“Vương thư ký, ngươi sao một mình đứng chỗ này ăn không ngừng? Ca ca ta đâu?”Nhanh bước vào trong tiệc rượu cao cấp, Sở Thiên Ngọc nhìn thấy Vương Gia Vĩ một mình đứng một bên bưng điểm tâm nuốt ngấu nghiến, không khỏi buồn cười hỏi.
Hết… Xong hết rồi…
Vừa nhìn đến tiểu tổ tông dậm chân một cái có thể làm cho vương quốc Sở thị động đất này, đầu của Vương Gia Vĩ bắt đầu nhói lên.
Ô… Tổng tài, lần này ngươi lại sắp bi thảm rồi, đừng nói ta không giúp ngươi cover a! Ta cũng không có lá gan này nói dối tiểu tổ tông, ta còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ cùng xe yêu và ái khuyển đã sống chung nhiều năm ở nhà ta!
“Hắc hắc, tiểu thiếu gia, ngươi… Ngươi hôm nay sao rảnh rỗi đến đây? Không phải trường ngươi học đang có việc vội sao? Ha hả.”
“Ta hôm nay chính là cùng một giáo sư kinh tế học đến họp dưới lầu, ta biết ca ca hôm nay cũng họp trong trung tâm hội nghị này, cho nên đặc biệt gọi ngươi chuyển lời hắn đừng đến trường đón ta. Ta biết hắn không nhận được điện thoại của ta, ngay lúc đó trong lòng khẳng định rất khó chịu. Kỳ thật ta muốn cho hắn một bất ngờ, như thế này đón hắn cùng đi ăn cơm.”Nghĩ đến chờ một chút có thể nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của ca ca, Sở Thiên Ngọc cười đến ánh mắt cũng nhu hòa.
Bất ngờ? Thật đúng là thiên đại bất ngờ a! Tiểu thiếu gia, loại bất ngờ này ngươi nếu làm thêm mấy lần, Sở đại tổng tài được xưng vĩ nhân thương giới chúng ta có thể sẽ anh niên tảo thệ (tuổi trẻ sớm từ giã cõi trần) rồi! Vương Gia Vĩ bất đắc dĩ mà nghĩ.
“Vương thư ký, ngươi lầm bầm cái gì? Ta hỏi ngươi ca ca đi nơi nào rồi, ngươi sao không trả lời ta?”Sở Thiên Ngọc đã có điểm không nhịn được mà nhíu mày.
“Tổng tài… Tổng tài hắn… Hắn…”
“Hắn thế nào? Vương Gia Vĩ, ta hạn ngươi nội trong ba giây kể xong câu này cho ta, nếu không ngươi sẽ chết cái chắc!”Hai tay ôm ngực lạnh lùng mà nhìn Vương thư ký này ấp a ấp úng, Sở Thiên Ngọc ngữ khí lạnh lẽo mà nói.
“Vâng, tiểu thiếu gia!”Như một anh chiến sĩ nghe tiếng nghiêm liền đứng thẳng, Vương Gia Vĩ nhất ngũ nhất thập (đầu đuôi gốc ngọn) mà báo cáo, “Tổng tài cùng tổng tài Lâm Trí Viễn tập đoàn Hoàng Gia đi phòng mật đàm bí mật!”
“Lại là Lâm Trí Viễn kia!”Sở Thiên Ngọc nghe vậy quả thực tức đến sôi lên!
Sở Thận Chi! Hảo, ngươi tốt lắm, ngươi cả gan lắm, ta ngàn đinh ninh vạn dặn dò nói không cho phép ngươi theo gặp mặt người kia một mình, ngươi còn dám theo hắn đến “Phòng mật đàm bí mật”? Ta hôm nay không lột da ngươi mới là lạ!
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Tại… Tại phòng hội nghị nhỏ sát vách…”
“Hừ!”Sở Thiên Ngọc nổi giận đùng đùng đi về phía ngoài.
“Hết thảy toàn bộ không được nhúc nhích!”
Một tiếng rống to thình lình xảy ra làm cho tiệc rượu nhất thời một trận hỗn loạn, một người nam tử thân tây trang màu đen, mang mũ lưỡi trai cùng kính đen đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, trong tay bất ngờ cầm một bả súng lục nặng trịch.
