“Bà bà, bà đi gọi Ngọc nhi xuống ăn cơm được không? Ta mới vừa đi gọi hắn, hắn cũng không thèm nghe ta. Thức ăn này đều sắp lạnh rồi, bà nhanh đi gọi hắn đi.” Sở Thận Chi nghĩ đến bộ dáng Ngọc nhi nằm ỳ trên giường, đối với cầu khẩn của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, không khỏi đau đầu không thôi.
Một vị tóc hoa râm, bề ngoài lộ dáng vẻ của lão thái phu nhân nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ. Bà cũng là nhũ mẫu của mẹ Thận Chi, từ nhà mẹ đẻ cùng mẹ hắn giá vào Sở gia, ở nhà này cũng hai mươi mấy năm rồi, có thể nói là trông lo hai tiểu tử bọn họ từ nhỏ cho đến lớn, lại như thế nào không biết Đại thiếu gia này vốn là nâng niu bảo bối đệ đệ của hắn như trứng mỏng như thế nào.
“Ngươi a, thật sự là đem Thiên Ngọc làm hư rồi, hắn nếu như đói bụng có thể tự nhiên xuống ăn, không cần ngươi phải thay hắn lo. Nếu như hắn không thể thông cảm ngươi sáng sớm vì hắn bề bộn đến bây giờ, khổ cực nấu một đống thức ăn hắn thích, hoàn lại ở kia giở ra tính tình tiểu hài tử, vậy thì cho hắn chết đói!”
“Bà bà, không cho phép bà nói như vậy! Ngọc nhi mấy ngày nay ở bên ngoài đã bị khổ nhiều rồi, bà như thế nào còn có thể trách hắn? Là ta không đúng, Ngọc nhi tức giận là do ta. Nếu như bà không đi gọi hắn xuống ăn cơm, ta đây cũng không ăn, cùng hắn nhịn.
“Hảo hảo, ta lên kêu người gọi. Như thế nào vừa nói đến đệ đệ ngươi, tổng tài ngươi lại trở thành một người cố chấp điên cuồng, cái gì nguyên tắc, thật sự là… Ai…”
Một bên lắc đầu một bên đi nhanh lên lầu, bà bà nghĩ thầm, này thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thận Chi từ nhỏ chính là một hài tử trầm mặc trưởng thành sớm, hình như chuyện gì cũng không dậy nổi hứng thú của hắn, đối với bất luận kẻ nào cũng đều xa cách, cha mẹ mình cũng không thân cận, không nghĩ tới lại bị phá vỡ hoàn toàn từ ngày tiểu tử Thiên Ngọc ra đời với tính tình lạnh nhạt, tiểu hài tử kia đối với cái gì cũng không để tâm, lại từ đó về sau coi như bảo bối so với tánh mạng chính mình hoàn lại quý trọng hơn…
Nghĩ đến đôi huynh đệ kỳ lạ này, bà bà không khỏi thán ông trời. Ai, chẳng lẽ hết thảy đều là ý trời?
“Tiểu ranh con, còn không mau theo ta đứng lên!” Một tay xốc chăn bông lên, đem thiếu niên ở trên kéo xuống giường, bà bà cũng không lo hắn trần truồng không mảnh vải che thân, dùng lực đẩy hắn hướng phòng tắm, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, ca ngươi còn chờ ngươi ăn cơm đấy.”
“Ta không ăn.” Ba một tiếng ngồi ịch xuống ghế sa lon, Sở Thiên Ngọc hai tay ôm trước ngực, hai chân mở rộng, không hề có chút ngại xích thân (nude đỏ mặt) mà hiển lộ trước mặt người khác, chỉ là thản nhiên mở miệng mà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi thật không có lương tâm. Ca ca ngươi mấy ngày nay vì tìm ngươi cơm ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, cả người quả thực suy sụp rồi, thật vất vả đợi ngươi trở về, hôm nay cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, sáng sớm liền rời giường vì ngươi bề đông bộn tây đến bây giờ, ngươi còn dám nói không ăn? Ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả?”
“Bà bà, bà biết ta từ nhỏ là một người không lương tâm rồi, có phải không?” Sở Thiên Ngọc ngang ngược mà cười bất cần, nhưng lại không hề có một điểm ý cười trong mắt.
