Ngự lâm quân rút lui về phía sau? Muốn phá vây hộ vệ Lưu Bang sao? Cũng đã muộn rồi!
Tất Thư thản nhiên mỉm cười, lại giơ tay phải lên nắm chặt thành quyền, nói: Truyện được copy tại
- Truyền lệnh, trọng kỵ binh..Công!
Lúc này Lưu Bang đang điều khiển Ngự lâm quân ở phía trước rút lui về phía sau cũng là phạm phải điều tối kỵ ở trên chiến trường, làm như vậy càng khiến cho quân Hán đã tan tác càng nhanh chóng rối loạn hoàn toàn! Đương nhiên, đại cục thất bại của quân Hán đã định, sớm thất bại là điều không thể cứu vãn được, đối với Lưu Bang mà nói không còn ý nghĩa nữa, cho nên ông ta mới triệu Ngự lâm quân quay về phá vòng vậy bảo vệ mình bên trong.
Thiết Ngưu bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng hô:
- Thượng Tướng Quân có lệnh, trọng kỵ binh...Công!
Từ một mặt lệnh kỳ tam giác màu đỏ tươi dâng lên, một đội trọng kỵ binh mặc giáp đen tuyền từ trong tinh kỳ lâm sau trận quân Sở chậm rãi đi ra, đây cũng chính là trọng kỵ binh quân Hán.
Khinh quân Sở che chắn trước trọng kỵ binh, bộ binh trọng giáp chỉ một thoáng đã giống như thủy triều rút đi. Mông Khanh rút hoành đao đi trước dẫn đầu, hai ngàn trọng kỵ binh phía sau liền bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, gót sắt nặng nền nện xuống mặt đất vang lên rầm rập, chưa tới một lát, trọng kỵ quân Sở cuối cùng đã tiến lên với tốc độ rất nhanh.
Sau đó, hàng trọng kỵ phía trước liền hạ thương kỵ thật dài xuống!
Trong nháy mắt Chu Bột ý thức được sự nguy hiểm, trận hình quân Hán cơ bản đã lộn xộn, nhưng y vẫn tận hết sức mình, đồng thời khi Ngự lâm quân xoay người rút lui về phía sau, y lại đem hai phương trận trọng giáp khác điều tới phía trước, ý đồ ngăn cản trọng kỵ quân Sở đột kích tới, vừa hét to với Lưu Bang đứng bên cạnh:
- Đại vương, đi mau!
Lưu Bang lo sợ, xoay người định đi, lại bị Trần Bình kéo lại.
- Đại vương chờ chút.
Trần Bình giữ chặt Lưu Bang lại, sau đó cởi áo khoác gấm vàng tôn quý tượng trưng cho Hán Vương ra, đưa cho Chu Bột, nghiêm giọng nói:
- Thái Úy, tất cả đều kính nhờ ngươi.
Trương Lương thấy thế nghiêm nghị, rõ ràng là Trần Bình đang định để Chu Bột cải trang làm Hán Vương để làm kẻ chết thay.
Chu Bột không chút do dự lập tức nhận lấy áo khoác gấm vóc, lại không chút do dự khoác trên vai mình, sau đó phất tay với Trương Lương, Trần Bình, hét to:
- Hai vị quân sư, mau dẫn Đại vương đi đi!
Trương Lương, Trần Bình cũng cùng chắp tay với Chu Bột, sau đó vây quanh Lưu Bang hạ sào xe xuống.
Quân thần ba người vừa mới bám vào thang dây, Ngự Lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh cũng đã nhanh chóng thúc ngựa tới gần, lập tức Trần Bình, nói với Thúc Tôn Anh:
- Thúc Tôn tướng quân, mau thay y giáp tướng sĩ cho Đại vương, mau!
Thúc Tôn Anh khó hiểu, nhưng vẫn hạ lệnh cho một gã Ngự Lâm quân đổi áo giáp với Lưu Bang.
Lưu Bang lúc này đã hoàn toàn rối loạn tâm chí, giống như một con rối để mặc Trần Bình, Thúc Tôn Anh thay áo, một lát sau, Lưu Bang đã thay bằng áo bào bình thường, sau đó "đi theo" Thúc Tôn Anh phá vây ra ngoài, còn Trương Lương, Trần Bình cũng thay áo bào Ngự Lâm quân, ở trà trộn vào trong Ngự lâm quân phá vòng vây ra bên ngoài.
Lúc này, quân Hán đã hoàn toàn sụp đổ, Thiên Lang quân, Kiêu Kỵ quân cũng đã hoàn toàn cắt đường lui của quân Hán, toàn bộ Trùy trận hình quân Hán đều bị trận Nhạn Hàn của quân Sở cùng với hai cấm quân vây vào giữa, trong khoảng thời gian ngắn, quân Hán cánh tả chạy hướng phải và quân Hán cánh hữu chạy trốn về hướng bên trái, sau thì tiến về trước, trước thì lui về sau, đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn!
Bi thảm nhất chính là phương trận trọng giáp quân Hán ở ngay chính diện gần như bị trọng kỵ quân Sở nghiền nát!