“Mọi người toàn bộ không được nhúc nhích! Nếu không… Nếu không đừng trách ta… Súng trên tay ta không có mắt…”
“Cút ngay cho ta!”Sở Thiên Ngọc đang một bụng lửa không có chỗ phát chứng kiến có người chặn cửa, mới mặc kệ hắn là thần thánh phương nào, một bả đẩy hắn ra…
“Đừng a!”Chạy vội lại kéo tiểu tổ tông không biết trời cao đất rộng này, Vương Gia Vĩ thiếu chút nữa bị hành động cả gan của hắn cấp hù chết!”Tiểu thiếu gia, ngươi tỉnh táo, đối phương là kẻ bắt cóc có vũ khí a!”
“Đúng vậy! Ta… Ta là kẻ bắt cóc oh! Có vũ khí oh! Không nhìn thấy sao? Không nhìn thấy sao?”Liều mạng quơ vũ khí trên tay, kẻ bắt cóc cực lực cường điệu.
“Hắc hắc, kẻ bắt cóc tiên sinh vĩ đại anh minh, ngươi đừng kích động đừng kích động, có chuyện hảo hảo nói ma! Có thể phiền ngài nói cho chúng ta biết, muốn điều kiện gì ngươi mới bằng lòng thả chúng ta đi đây?”Vương Gia Vĩ một bộ dáng tuân theo.
“Ta… Ta muốn…”
“Muốn cái gì ta toàn bộ đáp ứng ngươi!”
Thanh âm từ cửa truyền đến làm cho “kẻ bắt cóc tiên sinh” lập tức quay đầu. Không nghĩ tới hắn vừa nhìn tới, cả người liền ngây dại…
Hảo… Đẹp quá oh…
Đời này cho tới bây giờ chưa từng thấy người xinh đẹp cao quý như thế, cho dù biết hắn là một nam nhân, kẻ bắt cóc tiên sinh chứng kiến vẫn trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên lai, Sở Thận Chi mới từ bên cạnh đánh thắng trận “khải toàn trở về”, vốn đã rửa tay thật sạch chuẩn bị tới gọi Vương Gia Vĩ mở đường hồi phủ, không nghĩ mới đi tới cửa tiệc rượu, không ngờ phát hiện tâm can bảo bối đệ đệ của mình đang bị người dùng súng lục chỉa vào đầu, sợ đến thiếu chút nữa tim từ ngực nhảy ra!
“Bỏ súng ra! Ta không cho phép ngươi dùng súng chỉa vào người Ngọc nhi của ta!”Toàn thân sợ hãi đến không ngừng run rẩy, dạ dày một bộ khẩn trương đến không ngừng co rút, Sở Thận Chi mặt trắng bệch nghiêm kêu to với kẻ bắt cóc.
Bị hai mắt màu trà xinh đẹp của tuyệt sắc mỹ nhân trừng như vậy, kẻ bắt cóc tiên sinh tựa như bị thôi miên, lập tức nghĩ làm theo.
“Không cho phép bỏ súng! Sở Thận Chi, Sở Thiên Ngọc ta còn không suy bại đến tình trạng muốn ngươi tới cứu! Ngươi cút cho ta!”Sở Thiên Ngọc đang trong cơn giận dữ sao có thể sẽ nhận tình của hắn.
Kẻ bắt cóc tiên sinh nghe vậy lại ngây ngẩn cả người. Này… Này là xảy ra chuyện gì a?
Hắn một thế tay cầm súng chỉa mà khó xử, không biết rốt cuộc nên chỉa hướng nào.
“Ô… Ngọc nhi… Ngọc nhi, ngươi đừng như vậy, ngươi muốn ca ca lo lắng chết sao? Ca ca biết là ta không tốt, đều là ta không tốt, ca ca lần sau không bao giờ chọc giận ngươi nữa có được không? Ngươi đừng cầm tánh mạng mình giỡn, ta van cầu ngươi… Van cầu ngươi…”
Bộ dáng tuyệt sắc mỹ nhân rơi lệ thật sự quá mức khiến người thương xót, ngay cả kẻ bắt cóc tiên sinh nhìn thiếu chút nữa cũng nhịn không được muốn lên phía trước giúp hắn lau nước mắt.
