cười, đặt đĩa salad trong tay lên bàn.
Hả? Thẩm Hàm nhanh chóng ngồi dậy!
“Không thể ăn món nhiều dầu mỡ, cho nên chỉ có thể ăn cái này.” Dương Hi ngồi ở bên giường. “Đợi chụp xong hết mọi tạp chí quảng cáo gần đây, tôi sẽ mang cậu đi ăn tiệc lớn.”
“Lúc nào mới được chứ?” Thẩm Hàm vừa ăn salad vừa oa oa hỏi.
“Rất nhanh, hơn hai mươi ngày sau.” Dương Hi nói. “Quay xong vừa lúc có đợt nghỉ ngắn, muốn đi nơi nào chơi không?”
“Hay là đi Anh đi?” Thẩm Hàm đề nghị. “Còn có thể thăm Nhạc Nhạc.”
“Được.” Dương Hi gật đầu. “Cho nên một tháng này cố gắng giảm béo, sau đó chúng ta liền có thể đi Anh nghỉ phép.”
“Nước Anh có món gì ăn ngon?” Thẩm Hàm thực quan tâm vấn đề này.
Phản ứng đầu tiên của Dương Hi là nhớ đến bánh Stargazy ().
…
Thẩm Hàm cơ hồ muốn rơi lệ, lầm bầm lầu bầu cảm thán. “Có thể ăn no là được.” Quả thực không thể đáng thương hơn.
Dương Hi bắt đầu nghĩ lại, chính mình có phải quản thúc cậu ấy quá nghiêm hay không.
Tuy nói chỉ là khách mời một cảnh phim, nhưng nếu đã đáp ứng sẽ diễn, Phương Nhạc Cảnh vẫn có thái độ rất nghiêm túc. Trước khi quay cậu không chỉ cẩn thận nghiền ngẫm kịch bản vài lần, thậm chí còn xem các bộ phim gần đây của Chung Ly Phong Bạch một lần.
“Đươc rồi, ngủ sớm một chút.” Nghiêm Khải tắt TV, ngồi xổm trước mặt cậu. “Gần sáng rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm.”
“Em phát hiện mỗi một bộ phim của đạo diễn Chung đều có phong cách khác nhau.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.
“Điều đó là bình thường.” Nghiêm Khải kéo cậu dậy. “Cậu ta hướng đến sự đa phong cách, nếu không cũng không được gọi là đạo diễn tân tiến.”
“Vậy ngày mai anh ta muốn cảm giác gì?” Phương Nhạc Cảnh có chút không hiểu được.
“Hiện tại không thể nói rõ, nhưng ngày mai khi đến trường quay nhất định sẽ biết.” Nghiêm Khải mở đèn phòng tắm. “Không cho nghĩ nữa, tắm xong thì đi ngủ đi.”
Phương Nhạc Cảnh không yên lòng “ừm” một tiếng, ngậm bàn chải tiếp tục đọc kịch bản.
Thấy cậu tựa hồ thật sự rất lo lắng, Nghiêm Khải đứng ở ban công phòng ngủ, lấy di động ra gọi cho Mục Thu – là người bạn trước đây cho anh mượn biệt thự, cũng là người yêu đồng tính đã công khai của Chung Ly Phong Bạch.
“Muộn như vậy rồi, cho dù cậu có lý do gì đi nữa tôi cũng sẽ không ra ngoài.” Mục Thu lời lẽ chính nghĩa.
Nghiêm Khải khϊế͙p͙ sợ. “Cậu cho rằng mình là con gái mười tám tuổi hả?”
“Không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Giám đốc Mục hiển nhiên không có tâm tình trò chuyện đêm khuya với anh, vô cùng bạc tình bạc nghĩa.
“Đợi đã!” Nghiêm Khải nói. “Đêm nay dụ dỗ đạo diễn Chung vui vẻ một chút, đừng chọc cậu ta tức giận.”
“Biến thái hả, việc riêng vợ chồng chúng tôi mà cậu cũng muốn quản!” Mục Thu giận dữ mắng, lại không kiềm chế được mà khoe ra. “Thật ra cũng không gạt cậu, tôi đang chuẩn bị dùng sắc dụ dỗ em ấy.”bg-ssp-{height:px}
Nhớ tới thân hình cao lớn thô kệch của đối phương, Nghiêm Khải cảm giác da đầu mình có chút run lên, quyết đoán tắt điện thoại.
“Muộn như vậy, ai điện thoại?” Phương Nhạc Cảnh đang trải chăn ra.
“Hồ ly tinh.” Nghiêm Khải ôm cậu lăn lên giường. “Làm sao giờ, có quá nhiều người mơ ước người đàn ông của em.”
“Cắt nhỏ ra đem bán hết đi.” Phương Nhạc Cảnh rất lạnh lùng.
Nghiêm Khải bật cười. “Không ăn giấm?”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Tạm thời còn chưa có.”
