Sở Hán Tranh Bá

chương 453: đại phá quân hán (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Bang dưới sự bảo vệ của Chu Bột, Trương Lương, Trần Bình và đám văn võ quần thần quay về trung quân, lại lên xe tổ xe, lập tức mười mấy lực sĩ quân Hàn liền ra sức chuyển động bàn tời đưa quân thần nước Hán cùng với mười mấy lính giao liên lên tới trục cao nhất. Đứng ở trên tổ xe cao ngất từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ chiến trường đều ở trong mắt.

Năm trăm nghìn quân Hán cộng với bốn trăm nghìn quân Sở, gần triệu người đại chiến, tính ra thì con số có vẻ lớn nhưng kỳ thực toàn bộ chiến trường cũng chỉ ở trong phạm vi hơn mười dặm, vũ khí sắc nhọn, chiến tranh muốn thắng thì phải dựa hợp lực hình thành trận hình, ngoài kỵ binh đặc biệt còn có binh chủng phụ trợ, còn những binh chủ chủ lực khác thì đông vô cùng.

Không có Lã Đài ở bên, Lưu Bang tuổi cao sức yếu, Chu Bột liền trở thành người thống soái quân Hán.

Chu Bột quay đầu lại phía của Lưu Bang với anh mắt trưng cầu ý kiến, Lưu Bang vuốt nhẹ cằm, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.

Chu Bột lập tức giơ tay phải lên phía trước, nhẹ nhàng trầm giọng nói:

- Hiệu lệnh toàn quân, bày mũi tên trận!

Ra lệnh một tiếng, lệnh kỳ ở phía trung tâm cùng bốn phía nhất tề đều dâng lên. Dưới sự chỉ huy và điều khiển của lệnh kỳ một đội trọng giáp quân Hán, kích mâu binh, cung tiễn thủ cũng với khinh binh tử sĩ đều bắt đầu di chuyển vị trí, hai cánh kỵ binh bắt đầu triển khai, không đến một phút sau, liền hình thành một thế trận hình mũi tên thật lớn.

Thấy cảnh này, khóe miệng Tất Thư không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt, trận hình mũi tên sao?

Kế tiếp sau đó, Tất Thư nhẹ nhàng giơ tay phải lênduỗi một ngón giơ lên chỉ lên trời, sau đó nói:

- Truyền lệnh xuống dưới, trận Nhất Tự Trường Xà.

Được sự điều hành của các lệnh kỳ, các tướng sĩ quân Sở được huấn luyện có tố chất nhanh chóng di chuyển hình thànhtrận hình.

Không đến thời gian cháy hết nửa chén hương, quân Sở, ở trái phái trước sau, kỵ quân đều chậm rãi tiến đến, xếp thành hình một chữ "Mở", hình thành trận địa Nhất Tự Trường Xà.

Đây là… Nhất Tự Trường Xà Trận sao?

Chu Bột nhíu lông mày, trầm giọng nói:

- Không ngờ là Hạng Trang lại biết trận pháp này?

- Trận Nhất Tự Trường Xà?

Lưu Bang hỏi:

- Rất lợi hại sao?

Trương Lương nói:

- Điều này được ghi lại trong binh pháp Tôn Tử, là một trong mười trận pháp cơ bản.

- Đúng là trận pháp được ghi trong binh pháp Tôn Tử?

Lưu Bang nghiêm nghị nói:

- Hóa giải như thế nào?

Trần Bình nói:

- Chỉ cần bóp chết đoạn đầu, đoạn đuôi. Thì đoạn lưng phá dễ như trở bàn tay.

Phía bên kia, Chu Bột đã bắt đầu liên tục truyền đạt mệnh lệnh:

- Tả hữu hai cánh kỵ quân đều xuất ra, cần phải đánh được hai cánh của quân Sở, điều này khó có thể cứu hồi được quân trung, Ngự Lâm quân đột kích vào trong, trọng kỵ theo vào, tiền quân, tả quân, hữu quân, cung tiễn doanh đột phá về về trước để bắn, hậu quân truy trọng thực hiện áp chế đường dài.