Chỉ có kỵ binh người Hồ, quân Hán ở hai cánh chiến trường là còn đang quần đấu với kỵ binh quân Sở, cho nên may mắn thoát khỏi. Nhìn toàn bộ quân Hán sụp đổ, người Nguyệt thị, người Hưu Chư, còn có người Hồn Ta cùng quay đầu bỏ chạy. Quán Anh thì mang theo năm mươi ngàn kỵ Hán quay đầu xông tới, ý đồ từ trong vạn quân cứu Lưu Bang ra, nhưng kỵ binh quân Sở sao có thể để cho bọn họ được như ý nguyện?
Lại nói đến Lưu Bang sau khi buồn ảo não theo Thúc Tôn Anh xông ra ngoài, một đội tinh kỵ quân Sở bất chợt từ bên sườn xông phong đột kích tới, viên đại tướng đầu lĩnh của quân Sở vô cùng dũng mãnh, hai tướng kỵ quân Hán thúc ngựa xông tới chặn liền bị chém ngã xuống ngựa, may mắn là tinh kỵ quân Sở kia cũng không ham chiến, vừa tiếp cận tới rồi lập tức giết chạy về phía trước.
Lưu Bang hồi hộp quay lại nhìn, thấy trên sào xe cao ngất xa xa, Chu Bột đang khoác áo bào gấm vóc của mình, giơ bảo kiếm lên hô hào, dưới sào xe, vô số quân Hán đang chạy qua chạy lại, lớn tiếng kêu gào, tiếng hò hét, tiếng mắng chửi, tiếng kêu khóc không dứt bên tai, mà đội tinh kỵ quân Sở vừa mới kia rõ ràng đã xông tới hướng bên đó.
Trong hoảng hốt bỏ chạy, Ngự Lâm quân bên người Lưu Bang càng lúc càng ít, Ngự Lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh cũng không biết đã sớm xung phong liều chết đi đằng nào rồi, cũng chẳng thấy bóng dáng Trương Lương, Trần Bình đâu nữa, không biết là còn sống hay đã chết? Lưu Bang thoát được thật sự quá mệt mỏi, đang định chui vào bụi cây cỏ rậm rạp để nghỉ tạm một chút thì bất thình lính lại xuất hiện ra một đội thám báo quân Sở.
- Hừ, sao ở đây lại có một lão quân đơn độc vậy!
Đội trưởng thám báo đầu lĩnh quân Sở phóng ngựa tiến lên, không chút phân trần một đao chém vào cổ Lưu Bang. Hai mắt Lưu Bang dại ra, nhìn trừng trừng luồng hàn quang chói mắt kia đang chém xuống, tuy muốn né tránh nhưng cả người như bị đóng đinh xuống không thể động đậy.
Khi Lưu Bang sắp bị chém bay đầu thì một mũi tên Lang Nha như chớp bắn tới xuyên trúng cổ họng của đội trưởng thám báo quân Sở kia. Đội trưởng thám báo quân Sở bị bắn trúng cổ họng không kịp kêu một tiếng lập tức nhộn nhào từ trên lưng ngựa ngã xuống. Tức thì hơn trăm kỵ binh quân Hán từ bên sườn xung phong liều chết xông tới, hơn mười thám báo quân Sở thấy vậy lập tức xoay người bỏ chạy.
Một tướng Hán thúc ngựa đi tới trước mặt Lưu Bang, quát hỏi:
- Lão quân kia, có nhìn thấy Đại vương không?
Lưu Bang ngẩng đầu lên, vui mừng nói:
- Quán quán quán Anh tướng quân, là ngươi sao?
- Đại vương?
Quán Anh quá sợ hãi, lập tức nhảy xuống ngựa đỡ Lưu Bang lên ngựa của mình, sau đó cầm đoản kích che chắn cho Lưu Bang đi thẳng về hướng Bắc.
- Giết!
Hô Diên gầm lên giận dữ, một sóc đánh bay một viên tướng Hán bắn lên không trung.
Thằng nhãi này tuy rằng trên lưng trúng rất nhiều tiễn nhưng khi quay trở lại trong quân đã được thương y bẻ gãy hai đầu mũi tên sắt liền lại như rồng sinh hổ khỏe ở trên chiến trường. Trước đó đích thân dẫn Thiên Lang quân quay vòng về sườn sau quân Hán, chưa đến nửa canh giờ đã xâm nhập vào bên trong hơn mười vạn quân Hán xung phong liều chết xông tới dưới sào xe của Chu Bột.
Ngọn sóc nhọn của Hô Diên đâm vào tướng Hán, rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo bào gấm màu vàng rực đứng trên sào xe kia mà cười to nói:
- Ha ha, đầu lão già Lưu Bang là của ta!
- Chưa chắc đâu!
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên truyền từ phía trước đến.
Hô Diên vội chăm chú nhìn lên, thấy Mông Cức đã mang theo Kiêu Kỵ Binh từ một sườn khác xông tới, đám quân Hán đông nghịt ở dưới sào xe liều chết ngăn cản căn bản không làm gì hắn được. Chỉ trong chốc lát, Mông Cức đã đột nhập tới dưới sào xe, Hô Diên thấy vậy lập tức nôn nóng, hai chân dùng sức đạp vào ngựa, cả người lập tức bay lên trời.