Nghiêm Khải đem hai người lung tung chui vào trong chăn, cúi đầu hôn xuống, hai tay không an phận bấm bóp eo cậu một phen. Phương Nhạc Cảnh cười né tránh, hai người cãi nhau ầm ĩ, ồn ào hỗn loạn cọ xát khiến cái giường trở nên lộn xộn.
“Không chơi nữa.” Phương Nhạc Cảnh cười đến chảy nước mắt. “Đầu hàng.”
Nghiêm Khải cúi đầu, lại hôn lên cổ cậu một lúc mới chịu buông ra.
Phương Nhạc Cảnh ghé vào giường hồi sức, sau đó liền đứng lên muốn trải chăn đệm lại. Nghiêm Khải tạm thời ôm chăn đến sô pha, trở về muốn giúp cậu chỉnh lại ga giường, đã thấy trong kẽ hở đầu giường tự nhiên lòi ra một quyển photo album.
Vì thế giám đốc Nghiêm nháy mắt liền 囧, thò tay vừa định đi lấy, lại bị Phương Nhạc Cảnh giành xách ra trước.
Nghiêm Khải:…
Phương Nhạc Cảnh: =口=!
“Cái này không phải của anh!” Nghiêm Khải nhanh chóng rũ bỏ quan hệ.
Phương Nhạc Cảnh giơ quyển photo album bên trong có rất nhiều ảnh hở hang kia lên. “Chuyện gì thế này?”
“Là Hạ Tình.” Nghiêm Khải thành thật khai ra.
Phương Nhạc Cảnh nheo mắt lại. “Rồi sao nữa?”
“Lần trước công ty muốn ký kết với cô ta, nhưng có người nói cô ta không được đánh giá tốt, kỹ năng diễn xuất cũng như vậy, anh bảo bí thư điều tra chút tư liệu.” Nghiêm Khải nói. “Tư liệu có rất nhiều, ngày đó rất bận liền thuận tiện mang về nơi này, trước lúc ngủ giở ra xem một chút, đại khái không cẩn thận làm rơi xuống đầu giường.” Ông trời làm chứng, anh hoàn toàn không có ấn tượng với album ảnh này nha, không nghĩ tới lại bị tìm ra vào thời điểm này, quả thật có thể so với Đậu Nga () mà!
Phương Nhạc Cảnh chống nạnh. “Em vứt nó đây!”
“Vứt vô tư!” Nghiêm Khải giơ lên hai tay biểu lộ vô tội. “Thiêu huỷ cũng được!”
Phương Nhạc Cảnh leo lên giường sau khi ném quyển album, sau đó hung dữ nhìn anh. “Lần sau không được lấy lý do này nữa!”
“Anh thật sự không có xem mà!” Nghiêm Khải rất muốn đâm vào tường.
Có lẽ cảm giác vẻ mặt anh rất buồn cười, Phương Nhạc Cảnh “phụt” cười ra một chút. “Được rồi, tin anh lần này.”
“Anh chỉ muốn nhìn một mình em.” Nghiêm Khải đặt cậu ở trêи giường. “Với người khác đều không có hứng thú.”
Hai tay Phương Nhạc Cảnh kéo lấy mặt anh.
“Quên chuyện này đi.” Nghiêm Khải nói.
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh. “Quên hết.”
“Hôn một chút.” Nghiêm Khải lại gần. “An ủi.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên.
Không khí vô cùng ấm áp.
Tuyết mùa đông ngoài trời phiêu tán, nhuộm trời đất thành một màu trắng miên man vô ngàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử đến trường quay với nhau. Thẩm Hàm và Dương Hi còn đến sớm hơn hai người, đang ăn bữa sáng với nhân viên công tác.
“Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm ngoắc. “Bên này.”
“Đạo diễn Chung chưa tới sao?”
“Chưa tới.” Thẩm Hàm có chút buồn bực. “Không giống với phong cách đạo diễn nha, trước đây đều là người đến sớm đầu tiên.”
“Đến rồi đến rồi!” Có người tinh mắt nhìn ra.
Chiếc xe màu trắng dừng ở ven đường, sau đó một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu trắng xuống xe, nhìn qua có chút gầy, nhưng tuyệt đối không có người cảm thấy anh ta yếu ớt. Biểu tình đằng đằng sát khí trêи mặt kia, là muốn ăn thịt người sao…
“Đạo diễn Chung!” Vài người trợ lý nhanh chóng đến chào.
Chung Ly Phong Bạch lãnh diễm như hoa sen trắng, tốc độ đi đường vô cùng thong thả. Bởi vì giám đốc Mục tối hôm qua dùng sắc dụ quá trớn, cho nên khiến anh hôm nay eo đau lưng đau, phi thường muốn! ly! hôn!
“Đạo diễn.” Thẩm Hàm cười hì hì.
“Đạo diễn Chung!” Phương Nhạc Cảnh cũng cùng chào hỏi.