Xe bắn đá phụ trợ công kích…

Trong lòng Trương Lương khẽ run sợ, tuy rằng hắn không phải là tướng chỉ huy trận này, nhưng cũng đã từng quan sát Hàn Tín chỉ huy, dùng tục ngữ thì có thể nói là có nói rằng chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, cho nên Trương Lương có thể nhìn ra được, Chu Bột tính toán là tốc chiến tốc thắng, dùng Ngự Lâm quân để phá được tuyến phòng thủ của quân Sở. Sau đó cho trọng binh tấn công trực tiếp quân trung tâm của Hạng Trang!

Chu Bột là tướng lão luyện đã từng trải qua hàng trăm trận chiến trên sa trường, cho nên chỉ cần nhìn một chút đã có thể nắm được toàn bộ điểm mạnh điểm yếu của toàn bộ chiến trường.

Rõ ràng, chỉ cần quân Hán phá được trung lộ quân Sở, chém được Hạng Trang, như vậy thì kết quả trận đấu đã thắng chắc rồi, rõ ràng là Hạng Trang là quốc quân của nước Sở tất nhiên sẽ có trọng binh thủ hộ, nên phải nhờ vào chiến lực của trọng kỵ quân Hán và Ngự Lâm quân Đại Hán. Cách dụng binh của Chu Bột cực kỳ đơn giản, nhưng ở trên chiến trường thì ý nghĩa càng đơn giản càng đáng sợ!

Chu Bột truyền lệnh xuống dưới, trận địa mũi tên khổng lồ rất nhanh chậm rãi bước lên phía trước.

Thời gian chầm chậm trôi qua trong sự chờ khiến người ta hít thở không thông, khoảng cách giữa hai quân nước Hán Sở không ngừng được rút ngắn từ năm trăm bước, sau đó là bốn trăm, ba trăm rồi hai trăm…Xe bắn đá của hai bên bắt đầu đánh, ném những hòn đá lớn về phía đối phương, lúc này bộ binh của hai bên cũng không thể tránh được chỉ có thể dựa vào số trời mà thôi!

Điều đáng mừng chính là những viên đá được bắn ra tuy thanh thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, nhưng khả năng sát thương lại cực kỳ có hạn.

Khoảng trên trăm đá lớn nặng trăm cân, nhiều nhất cũng chỉ sát thương đến ba hay năm binh sĩ, điều này đối với đội binh có năm trăm nghìn binh lính chẳng khác nào muối bỏ biển, thật sự không đáng nhắc đến.

Nhưng khi khoảng cách hai bên còn chưa đến hai trăm bước, xe bắn đá của hai quân Sở Hán đều phóng ra những đạn dầu hỏa.

Thực ra cái được gọi là đạn dầu hỏa chính là một hộp dầu hỏa, bởi khả năng của dầu hỏa có hạn, không thể kịp cháy được, có ném xa nhất cũng chỉ có thể trong phạm vi hai trăm bước, nhưng loại đạn dầu hỏa này không phải là loại đạn mà những đạn đá thông thường có thể so sánh được, khi viên đạn này bị vỡ ra thì những mảnh dầu hỏa có khả năng thiêu đốt mãnh liệt, đủ bao trùm trong phạm vi mười mấy trượng.

Nơi những mảnh dầu hỏa đạn vỡ ra, số thương vong của hai quân Hán, Sở tăng lên cực nhanh.

Tuy nhiên thương vong nhiều lần thảm đến đâu, binh giáp hai quân cũng nhất quyết kiên cường chống trọi lại đến cùng. Từ lúc bước chân vào chiến trường, bọn họ không còn có mạng sống nữa, mà chỉ là những quân cờ trong tay người chủ soái, chủ soái sai bọn họ tiến lên phía trước, bọn họ không thể lùi về sau, chủ soái sai bọn họ lùi về một bước bọn họ không thể bước lên trước dù chỉ là nửa bước!

Khi khoảng cách giữa hai quân không đến một trăm bước, cung thủ của hai bên bắt đầu bắn.

Khi khoảng cách giữa hai quân chưa đến mười bước thì phi mâu binh của hai nước bắt đầu ném phi mâu.