“Phải phải, không chỉ ta biết, toàn bộ thế giới đều biết, đáng tiếc đã bị ngươi quỷ mê tâm hồn, hai tròng mắt ca ca ngươi bị phân trâu dán mất rồi nên không biết! Tiểu ranh con, không cho phép ngươi lại dày vò ca ngươi, nhanh đi xuống ăn cơm! Ngươi biết rõ từ nhỏ ngươi mỗi khi hứng lên không ăn cơm, ca ca ngươi cũng nhất định đói bụng cùng ngươi, dạ dày hắn cũng là bị ngươi phá sắp hỏng luôn rồi. Khi đó ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người lớn chúng ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ngang ngạnh như vậy sao? Đến lúc đó ca ngươi bệnh viêm loét dạ dày, đau lòng nhất chính là người nào a?”
Sở Thiên Ngọc nghe vậy mày có chút cau lại, cũng không nói gì thêm, đứng dậy liền hướng phòng tắm đi.
“Ngọc nhi, ăn nhiều vào, canh cá hashima này ta nấu rất lâu, phi thường bổ dưỡng, ngươi ăn nhiều một chút, có nóng không? Ca ca giúp ngươi thổi.” Hai tay đang cầm bát cùng cái thìa vì bảo bối đệ đệ của hắn cực lực thổi, Sở Thận Chi cả người cơ hồ có thể nói là dính trụ trên người thiếu niên.
Sở Thiên Ngọc mặc dù an tĩnh mà đưa mỹ vị đến bên miệng, nhưng đôi mắt đen ửu ửu lại thâm trường ý vị mà nhìn thẳng người trước mắt, làm cho Sở Thận Chi thấy vậy một trận mặt đỏ tim đập dồn dập, hai tay run rẩy thiếu chút nữa làm rơi bát canh rồi.
“Ngươi cũng ăn.” Sở Thiên Ngọc đột nhiên đem nước canh ngậm trong miệng, kéo lấy đầu tóc mềm mại kia hướng hai phiến môi đỏ mọng đưa tới.
“Uh… Uh…” Dường như khát vô cùng, Sở Thận Chi uống hết nước canh trong miệng, sau đó hoàn lại vẫn muốn tiếp tục quấn quít lấy thiếu niên, mật ngọt tràn khắp miệng hắn, thìa bát trong tay cũng không biết khi nào đã bị đặt lên trên bàn, hai tay không còn trở ngại, Sở Thận Chi lập tức tiến sát vào lòng thiếu niên, ôm chặt cổ hắn, hai người điên cuồng mà hôn.
Một đôi huynh đệ cứ như vậy nuốt canh rồi hôn môi, có qua có lại, đùa giỡn đến quên đi mọi thứ.
Bát canh rất nhanh cạn đi.
“Uống canh nóng, dạ dày dường như không còn đau rồi?” Đôi môi kiều diễm nồng độn rời đi, Sở Thiên Ngọc nhẹ nhàng hỏi.
“Đau, còn đau, ca ca còn muốn Ngọc nhi…” Toàn thân mềm nhũn, tê liệt ngã vào người thiếu niên, Sở Thận Chi dùng gương mặt nóng bừng cọ xát vào khuôn ngực rắn chắc của Ngọc nhi, giọng nói kiều nhuyễn.
“Ca ca thật là xấu, Ngọc nhi bụng cũng đói a, lần này hẳn là đến phiên ngươi mới đúng.”
“Ngọc nhi…” Ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên chu miệng cố tình làm ra bộ dáng nũng nịu, Sở Thận Chi toàn thân xương cốt trên dưới lập tức rã rời.
Hảo đáng yêu, hảo đáng yêu, Ngọc nhi của ta có thể nào đáng yêu như vậy a! Dưới đáy lòng vô thanh mà thét như điên, Sở Thận Chi vội vàng đứng dậy cầm lấy dao nĩa, “Ngọc nhi, vậy ăn lasagna hải sản này trước có được không, ca ca vừa mới nướng, hoàn lại còn nóng đây, ngươi mau tới nếm thử.”
