- Tử chiến không lùi!
- Tử chiến không lùi!
- Tử chiến không lùi!
Trong tiếng hô như biển gầm, tướng sĩ quân Sở đang chậm rãi lui về phía sau liền ngừng lại, quan sát từ trên tổ xe cao ngất, con rùa lớn quân Sở lớn đang vươn móng vuốt ra cũng chậm rãi thu về, mất đi sự áp chế của móng vuốt rùa, cánh hạc lớn liên quân lại vòng lại mà lên, rất nhanh bao vây lấy toàn bộ rùa lớn quân Sở.
- A?
Khoái Triệt thất thanh:
- Quân Sở không lùi ư?
- Vậy?
Triệu Viêm cũng nói:
- Vậy chẳng phải là muốn quyết chiến cuối cùng với liên quân hay sao?
- Đúng vậy, là quân Sở bước đường cùng muốn phản kích.
Khóe miệng Hàn Tín lại nổi lên tia cười nhạt, đổi lại ông ta là Tất Thư thì cũng sẽ tuyệt đối không cam tâm khoanh tay chịu chết, trước khi toàn quân bị giết nhất định phải phản kích tuyệt địa, cho dù cuối cùng khó tránh khỏi kết cục thất bại và diệt vong thì cũng tuyệt đối không thể để cho liên quân được yên ổn.
Tay Tất Thư đang nắm thành quyền liền buông lỏng ra, quát:
- Đại kỳ về phía trước, lục quân đồng loạt xuất ra, tấn công!
Cái gọi là lục quân là chỉ tiền, hậu, tả, hữu, trung quân cộng thêm Hổ Bí Quân Tây Khất Liệt. Đại kỳ về phía trước, lục quân đều xuất ra, Tất Thư này thật sự muốn liều chết cùng liên quân, tuy nhiên, Hổ Bí Quân đích thực do Tấn Tương thống lĩnh không ở trong nhóm này, Hổ Bí Quân chân chính vẫn đang chờ đợi ở dưới tổ xe do Tất Thư chỉ huy, mắt lạnh lùng xem cuộc chiến.
- Đại kỳ về phía trước, lục quân đều xuất ra, tấn công…
- Đại kỳ về phía trước, lục quân đều xuất ra, tấn công…
- Đại kỳ về phía trước, lục quân đều xuất ra, tấn công…
Cùng với tiếng hô của Thiết Ngưu là tiếng một lính trinh sát hòa theo, đại kỳ màu vàng thêu " Thượng Tướng quân Đại Sở Tất Thư" chợt nghiêng về phía trước, trên trăm người đang thổi tù chờ ở dưới tổ xe lập tức giơ tù và sừng trâu thổi lên. Tiếp theo trong chốc lát, hơn hai trăm ngàn tướng sĩ quân Sở liền đồn thành gào rít lên.
- Mênh mông Đại Sở, oai hùng tử sĩ! Text được lấy tại
- Máu không chảy khô, chết không ngừng chiến!
Tiếng rít gào cao ngất trời, tướng sĩ quân Sở vừa tham gia chém giết đã gần như mệt mỏi kiệt sức liền lập tức quay đầu lại, khiêng đại thuẫn, giơ thiết kích dài, cầm đao sắc bén, đạp máu nện bước từng tấc từng tấc, từng trượng từng trượng đẩy mạnh về phía trước, đầy mạnh, liên tục đẩy mạnh…
Liên quân Tề Hoài từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến, đao kiếm bọn họ cùng mở ra, kích mâu đâm loạn, tướng sĩ quân Sở anh dũng tiến về phía trước chỉ một thoáng một loạt đã ngã xuống dưới đất, ngã xuống vũng máu những rất nhanh đã có tướng sĩ quân Sở bổ sung thay thế mà lên, bọn họ đạp lên máu tươi nhuộm thẫm cả cánh đồng hoang vu, tiếp tục tiến về phía trước, về phía trước, lại tiến về phía trước…
- Mênh mông Đại Sở, oai hùng tử sĩ!
- Máu không chảy khô, chết không ngừng chiến!
Tướng sĩ quân Sở rống gào anh dũng tiến về phía trước, thề không quay đầu lại.
Ánh mắt Anh Bố lạnh như băng, thiết kích trong tay đã nặng nề sắp nâng lên không nổi, trong ngực ngột ngạt lại sắp nổ tung nhưng phía trước vẫn cuồn cuộn xông đến, trọng giáp quân Sở như vô cùng vô tận tràn đến. Đám mọi rợ nước Sở chết tiệt này, sao lại ngoan cường như vậy? Nếu cứ như thế thì giết đến bao giờ mới hết?
Nhìn thấy quân Sở đang ở trong cảnh tuyệt vọng lại có năng lượng kinh người, đặc biệt là khi nghe những âm thanh gào thét vang vọng tận trời kia, Tiết Âu, Triệu Viêm và Khoái Triệt không kìm nổi như hít phải luồng khí lạnh, có câu nói một người liều mạng mười người đã không địch nổi, hiện tại gần hai trăm ngàn đại quân nước Sở cùng nhau liều mạng, sự sắc bén mạnh mẽ này ai dám khinh thường?