Cuối cùng, bộ binh trọng giáp hai bên đánh giáp lá cà. Trong khoảnh khắc trên chiến trường vang lên những tiếng ầm vàng do những tấm chắn va chạm vào nhau, những âm thanh của lưỡi kiếm sắc bén chém đứt thân thể người cùng với tiếng kêu thảm thiết của những người lính chết thảm không ngừng kêu lên, từ trên cao quan sát, quân hai quân Sở Hán giống như những dòng nước lũ đỏ đen đang ầm ầm va chạm vào nhau, trong thoáng chốc máu người bắn lên tung tóe trên nền trời.

Lấy Ngự Lâm quân Đại Hán của Ngự Lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh làm mũi tên quả thực sắc bén không thể đỡ, khi hai bên vừa giao đấu, Đại Hán Ngự Lâm quân dễ dàng phá được phòng ngự của trọng giáp quân Sở, mặc dù quân trọng giáp của quân Sở có thể nói là trang bị vũ trang hoàn mỹ, nhưng bất kể bọn họ có ngăn cản như thế nào cũng không ngăn được sự tấn công linh hoạt sắc bén của Đại Hán Ngự Lâm quân.

Trọng giáp quân Sở liên tiếp bị đánh bại rút lui, khóe miệng Tất Thư lại cười, muốn phá vào quân ở trung tâm của ta ư, trực tiếp chém đầu sao? Ý tường không tồi, được thôi, nếu như ngươi đã có dụng tâm này, thì ta sẽ phối hợp với ngươi.

Lập tức Tất Thư lại giơ tay phải lên, nói:

- Đại kỳ truyền lệnh, tất cả quân lui về phía sau.

Lui về sau? Đám người Hạng Trang, Hằng Sở, Hạng Đà nghe vậy theo bản năng đầu tiên là thấy kinh ngạc, hai bên đều đã cùng đấu với nhau, lúc này hạ lệnh lui binh không phải là muốn đùa giỡn hay sao? Tuy nhiên rất nhanh, mọi người liền nhớ lại hình ảnh mà bọn họ khắc cốt ghi tâm, cuộc chiến Cai Hạ, đúng vậy chính là cuộc chiến Cai Hạ!

Nhớ năm đó, trong cuộc chiến Cai Hạ, trong khi hai quân đang đấu với nhau thì Hàn Tín cũng đã hạ lệnh lui quân về phía sau, bọn Hạng Trang, Hằng Sở, Quý Bố đều cho đó làm sai lầm, nhưng kết quả đã chứng minh, người sai chính là bọn họ, tuy rằng Hàn Tín hạ lệnh rút lui về phía sau, nhưng quá trình tập hợp quân của quân Tề lui về phía sau lại không hề hỗn loạn, càng không bởi vậy mà tan tác!

Hơn nữa quân Sở bởi vì quá ham hố truy kích cho nên phải nhận phải thất bại thảm hại!

Hồi tưởng lại cảnh tượng của trận chiến này, Hạng Trang liền bỏ nghi vấn trong lòng nuốt vào bụng liền rút quân trở về, Tất Thư có thể đánh bại Hàn Tín trong trận chiến Tứ Thủy, nói thế cũng không cần lui binh làm rối loạn tinh thần của binh lính, hắn còn lo lắng cái gì nữa? Cứ tiếp tục làm một chưởng quầy an tâm đứng xem cuộc chiến là được rồi.

- Quân Sở lui về phía sau!

Chu Bột chau mày.

Nhưng rất nhanh sau, sắc mặt già nua của Chu Bột liền hiện ra một tia sát khí lạnh lùng nghiêm nghị, thằng nhãi Hạng Trang cho rằng ta già cả hồ đồ sao?

Quán Anh, Trần Vũ và những chư tướng cũng ngơ ngác nhìn nhau, lâm trận rồi còn lui, thật đúng là không giống như những chủ soái của khả năng chỉ huy, theo như những gì mà bọn họ biết, thì trên thế gian này ngoại trừ Tề Vương Hàn Tín và người vừa mới ra lệnh đó của nước Sở là Tất Thư ra thì không còn có ai có thể làm giống như thế này được, lẽ nào Hạng Trang cũng muốn khiêu chiến thử một trận?