“Câm mồm cho ta! Ngươi đừng ở bên kia mèo khóc chuột giả từ bi, ta chết rồi không phải đúng như ý của ngươi sao? Sau này cũng sẽ không có người phương ngại ngươi theo người đi ‘phòng mật đàm bí mật’ nữa, ngươi hẳn mau gọi hắn một súng bắn chết ta mới đúng a! Đến a! Ngươi nổ súng a! Nổ súng!”Sở Thiên Ngọc không để ý hậu quả mà đối mặt kẻ bắt cóc đang ngu ngốc không biết làm sao, gào thét lớn.
“Không cho phép ngươi nổ súng!”
“Ngươi nổ súng cho ta!”
“Ngươi dám nổ súng ta sẽ giết ngươi!”
“Ngươi không bỏ súng ta sẽ giết ngươi!”
Hai huynh đệ nhao nhao tối mắt tối mũi, chỉ đáng thương cái kẻ bắt cóc thất bại kia đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa sắp khóc ra.
“Ô… Ta không chơi! Không chơi!”Chỉ thấy “kẻ bắt cóc tiên sinh” một tay quăng khẩu súng xuống đất, tháo kính đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh lệ, ngồi dưới đất gào khóc lớn, “Ô… Người ta chỉ muốn tới tìm đại ca ta, ô… Đại ca ngươi ở nơi nào? Ngươi mau ra đây gặp ta! Mau ra đây gặp ta!”
Xoa bụng mới vừa bị bẹp ăn một trận đau đớn, còn có điểm nhức, Lâm Trí Viễn vừa tiến vào cửa tiệc rượu chỉ thấy nam hài đang ngồi dưới đất ăn vạ, không khỏi kinh ngạc.”Tiểu bảo? Ngươi ở chỗ này làm gì!?”
“Đại ca!” Phác tiến lên ôm chặt lấy Lâm Trí Viễn, nam hài được gọi là tiểu bảo lập tức nín khóc mỉm cười.
Tình tiết diễn đến đây, có thể nói khó bề phân biệt, cao trào thay nhau nổi lên, cho dù đông đảo các lãnh đạo doanh nghiệp đều thân kinh bách chiến, trải qua vô số sóng gió thấy vậy cũng đầu óc rối mù, không hiểu ra sao.
“Ngọc nhi, Ngọc nhi, ngươi có sao không?”Bối rối muốn tiến lên ôm lấy đệ đệ yêu mến, lại bị hắn một nắm đẩy khai, Sở Thận Chi chỉ có thể sốt ruột mà dùng phương pháp nhìn kỹ xác định tâm can bảo bối của mình có bị bất cứ thương tổn gì không.
“Yên tâm, ta còn chưa chết!”Sở Thiên Ngọc lạnh lùng cười.
“Ngọc nhi, hoàn hảo ngươi không có việc gì. Bất quá ngươi yên tâm, bất cứ ai nghĩ muốn ức hiếp ngươi, ca ca một người cũng sẽ không bỏ qua!”Sở Thận Chi câu đầu nói nhu tình như nước, câu sau cũng đã ẩn tàng sát khí, “Lâm Trí Viễn! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, người này có phải ngươi phái tới bắt cóc Ngọc nhi nhà ta?”
“Ngươi cùng đại ca ta nói chuyện khách khí oh! Ta xem ngươi lớn lên mỹ tài mới tha cho ngươi, nhưng ngươi đừng cho là ta sợ ngươi.”Tiểu bảo tại trong lòng Lâm Trí Viễn ngẩng đầu lên đối Sở Thận Chi hoành mi dựng mắt mà nói.
“Tiểu bảo, ngươi có phải lại gây họa gì rồi không?”Lâm Trí Viễn hoàn lại không rõ trạng huống bất đắc dĩ mà nói.
