Phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc, cho nên Lan Hề quyết định tất cả mọi thứ trước hết bắt đầu từ ăn mặc.
Lan Hề tiểu thư xưa nay mạnh mẽ cả đoán, vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi Thư Nhan:
"Dự tính bao nhiêu?"
Thư Nhan xua tay, đi đến hình cửa hàng tổng hợp trước mặt:
"Em không có tiền."
Lan Hề ah một tiếng:
"Không có tiền? Không có tiền em tới làm cái gì?"
Thư Nhan nói:
"Thì cùng chị xem một chút."
Lan Hề còn muốn nói gì đó nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thư Nhan cô liền dừng lại:
"Xem cũng được, em tự mình quyết định."
Nói xong Lan Hề liền đạp giày cao gót đi vào cửa hàng, Thư Nhan nhìn người kia, kéo nón áo lông lên sau đó bám theo.
Lầu một đều là khu hàng trang điểm, các nhân viên nữ nhiệt tình tiếp đón vui vẻ bắt chuyện với những người đi ngang qua, mời họ test thử da, còn được trang điểm thử. Lan Hề chú ý tới ánh mắt của Thư Nhan luôn liếc về hướng quầy hàng miễn phí bên kia, cô dừng lại hỏi:
"Muốn thử sao?"
Thư Nhan suy nghĩ một chút:
"Là miễn phí?"
Lan Hề quan sát ánh mắt của Thư Nhan:
"Thư Nhan, có phải em thiếu tiền không?"
Thư Nhan cắn môi:
"Cũng không đến nổi."
Lan Hề lại hỏi:
"Diêu Thư Hàm thu em bao nhiêu tiền thuê nhà?"
Thu Nhan trả lời:
"Một năm ngàn rưỡi, em ấy nói đối với học sinh cũng là cái giá này."
Lan Hề dừng lại:
"Khi chị phỏng vấn lão Lỗ, ông đã từng nói với chị, trường học đang thực hiện quy chế tăng tiền thuê nhà của các lão sư, biên độ tăng vọt một đường, hiện tại rẻ nhất cũng là năm ngàn rưỡi một năm, phụ thu thêm phí điện nước, đắt thì ngàn cũng có, cái giá này của em, sợ là tìm khắp Anh Tài không có cái thứ hai. Hơn nữa điều kiện của Thư lão sư cũng rất tốt phải không?"
Nói về hợp đồng cho thuê, Diêu Thư Hàm căn bản chưa từng đề cập quá nhiều tới chuyện thuê phòng, ngược lại thì đem trọng tâm đặt ở chỗ Thư Nhan có thực hiện tốt Ước pháp tam chương hay không thôi. Khi đó, Diêu Thư Hàm dửng dưng đem tờ giấy nóng hổi mới lấy từ máy in ra đặt lên bàn sách.
"Một năm ngàn rưỡi, điện nước internet bao hết, toàn bộ hệ thống thiết bị tôi đều cấp hết, còn tặng kèm cho cô bộ trải giường pikachu. Cô chỉ cần mỗi năm đưa tôi ngàn rưỡi là được, nhớ tuân thủ Ước pháp tam chương, tôi đây sẽ từ bi mà thu nhận cô."
Thư Nhan nhìn hợp đồng mà phát rầu:
"Lẽ nào cô thu nhận Dưa Chua cũng phải kí hợp đồng?"
Diêu Thư Hàm gật đầu.
"Tiền thuê nhà của nó tính theo tôi."
Thư Nhan lấy lại tinh thần:
"Em ấy nói em ấy lấy học sinh cũng là cái giá này."
Lan Hề thầm lắc đầu, có lẽ học sinh thì Thư Hàm sẽ lấy cái giá này, nhưng nếu như người đó là Thư Nhan, chỉ sợ Thư Hàm sẽ không thu một đồng nào ngược lại còn biếu thêm.
Lúc này Thư Nhan cũng tự giác nhớ tới Diêu Thư Hàm mua thảm điện và quạt điện, còn trách cô không để ý đến lệnh cấm của trường về chuyện dạy thêm ở Cung thiếu niên, còn cho cô ở trong phòng trọ dạy thêm...
Hai người ở chung với nhau, Diêu Thư Hàm cũng không để Thư Nhan trả tiền, ăn cơm cũng vậy, đi dạo phố cũng vậy, Diêu Thư Hàm luôn ghét bỏ Thư Hàm không có phẩm vị mượn cớ từ chối để cô trả tiền, chủ ý như bà chủ mà xử lý hết thảy, bá đạo đổi đi của cô nhiều thứ, dù cho là những chuyện không quá lớn lao, tỷ như Pipingdog của cô bị đổi thành dầu ô liu, sữa dưỡng ẩm da tay bị xem như xi đánh giày rồi cũng bị cưỡng chế vứt bỏ sau đó sẽ được Diêu Thư Hàm quan tâm tặng cho một tuýp sữa dưỡng da.
Vào ngày tháng , Thư Nhan nhận được phiếu thanh toán chuyển khoản từ Diêu Thư Hàm, chính là khoản tiền cô mua hoa hồng cho Diêu Thư Hàm và được hoàn gấp đôi. Thư Nhan còn nhớ rõ lúc chuyển khoản Diêu Thư Hàm có nói: Có tiền hay lắm à, cô nãi nãi đây bồi thường gấp đôi cho cô.
Lan Hề không biết Thư Nhan đang suy nghĩ gì nhưng với kinh nghiệm gặp qua vô số người, nó nói cho cô biết trong nhà Thư Nhan nhất định có chuyện gì đó phải cần món tiền lớn nên giấu giếm không muốn chia sẻ với ai. Điểm này cũng giống Giang Tuyết... cũng không biết gần đây nha đầu kia sống có tốt không, phải tìm thời gian nói với nha đầu này về chuyện lớp học ban đêm.
"Cũng là miễn phí, thử xem cũng không có chuyện gì, đi thôi." Lan Hề kéo tay áo Thư Nhan bước tới, trên quầy bày một loạt ngọn đèn nhỏ đầy sắc màu, ánh sáng mạnh mẽ chiếu lên mặt người nhất định có thể trắng thêm vài phần, Lan Hề đè vai Thư Nhan để cho Thư Nhan ngồi xuống.
"Mỹ nữ, đến giúp em gái tôi thử một chút."
"Được."
Nhân viên lau lau chút dầu lên mặt Thư Nhan rồi dùng một dụng cụ giống như bóng đèn soi qua lại trên mặt Thư Nhan, một đầu khác của 'bóng đèn' gắn với máy tính, một nhân viên chuyên nghiệp nhìn vào đó phân tích.
"Da của cô này có rất nhiều mạch máu nhỏ phân bố khắp mặt, rất nhỏ nên chất da rất mẫn cảm, hiện tại thiếu nước tương đối nghiêm trọng, tôi đề nghị quý khách nên dùng bộ sản phẩm giữ ẩm Thư Mẫn mà chúng tôi mới đưa ra trong quý này, quý khách có thể thử dùng trước, nếu dùng được thì mua."
Thư Nhan hiếu kỳ nhìn vật nhỏ tựa như 'bóng đèn' trong tay nhân viên, Lan Hề hỏi cô:
"Thế nào, thử một chút không?"
Thư Nhan chớp chớp mắt:
"Trước tiên có thể thử miễn phí không?"
Nhân viên quầy mỉm cười, đồng thời đưa một bộ hộp giấy qua:
"Được, quý khách muốn thử một chút ạ? Trước tiên quý khách có thể tới dùng thử nếu cảm thấy hài lòng, có thể đến dưới lầu mua, nếu như không hài lòng cũng không sao."
Thư Nhan trợn tròn mắt:
"...Thử liền!" sau đó ôm ấp tâm tư thấp thỏm nhắm mắt mặc cho đôi tay như ngọc thon dài của vị nhân viên bận rộn trên mặt cô, đầu tiên là cảm thấy trên mặt lạnh lạnh, sau đó là có chút nước trơn trơn cuối cùng còn có chút mịn mịn.
Sau khi trang điểm thử kết thúc, Lan Hề mang Thư Nhan lên lầu, lầu hai là khu vực bán nữ trang, trong thang máy, Lan Hề kéo kéo chiếc áo T-shirt bên trong chiếc áo lông dày đang mở của Thư Nhan:
"Em mặc cái này mấy năm rồi?"
Thư Nhan vội tránh khỏi ma trảo của Lan Hề, nhanh chóng kéo áo lông che bụng lại:
" năm."
Lan Hề chậc lưỡi một cái:
"Giặt sắp trắng luôn rồi!"
Thư Nhan nói:
"Em gọi cái này cần kiệm chi gia, chị thì biết cái gì, não bộ toàn là shopping, có chút không vui liền lấy tiền xả stress."
