Edit: Leo
Gạch lát đường trong phủ Kiêu Dương vương trong nắng chiều lại hiện ra chút đỏ trầm. Giày thêu hoa của Thu Nguyệt nhẹ nhàng dẫm ở bên trên, không phát ra một tiếng vang. Ma ma dẫn đường hiển nhiên rất vừa lòng với dáng vẻ ưu nhã này, nhưng rất nhanh nhớ tới xuất thân của nàng, trong lòng lập tức chuyển thành khinh miệt, quay đầu không nhìn nữa.
Vẻ mặt như vậy từ khi Thu Nguyệt vào kinh đã nhìn thấy nhiều lần, nhiều đến chết lặng. Đối rất nhiều người mà nói, nàng gả vào vương phủ làm phi như tu hú chiếm tổ Phượng Hoàng, cho dù xinh đẹp xuất sắc thế nào, chung quy cũng chỉ là thứ thấp kém.
Có điều như vậy thì sao? Bọn họ khinh thường nàng, nàng cũng đâu để bọn họ vào mắt.
Nàng nhẹ nhàng cười, đè ép lại cảm xúc không vui trong đáy lòng xuống, hết sức chuyên chú đánh giá nơi này.
Vài thập niên trước, nơi này còn không có Kiêu Dương vương, chỉ có Tôn Hóa Cát. Chính là người tiêu một đồng tiền mà kiếm về hai công dụng, mười ngón tay có thể sửa đá thành vàng, thần tài của Đại Tuyên.
Nghe nói khi Nữ Đế Minh Tuyền còn tại vị, là khi ông ta uy phong hiển hách nhất, mũi nhọn này ngay cả Tể tướng Liên Tuyên Cửu cũng phải kiêng kị ba phần. Mà khi ông ta chật vật nghèo túng nhât, chính là khi Phùng tướng một lời khép tội cả nhà ông ta. Tuy rằng lúc ấy ông ta dẫn theo người nhà tránh được một kiếp, nhưng thân tộc còn lại bị Hoàng đế hạ chỉ bí mật diệt trừ toàn bộ. Lời đồn khi đó toàn bộ Tôn phủ đều là màu đỏ, ngay cả ánh nắng buổi sớm đều bị ánh thành màu hồng phấn.
Nàng cúi đầu nhìn gạch trên mặt đất. Sắc đỏ như màu máu chảy ra, tựa oán khí cuối cùng của Tôn gia.
“Đến rồi.” Ma ma đứng ở trước một tòa nhà lớn: “Ngươi theo con đường này đi về phía trước, qua cầu là đến nơi. Tâm tình của tiểu vương gia không tốt lắm, nói chuyện với người tốt nhất phải cẩn thận một chút.”
Thu Nguyệt im lặng không lên tiếng bước qua cửa, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn.
Ma ma tức giận đến nỗi run khóe miệng, nhìn bóng dáng của nàng nửa ngày, mới căm giận xoay người rời đi, con đường trở về không phải đường vừa đến, mà quẹo vào viện bên cạnh.
Trong viện một phụ nhân xinh đẹp khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi thêu hoa.
“Tham kiến Vương phi.”
Lương Vương phi vừa thêu hoa vừa hỏi: “Thế nào?”
Ma ma đem chuyện gặp Thu Nguyệt nói hai năm rõ mười. Hơn nữa cảnh cuối cùng càng là thêm mắm dặm muối, thể hiện rõ sự ngạo mạn vô lễ của nàng.
“Ừ.” Lương Vương phi buông ra khung thêu trên tay, nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Nha đầu kia không đơn giản. Cho dù lần này nàng ta có thể khuyên giải được Tín Nhi, ngươi cũng đừng để nàng ta tiếp tục đến phủ Kiêu Dương vương này.”
Ma ma hơi sửng sốt một chút. Tuy rằng nhìn Thu Nguyệt không vừa mắt, lại cũng không thấy nàng ta có năng lực gì: “Vương phi cảm thấy nàng có thể thuyết phục tiểu vương gia?”
“Loại người lòng dạ cực cao, cao ngạo hơn người khác như nàng, tuyệt đối sẽ không làm việc gì mà không nắm chắc. Nếu nàng tự mình đề cử, tất nhiên có gì đó cậy vào.”
Ma ma nghe nàng nói Thu Nguyệt lòng dạ cao ngạo, không phục nói: “Cái gì mà cao ngạo không cao ngạo, nói trắng ra cũng chỉ là kỹ nữ đi ra từ thanh lâu.” Nhưng thấy lương Vương phi nhíu mày, lập tức ý thức được mình lỡ lời: “Vương phi thứ tội, nô tài nói lỡ miệng……”
Năm đó Lương Vương gia phong lưu thành thói, thường xuyên lưu luyến chốn lầu xanh, vui mà quên về, cuối cùng chết ở thanh lâu, trở thành trò cười của toàn bộ Kinh Thành, cũng là chuyện không vẻ vang nhất của vương phủ. Cho đến tận khi Thượng Tín lớn lên, được Hoàng Thượng phong hào ‘Kiêu Dương’ mới khiến chuyện này chậm rãi lắng xuống. Từ nay về sau, ‘thanh lâu’ trở thành cấm kỵ của vương phủ.
“Mà thôi.” Lương Vương phi chậm rãi nhắm mắt: “Chuyện qua rồi thì cho qua đi.”
Ma ma thấp giọng than thở: “Tiểu vương gia không giống lão Vương gia, nhưng mà cũng quá trái ngược ròi.” Lương Vương gia là có tiếng háo sắc, nhưng Kiêu Dương vương lại có tiếng không gần nữ sắc.
Lương Vương phi mở mắt ra: “Hy vọng Thu Nguyệt trí tuệ như trong truyền thuyết.”
Thu Nguyệt đương nhiên không biết Lương Vương phi ở viện bên cạnh ký thác kỳ vọng rất cao với mình, nàng hiện tại đang nghĩ nên đi bước cờ nào tiếp theo.
“Ai?”
Bước chân của nàng vừa dẫm lên trên cầu, đã nghe được một tiếng quát nhẹ.
Thượng Tín thu roi, phủ thêm áo khoác, lạnh lùng nhìn nàng từ đầu cầu bên kia đi tới.
“Thu Nguyệt của phủ Thuận Bình vương, tham kiến Kiêu Dương vương.”
Hắn nhíu mày nói: “Mẫu phi để cho ngươi tới?” Trong phủ này chỉ có Lương Vương phi có thể không cần sự đồng ý của hắn mà cho người tiến vào.
Thu Nguyệt dịu dàng nói: “Từ biệt ở Phàn Châu, tuy đang cùng đồng thành, nhưng vẫn chưa thể bái kiến, Thu Nguyệt tự thấy hổ thẹn.”
Thượng Tín hừ lạnh: “Nhân lúc bổn vương chưa nổi giận, ngươi tốt nhất đi đi.”
Mí mắt nàng khẽ nâng, nhẹ giọng nói: “Sao Vương gia không nghe ý đồ đến của ta trước?”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo: “Đừng tưởng rằng ngươi là người của Thuận Bình vương, ta sẽ không dám động.”
“Tuy rằng Thu Nguyệt đã vào Thuận Bình vương phủ, nhưng vẫn là Thu Nguyệt như lúc trước.” Thu Nguyệt cười khổ nói: “Hơn nữa, ý đồ của ta không giống như nguyện vọng của Vương phi. Thậm chí có thể nói, hoàn toàn tương phản.”
Thượng Tín nói: “Vậy ngươi tới làm gì?”
“Ta chỉ là muốn nói với Vương gia, ngươi không cần phải một mình kiên trì.” Nàng cười nói: “Người ở trong nghịch cảnh, có chiến hữu luôn tốt hơn.”
“Ngươi muốn làm chiến hữu của ta?”
Thu Nguyệt kiên định nói: “Phải.”
“Dựa vào cái gì?”
Thu Nguyệt cười nói: “Dựa vào, chúng ta có chung một người bạn — Phượng, Tây, Trác!”
Thượng Tín biến sắc.
Thu Nguyệt tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không……”
“Cút!” Giọng nói hung tợn từ kẽ răng phun ra.
Thu Nguyệt giật mình. Nàng lăn lộn giữa chốn phong nguyệt nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra lúc trước Thượng Tín ở trên thuyền giải vây và nói giúp nàng, chẳng bằng nói hắn đang giúp Phượng Tây Trác, thuận tiện để nàng được lợi mà thôi. Ánh mắt khi ấy hắn nhìn Phượng Tây Trác, tuyệt đối là nhìn mối tình đầu, nàng nhất định không nhìn lầm.
Nghĩ đến đây, nàng cố lấy dũng khí: “Nếu ngươi không tin ta, cũng nên tin Tây Trác……”
Sát khí trong mắt Thượng Tín chợt hiện, duỗi tay đụng đến roi trên lưng.
Thu Nguyệt sợ tới mức mất hồn mất vía, nào dám lưu lại, ngay cả cáo lui cũng không nói, xoay người chạy ra bên ngoài. Lúc ấy trong đầu nàng chỉ có một ý niệm: Hắn thật sự muốn giết ta!
Bàn tay đặt trên roi của Thượng Tín do dự hồi lâu, mới chậm rãi buông ra.
Lương Vương phi vẫn đang ngồi thêu hoa, trước mặt nàng không phải là ma ma ban nãy, mà là một trung niên cao gầy: “Thế nào?”
Trung niên cao gầy lạnh nhạt nói: “Thất bại.”
Lương Vương phi ngừng kim trong tay, thở dài nói: “Thật sao? Ta lại đề cao nàng rồi.”
Cao gầy trung niên nghĩ nghĩ một chút: “Có điều ta nghe được một cái tên.”
“Ồ?” Nàng quay đầu nhìn hắn, tuy rằng qua tuổi chững chạc, nhưng ánh mắt của nàng vẫn như thiếu nữ, thuần khiết không tì vết.
“Phượng Tây Trác.”
Kim run lên, chọc đến tay ngón tay. Nàng nhẹ nhàng mút một ngụm: “Nàng ta……”
Thừa Đức cung.
Nhạc Hà Lễ vẻ buồn rầu bưng thuốc đi tới cửa, hít vào một hơi, làm vẻ mặt vui mừng, mới đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, nô tài vào đây.”
“Ừ.” Thượng Tốn nằm ở trên long sàng, gầy trơ cả xương, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sâu đậm. Nếu là lúc này Nam Nguyệt Phi Hoa ở đây cũng sẽ phải chịu thua vì thẩm mĩ gầy là đẹp của mình: “Lại là thuốc?”
Nhạc Hà Lễ cười làm lành nói: “Trương ngự y nói một ngày bốn bát không được bỏ.”
Trán Thượng Tốn nhíu chặt, lại cố gắng không tức giận: “Đưa đến đây.”
Nhạc Hà Lễ lập tức cẩn thận bưng chén thuốc đến gần.
Hắn uống một mạch, sau đó cầm chén thuốc ném xuống đất, vỡ thành năm sáu mảnh.
Nhạc Hà Lễ hoảng sợ, vội vã quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, có phải thuốc……” Tuyệt đối đừng để thuốc có vấn đề gì. Hiện tại trong phòng giam đã giam giữ một gã ngự y rồi.
Thượng Tốn ném xong chén thuốc, cũng không tiếp tục nổi bão, chỉ chậm rãi nằm xuống, mỏi mệt nói: “Nói chút chuyện thú vị để trẫm nghe một chút.”
Nhạc Hà Lễ không dám chậm trễ, suy nghĩ một chút mới nói: “Tâm địa trong bụng nô tài đều để Hoàng Thượng nhìn thấu, làm gì có chuyện gì thú vị. Ngược lại nghe nói mấy ngày trước đây Lương Vương phi có mở yến tiệc trong phủ……”
“Yến tiệc?” Trong mắt Thượng Tốn chợt lóe tinh quang: “Mời người nào?”
“Dường như là vài vị phu nhân của Tả tướng Hữu tướng, phu nhân Lễ bộ Thượng Thư, phu nhân của Hộ bộ Thị Lang, phu nhân Ngự Sử……”
“Đủ rồi!” Thượng Tốn không vui ngắt lời: “Không phải Lương Vương phi ẩn cư rất lâu rồi sao? Thế nào lại đột nhiên mở yến tiệc trong phủ?”
“Nghe nói là vì hôn sự của Kiêu Dương vương.”
Thượng Tốn trầm ngâm nói: “Thượng Tín mười sáu rồi đi?”
“Chuyện này nô tài không rõ lắm.”
Thượng Tốn nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là đang suy nghĩ.
Nhạc Hà Lễ chờ tại chỗ không dám rời đi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói lanh lảnh truyền vào: “Khởi tấu Hoàng Thượng, tin khẩn cấp từ Phàn Châu chuyển đến.”
Nhạc Hà Lễ vội vàng mở cửa ra nhận tin mang vào.
Thượng Tốn đã ngồi dậy, khuôn mặt gầy yếu nên đôi mắt có vẻ thật lớn, khi trừng người khác giống như chuông đồng.
Nhạc Hà Lễ cúi đầu đưa thư lại, nửa ngày không dám thở mạnh.
Lát sau —
“Hừ! Thượng Sí Bắc, miệng của ngươi thật lớn!” Thượng Tốn nắm thư trong lòng bàn tay, giận dữ nói: “Nhạc Hà Lễ.”
Hắn vội vàng nói: “Có nô tài.”
“Tức khắc truyền Thượng Tín tiến cung. Mặt khác, đến phủ Kiêu Dương vương truyền khẩu dụ của Trẫm, loạn trong giặc ngoài của Đại Tuyên chưa trừ, đương lúc cần người, Kiêu Dương vương là trụ cột quốc gia, trách nhiệm trọng đại, chuyện thành thân ngày sau lại nói.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Nhạc Hà Lễ khom người lui ra ngoài.
“Đáng chết!” Thượng Tốn đánh một quyền vào chăn. Đáng tiếc Nguyên Dương công chúa tháng trước bỗng nhiên chết bệnh, Nguyên Vi công chúa tuổi còn nhỏ, hôn sự của Thượng Tín phải tính toán sau.
Sau khi Nhạc Hà Lễ ra khỏi cửa thì nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng không biết vì sao Kiêu Dương vương không chịu cưới vợ, nhưng chiêu mượn tay Hoàng đế để trì hoãn sự bức bách của Lương Vương phi hiển nhiên vô cùng có hiệu quả. Hoàng Thượng quả nhiên không muốn phủ Kiêu Dương vương thành thông gia với mấy phủ khác.
Hắn ở bên cạnh Thượng Tốn nhiều năm, sớm được tín nhiệm, tự nhiên biết Thượng Tín vốn muốn dùng Nguyên Dương công chúa làm dây thừng, trói chặt Kiêu Dương vương trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, may mắn thế nào, Nguyên Dương công chúa lại chết.
Nghĩ đến đây, trên mặt Nhạc Hà Lễ nở nụ cười lạnh. Đem những chuyện tuyệt đối không có khả năng biến thành có khả năng, đem những chuyện đã định biến thành không nhất định, đây chính là hoàng cung.