“Oa, ta cũng yêu nhất ăn lasagna, Sở Thận Chi, ngươi hơi quá đáng, có đồ ăn ngon cũng không gọi khách nhân cùng ăn, ngươi làm chủ nhân gì a?” Nam tử tự xưng là “khách nhân” không biết khi nào xông vào, tay chân nhanh nhảu mà đem lasagna trên bàn “cuỗm” tới trước mặt, vùi đầu nuốt ngấu nghiến.
“A –! Dừng tay!” Hoặc là gọi “Câm mồm” mới đúng, nhưng mặc kệ Sở Thận Chi thét chói tai ngăn lại như thế nào, cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, Sở Thận Chi cơ hồ không dám quay đầu lại xem vẻ mặt Ngọc nhi. Từ nhỏ chỉ cần là thức ăn do chính tay hắn vì đệ đệ chuẩn bị, bất luận kẻ nào, kể cả cha mẹ hắn, cũng đừng mơ tưởng chạm một cái, hôm nay lại bị Diệp Phương Diêu này ăn như lợn, như dã nhân nhịn đói lâu ngày ăn một mạch sạch loáng, khẳng định Ngọc nhi bây giờ khí tiết bùng nổ rồi! Ô… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Ai nha, ca ca, ngươi không nên kêu người nhà dừng tay, Diệp đại ca nói rất đúng, có đồ ăn ngon gì đó như thế nào lại không mời khách nhân cùng nhau ăn? Này không phải đạo đãi khách của Sở gia chúng ta a. Huống chi hắn cùng với ca ca cảm tình tốt đến có thể cùng ngủ chung giường, giao tình bằng hữu không phải đơn giản. Diệp đại ca, thức ăn trên bàn này tất cả đều là ca ca đặc biệt làm cho ngươi, ngươi từ từ ăn a, ta lên lầu trước.” Sở Thiên Ngọc ngoài mặt mang vẻ cười mà sau khi nói xong, liền đứng dậy rời đi.
“Ngọc nhi, đừng đi! Ngươi mới uống có vài ngụm canh, bụng nhất định còn đói, ngươi chịu ở lại một chút có được không?” Sở Thận Chi sốt ruột từ dưới kéo tay Ngọc nhi ở phía trước, đau khổ mà cầu khẩn.
“Ngươi muốn ta ăn những gì người kia ăn rồi sao?” Sở Thiên Ngọc dã dã cười, “Ta còn chưa đói đến trình độ đó. Buông tay!”
Dùng sức bỏ đôi tay lạnh lẽo ra, Sở Thiên Ngọc đi nhanh ra khỏi phòng ăn.
“Ngọc nhi, ngươi đừng nóng giận, ca ca biết sai rồi, Ngọc nhi…” Cũng bước cũng xu theo sát phía sau bảo bối đệ đệ, Sở Thận Chi đã gấp đến độ chân tay luống cuống.
“Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi nếu dám đi theo ta, ta lập tức đi ra ngoài.” Dùng ngữ khí trầm thấp bỏ lại phía sau sự tàn nhẫn nói, Sở Thiên Ngọc cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu.
Ô… Làm sao bây giờ, Ngọc nhi không để ý tới ta rồi, làm sao bây giờ?
Xem Ngọc nhi vừa mới đồng ý ăn những thứ mình làm, lại lo lắng dạ dày của hắn, chính mình dùng cái loại phương thức ngọt người chết này mớm canh, nghĩ đến đệ đệ hẳn là đã tiêu tan tức giận, trong chớp mắt lại xuất hiện một tràng phong ba, không nghĩ đã đi đến nửa đường lại lòi ra một tên sát hỏa tinh!
Hảo cho Diệp Phương Diêu ngươi! Ngươi xem ta như thế nào trị tội ngươi!
Hít sâu một hơi, ức chế tức giận đang tràn ngập, Sở Thận Chi xoay người tiến bước đến phòng ăn, ngồi trở lại chỗ ngồi chính mình, cầm lấy cái chuông trên bàn, nhẹ nhàng lắc một cái.
“Sao vậy? Sao không thấy Thiên ngọc? Ăn no nhanh vậy sao?” Bà bà nghe được tiếng chuông đi đến, nghi hoặc hỏi.
“Bà bà, đem thức ăn đó toàn bộ đổ.”
“Tại sao? Này thức ăn còn dư rất nhiều đây, đổ bỏ tiếc lắm.”
