Sở Hán Tranh Bá

chương 462: hỗn chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thắng Chi, cho ngươi.

Lã Đài đem một chén cháo một ít rau dại đưa tới trước mặt cho Chu Quan Phu.

Chu Quan Phu nhíu mày, lập tức quay ngoắt đầu đi tức giận nói:

- Cả ngày ăn loại thức ăn này, trong miệng đã nhạt lắm rồi, không ăn!

Lã Đài thở dài, nói:

- Thế là cố lắm rồi, có thể tìm được đồ ăn là tốt rồi.

Lã Đài cũng không phải nói bừa, đất Lương này vốn đã bị tai họa từ Bành Việt làm cho không còn hình dạng gì rồi, tiếp đó lại là trận chiến Sở Hán, bị hai cha con Hàn Tín đi qua cướp đoạt hai lần, hiện tại thật đúng là ngàn dặm không có tiếng gà gáy, trên đường chỉ toàn xương cốt. Đại quân Lã Đài từ lúc chui vào đất Lương chưa bao giờ được ăn no, cả ngày ôm bụng đói lép kẹp.

Chu Quan Phu nói:

- Vẫn không muốn ăn, trong lòng khó chịu, không có vị.

- Vẫn còn ảo não vì chuyện ban ngày à?

Lã Đài xuống bên cạnh Chu Quan Phu, thản nhiên nói:

- Có câu thắng bại là chuyện thường của binh gia ngươi cần gì phải quá mức để ý? Còn nữa ngươi thường nói hai quyền khó địch được bốn quyền, có gì mà mất mặt đâu?

Hoá ra buổi sáng hôm nay, quân Hán lẻn tới dưới Hổ Lao quan, Lã Đài, Chu Quan Phu biết ba ngàn Hổ Bí của Tấn Tương tập kích bao vây chiếm lĩnh Hổ Lao quan nhưng lại không biết ngay cả Hô Diên, Mông Viễn, Mông Liêu cũng đã tới trong quan, cho nên khi ban ngày Chu Quan Phu dẫn theo năm nghìn kỵ binh Nguyệt thị tiến đến dưới quan để khiêu chiến, thầm nghĩ nếu may mắn chém được Tấn Tương, có lẽ sẽ thừa cơ đoạt lại Hổ Lao quan.

Chu Quan Phu ở dưới quan kêu tên mời chiến để tập kích, Tấn Tương không tỏ ra yếu thế mà đồng ý, xuất quan ứng chiến.

Hai người ở trước quan đấu hơn trăm hiệp, chưa phân thắng bại, kết quả tướng quân Chu Á Phu tuổi trẻ khí thịnh tức giận không nói hai lời thúc ngựa xuất chiến giáp công cùng với Chu Quan Phu bao vây Tấn Tương. Nhưng Chu Á Phu vừa mới ra ngựa, trong Hổ Lao quan cũng phóng ra một viên tướng Sở, đó chính là Hô Diên, ác lang hung danh!

Hai huynh đệ họ Chu miễn cưỡng ác đấu với hai hổ lang nước Sở hơn hai mươi hiệp thì bại trận. Chu Quan Phu vì yểm hộ Chu Á Phu nên đã bị mã sóc của Hô Diên đâm trúng, liền thúc Xích Long chạy thoát khỏi Hô Diên quay trở về, bị Hô Diên đuổi theo, năm nghìn kỵ binh Nguyệt thị vội tiến lên ngăn cản mới chặn được Hô Diên.

Chu Quan Phu từ lúc mười sáu tuổi đã nhập ngũ, ngoại trừ việc bị ăn quả đắng trên Hổ Lao quan thì những năm qua chưa từng có người nào khiến y hậm hực như này, cho dù ngay cả vài năm trước trên Kim Ngưu Đạo. Ác Lang Hô Diên này đấu lực cũng chỉ là ngang hàng với y mà thôi, nhưng hôm nay thất bại bởi vì hôm nay ngoài Hô Diên còn có Tấn Tương, cho nên y làm sao cam lòng chứ?

Chu Á Phu đi đến gần, áy náy nói:

- Đại ca, là tiểu đệ đã làm liên lụy huynh.

