- Đây, đây là đâu thế?
Sở Nhi mò mẫm tìm lối ra, cảm thấy như mình đang lạc vào thế giới khác, xung quanh tối lờ mờ, phảng phất vài làng khói, quang cảnh có mà như không.
Bỗng từ phía xa, nàng nghe có tiếng đao kiếm vọng lại, thêm thoảng một mùi máu tươi. Hiếu kì chạy đến, đôi mắt nhỏ trân tráo mở nhìn quang cảnh trước mặt, người người đánh nhau đến rối ren, không còn phân biệt phe phái, bạn thù, chỉ như bị điều khiển bởi ai đó, điên loạn cầm đao chém loạn xạ. Kẻ bị kiếm xoẹt ngang cổ, kẻ bị đao đâm giữa yết hầu, nằm la liệt trên mặt đất, máu ngập khắp người.
Sở Nhi ngỡ ngàng run rẩy ôm trái tim đập loạn xạ của mình, khoé môi run đến không thể mở ra cất tiếng, đôi tay lạnh toát vì mồ hôi.
Chợt có tiếng bước chân từ xa tiến lại, dẫm lên đống lá khô nghe rõ mồn một. Hoảng hốt quay đầu lại, một người phụ nữ ăn mặc cực quyền quý, trâm hoàng mão phượng, váy vàng dát ngọc, tất cả đều lộng lẫy, duy chỉ có khuôn mặt trắng bệt, nhưng lại không hề tiều tuỵ, ngược lại càng có phần tinh thông sắc sảo.
- Ta đã đợi ngươi rất lâu. - Bà ta cất tiếng.
- Đợi ta?
- Người sẽ là vận mệnh mới cho lũ khinh người kia. Há ha ha ha!
Sở Nhi ngơ ngác, suy nghĩ cực kì rối ren, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Bà đang nói gì, ta nghe hoàn toàn không hiểu!
Bà ta lại nhoẻn miệng cười, ngụ một hàm ý rất sâu.
- Rồi ngươi sẽ biết. Nhớ, sự tồn tại của ngươi, chính là thay đổi lớn cho Tử quốc này. Làm tốt lắm, Sở Nhi quận chúa...
Nói rồi bà ta biến mất, nói đúng ra là cả người hoà tan theo dòng khói, tan vào không khí trong màn đêm đặc quánh.
- Nè! Đợi đã! Bà nói thế nghĩa là sao?
- Đợi đã! Đợi đã!...
Sở Nhi choàng mở mắt, nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của Hiên Diên cung.
- Chỉ là mơ thôi sao...
Một giấc mơ thật lạ kì. Nàng hoàn toàn chưa từng có chút tham vọng gì cả, cái gì mà vận mệnh của Tử quốc chứ?
Sáng hôm sau, Sở Nhi đến Chẩm Quế điện xem xét tình hình một chút, đây sẽ là nơi tập múa của nàng và các vũ ưu khác mỗi khi có lễ, hội.
Lợi dụng việc đi tập múa, nàng thay ra bộ y thường trắng, choàng ngang eo sợi thắt lưng bằng lụa đỏ, nhẹ nhàng và thoải mái biết bao!
- Sở Nhi!
Nghe có tiếng người gọi mình, quay đầu lại, hoá ra là An Lạc.
Nữ tử vẫn trung thành với kiểu búi tóc bánh bao, bật lên nét tươi trẻ rạng ngời.
- Tôi nhớ cô lắm đó!
An Lạc cực kì vui vẻ nắm tay Sở Nhi.
- Tôi cũng vậy!
Thật là, cũng chỉ mấy ngày chưa gặp thôi chứ bao nhiêu, hai nữ tử này có phải đang làm lố không?
- Nghe bảo cô và thái tử có vẻ thân phải không? - An Lạc vừa kéo Sở Nhi ngồi xuống vừa hỏi.
- Hả? Ai bảo cô thế? - Sở Nhi trợn mắt.
- Ài, cô không biết gì sao? Cả hoàng cung đồn ầm lên kìa, gì mà được thái tử nắm tay dắt đi trong Ngự Hoa viên, rồi hộ tống ra ngoài dạo chơi nữa...
An Lạc nói chưa dứt câu, Sở Nhi đã sốc tới mức phun toàn bộ trà trong miệng ra, ho khù khụ mãi không dứt.
- Sặc gì chứ? Cô có phúc quá chừng!
- Phúc, hay chỉ là thay thế?
Sở Nhi có chút không vui, ngả giọng.
- Ý cô là sao? - An Lạc thắc mắc.
Sở Nhi vội vàng qua loa vài câu rồi đánh sang chuyện khác, nàng không thích đồn ầm vụ này.
Thấy Sở Nhi không muốn nói tiếp, An Lạc cũng chả buồn thắc mắc thêm.
- Vậy cô sống ở Hiên Diên cung có tốt không?
- Rất tốt! Có nha hoàn Song Đan chăm sóc rất chu đáo. - Nàng cười.
- Song Đan sao?
- Ừm. Song Đan! Ngươi vào đây! - Sở Nhi quay sang cửa gọi vọng ra, tức thì Song Đan từ ngoài bước vào, khom người chờ sai bảo. - Đây, gặp An Lạc cô nương đi.
- Song Đan khấu kiến An Lạc cô nương!
- Ấy! Đừng đa lễ như thế! - An Lạc vội vàng phất tay, nàng cũng như Sở Nhi, không thích kẻ khác hành lễ trước mình.
Sở Nhi cùng An Lạc trò chuyện ở Chẩm Quế điện hồi lâu mới buông đi. Nàng cùng Song Đan đi dạo quanh Ngự Hoa viên, phút chốc nhớ đến quá khứ của Thế Phong, lại thêm giấc mơ kì dị đêm qua, tâm tư không kiểm soát tích tụ một khối rối ren mơ hồ không gúc tháo.
Cặp mắt nâu đen ngừng lại bên cánh bướm vàng, đang chập chờn bên chiếc nụ ngập mật của dãy mẫu đơn tím huyền diệu, giá là đang trong đêm thì sẽ thêm lóng lánh trăm phần! Trước giờ, nàng chưa từng biết tới cảm giác yêu hận, oán hờn là thế nào, đơn giản chính là lòng ngực có phần không cam, thậm chí cay ghét nếu bị người khác xem là vật thế thân, nàng thà không làm quận chúa quyền quý, không làm kẻ có phúc trong lòng thiên hạ lại sống trong cảnh bị che lấp bởi một thân ảnh không thân không thích, có thể chỉ là một vũ ưu bình thường, hay thậm chí chỉ là một cô thôn nữ quê mùa, nhưng lại được sống là chính mình, là một Sở Nhi chân chính trong mắt người khác. Căm, phẫn, uất biết bao nếu đó là sự thật.
Đi thêm một đoạn nữa, Sở Nhi bất ngờ chạm phải hoàng hậu nương nương.
- Khấu kiến nương nương! - Nàng có chút vội vàng.
Bà người hiền từ đáp lại rồi cùng nàng song bước.
- Sắp tới, một số vương gia từ biên giới sẽ về đây nhận lãnh, con chuẫn bị một vũ khúc nhỏ đón họ được không?
- Đó là nhiệm vụ của Sở Nhi mà! - Nói trắng ra chính là nàng rất vui khi nghe hoàng hậu nói câu này,mấy ngày hôm nay rỗi rãi không việc gì làm, nàng chính là sắp chán chết rồi!
Cung tiễn hoàng hậu về Phượng Linh cung xong thì Sở Nhi lập tức quay về, viết vẽ sơ lược bài vũ khúc sắp tới, đây mới chính là trải nghiệm làm quận chúa mà nàng mong ước đây.
Mải mê suy nghĩ, Sở Nhi lơ là luôn cả giờ giấc, nàng thiếp đi xuống bàn lúc nào không hay.
- Lại là giấc mơ đó!
Khung cảnh quanh nàng vẫn mơ hồ ảo mộng như trước, nhưng khác là đây lại chính là lúc hoàng hôn.
Trong vô định, giữa khoảng không ngập sương có một nữ nhân, nhìn không thể rõ mặt nhưng chính là mái tóc bổ luống mượt mà và y thường trắng thanh thoát. Nàng ta đứng đó, khuôn mặt cúi gằm, phía xa là ba nam nhân đứng ở ba phía, khói trắng ngập cả thân người. Bốn con người đứng bất động như tượng tạc, chẳng thể biết thứ cảm xúc gì đang hả hê quấn lấy. Được một lúc lâu sau, nàng ấy từ từ dịch đôi chân tới người đàn ông đứng giữa, từng bước đi thật nặng đề, trông xem chất chứa đầy đau thương và cam chịu.
Sở Nhi đứng đằng xa, tự hỏi: Nữ nhân kia đã quyết định, chọn người đàn ông giữa sao?