Hồ Thiết Hoa chà tay nơi mắt kêu lên:
-Không lẽ ta hoa mắt?
Tiểu Phi cười khổ:
-Lầu mộng hiện lên đó, nơi sa mạc là mộng, tại trùng dương là thuyền mộng, chẳng phải ngươi hoa mắt đâu! Nhưng đã có lầu mộng, tất phải có nơi nào đó, phản ánh lại thành hình, và nơi đó cáo cái tên là Lục Châu, có rừng có cây, trong một giới hạn thu hẹp.
Họ đã trông thấy Lục Châu rồi.
Từ nơi đó, tiếng nhạc du dương vọng đến tai họ.
Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm:
-Thạch Quan Âm ở nơi đó sao? Tại sa mạc, làm gì có sự tiêu dao khoái lạc như thế?
Y thốt, chẳng nghe ai đáp lại, rồi y tiếp luôn:
-Hai hôm nay, Thạch Quan Âm chẳng hề cho người theo dõi chúng ta, có thể là bà ta đoán chắc thế nào chúng ta cũng đi ngang qua đây! Tiểu Phi trầm ngâm một lúc, đoạn vươn mình:
-Các ngươi ở đây chờ, để ta đến đó xem qua cho biết! Hồ Thiết Hoa cũng vươn mình:
-Ta đi với! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Khinh công của người có sánh được với Đạo Soái Lưu Hương chăng?
Hồ Thiết Hoa khựng lại, không nói gì nữa.
Thế là chỉ có một mình Tiểu Phi đi.
Tại sa mạc, có một địa phương như Lục Châu, kể ra cũng là cảnh thiên đàng rồi vậy.
Địa phương không hẹp lắm, lại rất mỹ lệ, cây mọc xanh rờn, trong vùng cây xinh tươi đó, văng vẳng tiếng nhạc vang lên.
Lục Châu một ảo ảnh trong thần thoại.
Và nơi đó, hiện giờ, một nữ yêu từng ăn thịt hàng ngàn hàng vạn người đang thụ hưởng cảnh an nhàn?
Đói khát hai hôm liền có làm giảm đi phần nào công lực của Tiểu Phi, song dù sao thì chàng cũng còn giữ được phong độ ngày cũ và thuật khinh công của chàng vẫn linh diệu như thường.
Chàng len mình vào địa phương đó.
Nấp trong tàng cành lá rậm rạp, chàng nhìn ra, thấy một cảnh tượng đầu tiên, cảnh tượng làm cho bất cứ khách lữ hành nào ngang qua sa mạc cũng đều ham muốn, và xem trọng hơn sanh mạng mình.
Hai ao nước! Hai ao nước trong xanh, thoáng nhìn qua là mắt mát ngay, và lòng cũng mát theo luôn, mặc dù chưa giọt nước nào rơi vào lòng.
Hai ao, một lớn, một nhỏ.
Bên cạnh ao lớn, có ba ngôi lều, nói là lều vì nó không có hình thức một ngôi nhà, nhưng vẻ hoa lệ của nó làm chóa mắt người nhìn.
Trước lều, có mấy võ sĩ vận áo giáp rực rỡ, cầm vũ khí ánh ngời màu vàng, đứng túc trực như các pho tượng uy nghiêm.
Vòng quanh ao nhỏ, có mấy lượt sa mỏng, bao bọc, che khuất ánh mắt hiếu kỳ, bên trong bức tường sa mỏng đó, một thiếu nữ đang tắm.
Tiểu Phi cơ hô ngừng thở.
Trong hiện cảnh, chàng còn tâm sự đâu để thưởng thức nữ sắc? Song trước pho tượng vệ nữ kia, chàng không làm sao kềm hãm được nguồn lòng và bao nhiêu máu phát xuất từ tim theo huyết quản như cô đọng lại mà không chịu trở về xuất xứ, thành quả tim chàng muốn ngưng đập hẳn.
Thân vóc thiếu nữ với nhưng đường cong mê hồn đã hấp dẫn phi thường rồi, ánh tà dương lại tạo thêm cái huyền bí, bao trùm bởi một lượt sa mông lung, mờ mờ ảo ảo, ai nhìn vào mà chẳng cảm thấy mình chơi vơi từng không?
Nàng ngồi đó, quanh nàng có mấy thiếu nữ khác buông thỏng tóc thề, dùng khăn bông chà xát cho nàng.
Trong khi đó thì nàng đưa tay mềm mại, cánh tay tròn lẳn, đương nhiên phải trắng nõn nà, đập nhẹ trên mặt nước, nước bắn lên, nàng cười với nước, nước phảnh ánh tà dương, chớp vàng chớp đỏ.
Bỗng thiếu nữ đưa mắt về hướng Tiểu Phi.
Tiểu Phi biết ngay, nàng đã phát hiện ra chàng, có điều phát hiện từ lâu hay vừa mới đó, thì chàng không rõ.
Bất cứ một th::À:: nữ nào, khi tắm, bị người rình xem, đều cấp tốc che đậy thân hình, nhưng nàng này lại ung dung đứng lên.
Nàng không thẹn, Tiểu Phi lại thẹn, chàng đỏ mặt.
Nàng thong thả khoác lên người chiếc áo choàng bằng sa mỏng, rồi hnìn Tiểu Phi, từ từ hỏi:
đã no mắt chưa, hỡi người rình xem ta tắm?
Giọng nói của nàng là giọng oanh vàng, bất quá trài trại như giọng người Ngô học nói tiếng Kinh.
Tiểu Phi nhếch nụ cười khổ, rồi từ tàng cây, nhảy xuống đất bối rối thấy rõ.
Bình sanh, chàng chưa hề bối rối một lần nào.
Chàng không muốn cho ai nhận lầm chàng đến đây cốt để xem trộm người tắm.
Và chàng cũng không muốn trong tình huống hiện tại, gặp những giai nhân.
Nhưng bị phát hiện rồi, chẳng lẽ chàng lại chạy đi?
Bắt buộc chàng phải đến đó.
Thiếu nữ nhìn chàng từ đầu đến chân, đáng lý thì nàng phải phẩn nộ, song thần thái nàng vẫn từ hòa như thường, bất quá nàng hơi trừng nghiêm đôi mắt một chút:
-Gan lắm đó! Đã bị phát hiện mà vẫn không chạy đi! Tiểu Phi cười ngượng:
-Tại hạ không cố ý, nếu chạy trốn thì hèn! Thiếu nữ chớp mắt:
-Thế là ngươi nhận tội?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Phải! Miệng không cười, thiếu nữ cười qua ánh mắt:
-Có dũng khí, biết nhận tội, vậy là ngươi đáng mặt nam nhân. Nhưng ngươi có biết là mình phạm tội gì không?
Tiểu Phi thở dài:
đáng lý ra, cô nương nên che nhiều lớp sa dày hơn một chút về phía này... Thiếu nữ sôi giận:
-Ngươi đã nhìn trộm ta tắm, lại còn trách ta nữa à?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Tại hạ vô ý đến đây, nào biết được là có giai nhân đang tắm?
Thiếu nữ hừ một tiếng:
-Giả như ngươi biết?
Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Nếu sớm biết có giai nhân tắm, nếu biết được có một phía không che màn... Thiếu nữ trầm giọng:
-Thì ngươi không đến?
to mím môi:
-Nếu đôi chân bị tiện mất đi, tại hạ cũng cố bò, cố lết tới đó, cô nương! Thiếu nữ giật mình, nhìn sững chàng! Cái gã thanh niên đáng hận kia, sao mà dạn mày dày mặt thế? hắn cũng to gan đấy chứ! Nàng nằm mộng cũng không tưởng nổi một nam nhân dám nói với nàng như vậy?
Nàng muốn giận, song khí giận quá chừng! nàng muốn cười song lại cố dằn.
Bọn thiếu nữ buông tóc thề đứng cạnh đó, không dằn được như nàng,cùng bật cười sằng sặc.
Cười mấy tiếng chợt thức ngộ ra là không nên cười, chúng nghiêm mặt lại, rồi trầm giọng:
-Nam nhân kia, to gan lắm đấy nhé! Trước mặt công chúa lại ăn nói suồng sã như vậy à?
Công chúa?
Nghe hai tiếng đó, Tiểu Phi kinh ngạc.
Chàng vội nghiêng mình, làm lễ:
-Thực ra, tại hạ không nên nói như vậy, song, đã là nam nhân tất phải nói cảm nghĩ của mình, nghĩ làm sao, nói làm vậy, chẳng dám nói ngoa! Công chúa đảo ánh mắt thu ba, từ từ thốt:
-Không ngờ nam nhân người hán dám nói sự thật! Ta chỉ nghe tại địa phương các ngươi, kẻ nào nói sự thật, là kẻ đó bị thiên hạ khinh miệt liền! Tiểu Phi thầm than, người đời phần đông thà nói ngoa, nói hoang đường, thà làm một giả quân tử và chẳng còn ai biết kinh trọng người nói thật, ai mà nói thật, sẽ bị đồng loại chê là tiểu nhân.
Chàng cười nhạt, hỏi:
-Tại địa phương của công chúa, người nào dám nòi sự thật, người đó được kính trọng à?
Công chúa gật đầu:
-Ừ! Tiểu Phi lại cười:
-Vậy thì công chúa nên tha tội tại hạ, nếu công chúa cho là tại hạ có tội! Công chúa lại nhìn sững chàng một lúc.
Lâu lắm, lâu lắm, nàng bỗng cười tươi, thốt:
-Có thể ta tha tội cho ngươi, và còn xem ngươi như thượng khách, nhưng ít ra, ngoài cái việc gan lỳ đó, ngươi phải có một cái gì khác biệt! Nàng đưa bàn tay ngọc vén gọn tóc, quay mình hỏi:
-Ngươi có gan không chạy trốn, vậy ngươi có gan theo ta chăng?
Tiếng nhạc từ trong lều, chốc lại vọng ra, du dương êm dịu, chen trong tiếng nhạc, có tiếng cười.
Bọn võ sĩ túc trực trước lều, trừng đôi mắt chim ưng nhìn Tiểu Phi.
Công chúa đã vào lều rồi, và đưa tay vẫy chàng.
Tiểu Phi vừa cười vừa vỗ tay lên vai hai võ sĩ có cái dáng hung dữ như ma thần, rồi bước vào lều.
Chàng ngang nhiên vào như vậy là phải chuẩn bị rồi.
Vô luận trong lều hung hiểm thế nào, chàng cũng không hề sợ hãi, vùng sa mạc, chàng có thể làm một người bại hoại nhất đời, mà không ngại thẹn với lương tâm.
Ở tại cái đất quỷ, con người phải biến thành quỷ mới mong sống sót.
Nhưng trong lều, chẳng có cái gì chứng tỏ là hung hiểm cả.
Có thể nơi đó có vẻ an tịnh nhất, so với các nơi từng nổi tiếng là an tịnh.
Bên ngoài lều, là một nền cỏ xanh mượt, cỏ cây tốt, bên trong lều lại mỹ lệ phi thường. Nền lều là một lớp thảm êm ấm nhất trần gian! Trên tấm thảm đó, có mấy ghế thấp, loại để đồ chứ chẳng phải ghế, trên ghế có trái cây, có rượu.
Có mấy người mặt y phục rực rỡ, ngó quanh các chiếc ghế đó, uống rượu, họ hân hoan vô cùng.
Người hân hoan nhiều hơn hết, có hàm râu ngắn, xoắn tít vào nhau như râu rồng, vận áo rộng đỏ, đội mão vàng.
Lão ngồi nơi trung tâm, tay tả cầm chén vàng, tay hữu ôm ngang hông một mỹ nữ, cười lên ha hả:
-Các vị xem đó, có phải là sau khi tắm xong Tỳ Bà Công Chúa của chúng ta đẹp hơn trước nhiều chăng?
Lão đưa ánh mắt sáng ngời sang Tiểu Phi, rồi tiếp:
-Nhưng, con gái cưng của ta, con đưa ai đến đây làm khách đó? Nếu ta nhớ không lầm, trong vùng phụ cận trăm dặm trở lại, chẳng có một nam nhân anh tuấn! Tỳ Bà Công Chúa von đôi mắt thành nụ cười nũng nịu, bước đến cạnh gia gia nàng, cúi xuống, thì thầm bên tai lão mấy tiếng.
Nàng nói, người áo đỏ gật đầu, đôi mặt lại đăm đăm Tiểu Phi, miệng lão điểm nhẹ nụ cười, nhưng ánh mắt thì oai nghiêm đến lạnh lùng.
Tiểu Phi cười trả lại, chàng thực sự cũng hân hoan lắm! Chàng nghe mùi rượu rất thơm, còn thức nhăm thì hấp dẫn vô cùng.
Một con người, chịu đói, chịu khát luôn hai ngày qua, trước những vật đ, tự nhiên phải cao hứng, nhất là biết chắc thế nào mình cũng được mời! Huống chi chàng còn là một con sâu rượu?
Hơn thế, lão nhân áo đỏ kia, xem ra không phải là con người bại hoại?
Vừa lúc đó, bốn thanh mâu vàng chớp lên, từ phía sau lưng chàng xẹt tới.
Bốn thanh, hai trên hai dưới, tất cả đều dài, mỗi thanh độ hai trượng.
Võ sĩ, dù võ công không cao, song lực đạo không yếu, mâu đâm tới như rắn vọt ra khỏi miệng hang.
Một người kiệt sức vì đói khát mấy hôm liền, muốn tránh khỏi chẳng phải là việc dễ dàng.
Và nếu Tiểu Phi không tránh khỏi, máu sẽ chảy ra, xác chết sẽ nằm cạnh mấy vò rượu.
Vậy mà người hiện diện chẳng một ai buồn đưa mắt nhìn, chẳng một ai hãi hùng, hoặc kinh ngạc trước viễn ảnh một thảm cảnh.
Chừng như trên thế gian này, chẳng có sự việc gì làm cho họ động tâm.
Tỳ Bà Công Chúa mở mắt to hơn, thấy bốn thanh mâu đã đến rất gần Tiểu Phi, nhưng chàng không phản ứng.
Nàng kinh hãi hối tiếc, niềm khích động bừng lên, cơ hồ đôi chân không còn đủ sức chống chỏi cho thân hình nàng.
Bỗng một tiếng coong vang lên, tiếng vang của những vật bằng thép chạm vào nhau.
Tiểu Phi không nhúc nhích không quay đầu, song chẳng biết tại sao bốn thanh mâu đều bị chàng kẹp dưới nách.
Bốn võ sĩ giáp vàng cùng nhào hớt tới, bàn tay đau nhói, cánh tay tê dại, không cò giở lên nổi.
Bây giờ, năm người ngồi uống rượu, mới nhìn đến Tiểu Phi.
Tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lão nhân áo đỏ vỗ tay cười lớn:
-Tuyệt! Công phu luyện được như thế là tuyệt! Quả nhiên con gái ta không nhận xét lầm! Tiểu Phi diềm nhiên:
-Nhưng tại hạ nhận xét lầm! Tại hạ không tưởng là các hạ cũng thích ám toán khách! Lão nhân áo đỏ lại cười vang:
-Ngươi đừng trách lão phu! Điều đó không liên quan gì đến lão phu cả! lão năm tay Tỳ Bà Công Chúa cười nhẹ tiếp:
-Con lão phu muốn thực nghiệm vậy mà! Nó nói nếu ngươi tránh được ám toán, thì nó mới chấp nhận ngươi là người khách quý của nó! Tiểu Phi cười nhạt:
-Giả như tại hạ không tránh kịp?
Tỳ Bà Công Chúa cười duyên:
-Vô luận làm sao, ngươi đã tránh được rồi, ngươi trở thành khách của ta, khách không nên nổi cáu đối với chủ nhân! Tiểu Phi thở dài, cười khổ:
-Muốn được làm khách của công chúa, phải đi qua bàn tay lông là của tử thần! Người ngồi bên tả, có gương mặt trắng xanh, mũi quặp như mỏ chim ưng, vận chiếc áo màu xanh bỗng nhiên cười lạnh mấy tiếng hỏi:
-Võ công của bằng hữu do vị thần thánh nào truyền cho?
Tiểu Phi đưa tay sờ mũi, mỉm cười:
-Tại hạ là một tên bất tài, bởi bất tài nên chẳng ai biết đến tên hèn mọn Lưu Hương là cái quái gì! Người áo xanh buông gọn:
-Ạ! Y lại cúi mặt xuống, từ đó không nhìn chàng nữa.
Lưu Hương! Tên đó chẳng nói một cái gì đặc biệt cả, và y khi nào lại chịu giao đàm với kẻ tầmthường?
Nhưng Tỳ Bà Công Chúa vẫn nhìn sững chàng.
Lúc đo, nàng vụt cười lên, hỏi:
-Ngươi đã trở thành khách nhân của ta, sao ngươi không ngồi xuống?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Những lúc đứng, tại hạ thấy mình có gan hơn lúc ngồi! Tỳ Bà Công Chúa lại cười:
-Giả như ngươi còn kinh hãi việc vừa rồi, thì ta sẽ giúp ngươi giải tỏa niềm kinh hãi đó, ngươi có bằng lòng ta trấn an ngươi chăng?
Nàng ngồi xuống.
Một thiếu nữ mang đến cho nàng một chiếc đàn tỳ bà nàng đặt lên dùng tay dạo giây liền.
Tiếng đàn ngân lên, nghe như tiếng ngọc reo.
Người nghe nhạc, nghe được tiếng đàn tỳ bà này rồi, không còn muốn nghe âm thinh một nhạc khí nào khác.
Tiểu Phi là con người phong lưu, dù là một nhân vật trong giới giang hồ, vẫn thích cầm, kỳ, thi, tửu, chàng từng nghe bao nhiêu tay đàn nổi tiếng, song phải nhìn nhận ngón đàn Tỳ bà công chúa tuyệt diệu quá chừng, có thể là khắp Trung Nguyên, chẳng có một danh đàn nào sánh được nàng.
Chàng nghe say sưa ngây ngất nghe, quên đói, quên khát quên luôn hiện cảnh.
Tiếng đàn dứt chàng còn xuất thần.
Tỳ Bà Công Chúa mỉm cười:
-Thế nào?
Tiểu Phi thở dài:
-Một nơi tuyệt địa như thế này, nghe được tiếng đàn tuyệt diệu, thú thật tại hạ nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi! Lão nhân áo đỏ cười vang:
-Chẳng có chi lạ. Tỳ bà là loại đàn do xứ sở của lão phu truyền vào đầt hán mà! Tiểu Phi chớp chớp:
-Ạ! Lão nhân áo đỏ tiếp:
-Ngươi có nghe nói đến Tô Kỳ Bà chăng?
Tiểu Phi nhóng cao thân hình một chút, trố mắt hỏi:
-Các hạ là Quy Tư vương?
Lão nhân áo đỏ chớp ngời ánh mắt, xoa xoa hàm râu quắn, điểm một nụ cười:
-Chung cuộc rồi cũng nghĩ ra! Tiểu Phi tiếp:
-Thời Ngũ Đại, nhằm vương triều Bắc Châu Võ, Quy Tư quốc vương là Tô Kỳ Bà đưa tay đàn tỳ bà hữu hạng cùng Đột Quyết Hoàng Hậu vào đất hán, từ đó tiếng đàn tỳ bà làm say mê mọi tầng lớp dân chúng. Cái giai thoại đó còn lưu truyền đến nay, tại hạ may mắn được nghe ít nhiều... Quy Tư Vương vỗ tay bôm bốp:
-Người Tây vực cjỉ có những nghề mọn, để khoa trương với đời, không ngờ hôm nay lại gặp tri âm! Ngồi xuống đi, lão phu sẽ đãi ba chén! Bỗng có người gọi vang lên:
-Lão xú trùn ở đâu?
Tiếp theo đó, là một tràng tiếng mắng, tiếng nguyền rủa, rồi có tiếng đẩy đùng đùng trong nước.
Tiểu Phi biết ngay là có người nào đó, vừa bị Hồ Thiết Hoa quăng xuống ao.
Lão áo xanh, có gương mặt trắng nhợt, vụt đứng lên, cau mày:
-Kẻ nào dám hoành hành tại đây như thế chứ? Ta ra đó xem cho biết việc gì! Tiểu Phi cười khổ:
-Xin thứ cho vậy, chính là bằng hữu của tại hạ.
Người áo xanh nhìn chàng từ chân lên đầu, rồi ngồi xuống.
Quy Tư Vương lại cười:
-Tuấn mã không bao giờ chịu vào hàng ngũ với loại kéo xe, ngươi đã vậy thì bằng hữu của ngươi chẳng phải tay tầm thường. Có bao nhiêu người, cứ thỉnh hết vào đây! Thì ra, mấy tiếng lão Xú trùn là của Hồ Thiết Hoa gọi chàng.
Tỳ Bà Công Chúa đưa tay che miệng cười:
-Nhất định sau này, ngươi phải giải thích tại sao người ta gọi ngươi là xú trùn.
Chẳng những Hồ Thiết Hoa quăng hai võ sĩ xuống ao, y còn đánh sưng mặt mày ba tên khác.
Đã thế, y vẫn chưa nguôi cơn giận.
Y giận Tiểu Phi, cho rằng chàng ta chẳng xứng đáng một người bằng hữu, trong khi tất cả nhịn đói nhịn khát, thì chàng ung dung ở đây ăn uống.
Điều đó chẳng nói làm chi, chàng càng ở đây lâu, thì Hồ Thiết Hoa và Cơ Băng Nhạn càng lo sợ cho tánh mạng của chàng.
Chàng không nghĩ đến sự lo lắng của bạn, lại cứ ở lỳ tại đây ăn uống như thế thì có xứng là bạn đâu?
Đến khi nốc vào mấy chén rượu rồi, y mới khoan khoái và sự giận dữ tiêu tan ngay.
Càng khoan khoái hơn nữa là chính các mỹ nữ dâng rượi cho y.
Và bây giờ thì Tiểu Phi đã biết những người ngồi quanh ghế rượu là những ai rồi.
Họ là những nhân vật lừng danh trong võ lâm, người nào cũng có những thành tích kiêu hùng.
Ba người ngồi bên tả là anh em nhà họ Ngô, ngoại hiệu Long Du Kiếm và vị Độc Hành Đại Đạo họ Tư Đồ, tên Lưu Tinh thinh danh chấn động cả vùng Lưỡng hà.
Còn vị mặt trắng xanh, vận áo xanh, là Sát Thủ Vô Tình Đỗ Hoan, ngươi trong hai phái chính tà nghe đến tên là cảm thấy nhức đầu.
Đỗ Hoan giết người không đếm và từ lâu y vẫn giữ cái kỷ lục sát nhân, chưa bị ai phá cái kỷ lục đó.
Thiên hạ càng sợ y, y càng đắc ý.
Tiểu Phi biết được y rồi, lại cau mày, chứ chẳng tỏ ra vẻ gì là sợ hãi.
Chỉ có người ngồi cạnh Đỗ Hoan là làm cho Tiểu Phi lưu ý nhiều nhất. Người đó tên Vương Xung, có gương mặt bệnh hoạn, một gương mặt không còn điểm sinh khí nhỏ.
Thần thái không làm ai ngán mà cái tên cũng quá tầm thường.
Nhưng Tiểu Phi lại rất hợp nhãn.
Quy Tư Vương giới thiệu xong rồi, đưa cao chén rượu lên, mỉm cười thốt:
-Tiểu Vương chẳng có chi gọi là quý, chỉ có rượu này, Tiểu Vương cũng chẳng thích chi hơn là bằng hữu, các vị đây, do Tiểu vương thỉnh từ bốn phương trời đến, tuy mỗi vị một nơi, song người nào cũng có chút thinh danh... Lão nhìn bọn Tiểu Phi tiếp:
-Chắc tam vị cũng nghe nói đến các người ấy chứ?
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Tại hạ ngưỡng mộ Oai vọng của năm vị ấy từ lâu, và hằng ước mong được gặp mặt, nay hân hạnh được gặp tại đây rồi, thì phải mừng một chén! Thực ra, y chẳng ngưỡng mộ tý nào cả, bất quá y dùng hai tiếng đó để có dịp nốc thêm một chén rượu, mà chẳng ai chỉ trích là y tham uống được.
Quy Tư Vương nhìn sang Cơ Băng Nhạn, thốt:
-Bây giờ, chỉ còn cái danh lớn của các hạ là lão phu chưa thỉnh giáo mà thôi! Cơ Băng Nhạn không hề ngẫng mặt lên, buông gọn:
-Cơ! cau mày:
-Cơ? Cơ Nữ thần?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Phải! Cơ Băng Nhạn đáp như vậy nghĩa là gì?
Quy Tư Vương vừa hỏi lại, vừa trố mắt nhìn y, như dùng mắt tìm hiểu hơn là phải hỏi, càng hỏi thì y càng đáp mơ hồ, khó hiểu.
Nhưng thay vì đáp, Cơ Băng Nhạn lại vẽ vẽ lên không, như phù thủy vẽ bùa, trảm ếm, chẳng ai biết y làm gì.
Quy Tư Vương sững sờ một lúc, rồi bật cười lớn:
-Các hạ trầm mặt quá, bình tịnh quá! Hồ Thiết Hoa cười lên ha hả:
-Cái tài của hắn là ngậm miệng, cái tài đó, trên đời này, chẳng có ai được như hắn! Quy Tư Vương nhìn Hồ Thiết Hoa, hỏi:
-Còn các hạ, các hạ có tài gì?
Lão tiếp:
-Bằng hữu của các hạ, ai cũng cho biết tài riêng rồi, chỉ còn các hạ đó, các hạ có tài gì, xin tỏ ra cho tất cả được biết! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Uống rượu của Vương gia, đương nhiên phải diễn trò gì cho Vương gia tiêu khiển chứ! Rất tiếc là tại hạ trừ các việc uống rượu ra, chẳng biết làm cái gì cả! Y dừng lại một chút, lại tiếp:
-Nói là không biết chi cả, thì không đúng, e thất lễ với vương gia chăng? Thực sự thì tại hạ có chút ít khí lực, chút ít thôi! Quy Tư Vương lộ vẻ mừng:
-Hay! Hay lắm! Thì ra, các hạ là một lực sĩ! Lão vỗ tay reo lên tỏ vẻ thích thú.
Nhưng qua tiếng vỗ tay của lão, từ bên trong bức màn, một đại hán bước ra.
Đại hán để mình trần, chiếc đầu nhẵn bóng, chẳng có một sợi tóc nào. Đôi chân mang giày, loại giày có móng như móng thú.
Đại hán trông dũng mảnh phi thường, Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn giật mình, không tưởng là trên thế gian lại có một người kiêu hùng như vậy.
Hồ Thiết Hoa có thân vóc khá cao, song so với đại hán đó, y chỉ là một đứa bé con, đứng cạnh một người trưởng thành! Trên đời này, chẳng có một người sống nào to lớn bằng đại hán đó! Nếu đem đại hán đặt bên cạnh các pho tượng Tứ Đại Kim Cương trong những ngôi chùa, thì đại hán có phần to lớn hơn là khác.