Trên mặt Hàn Tín cũng lộ vẻ nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có.
Hàn Tín hiểu rất rõ, đây là quân Sở trước khi chết cắn trả, chỉ cần liên quân vượt qua được lần này thì chắc chắn sẽ nghênh đón sự thắng lợi cuối cùng.
Hít một hơi lạnh thật sâu, Hàn Tín quát:
- Đại kỳ truyền lệnh, lui!
Quân Sở sắp chết cắn trả đang ở thế thượng phong, trong lúc này, liên quân tuyệt đối không thể cứng rắn đối kháng chính diện với quân Sở được mà phải tiến hành rút lui về sau, sau đó thông qua trận pháp mà tiêu hao chút nhuệ khí cuối cùng của quân Sở. Một khi thế của quân Sở cùng kiệt, vậy thì cứ chờ đợi số mệnh bị tàn sát của bọn họ.
- Đại vương có lệnh, toàn quân lui về phía sau!
- Đại vương có lệnh, toàn quân lui về phía sau!
- Đại vương có lệnh, toàn quân lui về phía sau!
Trong những tiếng truyền đạt lệnh liên tiếp nhau, đại kỳ Tề vương đang treo cao đột nhiên hơi nghiêng về sau, chỉ trong chốc lát, tướng sĩ liên quân vốn đang liều chết với quân Sở đều co rút lại lui về phía sau, dưới sự tấn công mãnh liệt của quân Sở, không ngừng có bộ khúc liên quân bị phá hủy, tách ra, nhưng rất nhanh lại có trận hình đầy đủ bộ khúc một lần nữa che chắn trước mặt quân Sở.
Bất kể phương hướng nào xuất hiện tình hình nguy hiểm, Hàn Tín luôn có thể phát giác ra trước tiên, rồi đúng lúc có phản ứng nhanh chóng từ phương hướng còn lại điều phối binh lực tiến hành chặn lấp những chỗ hổng, quân Sở sắp chết cắn trả tuy rằng sắc bén mạnh mẽ, nhưng trước sau vẫn không thể xuyên qua được sự bao vây của liên quân. Theo thời gian trôi qua, thế tấn công của quân Sở cuối cùng đã dần dần suy yếu đi.
Trong chiến đấu kịch liệt, ít ai để ý đến mặt đất dưới chân đang dần dần trở nên lầy lội.
Dưới sự giẫm đạp của mấy trăm ngàn đại quân, thảm cỏ trên cánh đồng hoang vu đã sớm nát bét, bùn đất vốn rắn chắc cùng dần dần trở nên tơi xốp, lại sau khi bị nước mưa ngấm vào liền biến thành những đầm lầy đất nhão. Một chân giẫm lên liền thụt xuống tới tận bắp chân, muốn rút chân ra cũng phải mất rất nhiều sức lực.
Quan sát chiến trường loạn xị bát nháo, Tấn Tương nghiến chặt răng lại.
Khi quay mạnh đầu lại nhìn Tất Thư, ánh mắt Tấn Tương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Còn ánh mắt của Tất Thư thì chỉ tập trung ở chiến trường, dường như không chút để tâm tới y.
Tuyệt cảnh phản kích tuy rằng bi tráng, tuy rằng sắc bén nhưng cũng phải lấy mạng người ra để trả giá. Quân Sở mỗi khi tiến một bước, đều phải trả giá hàng trăm, thậm chí hàng ngàn tính mạng tướng sĩ, tướng sĩ quân Sở sớm đã sức cùng lực kiệt vẫn liên tiếp bày hàng, từng người từng người ngã xuống dưới đất, ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt của Tất Thư cũng không hề chớp.
Chiến tranh, trước nay đều luôn tàn khốc, vô tình!
Thắng lợi, luôn phải trả giá bằng máu!
Thấy liên quân sắp bị quân Sở kéo vào trong đất trũng, Tất Thư giơ tay phải lên, hô:
- Đại kỳ truyền lệnh, lui!
Thiết Ngưu như phát mộng, gã thật sự là mộng rồi, hoàn toàn không hiểu Thượng Tướng Quân là có ý tứ gì. Lúc trước rõ ràng là đã rơi vào thế hạ phong, không lui về đại doanh cũng được, không xuất Hổ Bí Quân ra cũng được, hiện tại tuyệt cảnh phản kích, thấy sắp đột phá được sự bao vây của liên quân rồi, có thể đuổi chạy quay về đại doanh rồi, sao giờ lại rút lui về sau?
Chẳng lẽ, tận đến lúc này, quân Sở vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng?
Thiết Ngưu tuyệt đối không tin, tuy nhiên gã vẫn theo bản năng truyền đạt quân lệnh của Tất Thư:
- Thượng Tướng Quân có lệnh, đại kỳ về phía sau, toàn quân lui về phía sau, toàn quân lui về phía sau...
Lệnh vừa ra, toàn quân quân Sở như mộng.
Không phải tuyệt cảnh phản kích sao? Sao giờ lại rút lui về sau?
Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt cũng không hiểu Tất Thư đang tính toán gì, tức giận ở trong vạn quân chửi rửa!
Tuy nhiên lúc này, quân Sở được huấn luyện nghiêm ngặt cuối cùng đã phát huy tác dụng, dù Tất Thư ra lệnh đột ngột, hơn nữa lại vô cùng khiến người ta khó hiểu, nhưng tướng sĩ toàn quân vẫn không chút do dự chấp hành quân lệnh. Đổi lại là quân đội khác, chỉ sợ khí thế này sẽ lập tức sụp đổ, nhưng quân Sở tiếp tục cắn răng kiên trì.
Thấy quân Sở đột nhiên từ tiến công chuyển thành lui về sau, liên quân cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Đây đây đây…
Tiết Âu cũng không thể tin được:
- Đây là chuyện gì vậy?
- Quân Sở thật đúng là dũng mãnh.
Triệu Viêm vẻ mặt nghiêm nghị:
- Như vậy mà không sụp đổ ư?
- Đúng vậy.
Khoái Triệt thừa nhận sâu sắc, bùi ngùi thở dài nói:
- Quân Sở, thật đúng là được huấn luyện có bản lĩnh.
Trong lòng Hàn Tín cũng vô cùng bất ngờ, tuy ngạc nhiên và thán phục sự ngoan cường của quân Sở nhưng lúc này đây, Hàn Tín cũng không quá để tâm, cho dù quân Sở có ngoan cường thế nào cũng tuyệt đối không thể thoát được trận kiếp bị bại vong! Hàn Tín giơ tay lên nhẹ nhàng phất về phía trước, lớn tiếng quát to:
- Đại kỳ về phía trước, các quân đồng loạt xuất ra, tấn công!
Lệnh ban ra, liên quân vốn đang lui về sau liền nhanh chóng quay người lại, đuổi quân Sở đang lui về.
Mấy trăm ngàn đại quân lại kêu gào giẫm đạp lên mặt đất, khắp mặt đất trũng càng trở nên lầy lội, đợi đến khi liên quân đuổi theo toàn bộ đã vào trung tâm của đất trũng, vũng lầy vốn chỉ bị ngập đến bắp chân lúc này đã ngập đến đầu gối, người ngựa một chân giẫm xuống phải mất rất nhiều sức lực mới có thể rút ra được, cứ từng bước như vậy, sức lực đã bắt đầu hao hụt.
- Rầm!
Tổ xe cao ngất đột nhiên nghiêng đi, Triệu Viêm, Khoái Triệt đứng ở trên đỉnh lập tức té ngã trên đất. Hàn Tín phản ứng nhanh ôm lấy vòng bảo hộ mới không bị ngã từ trên tổ xe xuống đất, nếu không thì đã xong đời rồi. Tuy nhiên vẫn có mấy lính liên lạc từ trên đỉnh ngã xuống đất, không chết thì cũng bị tàn phế.
- Sao lại vậy?
Trình Hắc vội bước tới trước bảo vệ Hàn Tín, lại từ vòng bảo hộ thăm dò ra các hướng, quát hỏi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có phải là bị ngập vào chỗ trũng hay không?
Dưới tổ xe, hơn trăm binh lính phụ trách tổ xe nhìn như tượng đất, Tư Mã đầu lĩnh ngẩng lên đáp:
- Hồi bẩm tướng quân, mặt đất quá lầy lội, vừa rồi không cẩm thận giẫm vào vũng lầy.
Triệu Viêm, Khoái Triệt nhìn thăm dò cũng nhíu mày:
- Mặt đất lầy lội như vậy sao?
- Lầy lội? Lầy lội...
Hàn Tín thì thào nói nhỏ hai tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch:
- Lầy lội?
Ngay sau đó, hai tay Hàn Tín đang nắm chặt vòng bảo vệ đột nhiên nổi gân xanh lên, giống như con run uốn lượn cực kỳ dữ tợn.
- Đại vương, người sao vậy?
Triệu Viêm là người đầu tiên phát hiện Hàn Tín bất thường, vội quan tâm hỏi han.
Đám người Khoái Triệt, Tiết Âu, Trình Hắc rất nhanh cũng phát hiện Hàn Tín khác thường, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú mọi người, khuôn mặt trắng bệch của Hàn Tín chợt đỏ lên, tiếp theo, Hàn Tín đột nhiên ngẩng đầu hộc ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời gào:
- Sơ suất, quả nhân sơ suất …
Sơ suất? Các tướng Tiết Âu, Trình Hắc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Triệu Viêm, Khoái Triệt như thoáng suy nghĩ, sau đó đồng thời bừng tỉnh, sắc mặt lập tức cũng biến đổi.
- Sơ suất, quả nhân sơ suất...
Hàn Tín than một tiếng xong, cả người giống như là không còn chút khí lực nào tê liệt ngã xuống.
- Đại vương!
- Đại vương, người làm sao vậy?
- Thái y, mau truyền Công Dương thái y!
Trên tổ xe, thoáng chốc trở nên rối loạn.