Lan Hề cười, không có trả lời, kéo Thư Nhan đi qua từng chỗ xem quần áo. Lan Hề chỉ tay vào một chiếc váy hoa hòe, nói với Thư Nhan:
"Những bộ như thế này không thích hợp với em, bất quá chị rất thích phong cách tiểu cô nương như vậy." Lan Hề nheo mắt, nhếch miệng cười, không biết nhớ tới ai. Đi được hai bước, cô lại cầm chiếc áo khoác ngoài màu vàng nói với Thư Nhan:
"Còn như cái này, rườm rà, không thể hỗ trợ làm bật khí chất của em."
Thư Nhan cười:
"Em cũng hiểu được, không thể hiện được sự tiêu sái của em."
Lan Hề hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn tên kia:
"Tiêu sái? Loi nhoi líu ríu, chim sẻ có đủ tiêu sái không?"
Thư Nhan giận tái mặt:
"Học tỷ, chị ít nói sẽ nghẹn chết hả?"
Lan Hề cầm một chiếc quần đen mỏng quăng lên người Thư Nhan, trong lòng thầm nói chị đây không tin em sẽ không thích khi dễ người khác.
"Thử cái này đi."
Nhận lấy cái quần mỏng nhỏ, mặt Thư Nhan muốn đen luôn rồi.
"Cái này là quỷ gì, ngắn như vậy!"
Lan hề đẩy tên kia vào phòng thay đồ:
"Mặc vào đi!"
Thư Nhan ở trong phòng thay đồ đổi tới đổi lui cả chục lần cuối cùng cũng chịu kéo khóa lên, ra khỏi phòng thay đồ. Lan Hề vừa thấy liền giơ ngón cái lên, "S-E-X-Y" rồi ném tiếp một chiếc áo trong xẻ ngực.
"Đem cái áo T-shirt năm của em cởi ra."
Thư Nhan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nghe theo sự phân phó của Lan Hề đi thay áo. Trong cửa hàng, hệ thống máy lạnh mở rất vừa phải, không quá lạnh, cô vén tay áo lên rồi đi vào phòng thay đồ sau đó đứng trước kính xem xét, khỏi nói, rất vừa người.
Lan Hề ngồi trên sofa nhỏ, nhìn Thư Nhan cười:
"Không tệ, lộ trình coi như không tệ, khí chất đều bộc ra." Sau đó dừng lại một chút, thâm ý nói:
"Có người sẽ thích."
Mặt Thư Nhan đỏ bừng, cô vội vàng cầm lấy chiếc áo lông mặc lên, che kín lại:
"Nữ nhân như chị sao lại háo sắc vậy chứ?"
Lan Hề nhún nhún vai:
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thích hay không trong lòng em hiểu rõ."
Thư Nhan liền nhớ đến hình ảnh Diêu Thư Hàm trùm khăn tắm, những lọn tóc còn vươn vài giọt nước, hai mắt mơ màng nhào về phía cô, bộ ngực mềm mại, áp sát lên người cô...
Ha ha.. ha ha ha...
"Thư Nhan, em cười gì vậy?"
"Hả?" Thư Nhan giật mình.
"Không có nghĩ gì cả."
Lan Hề cũng không hỏi nhiều, nhìn đôi chân của Thư Nhan, nói:
"Em có vẻ hợp với đôi giày bốt này."
Thư Nhan vội nói:
"Em có một đôi rồi."
Lan Hề nói:
"Như vậy em có mua nó hay không?"
Thư Nhan ngẩn ra, cô liếc nhìn bộ đồ đang mặc trên người, trầm mặc.
Lan Hề bước tới, tháo xuống xem bảng giá,
". Cái giá này cũng rất đáng. Không mua thì quên đi, thử một lần cũng xem như thay đổi tâm trạng vậy."
Thư Nhan yên lặng đổi lại chiếc áo thun cũ sau đó ra ngoài cửa hàng, dọc đường cô có chút âm trầm, tựa hồ như không có tâm trạng lắm.
Lúc đầu Lan Hề nghĩ mang Thư Nhan đi ra ngoài dạo, giải tỏa bớt áp lực cho Thư Nhan, tiện thể giúp Thư Nhan tìm hiểu một chút về các kiểu sinh hoạt hằng ngày của cô gái giống như Diêu Thư Hàm, dù sao hai người ở nhiều khía cạnh có sự chênh lệch khá nhiều.
"Sao vậy, không vui?" Lan Hề vỗ nhẹ vai Thư Nhan, "Đi dạo mua sắm thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tâm sở dục mà tiêu tiền."
Thư Nhan chỉ là lắc đầu, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
"Không phải, em không cảm thấy mình nghèo, không đẳng cấp. Chỉ là em cảm thấy cảm giác có chút không đúng."
Lan Hề liếc nhìn Thư Nhan:
"Cảm giác không đúng?"
Thư Nhan gật đầu:
"Nói không được là gì. Chị nói có lý, mùi vị nữ nhân gì đó, làm cho mình có mị lực gì đó, nhưng em cảm thấy... như em cũng không có gì không tốt. Hơn nữa em cảm thấy nếu em thay đổi em ấy sẽ không thích."
lan Hề hơi ngẩn ra, cô không nói lời nào.
Thư Nhan xoa xoa mái tóc:
"Nói thế nào đây... cái cảm giác... không phải vì em ấy thấy em xinh đẹp, cảm thấy em có mị lực, hấp dẫn nên em ấy tiếp cận em, nguyện ý bên em, mà bởi vì người đó là em, em ấy tiếp cận em, bên em lâu như vậy nên càng để ý em, có chút quen thuộc có chút thẩm thấu. Có một từ nói thế nào ta, ừm, là thấm nhuần."
Nghe người kế bên nói như vậy, nhất thời Lan Hề cũng không có lời nào để nói.
Lúc nói, trên mặt Thư Nhan lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như nhớ lại điều gì đó, có chút bình thản có chút trầm lặng:
"Em đang nghĩ nếu có một ngày em đột ngột thay đổi không còn giống trước đây nữa, em ấy có thể sẽ không quen."
Thư Nhan còn nói:
"Em ấy đã từng nói với em, nếu như chỉ vì vẻ ngoài mà giữ chân tình yêu thì em ấy thà rằng bản thân không có. Nếu như người khác nói những lời này em cảm thấy thật giả nhưng có thể từ miệng em ấy nói ra, em tin. Dung mạo quả thực rất quan trọng nhưng nếu như em may mắn có thể tìm được cách vượt qua sự tồn tại của nó, vậy thì em đây càng phải trân trọng bảo vệ."
Lan Hề nhìn về phía Thư Nhan, đã thấy Thư Nhan tự tay lấy từ trong cổ áo ra một mặt dây chuyền màu vàng, cẩn thận vuốt ve nó, thâm tình ôn nhu, cô liền hỏi:
"Đó là cái gì?"
"Pikachu." Thư Nhan trả lời cũng không ngẩng đầu lên.
Lan Hề nghẹn lời.
Thư Nhan nói:
"Ngày đó những lời chị đã nói... em có nghiêm túc suy nghĩ về nó. Em không có khinh thường cuộc sống của chị, chẳng qua em cảm thấy chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Hiện tại em không dám công khai mọi chuyện nhưng điều đó không có nghĩa là sau này cũng sẽ không, hơn nữa đôi khi có những sự việc chúng ta không thể chỉ vì hình thức bên ngoài của nó mà kết luận. Nếu tạm thời giấu giếm có thể bảo vệ được người yêu của em, như vậy em không tâm dùng bao nhiêu thời gian, vài năm, mười năm, hai mươi năm, hay cả một đời người đi cố gắng, nỗ lực đến khi có thể nhận được sự đồng ý. Nếu như lùi một ngàn bước không thể nhận được sự đồng ý thì ít ra em cũng muốn phấn đấu để có thể độc lập mà đứng thẳng, thẳng lưng để người khác có đâm cũng không cúi người."
"Aizz, Thư Nhan, thực ra chị..."
Thư Nhan đột nhiên quay qua nắm lấy tay Lan Hề, tha thiết nói:
"Có điều, học tỷ, có một việc em phải nhờ chị chỉ dạy cho em!"
Lan Hề bị Thư Nhan 'lật mặt' quá nha có chút bị dọa:
"Cái... cái gì?"
Thư Nhan bỗng cúi đầu, Lan Hề nhìn không rõ biểu tình của Thư Nhan, chỉ nhìn thấy được tai người kia đỏ rần lên.
Thư Nhan nhìn xung quanh sau đó kéo Lan Hề đến phía một cái cây ở lối đi bộ bên cạnh, có chút xấu hổ, hơn nửa ngày mới thở hắt ra, nhỏ giọng hỏi:
"Chính là... cái kia... làm thế nào?"
-------------------------
Lão Thư theo Lan Hề sư phụ coi như chui đúng ổ, muốn gì chị ấy cũng biết hết :))
Ps. Ngày sắp cuối cùng của tháng . Chuẩn bị chào tháng . Tháng tốt lành :)))