“Bởi vì chút thức ăn này bị người nào đó không biết xấu hổ, chỉ biết làm một sao chổi mang tai hoạn đến cho nhà người ta, rồi ta lại sợ bị mắc bệnh chó dại, lở mồm long móng, dịch cúm gia cầm, bệnh trâu điên, nhất định ngay cả bệnh thần kinh cũng đều đã trên người, cho nên ngươi lập tức đem chúng đổ hết, bao rác phải gói lại kĩ càng, dán lên đó “Kịch độc, xin đừng tới gần”, sau đó lập tức ném ra ngoài cửa!”
“Trời ạ, A Thận, nhà các ngươi như thế nào có người kinh khủng như vậy a? Ta đây vừa mới ăn nhiều như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì a? Mạng của ta rất quý giá, người kia nếu biết ta chết rồi, nhất định sẽ rất thương tâm.” Lo lắng sờ sờ bụng của mình, Diệp Phương Diêu sầu mi khổ kiểm mà nói.
Sở Thận Chi nghe vậy quả thực khí bốc đến tận đỉnh! “Diệp Phương Diêu, ta nói ngươi chính là cái đầu heo! Ngươi còn dám ở bên kia giả bộ!”
“Cái gì? Ngươi nói chính là bổn đại gia? Này, Sở Thận Chi, ngươi có lầm hay không, ta là người thừa kế duy nhất toàn mỹ nhất từ xưa đến nay, trong một trăm lẻ ba đời Áo Đức Lan gia tộc tôn quý nhất, ngươi dám nói ta là cái gì sao chổi, còn sợ ta có bệnh truyền nhiễm, ngươi cũng quá ác miệng rồi?”
“Hừ, như vậy đã bảo ác miệng? Ta hôm nay sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt thế nào là thủ đoạn ác độc của Sở Thận Chi ta! Bà bà, gọi người làm đem hành lý của Diệp tiên sinh kể cả bao rác kia cùng nhau ném ra ngoài cửa, lập tức đem giường phòng ngủ chính trên lầu cùng phòng ngủ của khách đi đốt hết, một điểm tàn vụn cũng không cho thừa lại! Còn có, tìm vài người đem toàn bộ phòng từ trên xuống dưới hảo hảo quét dọn trừ độc một lần cho ta, ngàn vạn lần cho con vi khuẩn này chết không có chỗ chôn!”
Chứng kiến Sở Thận Chi nói xong lời cuối cùng cái bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này, Diệp Phương Diêu không khỏi sợ đến rụt lại. “Này, A Thận, ta rốt cuộc làm sai cái gì sao? Người ta cũng đã xuống lầu chuẩn bị đi gặp đệ đệ ngươi hảo hảo xin lỗi rồi, ngươi còn muốn đem ta đuổi đi?”
“Ngươi làm bừa một trận rồi mới kêu to hối hận? Hừ, không được rồi, dựa vào loại phương thức xin lỗi này của ngươi lặp lại thêm mấy lần, khó bảo toàn Ngọc nhi một ngày nào đó không còn quan tâm đến ta nữa! Không được không được, sao hỏa ngươi nhanh chóng đi ra ngoài cho ta. Đây, ta biết ngươi không thích dùng thẻ tín dụng, này đó tiền mặt cho ngươi, tùy ngươi muốn ở một khách sạn nào đó, chính là không cho phép tới nhà của ta nữa, có nghe hay không?”
“Ngươi biết rõ ta ghét nhất ở tại khách sạn lạnh lẽo mà, còn đuổi ta đi, A Thận, ngươi không nghĩa khí!”
“Nghĩa khí? Nghĩa khí là vật gì? So được với một cọng lông của Ngọc nhi nhà ta sao? Hừ, bớt sàm ngôn đi, ngươi thật sự nếu không ra ngoài, ta liền lập tức gọi điện thoại gọi người kia tới đón ngươi, ngươi xem thế nào?”
“Hảo hảo, ta đi, trọng sắc khinh bạn, Sở Thận Chi, ta hôm nay thấy rõ ngươi rồi!”
“Hừ, ta cũng vậy. Xin mời đi thong thả, à, không, đúng hơn là xin mời mau đi, không tiễn!”
“Ngọc nhi, ngươi tức giận có thể trừng phạt ta, ca ca thế nào cũng không sao, van cầu ngươi đừng không để ý tới ca ca có được không?”