“Ai kêu ngươi không chịu gặp ta! Ta nghe thư ký ngươi nói ngươi họp ở chỗ này, cho nên mới… Mới…”
“Mới cái gì? Mới cầm súng lại đây đe dọa uy hiếp Ngọc nhi nhà ta! Hỗn đản ngươi thật to gan, Sở Thận Chi ta không cho ngươi vào lao sắt giam đến chết, ta sẽ phụ lòng liệt tổ liệt tông Sở gia?”Sở Thận Chi mới nghĩ đến tràng diện kinh hiểm vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Sở tổng tài, xin ngài giơ cao đánh khẽ, em họ này của ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin ngươi tạm tha hắn lần này đi!”
Lâm Trí Viễn tuy có vạn hạng bất đắc dĩ, nhưng bởi vì từ nhỏ đã giúp em họ này giải quyết cục diện rối rắm quen rồi, cũng là quen tay làm nhanh.
“Đúng vậy! Sở tổng tài, ‘bạn tốt’ của ngươi cũng đã mở miệng rồi, ngươi hãy bỏ qua hắn đi!”Sở Thiên Ngọc xem hai người một đáp một xướng, tâm lý đã tức đến sắp nổi giận rồi, nhưng mặt ngoài lại chỉ cười lạnh lùng.
Nhưng Sở Thiên Ngọc là Sở Thận Chi từ nhỏ cho tiêu cho tiểu, một tay nuôi nấng lớn lên, sao sẽ không rành tính tình hắn, thấy đệ đệ yêu mến mặt ngoài càng tỉnh táo, tâm lý hắn ngược lại càng cảm thấy sợ hãi.
“Ngọc nhi, ngươi đừng hiểu lầm, ca ca cùng hắn mới không phải cái gì bạn tốt.”
“Không phải bạn tốt? Vậy là cái gì? Người yêu cũ sao?”Sở Thiên Ngọc cười càng lạnh hơn.
“Không đúng không đúng! Cũng không đúng!”Sở Thận Chi không nhịn được ủy khuất mà nhào vào lòng đệ đệ, “Ngọc nhi, van cầu ngươi đừng giận ca ca, ta… Ta…”
Đột nhiên dạ dày tái phát đau đớn không chịu nổi, trán Sở Thận Chi càng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả khuôn mặt đau đến vặn vẹo lên…
“Ca!”Bối rối mà ôm lấy ca ca đột nhiên yếu đuối trong lòng mình, Sở Thiên Ngọc đau lòng kêu to.
“Sở Thận Chi! Ngươi… Ngươi làm sao vậy?”Lâm Trí Viễn cũng khẩn trương mà chạy vội tới bên người hai người.
“Không cho phép ngươi chạm hắn! Lâm Trí Viễn, ngươi cút xa cho ta một chút! Nợ giữa ta và ngươi sau này tính tiếp với ngươi!”Thô lỗ mà huy khai con ruồi chỉ phiền người kia, Sở Thiên Ngọc một tay ôm lấy ca ca nóng lòng như đốt mà chạy ra ngoài…
Ngồi bên giường bệnh, cả đêm, trọn đêm, mãi đến hừng đông, một khắc cũng không dám chợp mắt, khuôn mặt thiếu niên đã hơi xanh xao, sắc mặt tiều tụy, đau lòng mà nhìn người nằm trên giường còn chưa tỉnh.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
Xin lỗi, chung quy là ta ngang ngạnh như vậy.
Xin lỗi, chung quy là ta bá đạo như vậy.
Ta biết ngươi yêu ta, phi thường phi thường yêu ta, nhưng chính vì như thế, ta mới không thể dễ dàng tha thứ nếu có một ngày ngươi sẽ không hề yêu ta.
Ta sợ hãi, ta rất sợ hãi, ca, ngươi biết không?
“Ca… Ca…”Không ngừng hôn môi nắm bàn tay thon dài vào lòng bàn tay, Sở Thiên Ngọc rất không muốn vô dụng mà khóc ra như vậy, nhưng không cách nào ngăn nước mắt mãnh liệt chảy ra.
“Ngọc nhi…”
“Ca, ngươi tỉnh dậy?”Âm thầm cúi đầu xóa đi nước mắt nơi khóe mắt, Sở Thiên Ngọc nhìn lại cặp mắt xinh đẹp kia lộ ra mỉm cười ôn nhu.
“Ngọc nhi, ngươi đừng khóc, ca ca không có việc gì.”
Mặc dù thiếu niên cực lực muốn che dấu quẫn thái (tình trạng lúng túng) của mình, nhưng Sở Thận Chi liếc mắt một cái liền nhận ra đệ đệ của mình vừa mới khóc.
“Người nào… Người nào khóc? Ngươi bớt nói lung tung.”
“Hảo hảo, ca ca không nói.”Sở Thận Chi sủng nịch mà cười cười.
“Ngươi bây giờ cảm giác thế nào? Có khỏe không?”Giúp ca ca sửa lại mái tóc bị tán trên gối mà hơi bừa bộn, Sở Thiên Ngọc nhẹ nhàng hỏi.
“Không tốt.”
“A! Là dạ dày còn đau? Hay nơi nào không thoải mái?”Sở Thiên Ngọc nghe vậy lại một lòng lo lắng nói ra.
“Cũng không phải.”Có chút cong miệng, tổng tài Doanh nghiệp Sở thị luôn hô phong hoán vũ tại khắc này chỉ là một tiểu hài tử thích làm nũng.”Ca ca muốn Ngọc nhi ôm một cái.”
“Thật là, ngươi oh…”Cuối cùng trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng, Sở Thiên Ngọc ngắt cái mũi đáng yêu kia, bất đắc dĩ mà cười.
Bỏ giày, thiếu niên bò lên giường tiến vào trong chăn.
Hai người gắt gao ôm nhau, một cỗ thỏa mãn không cách nào hình dung nhất thời tràn ngập trong lòng nhau.
Hình như cái gì cũng không cần rồi, tại trên đời này, ta chỉ cần có người này trong vòng tay là tốt rồi, chỉ cần có người này là tốt rồi.
Thật sâu mà dừng lại ở hai mắt của nhau, hai người trong lòng đều có lời yêu ngọt ngào nói không nên lời.
Phiến môi bất tri bất giác mà chạm vào nhau, cái hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng lại làm lòng người say như thế.
Không khí quanh mình phảng phất tràn ngập vị ngọt say lòng người, hai huynh đệ nhìn lại hôn, hôn lại nhìn.
“Ôi u, thật cảm động oh! Sầu triền miên, tình ý kéo dài, ta xem cũng sắp khóc.”
Diệp Phương Diêu không biết từ nơi này xông ra, hù dọa hai người một trận.
Sở Thiên Ngọc khuôn mặt tuấn tú đỏ lên buông hai tay ra, lại bị Sở Thận Chi không thuận theo mà ôm chặt.
“Diệp Phương Diêu chết tiệt, ngươi là cô hồn dã quỷ oh? Suốt ngày đông phiêu tây đãng, muốn hù chết người hả!”Sở Thận Chi tức giận mà trừng mắt nhìn Diệp Phương Diêu.
Hừ! Tên nào cắt đứt hắn cùng bảo bối nhà hắn thân mật cũng đừng nghĩ tới cái gì sắc mặt hòa nhã!
“Này! Ta nghe nói bệnh dạ dày ngươi lại tái phát, đặc biệt đến bệnh viện thăm ngươi, ngươi lại mắng ta, thật sự là hảo tâm không hảo báo a!”
“Không cần đến, ta xem ngươi chuyên môn đến phá hư cũng không sai biệt lắm, mau đi ra! Ta cùng Ngọc nhi nhà ta còn muốn tiếp tục thân mật đây!”
“Ta van ngươi, thấy sắc vong hữu như vậy ngươi cũng nói ra được? Dĩ nhiên đem bệnh viện trở thành ‘Hậu Đức lộ’ (Houde Road), Sở gia các ngươi cũng chừa chút danh tiếng cho người ta nghe có được không? Vạn nhất người đến không phải ta mà là y tá, các ngươi không phải đem cô gái thuần khiết người ta cấp hù chết tươi?”Diệp Phương Diêu một bộ dáng vệ đạo nhân sĩ (người bảo vệ đạo lý).
“Diệp đại ca, ngươi yên tâm, bệnh viện này là nhà chúng ta mở, chỉ cần chúng ta treo một tấm bảng ‘xin đừng quấy rầy’, không có y tá nào có gan tự tiện xông tới.”Sở Thiên Ngọc buồn cười mà nói.
“Đúng vậy! Ngọc nhi nhà chúng ta sẽ không làm việc không đầu óc như vậy! Là ngươi mù chữ xem không hiểu chữ tự mình chạy vào, còn dám ở chỗ này giáo huấn chúng ta? Ngươi ngứa da rồi?”
“Có sao? Có bảng sao? Ta sao không thấy?”Diệp Phương Diêu ra vẻ vô tội mà nói.”Được thôi, vì đền bù sai lầm của ta, ta sẽ đem cái VCD ta cất kỹ nhất giao cho các ngươi.”
Xuất ra một phần lễ vật đóng gói tinh xảo, Diệp Phương Diêu hiển nhiên là có chuẩn bị.
“VCD gì a? Ngươi cũng đừng lấy phim A P, P gì đó cho ta xem oh! Lần trước chồng ngươi tặng một đống lớn các phim công ty ngươi phát hành cho ta, thiếu chút nữa làm ta nhàm chán muốn chết, còn dám xưng cái gì trùm sắc tình nghiệp, ta xem căn bản chỉ có hư danh thôi!”
Đối với Sở Thận Chi mà nói, toàn bộ thế giới duy nhất có thể khiến cho thân thể mình tham sắc dục chính là đệ đệ hắn yêu mến nhất, người khác lớn lên cao đẹp trai tới đâu, “cây” vừa lớn vừa dài tới đâu, xin lỗi, hắn thấy cũng không có gì khác với xem động vật trong sở thú không mặc quần áo.
“Hắc hắc, yên tâm, phim này xem cam đoan ngươi dục hỏa đốt người, thú tính đại phát! Trước mắt đây chính là cuộn phim công ty chúng ta bán được chạy nhất, quả thực cung không ứng với cầu a! Nếu như ngươi xem thấy nhàm chán, các ngươi cứ việc đập bể bảng hiệu công ty chúng ta!”
“Ta nói ngươi oh! Diệp Phương Diêu, ngươi thật sự càng lúc càng kỳ cục rồi. Đường đường một người thừa kế Áo Đức Lan gia tộc hiển quý dĩ nhiên không làm việc đàng hoàng trốn đi với chồng ngươi làm cái gì sắc tình nghiệp, không phải chụp phim A, chính là mở kỹ viện, gay bar, làm cái gì câu lạc bộ tình thú SM, cái gì biến thái đa dạng cũng có, ta thấy tổ tông nhà Áo Đức Lan các ngươi nếu biết rồi, khẳng định muốn từ mộ phần nhảy ra bóp chết ngươi!”Sở Thận Chi tức giận mà nói.
“Này! Ngươi chưa từng nghe nghề nghiệp không phân sang hèn oh! Huống chi người kia làm việc vốn rất có nguyên tắc, ngành sản xuất công ty chúng ta làm tại nước Mỹ đều là tuyệt đối hợp pháp oh!”
“Đúng vậy! Ca, ngươi cũng đừng mắng Diệp đại ca nữa. Kỳ thật hắn cũng là bất đắc dĩ, vì lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà!”Sở Thiên Ngọc nghịch ngợm mà nói.
“Ha ha! Ngọc nhi nói rất đúng, nói rất đúng.”Sở Thận Chi vỗ tay cười to.
“Người nào lấy gà chó gì a? Các ngươi đừng nói lung tung!”Khuôn mặt Diệp Phương Diêu rất không cam chịu thua kém mà nóng lên, “Khụ khụ, lễ vật này các ngươi sau khi ra viện chậm rãi xem a! Ta đi!”
Diệp Phương Diêu vốn nghĩ đến trêu cợt đùa giỡn hai huynh đệ Sở gia, nhưng không nghĩ tới cuối cùng là tự mình xám xịt mà cong đuôi chạy, thật sự là ông trời không có mắt a!