- Tiểu tử Hạng Trang ngươi có điên không?

Lưu Bang cũng giật mình há miệng to gào lên.

Trên mặt Trương Lương thoáng chốc hiện một tia lo lắng, hắn đột nhiên có dự cảm không lành, chẳng lẽ…Tuy nhiên rất nhanh sau đó Trương Lương liền biến mất ý nghĩ này, điều này sao có thể chứ? Trần Bình đứng bên cạnh Trương Lương vẫn giữ tinh thần như bình thường, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì. xem tại

Hạng Trang, Hạng Đà, Vũ Thiệp, Bách Lý Hiền và quân thần nước Sở đều toát mồ hôi lạnh trên trán.

Bởi vì quân Sở ở phía sau rút lui dẫn đến ở giữa xuất hiện đủ loại tình huống thật sự quá mức nguy hiểm, có vài thứ, quân Sở đều đã chỉnh doanh bị quân Hán làm cho rối loạn, nhưng đáng mừng chính là, vẫn còn có một đội quân Hán khác trong lúc nguy cấp đã từ mặt sườn đến trợ giúp khó khăn lắm mới ngăn trở được quân tiên phong của quân Hán, sau đó khiến cho quân Sở tan tác có thêm cơ hội điều chỉnh quân đội.

Điều này làm cho đám người Hạng Trang có một ảo giác, từ đầu đến cuối quân Sở đang giãy dụa tan tác.

Quân thần nước Sở kinh hãi, nhưng trên mặt Tất Thư vẫn điềm nhiên như không.

Ngoài Tất Thư, còn có Thiết Ngưu và những người phụ trách truyền đạt quân lệnh vẻ mặt thong dong, bọn họ đã từng thấy Tất Thư và Hàn Tín quyết đấu, so sánh với trận Tứ Thủy, Tất Thư hiện tại thong dong hơn rất nhiều, khẩu khí truyền đạt quân lệnh, tần suất đều không thể so sánh được với trận Tứ Thủy, cho nên có thể thấy được Thượng tướng quân hiện tại đang rất thoải mái.

Giữa lúc hai quân Hán Sở một tiến một lui, thì thế trận của hai bên không thế tránh khỏi những thay đổi.

Vô tình thế trận Nhất Tự Trường Xà của quân Sở mơ hồ như biến thành thế trận Nhạn Hành, còn thế trận mũi tên của quân Hán thì co lại rút thành một trận hình tam giác trùy khổng lồ. Quan sát từ trên cao thì toàn bộ tam giác quân Hán đã bị trận Nhạn Hành của quân Sở bao vây hai đường biên, chỉ còn có phía dưới là còn được quân kỵ binh Hán bảo hộ.

Tuy nhiên, quân thần nước Hán lại mơ hồ không cảm nhận được biến hóa này.

Bất kể là Chu Bột, Lưu Bang hay là Trương Lương, đều chỉ nhìn đến sự linh hoạt, sắc bén của quân Hán đã đánh cho thế trận của quân Sở tan tác, theo binh pháp thì đã phá giải được thế trận Nhất Tự Trường Xà, quân Hán đã hoàn toàn thực hiện được ý đồ của mình, bởi vì hai cánh kỵ binh của nước Sở đã bị kỵ binh của quân nước Hán cuốn lấy, mà Ngự Lâm quân cũng đã hoàn toàn xâm nhập được vào trung tâm của đại quân nước Sở.

Hiện tại chỉ cần khởi xướng trọng kỵ binh đầu nhập vào trung quân nước Sở đánh một đòn chí mạng vào quân kỵ binh ở trung tâm của quân nước Sở, thì quân nước Sở sẽ hoàn toàn tan tác!

Chu Bột hít một hơi sâu, lập tức chậm rãi rút kiếm ra, giơ cao lên trầm giọng nói:

- Đại kỳ truyền lệnh, trọng kỵ binh…Công!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio