3.
Rời khỏi phòng khám, tôi trở về trường.
Vừa vào ký túc xá đã có người đợi tôi.
“Sao rồi? Bác sĩ nói sao?”
“Tư vấn tâm lý ổn không? Nghe bác sĩ mở não có cảm giác đã được khai thông não chưa?”
Tôi ngẩn người, “Thì… đẹp trai á.”
“…”
Tôi ngẩng đầu thì thấy mấy ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu lại yêu rồi hả?”
“Hì hì,” Tôi cười ngại ngùng, “Các cậu đến xem một lần đi, anh ấy đẹp trai lắm, đẹp tới mức người thần phải khùng luôn.”
“Hết cứu được rồi.”
“Tớ đã nói rồi, tuyệt đối không thể tìm bác sĩ tâm lý dưới năm mươi tuổi cho con quễ này được.”
“Dựa theo cái nết của Ôn Noãn thì có khi cũng mê ông chú năm mươi ấy chứ!”
“Đợi Kiều Kiều về thì cậu nghe mắng đi!”
Tôi nuốt nước miếng, “Có một chuyện, tuần sau cổ mới về á.”
Kiều Kiều là bạn thân của tôi, cũng là trưởng phòng ký túc của tôi.
Chỗ tư vấn tâm lý này là do cậu ấy giới thiệu, miễn phí tư vấn tâm lý cho tôi.
Nếu như bị Kiều Kiều biết tôi không chỉ không giải quyết được chuyện tâm lý của mình, còn có ý muốn tán anh bác sĩ….
Tôi có thể nghĩ được cảnh cậu ấy nổi điên rồi.
4.
Một tuần, tới giờ nghỉ trưa.
Trưa nay Kiều Kiều có việc, tôi đi ăn một mình.
Mới đi được hai bước đã nghe có người gọi tôi:
“Noãn Noãn.”
Tôi bất đắc dĩ dừng chân lại.
“Bảo bối, sao em đi nhanh thế?” Một nam sinh cao lớn đứng trước mặt tôi.
Nói ngu thế, tôi sợ bị Kiều Kiều thấy tôi gặp trai đó.
“Chuyện gì?” Tôi không che giấu sự khó chịu của mình.
“Noãn Noãn, anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta làm hòa đi.” Mặt hắn lộ vẻ thâm tình, “Anh chấp nhận cùng em đánh vỡ kỉ lục ba tháng yêu nhau.”
“…” Nhịn, không được đá vào mặt hắn.
Người này là bạn trai cũ của tôi.
Một tháng trước, tôi tham gia câu lạc bộ ghi-ta, hắn là trưởng câu lạc bộ.
Tôi vừa gặp đã yêu, tán hắn hai ngày thì đổ.
Lúc các bạn cùng ký túc thấy ảnh hắn, mắt suýt nữa mù.
Tôi chỉ có thể cứng họng nói: “Hắn không đẹp trai thôi, thật ra tính cách tốt lắm á.”
Vóc dáng đẹp là ổn rồi, bề ngoài không quan trọng.
Sau đó bạn cùng phòng đi nghe ngóng thông tin cho tôi, hắn từng đội không ít sừng cho bạn gái cũ.
Tôi đi chất vấn, sau đó chân thành nói với họ:
“Đó là chuyện trước kia, khá là phức tạp. Hắn nói tớ là người đặc biệt, nên tớ là bạn gái cuối cùng của hắn.”
Hai tuần sau, tôi thấy hắn và cô bạn khác yêu yêu đương đương trong rừng cây.
Lúc đó tôi tát hắn một cái, “Anh mạnh mẽ hơn được không? Nếu anh đi thuê phòng ở khách sạn đối diện trường thì tôi còn xem trọng anh một tí.”
Bạn cùng phòng thấy vậy thì vỗ tay khen tôi.
Nhưng tôi chỉ có thể cứng rắn một hôm, tối đó thừa dịp đêm khuya tĩnh mịch, tôi khóc lóc gọi cho hắn.
Tỏ vẻ nếu làm lành thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng hắn bị tôi tát đến ngẩn người, hoặc có thể do có bạn gái mới nên không chịu.
Tôi bị bạn cùng phòng phát hiện trốn trong chăn khóc hai ngày.
Một tuần sau, tôi đột nhiên thức tỉnh, không khóc nữa.
Sau này chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là buồn nôn.
Tôi là như vậy đấy, lúc yêu thì như bị trúng lời nguyền, cả đầu chỉ toàn điểm tốt của đối phương.
Sau khi hết yêu, đầu heo kia quay lại tìm tôi.
“Noãn Noãn, em đừng vậy, anh đã tự hỏi, cho dù tính cách em không tốt nhưng em hợp anh nhất.”
Tôi hất tay, “Đừng, tôi không hợp anh đâu, chỉ có đứa ngốc mới hợp thôi.”
“Noãn Noãn, em xem này, anh có mua quà cho em.” Hắn vừa nói vừa đưa cho tôi hộp quà.
Trong hộp quà là một vòng cổ.
Tôi đã thấy cái vòng cổ này lúc đi mua sắm, 650 nghìn.
Lúc đó tôi rất vui vẻ, định mua thì bị hắn ngăn lại:
“650 nghìn, ăn một bữa cơm ngon đấy, đừng tiêu tiền bậy bạ nữa.”
Vì vậy tôi không mua vòng cổ, thay vào đó thì mời hắn một bữa ăn.
Tôi nhớ đến chuyện hôm ấy, càng nghĩ càng giận.
Lúc đó sao tôi lại tin lời tên này chứ.
Rất muốn đánh hắn một trận.
“Tôi không cần.” Tôi mạnh miệng nói, lúc này thấy một bóng người từ xa đi tới.
“Anh Giang Tự.”
Tôi bỏ mặc tên đàn ông khốn nạn kia, nhanh chóng vượt qua đám người bắt lấy góc áo anh.
“Anh Giang Tự, sao anh không nghe điện thoại của em?” Tôi tủi thân nhìn anh.
Anh ngẩn người: “Mấy hôm nay tôi không ở phòng khám.”
“Anh không ở phòng khám liên quan gì đến chuyện không nghe máy? Không lẽ chỉ hai ngày ngắn ngủi mà anh đã có người yêu à?”
“Anh ấy có người yêu hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Một giọng nữ vang lên.
Tôi lúc này mới thấy, bên cạnh Giang Tự là một cô gái.
Cô ấy đi tới trước mặt Giang Tự, trừng to mắt.
Chân tôi mềm nhũn, cười ngại ngùng: “Hì hì, Kiều Kiều, tớ tưởng hôm nay cậu nghỉ chứ?”
Chếc rồi, bị bắt rồi.
Kiều Kiều ôm tay, nhìn tôi lắc dầu, “Cậu giỏi lắm, ngay cả anh họ tớ cũng không tha.”
Tôi thở phào, “Dọa chếc tớ, tớ còn tưởng là bạn trai cậu. Anh họ thì tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Không đúng,” Tôi quay đầu, “Anh họ?”
“Đúng hai năm trước anh ấy ở nước ngoài, mới về nước.”
…. Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, anh họ của Kiều Kiều hơi béo, vóc người không cao.
Cho nên lúc đó tôi không nhớ tên anh ấy, sao ra nước ngoài mấy năm lại đẹp trai và cao hơn thế này?
“Lưu ruộng nhà cái quần què ấy!” Kiều Kiều hung hăng trừng tôi, “Tớ để cậu đi tư vấn tâm lý, giải quyết vấn đề tâm lý, không phải để cậu yêu đương lần nữa.”
Tôi câm miệng, không dám nói gì.
Giang Tự vẫn luôn đứng xem kịch ở bên cạnh lúc này mới chịu nói giúp tôi:
“Không thể trách em ấy, tâm lý của Noãn Noãn có vấn đề thật, em ấy không biết nên cư xử với phái nam thế nào, cứ từ từ thôi.”
Chỉ một câu đơn giản đã làm nở không ít hoa đào trong lòng tôi.
Anh ấy gọi tôi là Noãn Noãn, ngọt ngào quá.
“Dù sao trước khi cậu có năng lực yêu đương một người bình thường, thì tớ sẽ không cho phép cậu gây họa cho anh tớ, dù là bạn thân cũng không được.”
“Ồ.” Tôi buồn rầu.
Nếu tôi cứ vậy thì chẳng lẽ cô đơn cả đời hả?
Ánh mắt Giang Tự nhìn tôi, rồi nhìn sau lưng: “Tôi đề nghị em tạm thời không cần yêu đương.”
“Noãn Noãn, người đàn ông này là ai mà đề nghị em….”
Tên đàn ông khốn kiếp kia đi theo sau tôi, lên tiếng.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của Noãn Noãn.” Giang Tự trả lời.
“Em đi khám tâm lý làm gì? Có anh là tốt rồi?” Tên đàn ông khốn kiếp kia muốn cầm tay tôi kìa.
Tôi trốn tránh.
Hắn thở dài: “Noãn Noãn, anh biết em cần tình yêu, em không cần đi tư vấn tâm lý đâu. Tin anh, sau này anh sẽ cho em cảm giác an toàn mà em muốn.”
Tôi liếc nhìn hắn một cái, “Tôi không phải là trạm thu rác, sau này đừng tìm tôi.”
Tên kia muốn nói gì nhưng Kiều Kiều đã ôm tay tôi, “Noãn Noãn, đi ăn chung không?”
“Được.” Tôi đồng ý.
Sau khi đi một đoạn, Kiều Kiều im lặng nói: “Cậu rất vui khi tìm bạn trai ở thùng rác còn gì?”
Giang Tự cúi đầu nhìn tôi, “Có thể nhận ra được điều này là tốt rồi.”
“Bây giờ cậu ấy có thể nhận ra được, đợi khi cậu ấy bắt đầu thèm yêu thì anh bảo cậu ấy đi bốc rác cũng làm ấy chứ.”
Tôi muốn phản bác, không đồng ý nha.