Màn đêm buông xuống, trong phòng sách rộng rãi, chỉ thấy một người mi mục như họa, nam tử tuấn mỹ phi phàm như con chó nhỏ vây quanh người thiếu niên.
“Ầm ĩ chết đi được! Ngươi lại quấy rầy ta xem truyện, đừng trách ta trở mặt.” Thiếu niên đem chân đặt trên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm cuốn truyện tranh, ngay cả nói cũng không ngẩng đầu lên một chút.
“Ngọc nhi, ngươi đừng giận được không, ngươi phạt ta a, chỉ cần ngươi có thể hết giận, ca ca cái gì cũng nguyện ý làm.”
“Hừ, ta hà tất muốn trừng phạt ngươi, mỗi lần phạt đến cuối cùng cũng chỉ có ngươi sảng khoái nhất?” Thiếu niên bịch một tiếng đem truyện ném lên bàn, “Ta cũng không nghĩ làm cái loại “sảng khoái” này người bất lợi là mình a.”
Sở Thận Chi nghe vậy khuôn mặt nhất thời nóng lên, “Đâu… Nào có? Chính Ngọc nhi thoạt nhìn bộ dáng cũng rất sảng khoái a.”
“Ta là người trừng phạt ngươi, ta sảng khoái chính là hiển nhiên, nhưng ngươi sảng khoái là không đúng!”
“Bởi vì người trừng phạt ta là Ngọc nhi, cho nên ca ca mới có thể cảm giác được sảng khoái, này có cái gì không đúng?”
“Không đúng không đúng, ngươi sảng khoái chính là không đúng!”
“Tại sao ngươi sảng khoái thì được, còn ta sảng khoái thì không? Không công bằng không công bằng!”
Hai người cứ như vậy sảng đến sảng đi, nước miếng tung bay tranh luận không ngớt. Nếu cho người không rõ chuyện ngoài cửa sổ nhìn thấy, còn tưởng rằng hai huynh đệ tiếng tăm lừng lẫy tướng mạo hàng đầu đang quan tâm cho số phận Sở gia, chắc là đàm luận quốc gia đại sự gì đây.
“Hảo a, ngươi tốt lắm, chuyện mình làm sai rồi còn dám lớn miệng, lại đây quỳ xuống cho ta!”
Thiếu niên ngữ khí hung ác bá đạo, nhưng Sở Thận Chi nghe vậy chẳng những không tức giận, ngược lại hai mắt bừng sáng, bị kích động chạy đến trước mặt hắn quỳ ngay ngắn.”Ngọc nhi muốn phạt ca ca rồi sao?”
Sở Thiên Ngọc thấy thế nhất thời một trận vô lực.
Có người bị trừng phạt lại cao hứng như vậy sao? Làm cho người ta cao hứng như vậy sao còn gọi là trừng phạt?
Bất quá hoàn hảo Sở Thiên Ngọc hắn không phải thông minh bình thường, đã nghĩ đến phương pháp trừng phạt khác, hôm nay bảo đảm làm cho ca ca nhất định hảo giáo huấn.
“Nghe rõ, trừng phạt hôm nay chính là chỉ cho ta chủ động chạm ngươi, không cho phép ngươi chạm ta một chút, đã hiểu?”
“Đã hiểu đã hiểu, Ngọc nhi nhanh bắt đầu đi.”
Nhìn thấy dáng người quỳ gối trước mình hai mắt đã bắt đầu ươn ướt, Sở Thiên Ngọc ngồi ở ghế không khỏi xấu xa cười.
Mở dây nịch, kéo khóa xuống, lấy ra cái vật thật lớn bên trong, bóp vào phân thân, Sở Thiên Ngọc chậm rãi thong thả mà bắt đầu xoa bóp. “Ca ca, ngươi nói vật này có xinh đẹp không?”
“Xinh… Xinh đẹp… Ca ca rất… rất muốn…”
Rất… Rất muốn mút. Nhìn sinh vật xinh đẹp đứng sừng sững trước mắt mình, chính đang không ngừng lớn dần lên, Sở Thận Chi chỉ có thể nhìn không chuyển mắt mà nuốt mạnh nước miếng, “Ngọc nhi, ngươi cho ca ca mút vào có được không?”