Mông Cức bên kia đâu chịu để yên? Lập tức cũng đạp vào ngựa bay lên trời.
Mông Cức và Hô Diên gần như là cùng lúc dừng trên thang dây, sau đó ra sức trèo lên và gần như cùng lúc đều lên tới trên sào xe. Tuy nhiên lúc lên đến trên sào xe bọn họ sau khi chăm chú nhìn thì lại cùng ngây ngốc khi thấy người mặc áo bào Hán vương kia căn bản không phải là Lưu Bang, mà là lão già Thái Úy Chu Bột!
- Chu Bột lão tướng quân?
Mông Cức kinh ngạc:
- Sao lại là lão?
- Lưu Bang đâu?
Hô Diên nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi:
- Lão già Lưu Bang trốn ở đâu?
- Hahaha..
Chu Bột căn bản không để ý tới hai người, chỉ ngửa mặt lên trời cười một tràng bi thương, sau đó lật thanh kiếm đặt lên cổ mình. Lão tướng quân ra tay cực độc, một kiếm này gần như là đã cắt đầu mình ra, máu tươi phụt ra bắn lên không trung, con ngươi của lão tướng quân trong khoảnh khắc liền trở nên ảm đạm không còn sức sống.
- Lão tướng quân, đi thanh thản nhé!
Mông Cức thở dài, vài chào thật sâu trước thi thể không ngã của Chu Bột.
Hô Diên giận tím mặt, lập tức lấy bảo điêu cung ra, lại lấy Lang Nha tiễn trong túi tiễn sau lưng bắn chết hơn mười viên tướng Hán đang leo lên sào xe, cơn giận vẫn còn chưa tiêu.
Đại doanh quân Hán đã rơi vào sự rối loạn.
Bởi vì quân Sở chủ động xuất kích, bởi vậy chiến trường đại chiến Sở Hán cách sông Miện Thủy với đại doanh quân Sở rất ra, nhưng khoảng cách đại doanh quân Hán lại rất gần, gần như là ngay trong tầm nhìn, bởi vậy, quân Hán trấn giữ đại doanh đều biết rằng quân Hán đã chiến bại, nếu không phải Vương Hấp liều mạng trói buộc, chỉ sợ hai vạn quân Hán này sớm đã bỏ chạy trốn rồi.
- Mở cửa, mau mở cửa viên môn!
Trần Bình mặt tái mét dưới sự bảo vệ của hơn trăm Ngự lâm quân đi tới trước viên môn.
Thấy Trần Bình, tướng phòng giữ Vương Hấp không dám chậm trễ vội vàng hạ lệnh mở cửa viên môn, vừa đón Trần Bình vào vừa hỏi:
- Phó quân sư, Đại vương và quân sư đâu?
Trần Bình không trả lời, chỉ đi thẳng đến đại doanh đồ quân nhu.
Tới đại doanh đồ quân nhu rồi, Trần Bình hạ lệnh tháo bỏ lan can cách ly trong góc ra, thả mấy trăm binh đang bị giam giữ ở trong lều trại. Hầu hết những thương binh này đều sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu. Khi lều trại mở ra liền từ đó tỏa ra mùi tanh tưởi, loáng thoáng như còn rất nhiều người nằm liệt ở bên trong.
- Phó quân sư, chuyện gì vậy?
Vương Hấp bịt mũi, nhíu mày hỏi.
Trần Bình lấy ống tay áo bịt mũi miệng, vừa xoay người đi nhanh vừa nói với Vương Hấp:
- Vương Hấp tướng quân, quân ta đã bại, Đại vương và quân sư ở trong quân đã lạc đường, tuy nhiên trước khi rời đi, Đại vương đã hẹn cùng ta hội hợp ở huyện Nhương, ngươi nên nhanh chóng mang theo đại quân cùng ta đi huyện Nhương.
Cuối cùng, Trần Bình nói tiếp:
- Nơi này không nên ở lâu.
Vừa dứt lời, phía viên môn chợt truyền tới tiếng sát phạt như dời non lấp biển.
Tức thì một gã tiểu giáo vội vàng đi tới trước mặt Vương Hấp, bẩm báo:
- Tướng quân, quân Sở đánh vào đại doanh!
- Đáng chết, quân Sở tới nhanh thật!
Vương Hấp vội vàng xoay người lên ngựa, quát to:
- Truyền lệnh xuống, thiêu hủy đại doanh, toàn quân lui về huyện Nhương, mau...
- Từ từ!
Trần Bình vội ngăn cản:
- Lui binh cũng không cần đốt đại doanh!
- Vì sao?
Vương Hấp không hiểu:
- Trong doanh có nhiều đồ quân nhu lương thảo, sao có thể để quân Sở hưởng lợi?
Trần Bình nhíu mày, nói:
- Đây là chiếu lệnh của Đại vương, chẳng lẽ tướng quân dám cãi lệnh vua?
- Hả?
Vương Hấp rùng mình, lập tức ghìm ngựa, lớn tiếng hét:
- Đi, chúng ta đi!