Hồ Thiết Hoa cười lạnh:
-Có những kẻ không màng việc khác ngoài việc của mình nhưng tại hạ thì chẳng vậy! Kẻ đó, có nổi giận, thì chẳng làm gì ai, còn tại hạ nổi giận, chỉ sợ... Từ trong xe, bỗng có một chiếc đầu thò ra, nhìn Hồ Thiết Hoa, cười nhạt:
-Các hạ không nên nổi giận, hắn không nghe các hạ nói gì đâu! Bởi hắn điếc! Hồ Thiết Hoa từ trên mình ngựa lao vút mình xuống, hét to:
-Cơ Băng Nhạn! Ngươi! Tử Công Kê! Ngươi! Ngươi định giở trò gì đây?
Người trong xe chính là Cơ Băng Nhạn.
Từ trong xe, hắn đưa tay ra hiệu. Đoàn người lập tức dừng lại.
Sau đó, hắn mở cửa xe, từ từ bước xuống.
Hồ Thiết Hoa tưởng chừng muốn phát điên lên được. Y quát lớn:
-Hai chân của ngươi chẳng việc gì à? Bây giờ thì ngươi đứng được rồi à?
Cơ Băng Nhạn như chẳng nghe y nói gì, chỉ hướng về phía Tiểu Phi đang từ từ tiến đến, hắn nghinh đón chàng, hay hắn nghinh đón Nghinh Nhạn và Bạn Thủy cũng thế.
Tiểu Phi vừa trông thấy hắn, vội xuống ngựa, điểm một nụ cười.
Hắn cũng đáp lời, đoạn thốt:
-Ta đến với ngươi đây, Đạo Soái Lưu Hương! Tiểu Phi gật đầu:
-Tốt quá! Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Vì ta bận chuẩn bị cuộc hành trình xuất quan nên đến chậm một chút đó! Tiểu Phi nhìn thoáng đoàn xe ngựa gật đầu:
-Rất chỉnh tề, rất chu đáo đấy, Cơ Băng Nhạn! Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Có chu đáo đến đâu, cũng vẫn không đầy đủ được, đối với sinh hoạt ngoài sa mạc! Tiểu Phi mỉm cười:
-Tất cả đều bằng vào kinh nghiệm dồi dào của ngươi! Mọi sự, ta xin nghe theo ngươi cả! Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Cổ xe kia có thể tạm dùng cho chúng ta qua đêm. Sáng ra ngươi kiểm điểm lại, rồi lên đường. Ngươi bằng lòng như vậy chứ?
Tiểu Phi gật gù:
đương nhiên là bằng lòng gấp! Cả hai tuyệt nhiên không đề cập đến chân tê liệt của Cơ Băng Nhạn, nhắc lại việc đó, thì cầm như thừa, mà thêm trơ trẽn bẽ bàng.
Trong tình thế này muốn duy trì tình bằng hữu, tất phải lờ đi việc đó.
Hồ Thiết Hoa còn giận đến xanh mặt, dù muốn dù không cũng phải bước tới.
Cơ Băng Nhạn bảo:
-Trong xe, có rượu đấy, nếu ngươi chưa say đúng mức, cứ vào đó mà nốc, nốc đến khoái dạ dày thì thôi nhé, đừng mửa ra lênh láng chẳng có ai dư công quét dọn đâu! Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, vụt bật cười ha hả:
-Tốt! Tuy ngươi lừa được ta, ta vẫn thấy ngươi đáng yêu hơn ta, bởi ta nhận ra mình chưa đúng tư cách một người bằng hữu! Bây giờ, ta cảm thấy bình tỉnh trở lại rồi, ngươi lên xe với ta, ta sẽ kính ngươi ba chén! Lên xe rồi, Hồ Thiết Hoa mới hiểu tại sao Cơ Băng Nhạn trang bị cổ xe như quan tài, hay nói đúng hơn, như một cổ quan tài to.
Xe, hình thức bên ngoài là xe, song bên trong thì lại là một gian nhà, không sai biệt mãy may, bất quá là một gian nhà di động được.
Trong xe, có giường rộng, nệm êm, chăn ấm, có màn che, có trướng rủ, lại có đồ dùng, người trang trí ra một gian nhà lưu động này hẳn phải tiêu hao lắm tâm và lực.
Hồ Thiết Hoa định hỏi:
-Rượu đâu?
Cơ Băng Nhạn đưa tay ấn vào một chiếc nút cạnh chiếc giường từ nơi đó ló nhanh ra một cái mâm, trên mâm có chén rượu, có một chiếc bình vuông, tuy thấp nhưng dung tích lớn.
Cơ Băng Nhạn thốt:
-Ta đã dự trù hơn mười loại rượu, lại có cả thức ăn, có thức dùng ngay, có thức để dành lâu được, nơi Quan ngoại có bán loại rượu sửa dê, mình mua lưu trữ, đừng lo gì chúng ta thiếu rượu suốt hành trình, bởi ít nhất chúng ta cũng có chổ chứa hơn ba mươi cân.
Hồ Thiết Hoa nhìn hắn trừng trừng, lâu lắm, mới thở dài, thốt:
-Ấn một ngón tay, hơn mười thứ rượu xuất hiện liền! Có con sâu rượu nào không nuôi cái mộng đó? Cho nên, ai ai cũng mơ ước phát tài, bởi những người phát có cái khoái không tưởng nổi, xa hẳn tầm tay của đa số! Rồi cả ba uống, ăn một lúc sau, Hồ Thiết Hoa lại thốt:
-Hiện tại, nếu có tôm Giang Bắc và cua Giang Nam là món nhắm đánh chén thì đúng là chúng ta đã tìm được Thiên đàng! Rất tiếc... Y chưa thốt dứt câu, Cơ Băng Nhạn lại ấn chiếc nút nơi vách xe đối diện.
Một chiếc mâm bằng thủy tinh ló ra, trên mâm có hai thứ di Hồ Thiết Hoa vừa ước, lại được nấu nướng tân kỳ! Thì ra, Cơ Băng Nhạn đã an bày một đoàn đầu bếp theo hắn trong cuộc hành trình và tấu xảo làm sao Hồ Thiết Hoa ước đúng lúc đầu bếp kín đáo đặt những món ăn đó lên mâm, nếu Hồ Thiết Hoa không nói ra, thì Cơ Băng Nhạn cũng đem đãi bạn.
Hồ Thiết Hoa kêu lên:
-Ngươi định diễn kịch gì đây, hở Tử Công Kê?
Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
-Giới hạn một kiếp nhân sinh quá ngắn, chúng ta phải hưởng rất vội vàng mới kịp, nếu không thì khi hắt hơi thở cuối cùng, chúng ta vẫn còn tưng tức. Cái ăn, ta cầu kỳ, cái ngủ, ta cũng cầu kỳ luôn, suốt ngày, ta chỉ tìm cách hưởng thụ những cầu kỳ luôn luôn vận dụng sáng kiến để mãi mãi có những tân kỳ mà hưởng thụ! Tiểu Phi thản nhiên, Hồ Thiết Hoa thì áy náy quá hcừng, áy náy vì cái việc y làm cho Cơ Băng Nhạn rời khỏi vỏ ốc vàng son, dấn thân vào các dặm trường.
Y thở dài:
đáng lý ra, ta không nên bức bách ngươi đến đây... Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Ngươi chẳng hề bức ta, bởi có bức mà ta không muốn đến, cũng chẳng bức nổi! Không một ai bức được ta! Hồ Thiết Hoa mỉm cười đột nhiên hỏi:
-Còn hai vị cô nương sao chẳng mời họ ra đây cùng uống rượu với chúng ta?
Cơ Băng Nhạn đáp:
-Họ đã về Lan Châu rồi! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Sao ngươi gấp đuổi họ về sớm thế? Dù sao thì ta và Đạo Soái Lưu Hương cũng là những kẻ biết điều, chúng ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi và hai nàng tiễn biệt nhau... Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Bây giờ, không còn là lúc nói lời tạm biệt nữa. Chúng ta ba người đã hợp đủ mặt rồi, thì ngay từ giờ phút này, tại địa điểm này, khởi hành thẳng đến Đại Qua Bích, không cần phải đợi trời sáng rõ. Từ giờ phút này, cổ xe này chẳng hề dừng bánh, và mỗi ngày chỉ dừng lại ba lần, mỗi lần không quá mấy phút. Ta ức độ, theo công lực của chúng ta, có thể dằn những cơn đại tiện cũng như tiểu tiện! Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-không thể xuống xe trong một giây, một phút?
Cơ Băng Nhạn lắc đầu:
-Tuyệt đối không nên! Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ:
-Tại sao?
Cơ Băng Nhạn giải thích:
-Chúng ta chưa có thể đích xác là đối phương có đặt tai mắt hoặc cạm bẫy các nơi dọc theo đường chăng, giả như có bọn trinh sát biết được hành tung của chúng ta, thì làm sao biết được cai nguy đến lúc nào mà đề phòng, mà đối phó? Người ta nói dè dặt bao giờ cũng có lợi hơn là vậy đó! Hồ Thiết Hoa tự thị:
-Ngươi lo quá xa! Cơ Băng Nhạn trầm giọng:
-Nếu muốn thành công, chúng ta phải có kế hoạch chu đáo, ngươi phải biết, kẻ nào dám trêu vào Đạo Soái Lưu Hương, nhất định kẻ đó chẳng phải tầm thường! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Thế chúng ta lại tầm thường à?
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:
-Ta đã nói, những kẻ sinh trưởng tại sa mạc, đều được rèn luyện đến kỳ cùng, cái sức chịu đựng của họ còn trên sức chịu đựng của những con lạc đà, mà họ còn tinh tế hơn những con hồ ly, dữ hơn lang sói. Lạc vào sa mạc, chúng ta chẳng khác nào những con thỏ khờ dại nhu nhược.
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Ngươi cứ tâng bốc người ngoài, hạ thấp người nhà! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Ta không muốn chết tại sa mạc cho chim ưng mổ xác ta, cho lang sói gậm đầu ta. Ta còn phải sống để hưởng thụ! Hồ Thiết Hoa thốt:
-Nhưng ta nhận ra... Cơ Băng Nhạn chận lại:
-Ta không muốn biết ý tứ của ngươi, ta chỉ muốn biết một điều là, muốn cho ta đến đây, có phải để ta nghe lời ngươi hay ngươi phải nghe lời ta?
Tiểu Phi bây giờ mới cười nhẹ, chen vào:
-Ngươi còn sống sót mà mang được tài sản từ sa mạc về đây, tất nhiên lời nói của ngươi phải có lý. Cái gì đúng đạo lý tất ta phải tuân theo! Cơ Băng Nhạn nhìn Hồ Thiết Hoa:
-Còn ngươi?
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Ta chỉ có thể nói là ta không nên bức ngươi đến đây. Ngươi đã đến rồi, ta còn nói chi nữa?
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
-Tốt! hắn dẹp mấy đĩa đồ ăn, bình rượu, chén, rồi xoay chiếc mâm trở bề dưới lên trên.
Một bức địa đồ hiện ra trước mặt ba người.
Cơ Băng Nhạn lấy chiếc đũa nhúng rượu vẽ một đường trên bức địa đồ, thốt:
-Chúng ta không nên do ngã này mà xuất quan. Chỉ vì các ngươi không thuộc đường, do đó, chúng ta phải vòng qua ngõ này! Tiểu Phi hỏi:
-Hoàng hà?
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
đúng vậy! Rồi hắn tiếp:
đây là thượng lưu Hoàng Hà, chúng ta đi dài theo, thẳng đến Ngân Xuyên. Ta biết, thế lực của trác Mộc Hợp ngày trước không lan rộng đến phía Nam vùng Aâm Sơn, cho nên chúng ta không hy vọng gì tìm ra một manh mối nào của chúng trên đoạn lộ trình này. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải phòng bị tai mắt của chúng! Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa im lặng nghe, không hỏi chận.
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Cho nên, ngày mai, đến vịnh Lao Long rồi, ngươi nên gởi ngựa lại, nơi đó ta có đồng bạn ngươi yên tâm! Tiểu Phi trầm giọng:
-Con ngựa này ta phải mang theo! Cơ Băng Nhạn lắc đầu:
-Không được! Tiểu Phi cau mày:
-Tại sao?
Cơ Băng Nhạn đáp:
-Tại vì con ngựa lộ liễu quá, nó sẽ làm cho mọi người chú ý và chẳng mấy chốc tin đó sẽ đến tai đối phương. Mang nó theo chẳng khác nào chúng ta tự tiếc lộ hành tung của mình! Mà chúng ta chỉ cần giữ hành tung bí mật, càng giữ được bí mật càng hay! Tiểu Phi không đáp.
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Ngươi phải biết, hiện tại đối phương đang nấp trong bóng tối lấy cái khoẻ chờ cái mệt. Chúng lại chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Chúng ta thì chẳng có một điểu thuận tiện nào trong tay. Muốn thắng, tất phải đánh bất ngờ, do đó phải giữ hành tung bí mật, trước thời gian tìm được chúng! Nếu sơ thất một chút, thì chúng ta sẽ bỏ xác tại sa mạc! Tiểu Phi tràm ngâm một lúc lậu, đoạn thở dài:
-Ta nghĩ, chẳng có gì đến đổi, ta... Cơ Băng Nhạn trầm giọng:
-Ngươi nên nhớ điều này, ở những nơi nào khác, đối phương không thể giết được ngươi, do đó chúng dẫn dụ ngươi đến sa mạc. Sở dĩ, chúng dụ ngươi đến sa mạc là vì nơi đó chúng có đủ phương tiện giúp chúng thành công. Và cũng phải nhìn nhận cuộc chiến sắp tới đây, tạo cho ngươi rất nhiều gian khổ, bình sanh ngươi chưa hề gặp một cuộc chiến nào gian khổ bằng! Ngươi có tưởng đến điều đó chăng?
Tiểu Phi cười khổ:
-Nhưng có sự kiện không cho phép chúng ta tưởng nhiều! Cơ Băng Nhạn uống một chén rượu:
-Cũng được, hiện tại chúng ta tạm thời không nên tưởng gì cả, chúng ta cứ ngủ, ngủ không được cũng cố gắng mà ngủ. Bởi vì, tuyệt đối chúng ta không nên lãng phí kình lực.
Giường rất rộng, thừa chổ cho ba người ngủ chung.
Hồ Thiết Hoa còn cầm chén rượu trong trong tay, vụt cười lớn:
-Vô luận làm sao, hôm nay ba chúng ta cùng nằm chung, như mười năm trước... Ha ha! Cái thời gian đó, êm dịu làm sao! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Ta chẳng thấy những ngày đó có gì đẹp đẽ cả! Rượu, chúng ta uống toàn rượu chua, nằm, chúng ta nằm nơi ẩm thấp. Bây giờ thì, uống rượu thơm, nằm êm ấm, lại nằm giường chứ không nằm đất.
Hồ Thiết Hoa thở dài, lắc đầu:
-Luôn luôn những ngày qua đều là những ngày tốt đẹp cả, rất tiếc việc đó ngươi lại không hiểu! Bởi ngươi không thấu đáo phong tình, ngươi quá chú trọng về hiện thực, ngươi buôn danh, trục lợi, ngươi chỉ biết... Bỗng, y dừng câu nói, vì y phát hiện ra Cơ Băng Nhạn đã ngủ rồi.
Hôm sau, khi hoàng hôn xuống, họ đã đến vịnh Lão Long.
Tiểu Phi gởi ngựa trong một khu nông trại của Cơ Băng Nhạn.
Chàng bỗng phát giác ra là mình quá lưu luyến con ngựa.
Chàng cười thảm, lẩm nhẩm:
-Có lẽ, ta già đi rồi, nên lòng càng ngày càng mềm hơn! Con ngựa hí nho nhỏ.
Tiểu Phi vỗ tay nhẹ lên lưng nó, dịu dàng hỏi:
-Ngươi không muốn xa ta à? Ngươi sợ ta đi rồi, sẽ không trở lại phải không?
Hồ Thiết Hoa có vẻ hứng khởi vô cùng.
Y đang cùng Cơ Băng Nhạn kiểm điểm lại ngựa xe, lạc đà các đồ vật mang theo.
Bây giờ, y mới hiểu cái chân giá trị của đại hán, điếc mà Cơ Băng Nhạn gọi là Thạch Đà.
Y biết luôn tên gã đánh xe là Tiểu Phiên, gã ít nhất cũng được ba mươi tuổi rồi, nhưng trời sanh gã có bộ mặt non choẹt, trước khi nói phải cười, nói rồi phải cười gã chẳng bao giờ giận ai cả.
Hồ Thiết Hoa thích gã quá chừng.
Y hỏi:
-Tiểu Phiên năm nay được ba mươi lăm tuổi rồi chứ?
Tiểu Phiên cười hì hì:
-Không dám giấu công tử, còn một tháng nữa, tiểu nhân sẽ tròn bốn mươi ba! Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Bốn mươi ba à? Không ai tưởng ngươi được bốn mươi, chứ đừng nói quá cái số đó! Vậy mà vẫn bị gọi là Tiểu Phiên! Hẳn ngươi hân hoan lắm! Tiểu Phiên cười hì hì:
- Dù sống đến tám mươi, tiểu nhân vẫn muốn bị gọi là Tiểu Phiên, cũng không hại gì, bất quá hơi mất mặt một chút! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Cơ Băng Nhạn chọn ngươi đi theo, hẳn ngươi phải có cái gì đặc biệt chứ? Cái đặc biệt đó là cái gì? Ngươi có thể cho ta biết chăng?
Tiểu Phiên cười vuốt:
-Tiểu nhân chẳng có tài gì cả, tiểu nhân chẳng biết gì cả, một người sống đến ngoài bốn mươi tuổi, lại chẳng biết gì cả, kể ra cũng không phải dễ chứ, phải không công tử?
Hồ Thiết Hoa cười vang:
-Nói được câu đó ngươi chẳng phải tay vừa! Y nhận xét đúng, Tiểu Phiên phải là tay phi thường, có điều y chưa được hiểu chổ phi thường của hắn là thế nào! Dọc theo con sông lớn, hai bên bờ Nam Bắc là Phúc Kiến, là Lãnh Nam, là những vùng Kiểm, Quý, Xuyên, Ngạc, Tiểu Phiên thuộc những vùng này nằm lòng, từ phong tục đến ngôn ngữ, từ con người đến cảnh vật, từ thời tiết đến địa hình. Giao cho hắn làm một việc gì, nhất định là hắn làm tròn sự việc chẳng bao giờ thất bại! Còn Thạch Đà, bởi điếc, nên không tiếp với ai song hắn lại có tài nói năng với loài vật, chừng như hắn có một ngôn ngữ thần bí để giao đàm với loài vật.
Hắn hiểu tư tưởng của loài thú, loài thú hiểu tư tưởng của hắn, đôi bên cảm thông nhau như ý hợp tâm đầu.
Do đó, hắn là bạn tâm giao, ý giao của giới lừa, ngựa, lạc đà.
Hồ Thiết Hoa lắm lần tự hỏi tại sao Cơ Băng Nhạn chọn hai người đó theo đoàn.
Bây giờ thì y hiểu rồi, cvà y phải bội phục! Rồi họ lên đường, không dừng lại, như Cơ Băng Nhạn đã cho biết, dù là một phút, một giây, nếu chưa đến được địa điểm dự định.
Thoạt đầu, thì cao hứng đã đành nhưng qua mấy ngày, hẳn ai ai cũng phải uể oải chứ.
Không, càng đi nhiều, đi mãi không ngừng Tiểu Phiên càng cao hứng, Thạch Đà chẳng hề gục đầu.
Chừng như cả hai không hề biết mệt là gì, chừng như bình sinh cả hai không hề ngủ! Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ hỏi:
-Hai người đó có thể không ngủ mãi mãi như vậy à?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Có những người vừa làm công việc vừa ngủ! Ngủ mà vẫn làm công việc đều đều! Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Kể cả việc đánh xe?
Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
-Xe do ngựa kéo, người đánhx e có kéo đâu? Tại sao không ngủ được?
Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một chút:
-Tiểu Phiên đánh xe, được ngồi, ngồi còn ngủ được, chứ Thạch Đà thì sao? Hắn đứng mãi suốt hành trình, mà lại không đứng yên một chổ nữa kia?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Thì phải vậy chứ sao? Hắn vẫn ngủ được như thường! Hồ Thiết Hoa bực tức:
-Ngươi cho ta là đứa bé lên ba?
Cơ Băng Nhạn trầm gương mặt không nói gì thêm! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Hắn không lừa ngươi đâu, bởi sự thật là vậy, có người vừa đi vừ ngủ được như thường, họ đi bằng đôi chân, nhưng tinh thần họ ngủ! Họ buông tinh thần xa rời xác thịt, họ có thể ngủ như chúng ta nằm, ngồi mà ngủ! Hồ Thiết Hoa kêu lên:
-Nếu thế thì tài quá! Tài không thể tưởng! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Tuy nhiên, cái tài đó không do trời sanh, mà chính là nhờ sự tập luyện! Một con người bị kẻ khác dùng roi đánh đập, đuổi chạy mãi không ngừng, suốt một năm dài như vậy là có thể quen đi, dù đang chạy trên tuyết, cũng có thể vừa chạy vừa ngủ. Điều cần yếu như ta vừa nói là thói quen, khi quen rồi là không đợi bị roi quất cũng làm được việc như thường! Cho nên, Thạch Đà vừa chạy vừa ngủ được là vậy! Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Thạch Đà được rèn luyện với phương pháp đó?
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
-Ừ! Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Tại sao có người muốn hắn chạy mãi không ngừng và chạy suốt một năm?
Cơ Băng Nhạn trầm ngâm một lúc lâu, bỗng hỏi:
-Ngươi có bao giờ trông thấy một con lừa kéo cối xay chăng?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Có chứ! Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Hắn bị người ta dùng làm con lừa kéo cối xay, nhưng con lừa thì đương nhiên là chịu được dễ dàng, còn hắn thì dù sao cũng phải khổ sở hơn con thú. Lừa kéo cối xay là do nghề nghiệp, còn hắn bị bắt buộc kéo cối xay là do dụng ý. Do nghề nghiệp, có lúc ngừng để ngơi nghỉ, còn do dụng ý thì khi nào lại ngừng được?
Hồ Thiết Hoa rùng mình:
-Kẻ nào tàn nhẫn thế? tại sao y đối đãi với Thạch Đà bằng dụng ý đó?
Cơ Băng Nhạn chỉ lắc đầu chứ không đáp.
Rồi Hồ Thiết Hoa lại nốc rượu, tuy nhiên y không tin lắm vào lời của Cơ Băng Nhạn.
Làm thế nào y tin được một người vừa chạy vừa ngủ?
Y nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Cổ xe rất êm, ngồi nằm trên xe, nghe thư thái vô cùng, song nằm ngồi mãi trong xe, suốt mấy đêm liền, thiết tưởng dù cho ai cũng phải khó chịu.
Hồ Thiết Hoa bực bội quá, tưởng chừng có thể điên lên được, y nghĩ, phải có một việc gì làm cho đở bực bội, cho khoan khoái lại phần nào.
Y dán mặt vào song xe, nhìn ra Thạch Đà, y quyết tìm hiểu tại sao một con người vừa chạy lại vừa ngủ được.
Thạch Đà đang mở trừng trừng đôi mắt xám đục, hắn nhìn ra xa xa, mơ màng, chừng như hắn có thấy một cái gì ở nơi xa xôi đó mà người khác không thấy.
Hồ Thiết Hoa cứ chú ý đến hắn.
Một ngày nữa trôi qua. Bỗng, y bật cười lớn:
-Hay cho Tử Công Kê! ta mắc mưu Tử Công Kê rồi! Cơ Băng Nhạn cau mày:
-Ta lừa ngươi?
Hồ Thiết Hoa hỏi:
-Hắn không nhắm mắt, làm sao hắn ngủ chứ?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Hắn ngủ không cần nhắm mắt! Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Tại sao?
Cơ Băng Nhạn đáp gọn:
-Hắn đui! Hồ Thiết Hoa giật bắn người:
đui? Hắn vừa đui? Lại vừa câm?
Cơ Băng Nhạn không đáp.
Bình sinh, hắn không nói lại lần thứ hai những gì đã nói.
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Thảo nào mà đôi mắt của hắn chẳng kỳ quái! Nhưng đui sao lại có thứ đui mà đi đường chẳng khác người còn mắt? Thật ta không hiểu nổi! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Con vật bên cạnh hắn là đôi mắt của hắn! Hồ Thiết Hoa gằn giọng:
-Nếu không có con vật bên cạnh?
Cơ Băng Nhạn bỉu môi:
-Thì hắn gọi một con đến với hắn! Hồ Thiết Hoa cười khổ:
-Ngươi càng nói càng làm cho ta mơ hồ quá! Ta có cảm nghĩ hắn không còn là người nữa, hắn là một dã thú! Cơ Băng Nhạn gật đầu:
-Hắn là cả hai! Có lúc, hắn như dã thú, bởi hắn hy vọng hắn là dã thú, hắn muốn lẩn lộn với dã thú, hắn cho rằng chung chạ với dã thú còn dể chịu hơn chung chạ với loài người! Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc lâu:
-Thế tại sao hắn chịu làm việc cho ngươi?
Cơ Băng Nhạn im lặng.
Hồ Thiết Hoa nhìn sang, thấy Cơ Băng Nhạn chẳng những không muốn đáp, mà hắn còn muốn gạt bỏ vấn đề đó, không thích thảo luận xa hơn.
Nhưng, ngờ đâu, sau đó một lúc, Cơ Băng Nhạn lạnh lùng thốt:
-Chỉ vì ta cứu mạng hắn! Hồ Thiết Hoa lại suy tư một lúc. Rồi y thở dài:
-Cái ý tứ của ngươi như thế nào, lại mang một người vừa điếc vừa câm lại vừa đui đến sa mạc?
Cơ Băng Nhạn rùn vai:
-Chỉ vì tại sa mạc, hắn làm việc được hơn mười người không điếc, không câm và không đui!