“Không được, ngươi quên ta nói là không cho phép ngươi chạm sao?” Sở Thiên Ngọc không lưu tình chút nào mà cự tuyệt đề nghị của hắn, nhưng lại càng ngày gia tăng lực mà dùng sức xoa bóp lên.
Vật to lớn sát ngay trước mắt có thể nhìn thấy nó trồi lên gân xanh, lỗ nhỏ ở đỉnh đã từ từ xuất ra chất nhầy trong suốt, Sở Thận Chi thấy vậy miệng đã sắp thèm muốn chết, nghĩ đến trước kia từng vô số lần nuốt mỹ vị này vào, hắn khát khao đến nước mắt đều chảy ra.”Ô… Ngọc nhi thật xấu, vậy cho ca ca liếm một chút có được không? Một chút là tốt rồi, thật mà.”
“Không được, ta nói nhất định không là không dù chạm cũng không cho phép chạm.” Nếu cho ngươi đụng, vậy còn gọi là trừng phạt sao?
“Ai nha, sắp rơi xuống rồi, Ngọc nhi, ngươi như thế nào có thể phí phạm của trời như vậy, cho ca ca liếm một chút có can hệ gì đâu? Ngươi thật hẹp hòi oh!”
Trên đời này có nguyên nhân vì đệ đệ không cho ca ca thay mình khẩu giao (blowjob khụ khụ) mà bị mắng hẹp hòi sao? Nếu có, Sở Thiên Ngọc thật đúng là muốn nhìn một chút.
“Ca ca, ngươi dẹp hi vọng đi, ta hôm nay chẳng những không cho ngươi mút, không cho ngươi liếm, hơn nữa cũng không cho thí thí (mông) của ngươi đụng tới bảo bối của ta. Đây là ta trừng phạt ngươi!”
Sở Thận Chi nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, lập tức nhảy dựng lên! “Không được không vui gì cả, trừng phạt này một điểm cũng không vui! Ngọc nhi, ngươi đổi người lại đi.”
“Không được đổi lại, có muốn hay không tùy ngươi.” Sở Thiên Ngọc nghe điều kiện vừa ra, dùng ngữ khí nhất định không lùi bước lần nữa cự tuyệt hắn.
“Ô… Ngọc nhi thật xấu…” Sở Thận Chi một bên vừa cúi đầu giả khóc, một bên bắt đầu động não.
Mặc dù từ nhỏ Ngọc nhi chính là tử huyệt của mình, nhưng mặt khác, đây là ca ca hắn làm sao không biết người có sức ảnh hưởng lớn nhất trên đời đối với đệ đệ? Hừ, Ngọc nhi, ngươi trước tiên đừng quá đắc ý, đến cuối cùng người thắng còn chưa biết là ai đâu?
“Ai nha, nóng quá oh, không biết máy lạnh có bị hư không nữa?” Chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, Sở Thận Chi trần truồng mà đứng trước mặt thiếu niên, lấy tay phẩy phẩy gió.
“Ngọc nhi, ngươi tới giúp ca ca xem một chút, ta nơi này nóng giống như bị lửa thiêu vậy, ca ca có phải phát sốt rồi không?” Đặt mông ngồi trên bàn sách, Sở Thận Chi banh hai chân, giơ cao lên, tận mắt chứng kiến phân thân thật lớn của đệ đệ đã trướng đến phát đau, cùng nhục huyệt dưới ánh sáng màu mê người, không có gì che chắn mà hiện ra sát trước mặt thiếu niên không tới mười cm.
dương vt ca ca cùng nhan sắc hoàn toàn trái ngược, chiều dài mặc dù hơn một chút, nhưng lại lộ ra một loại sắc ngọc lộng lẫy, trơn mềm làm cho người ta hận không thể hung hăng cắn một cái. Mà cơ hồ tiểu huyệt kia mỗi ngày bị mình điên cuồng thao (make love) mặc dù đã từ nguyên lai màu phấn hồng chuyển sang màu đỏ sậm như hoa hồng, nhưng dù là co dãn hay là lực hút đều không người nào có thể so sánh, vốn là một danh khí trời sinh.
Tiểu oa này! Ta xem ngươi căn bản không phải phát sốt, mà là phát “tao” (lẳng lơ, càn quấy)?