“Gọi cậu là Nhạc Nhạc được không?” Chung Ly Phong Bạch vốn rất thích Phương Nhạc Cảnh, vì thế biểu tình cũng dịu hơn nhiều.
“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Có xem qua kịch bản chưa?” Chung Ly Phong Bạch vừa đi vừa hỏi.
“Rồi ạ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Nhưng cũng không phải quá rõ ràng, đến cùng phải dùng cách thức nào để diễn.”
“Không sao cả, Hàm Hàm sẽ diễn trước cậu, cậu có thể thử bắt lấy cảm giác từ cậu ta.” Chung Ly Phong Bạch nhìn Thẩm Hàm. “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Thẩm Hàm trừng lớn ánh mắt, vô tội nói. “Nhưng tôi cũng không biết phải dùng cách thức gì để diễn mà.” Trêи kịch bản hoàn toàn không viết!
“Chính là cảm giác này!” Đạo diễn Chung tuỳ tay chỉ một khu rừng tuyết trắng. “Đã hiểu chưa?”
Thẩm Hàm lập tức gật đầu. “Đã hiểu.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Cậu nói nghiêm túc hả, vậy mà cũng hiểu được??
“Không sao cả, sau vài lần cậu sẽ quen. Phong cách của đạo diễn Chung chính là như vậy.” Phùng Chử nói. “Đi làm tạo hình trước đi, không có chuyện gì lớn đâu.”
Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Buổi sáng chỉ quay tôi và Hàm Hàm?”
“Không phải.” Trợ lý đạo diễn sau khi nghe được liền tranh nói. “Còn có một người tên Hạ Tình.”
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy trầm mặc, hơn nữa lập tức nhớ tới quyển photo album kia.
Còn có thể trùng hợp hơn được không?
Trong lúc mọi người nói chuyện, một chiếc xe hơi màu đen đã từ xa xa chạy đến, sau khi dừng lại thì một người trợ lý mặc áo lông bước xuống, cầm áo lông trong xe ra, sau đó mới có một người khác xuống xe.
Nhìn chiếc váy đơn bạc và đôi chân dài trần trụi kia, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ cm, tâm tình mọi người ở trường quay đều phức tạp.
Thật sự không lạnh sao……
Gió Bắc gào thét ùa đến, Hạ Tình mặc áo khoác to, một đường được trợ lý đỡ đi tới. “Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đã tới chậm.”
“Cũng không muộn.” Phó đạo diễn nhìn đồng hồ. “Vừa kiểm tra vị trí xong xuôi.”
“Đạo diễn Chung.” Hạ Tình phong tình vạn chủng (có một vạn phong thái quyến rũ sẹc xy và lẳng lơ) chào hỏi.
“Vì sao cô lại ăn mặc khoa trương như vậy mà đến?” Chung Ly Phong Bạch quả thực rất khó hiểu. “Chủ đề phim của chúng ta lần này là trở về với thiên nhiên và bảo vệ môi trường!”
“Khoa trương chỗ nào ạ?” Hạ Tình vô tội chớp mắt. “Bình thường tôi dù chỉ ra ngoài ném rác, cũng phải có tạo hình thật tốt.”
“Tuyệt đối! Không được!” Chung Ly Phong Bạch vươn tay chỉ một cái, đón gió rít gào nói. “Lập tức đi! Thay trang sức!”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng run run.
Hình như thật sự rất dữ rồi…
—————–
() Nữ thần Muse: Muses là các nữ thần âm nhạc và thơ ca nghệ thuật nổi tiếng được người Hi Lạp cổ đại vô cùng tôn kính.
() Microfilm: vi phim, hoặc là phim ngắn. Thời gian của một bộ microfilm là - phút, sản xuất trong vòng một hoặc vài tuần. Nội dung có thể kết hợp hài hước, xu hướng thời trang, giáo ɖu͙ƈ cộng đồng, doanh nghiệp và các chủ đề tùy chọn khác, nó có thể trở thành một chương riêng biệt, cũng như một bộ phim truyền hình. Nó có tất cả các yếu tố của một bộ phim: thời gian, địa điểm, nhân vật, chủ đề, cốt truyện. Nguồn: Baike
() Đậu Nga: Nhân vật trong vở kịch Cảm thiên động địa Đậu Nga oan (nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm đời Nguyên Thế Tổ, khi tác giả Quan Hán Khanh của vở kịch đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên. Nguồn: Wiki
Đọc thêm vụ án Đậu Nga ở đây.
Cái này cũng tương tự như câu chuyện Nỗi Oan Thị Kính của Việt Nam mình vậy.
() Bánh Stargazy: là món bánh truyền thống ở Cornwall, Anh có các đầu cá mòi nhô ra khỏi lớp vỏ bánh, được làm để tưởng nhớ người ngư dân can đảm đã ra khơi để cả vùng có cá ăn trong mùa mưa bão.