- Tiểu tử ngốc, không có gì đâu.

Chu Quan Phu xoa xoa đầu Chu Á Phu, trong con ngươi hiện lên vẻ dịu dàng. Chu Quan Phu tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng tính tình lỗ mãng, nhưng cách nghĩ lại đơn giản. Chỉ là sau khi Chu Bột chết, cuối cùng Chu Quan Phu cũng đã trưởng thành hơn.

Lập tức Chu Quan Phu thấm thía dạy bảo Chu Á Phu:

- Á Phu, kết quả hôm nay đệ cũng thấy rồi đó, tuy rằng vi huynh dũng quan ba quân, nhưng dù sao cũng chỉ là hữu dũng vô mưu, ở trên chiến trường cũng khó làm nên việc lớn, cho nên đệ hàng ngày theo Thượng Tướng quân phải học hỏi binh pháp nhiều hơn, tương lai có thể được làm Đại tướng quân giống như phụ thân.

Chu Á Phu trịnh trọng gật đầu, từ đó về sau thật sự chuyên tâm luyện võ, nghiên cứu binh pháp.

Lã Đài nói:

- Hiện nay Trung Nguyên, Hà Bắc còn có Quan Trung đều đã có rắc rối, nghe nói nước Tề, nước Triệu, nước Yến và nước Hàn đều đánh giặc, dường như ngay cả người Hung Nô cũng bị cuốn vào, Hổ Lao quan này chắc chắn không thể xông qua được, không bằng chúng ta vượt sông đi đến nước Triệu, sau đó lại qua Cần Bệ, đất Hàn rồi quay về Quan Trung, thế được không?

Nếu như bình thường, nếu Lã Đài muốn đơn độc qua phía bắc sông Hà Thủy, nhập vào đất Triệu, lại qua Cần Bệ qua Thái Hành Sơn, sau đó qua đất Hàn qua phía Tây sông Hà Thủy quay về Quan Trung, tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm, trừ phi Lã Đai có bản lĩnh liên tục chiến đấu ngàn dặm qua các chiến trường như Hạng Trang năm xưa, nếu không hơn bốn mươi ngàn kỵ dưới trướng của y chỉ sợ cũng đừng hòng sống sót quay về Quan Trung.

Tuy nhiên hiện tại, bởi vì Tề, Triệu, Yến, Hàn đều đang trong hỗn chiến, Hung Nô cũng bị cuốn vào theo, thế cục rất hỗn độn là cơ hội cho Lã Đài đục nước béo cò.

Chu Quan Phu thở dài, đoạt lấy bát cơm từ trong tay Lã Đài, nói;

- Ngươi nói như nào thì theo như thế.

Nhìn vẻ mặt buồn thiu của Chu Quan Phu, Lã Đài cũng cảm thấy rầu rĩ, không lâu trước đó, một Quan Quân Hầu luôn luôn ngang ngược kêu ngạo lại cũng trở nên ủ rũ như thế? Xem ra thời vận của Nước Đại Hán thật sự là không còn dài.

Lã Đài suy đoán hoàn toàn chính xác, lúc này thế cục Hà Bắc thật sự vô cùng hỗn loạn!

Lúc này, một trăm ngàn đại quân của Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ nước Triệu đang bị quân Tề ngăn cản tại Lịch Hạ (Tế Nam), tấn công mãnh liệt hơn tháng mà vẫn chưa tiến thêm được, tuy rằng Triệu Ngọ đã nhận được chiếu lệnh lui binh của Triệu Vương Trương Ngao, nhưng Triệu Ngọ sao cam tâm? Cho nên y vẫn dẫn binh tấn công mãnh liệt Lịch Hạ, cuộc chiến vẫn đang trong thế giằng co, nhất thời khó phân thắng bại.

Đại quân của Yến Vương Tàng Đồ đã ở dưới thành Hàm Đan giằng co hơn nửa tháng.

Nước Yến nghèo khó ít tài vật, Tàng Đồ chỉ có thể điều động ba mươi ngàn người đi công phạt nước Triệu, vốn tưởng rằng lúc này Hàm Đan trống không, quân Yến đánh bất ngờ, đánh úp chắc chắn là có thể đắc thủ, vậy mà cũng không ngờ Thứ Tướng quân Bạch Tuyên nước Triệu sớm đã có đề phòng, dùng kế đánh lừa đem dẫn Tàng Đồ nhập và Ủng thành, suýt nữa thì chết! May mà ông ta được Thái Tử Tàng Diễn liều chết bảo vệ mới giết mở một đường máu chạy ra ngoài thành.

Trận này thất bại, quân Yến không còn lực để tấn công Hàm Đan, nhưng Tàng Đồ lại không cam lòng lui binh như vậy, lập tức chiếu lệnh trong nước vừa phái viện quân, vừa đào địa đạo, chuẩn bị đào thông tr">yong thành để tiếp tục đánh lén!

Tàng Đồ khoanh chân ngồi trước án, đang bê một bát thịt heo lớn ăn rất ngon lành.

Người đất Triệu đông đúc, dân chúng đều tích trữ lương thực, số lượng quân Yến lại không nhiều lắm, còn chưa đến ba mươi ngàn người, cho nên việc cung ứng lương thực thịt thà không hề khó khăn. Tuy nhiên sau đó không lâu những nơi gần Hàm Đan bị phá hoại gần như toàn bộ, đại quân đi qua chẳng khác gì châu chấu, khiến cho đất đai khô cằn không còn sót lại gì.

Dần dần, lương thực thịt thà gom góp bắt đầu trở nên khó khăn.

Trong tiếng bước chân dồn dập, Thái Tử Tàng Diễn vội vàng đi vào lều lớn, thấy Tàng Đồ đang tỉ mỉ liếm đầu ngón tay, hỏi:

- Thái Tử, thu hoạch thế nào?

Tàng Diễn ch">yắp tay với Tàng Đồ, đáp:

- Không được tốt lắm, nhi thần mang binh cướp sạch ba tòa Ổ Bảo, nhưng trong đó chỉ lục soát được chưa tới năm trăm thạch lương thực, còn chưa đủ cho một ngày.

Tàng Đồ nhíu mày, nói:

- Vậy đi về phía nam xem huyện Hàm thế nào, huyện Hàm là huyện rất lớn!

Tàng Diễn khẽ nói:

- Phụ vương, hôm nay nhi thần trong lúc vô ý đã thu được một tin tức, nghe nói Thượng Tướng Quân nước Hán Lã Đài, Quan Quân Hầu Chu Quan Phu đang mang theo năm mươi ngàn kỵ quân vượt qua sông Hà Thủy tiến vào nước Triệu!

- Con nói cái gì?

Tàng Đồ hoảng hồn la lên:

- Tin tức có thật không?

Tàng Diễn nói:

- Hôm nay nhi thần cướp ba tòa Ổ Bảo, trong đó có một tòa hình như là cứ điểm Ô Mộc Nhai của nước Sở, lục soát trong đó được mấy phong tin mật, trong đó có nói đến việc này.

- Ô Mộc Nhai?

Tàng Đồ nghiêm nghị nói:

- Nói như vậy thì rất có khả năng sao?

Tàng Diễn nói:

- Phụ vương, quân Hán sắp đến, thế cục nước Triệu có thể hồi phục rồi.

Trong lúc nhất thời Tàng Đồ cũng bắt đầu do dự, Lã Đài chưa chắc đã giúp đỡ nước Triệu, nhưng cũng có thể không giúp đỡ nước Yến tiêu diệt nước Triệu. Nếu Lã Đài chỉ là qua đường, vậy thì còn dễ xử lý, chẳng may Lã Đài có ý nghĩ đoạt nước Triệu, vậy quân Yến ở lại Hàm Đan cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng đi thì đi đâu? Đó cũng là một vấn đề.

Tuy nhiên Tàng Đồ bối rối cũng không lâu lắm, rất nhanh có phi kỵ từ huyện Kế mang đến một tin tức động trời: Thiền Vu Hung Nô Mặc Đốn đã đích thân dẫn một trăm ngàn quân quy mô đánh vào nước Yến!

- Ngươi nói cái gì?

Tàng Đồ chộp lấy phi kỵ mang tin đến, hai mắt trợn lên, không thể tin được nói:

- Mặc Đốn đích thân dẫn một trăm ngàn kỵ binh tấn công đánh vào nước Yến?