Sát chóp mũi có thể ngửi thấy được luồng tao vị kia khiến cho người ta bừng bừng, Sở Thiên Ngọc ho khan một tiếng, cưỡng chế dục hỏa trong lòng, bất động thanh sắc mà nói, “Thoạt nhìn hoàn hảo a.”
“Thật sự? Nhưng ca ca thật sự cảm giác rất nóng a… Còn có nơi này, nơi này cũng giúp ca ca xem một chút, cảm giác rất ngứa oh…”
Mị nhãn như tơ, thở gấp không ngừng, Sở Thận Chi một tay đem núm vú sưng đỏ của mình đặt ở giữa kẽ tay làm càn mà xoa bóp, tay kia thì để gần bên môi, đem hai ngón tay cắm vào trong miệng, càng không ngừng lấy lưỡi nút liếm.
“Uh… Uh… Rất ngứa… Rất ngứa oh… Ca ca chịu không được rồi… Ngọc nhi… Ngọc nhi a…” Như con bạch xà xinh đẹp mê người liều mạng vặn vẹo trên bàn, qua không bao lâu, Sở Thận Chi tựa như không chịu nổi, ngượng ngùng đem ngón tay bị liếm ẩm ướt cắm mạnh vào trong nhục huyệt phía dưới —
“A –” thân thể cong lên, sảng khoái không ngừng run rẩy, nhưng mặc kệ cảm giác mãnh liệt như thế nào, làm sao so được với loại khoái cảm điên cuồng khi Ngọc nhi vào trong cơ thể mình đây.”Ngọc nhi… Ngọc nhi… Tiến vào… Đến tiến vào… Ca ca muốn… Muốn a…”
Mỵ nhục hồng hồng trong tiểu huyệt càng không ngừng tiến vào trở ra, ngọc trụ giữa đùi theo động tay rút cắm cũng càng không ngừng lay động, Sở Thiên Ngọc chứng kiến hình ảnh loạn như thế máu mũi đều sắp phun ra —
“Oh, yêu tinh ngươi! Thao chết ngươi!”
Trừng phạt con mẹ nó! Nhịn xuống nữa, khổ sở cũng không phải mình, tự tìm chịu tội gì chứ a? Sở Thiên Ngọc như là rốt cục đã nghĩ thông suốt, ba một tiếng ngọc thủ huy mở tiến vào trong huyệt ra vào, lao tới liền cắn một cái núm vú ửng đỏ mà hắn thèm thuồng đã lâu, phía dưới đỉnh đầu cứng ngắc trướng to thành màu đen sáng cũng hung hăng đâm vào huyệt động vừa ẩm ướt vừa mềm mại đã bị ngón tay giày vò —
“Ô a –” quả nhiên là Ngọc nhi không thể cưỡng lại được!
Khoái cảm thật mãnh liệt làm cho một ít nước mắt Sở Thận Chi đã rơi ra, hắn càng không ngừng lớn tiếng khóc kêu, dường như không làm như vậy, ngoại trừ người trên cơ thể mình ra, không người nào có thể khiến hắn chìm đắm trong khoái cảm…
“Ngọc nhi… chết… Ca ca muốn chết a… A a…”
Hai chân gắt gao ôm chặt thắt lưng tinh tráng của thiếu niên, côn tht của đệ đệ yêu mến điên cuồng đâm vào trong cơ thể mình, làm cho Sở Thận Chi càng không ngừng liên tục bắn tinh, kêu như muốn đoạn khí —
“Thao chết ngươi! Nhìn ngươi hoàn lại dám phát tao hay không? Kêu a, kêu nữa a!”
“Không dám rồi… Ca ca không dám rồi… Ngọc nhi tha ta… Tha ta…”
Trong miệng kêu không dám, nhưng thân thể lại căng cứng thêm mà bày ra mỵ thái kỹ nữ cao cấp nhất cũng không làm đến, Sở Thiên Ngọc lại một lần nữa bị thân thể đẹp đẽ trước mắt mê hoặc, gào lớn bắn ra dục vọng cực nóng, khôn cùng tiến vào biển tình cấm kỵ trầm luân…
Lần trừng phạt này, trước sau như một, tới cuối cùng, sảng khoái nhất… Quả nhiên lại là ca ca.