Phi kỵ gật đầu thật mạnh, nói tiếp:

- Đại vương, Tự Thành thuộc Quận Thượng Cốc đã thất thủ, mà nay đại quân Hung Nô đã chia binh làm bốn đường đi đoạt bốn thành huyện Kế, Ngưu Dương, Vô Chung, Lệnh Chi! Tướng quốc đã phái phi kỵ đi tới các bộ lạc Bắc Hạc, Đông Hồ để cầu viện, tuy nhiên các bộ chưa chắc đã dám đắc tội với Hung Nô. Đại vương hãy nhanh chóng điều quân trở về!

Tàng Diễn quyết định rất nhanh:

- Phụ vương, đất Yến là căn cơ của Đại Yến ta nên không thể để mất được, hãy nhanh chóng điều quân trở về!

"Bụp"

Tàng Đồ đánh hai tay vào nhau, vô cùng ảo não thở dài, lập tức căn dặn Tàng Diễn:

- Thái Tử, nhanh chóng truyền chiếu lệnh của quả nhân xuống, toàn quân nhổ trại, suốt đêm hành quân trở về đất Yến! xem tại

- Vâng!

Tàng Đồ vâng dạ, lĩnh mệnh đi.

Rất nhanh, toàn bộ đại doanh quân Yến đều ồn ào xôn xao, ngàn vạn cây đuốc cành thông được dấy lên, trong ánh lửa sáng như ban ngày, một đội binh giáp quân Yến bắt đầu tháo dỡ lều trại, trang quân khí giới, sau đó các đội dưới sự quát mắng của các tiểu giáo bắt đầu xao động lên, sau đó chậm rãi đi về phía bắc.

Hành động lạ thường của quân Yến rất nhanh kinh động tới quân thần nước Triệu trong thành Hàm Đan.

Triệu Vương Trương Ngao dưới sự bảo vệ của Tướng quốc Quán Cao, Á tướng Trương Cảnh, Thứ Tướng Quân Bạch Tuyên vội vàng đi lên trên đầu thành cửa đông, quả nhiên thấy quân Yến đã nhổ trại hành quân đi về phía bắc.

- Không phải là quân Yến có quỷ kế gì đó chứ?

Trương Ngao nửa tin nửa ngờ:

- Đang yên lành sao lại rút binh?

Bạch Tuyên cẩn thận quan sát, sau đó lắc đầu nói:

- Theo thần thấy, quân Yến không giống như là giả vờ, mà là rút binh thật.

- Ồ? Quân Yến thật sự rút binh?

Trương Ngao nghe vậy lập tức mừng rỡ, nói:

- Nói như vậy Hàm Đan đã được giải rồi?

Quán Cao, Trương Cảnh nghe vậy cũng rất vui mừng, đã hơn nửa tháng nay, mỗi ngày bọn họ đều phải lo lắng đề phòng, cũng may quân Yến cuối cùng đã rút binh, vậy thì những ngày căng thẳng đã chấm dứt.

Bạch Tuyên lại lắc đầu, giọng điệu nghiêm trang nói:

- Đại vương, quân Yên rút binh chưa chắc đã là điều may.

- Chưa chắc đã là điều may?

Trương Ngao nghe vậy ngạc nhiên, khó hiểu nói:

- Thứ Tướng quân giải thích xem nào?

Bạch Tuyên nhìn bầu trời đêm phương bắc xa xa tối đen như mực, lo lắng nói:

- Nếu thần đoán không sai, sở dĩ quân Yến vội vàng lui binh là vì đại quân Hung Nô đang đến gần! Hung Nô xuất binh, mục tiêu công kích tuyệt đối sẽ không chỉ riêng nước Yến, mà chỉ sợ còn có cả nước Triệu ta nữa. So sánh với quân Yến, đại quân Hung Nô chẳng phải là khó chơi hơn sao?

Sắc mặt Trương Ngao, Trương Cảnh, Quán Cao lập tức trầm xuống. Đây thật sự không phải là tin tức tốt, so sánh với Hung Nô, bọn họ thà đối mặt với quân Yến của Tàng Đồ còn hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio