Trên và dưới vũ đài đều rất yên tĩnh, dư âm đi qua vẫn là một mảnh tĩnh lặng, Bát a ca Dận Tự mất hồn nghĩ:
“Thì ra nàng có thể sặc sỡ loá mắt như thế, mình thế nào lại bỏ qua một nữ nhân như vậy? Gọi là trọn đời tiếc nuối nói cũng không chừng, mình chỉ coi nữ nhân là động vật rất tục, rất thực tế, trừ ngạch nương như hoa réo rắt trong gió nhưng mệnh như sương mai của mình ra, bao gồm phúc tấn của mình – cái người tự cho là tài trí hơn người, đều chẳng qua nông cạn vô cùng. Thế nhưng Sở Sở, đúng như tên của nàng, phong vận của Sở Sở rung động lòng người.”
Khang Hi hồi lâu mới nói:
“Quả nhiên quần anh tụ hội, truyền thuyết anh hùng có thể dùng tiếng hát diễn giải hoàn mỹ như thế hợp với u lan thao ủ dột cao thượng, có thể nói đã gần như thất truyền.”
Lý Quang vốn là người thanh cao có chút tự cho mình siêu phàm, lúc này cũng than thở không dứt:
“Nếu nói cô nương này chung linh mẫn tú, kiếm khắp Cửu Thành, nếu Đông cách cách có dung nhan vô song, quả thật có thể khuynh quốc khuynh thành rồi.”
Trương Đình Ngọc xích nói:
“Ông xem ra cổ hủ, nhan sắc nữ nhân có thể vinh quang mấy ngày, chỉ có giống như Đông cách cách, từ bên trong lộ ra mỹ lệ mới có thể tồn tại thời gian lâu dài.”
Thập Tứ không cảm thấy trong miệng mấy người đó ai là Sở Sở, mình cũng không cảm thấy nha đầu kia nhìn đẹp như vậy, chẳng qua cảm nhận bất kể như thế nào Sở Sở đều là nha đầu mình muốn trường trường cửu cửu ở chung một chỗ, nếu như có nàng ở bên mình, làm gì cũng đều hết sức thú vị.
Buồn bực nhất là Tứ a ca đang âm thầm cắn răng, cảm thấy lần này nha đầu Sở Sở lại giày vò mình, Tứ a ca cảm giác mình phải dị thường cẩn thận giấu ở trong gác cao, chỉ muốn một mình thưởng thức trân bảo tuyệt thế, cứ phơi ra rất rõ ràng ở trước mặt đông đảo người tham lam như vậy, làm mình sợ hết hồn hết vía, may mà mình ra tay sớm, Sở Sở như thế nào cũng là người của hắn.
Lúc này sắc trời dần dần chạng vạng, Cửu a ca lại sâu sắc nhìn Sở Sở một cái xong, trở về chỗ ngồi. Sở Sở đi ra phía sau Điền Văn Viễn khoát khoát tay, nhất thời trong thôn sáng lên, đều là đèn lưu ly, mặc dù rất lãng phí lại dị thường sáng ngời, cơ hồ mười bước liền có một đèn, Thập a ca không khỏi len lén ở bên tai Cửu a ca nói:
“Nha đầu này nhìn so với huynh còn hoang phí hơn. Nhìn đèn này, chớ nói trong phủ chúng ta, chính là hoàng a mã cũng không có dùng toàn bộ đèn lưu ly nha.”
Trên vũ đài giăng ruybăng thật dài, Sở Sở đứng ở phía sau nói:
“Thưa các vị khách quý, tiếp theo là thời khắc xin mời khách quý đặc biệt của làng du lịch cùng bổn thôn trường cùng nhau cắt băng khánh thành. Đầu tiên xin mời ba vị cổ đông của làng du lịch lên vũ đài.”
Khang Hi nói:
“Cổ đông là như thế nào?” Thập Tam cười nói:
“Chính là người tốn tiền của.”
Khang Hi mỉm cười:
“Nha đầu này chuyện còn không ít.”
Ngay sau đó Tứ a ca và Thập Tam Thập Tứ, còn có công bộ Lưu lão đầu cũng lên, cùng nhau đứng ở sau lụa đỏ, mỗi người cầm một cây kéo, Sở Sở lớn tiếng nói:
“Làng du lịch Sở Sở bắt đầu thuận lợi khai trương.”
Thập Tứ từ sớm đã bị nàng thúc giục diễn luyện mấy lần, dở khóc dở cười cùng nhau cắt đứt lụa màu. Trước đất trống chẳng biết lúc nào tụ hợp rất nhiều người, có những diễn viên mới vừa nãy cũng có nhân viên làng du lịch, mỗi người đều đang bận rộn thả đèn Khổng Minh. Khi tiếng Sở Sở vừa dứt, ngàn đèn Khổng Minh vẽ lược đồ của làng du lịch, mượn gió trong bóng đêm từ từ bay lên bầu trời, nhất thời hoành tráng vô cùng.
Phía sau vốn phải là giai đoạn các vị khách nhân đặt phòng tiêu phí, lại bởi vì Khang Hi tạm thời quang lâm, suy tính đến vấn đề an toàn không thể không tạm thời hoãn lại. Bởi vì Khang Hi gia muốn ở các nơi ngắm cảnh, cũng muốn ngủ lại một đêm, chuyện này đã phải dọn sân rồi, may mắn là khẩn cấp điều đại nội thị vệ tới dừng hoạt động làm trật tự, cho nên mọi người cũng không dám có ý kiến gì đi ra thôn.
Sở Sở dị thường buồn bực nhìn những thỏi bạc đang mọc chân chạy này, bĩu môi nửa ngày cũng không nguyện ý nói chuyện. Thập Tứ lặng lẽ xem xem sắc mặt của nàng nhỏ giọng nói:
“Nơi nào không như ý rồi, làm sao bĩu môi?”
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Ngài xem, bạc trong túi của mình chạy, còn có thể cao hứng sao?”
Thập Tứ cười thầm túm túm tay áo của nàng nói:
“Cái người ngốc này, hoàng a mã ngủ lại một đêm, giống như…đúng, quảng cáo. Quảng cáo có trọng lượng nhất. Ngươi về sau cũng không cần buồn, bảo đảm cái làng du lịch này của ngươi người khác cũng vót đầu cho nhọn chui vào trong. Mau cùng ta trở về đi thôi, hoàng a mã vẫn chờ ngươi tự mình giới thiệu các nơi đó.”
Sở Sở nghiêng đầu suy nghĩ một chút cảm thấy rất có đạo lý liền đi theo Thập Tứ. Lúc này vũ đài và chỗ ngồi mọi người đã đi hết, trước cửa Thanh Quán, hành lang và các nơi trong thôn đã đứng đầy thị vệ hoàng gia. Sở Sở có loại ảo giác giống như đây không phải là thôn mình khổ cực hoàn thành, giống như hậu hoa viên của hoàng đế thì đúng hơn.
Đi vào đại sảnh Thanh Quán, thấy nơi này hôm nay chỉ còn lại Khang Hi, Bạch Tấn, Trương Đình Ngọc, Lý Quang cùng mấy vị a ca. Không phải sủng thần thì chính là hoàng tử, so với đám người này mình quả thực là người hèn mọn lẫn vào trong phú quý. Khang Hi gia đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị, khí định thần nhàn quan sát bốn phía, thấy Sở Sở đi vào, mới đưa lực chú ý kéo đến trên người Sở Sở. Cái gọi là tình thế gặp người mạnh hơn, Sở Sở quỳ xuống đất hô ba tiếng vạn tuế. Con mắt thâm thúy xa xăm của Khang Hi nhìn chòng chọc Sở Sở chốc lát, mới lệnh đứng dậy, Sở Sở quy củ đứng ở một bên. Khang Hi gia nhìn cô nương với người vừa rồi trên vũ đài rõ ràng bất đồng. Bây giờ Sở Sở trở lại bình thường không có tỏa đầy mị lực như trên vũ đài, không có ánh sáng tài hoa hơn người, lại có một loại cảm giác tự nhiên giống như tiểu cô nương nhà bên cạnh, rất làm người thương.
Khang Hi ngoắc ngoắc tay, Sở Sở đành phải chậm rãi đi tới, đến bên cạnh Khang Hi, Khang Hi dò xét cẩn thận Sở Sở mấy lần, thấy nàng có mấy phần câu nệ, không khỏi an ủi:
“Con không phải cần sợ, trẫm vì thấy con mới lạ mới nhìn con lâu, con coi như trẫm là trưởng bối của con là được. Đi thôi, con nói về làng du lịch cho trẫm nghe một chút đi.”
Sở Sở lặng lẽ quan sát Khang Hi mấy lần, thấy sắc mặt ông ta quả nhiên hiền lành hòa hoãn, ánh mắt chân thành thân thiết, mỉm cười tự tại một chút nói:
“Làng du lịch này có tám lầu quán, mười cái tiểu viện, tất cả đều có bố cục đặc sắc. Không biết Vạn Tuế Gia muốn đi đến chỗ nào đầu tiên?”
Khang Hi nhìn Bạch Tấn một cái nói:
“Trước hết đi Pháp quán nhìn một chút đi.”
Bạch Tấn mừng rỡ, nói chuyện với Sở Sở bằng tiếng nước ngoài, Sở Sở mỉm cười với ông ấy cũng dùng Anh ngữ trả lời mấy câu, bởi vì bên cạnh không có thông dịch cho nên Sở Sở làm phiên dịch cho Khang Hi:
“Bạch Tấn bày tỏ mình rất vui mừng. Tối nay ông ấy sẽ ở lại nơi này, tận hưởng cảm giác cố quốc.”
Khang Hi chưa tin lắm chuyện một tiểu cô nương tinh thông tiếng nước ngoài, chính tai nghe được Sở Sở thuần thục đối thoại cùng Bạch Tấn, mới tin chắc. Sớm nghe Tứ a ca tường tận giới thiệu lai lịch của Sở Sở, là nha đầu không biết ở đâu tới, để Đông gia lượm được đại tiện nghi. Bất kể là nhà ai tuyệt đối không phải là gia đình bình thường dạy ra được, ngay cả hoàng tử của mình có giáo sư học giả uyên thâm khắp thiên hạ, lại mời người nước ngoài dạy, nhưng cũng không có dạy ra một người toàn tài, quỷ linh tinh giống nha đầu này, huống chi toàn thân khí độ này, cũng không phải là bộ dạng làm nô tỳ.
Sở Sở giới thiệu một phen, làm Khang Hi rất hài lòng. Đây là chuyện người nào cũng không ngờ tới, chuyển qua mấy cua quẹo đã đến một ngôi nhà màu trắng. Lâu đài đỉnh nhọn màu trắng tràn đầy phong cách kiến trúc nước Pháp, trước nhà là từng bụi cây cỏ thấp giống lavender, đúng ngay hoa kỳ nở đầy hoa nhỏ màu tím, theo gió đưa tới một mùi thơm ngát.
Bạch Tấn hoan hô một tiếng, chạy đến trước một lùm hoa, dùng mũi ngửi ngửi, vừa cẩn thận nhìn một hồi, Sở Sở đi tới nói:
“Thật sự không thể nào trồng cỏ lavender, cho nên dùng loại này nhìn qua rất giống thay thế.”
Bạch Tấn cũng không có ý kiến gì cười nói:
“Elise cô rất thần kỳ biết không, chẳng lẽ cô đi qua Pháp, nếu không sao hiểu biết nơi đó như thế?”
Sở Sở nháy mắt mấy cái cười nói:
“Đại khái là trong mộng đi qua cũng không nhất định ha.”
Khang Hi nói: “Bạch Tấn, Đông nha đầu, các ngươi dùng ngôn ngữ một đám người chúng ta có nghe cũng không hiểu để trao đổi, là hành vi rất thất lễ, mau mau tới đây. Từ giờ trở đi hai người các ngươi chỉ được nói ngôn ngữ chúng ta nghe hiểu được thôi.”
Hai người cười một tiếng. Bước vào bên trong là đại sảnh to, trung gian là một pho tượng Venus rất lớn, lão Thập quan sát hồi lâu nói:
pho tượng Venus
Thần Vệ Nữ Venus là nữ thần tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại cổ La Mã.
Năm , tượng thần Vệ nữ được một nông dân tình cờ đào được trên đảo Milos – Hy Lạp, sau nhiều trắc trở, bức tượng đã được đưa tới nước Pháp đặt tại Điện Louvre. Nhà vua Pháp Louis XVIII đã cho mời những bậc thầy điêu khắc nổi tiếng thế giới người Pháp, mong muốn nối lại cánh tay cho thần Vệ Nữ. Vậy nhưng, cho dù đã cố gắng nhiều lần, nhưng cánh tay được ghép vào vẫn không hài hoà với vẻ đẹp cao quý, thanh thoát của nguyên tác. Cuối cùng người ta quyết định giữ nguyên hình dáng ban đầu của bức tượng.
“Nữ nhân này không biết thẹn thùng còn không có cánh tay, bày ở chỗ này thật khó nhìn.”
Cửu a ca xử xử hắn nói:
“Đệ biết cái gì, đây là nữ thần Venus Tây Phương, là đại diện cho tình yêu và sắc đẹp.”
Sở Sở ngược lại đối với vị Cửu a ca này lau mắt mà nhìn, nói tiếp:
“Đúng, nàng đồng thời cũng là thần sinh con, cùng Nuwa (bà Nữ Oa) của chúng ta có chút dị khúc đồng công.” (nhìn thì có vẻ khác nhau nhưng cho ra kết quả giống nhau)
Khang Hi gật gật đầu nói: “Nha đầu con ngược lại biết rất nhiều, những thứ này trong điển tịch của người nước ngoài trong cung giới thiệu rất tường tận.”
Dứt lời nhìn Thập a ca một cái nói: “Đều là con ít đọc sách, do đó nói năng ngốc nghếch, Lý Đức Toàn khi trở về ban thưởng chút điển tịch cho lão Thập.”
Thập a ca nhất thời sững sờ, mọi người cười nhẹ một hồi. Đi dọc theo thang cuốn xoắn ốc, lên tầng hai, có năm gian phòng. Nhân viên phục vụ phía ngoài bị Tứ a ca cho lui hết đi, bên trong ngược lại cho lưu lại, đại khái là suy tính đến, Khang Hi gia một khi cao hứng ở nơi nào nghỉ ngơi cũng có người phục vụ tốt, cho nên trước cửa mỗi gian phòng cũng có một gã sai vặt đứng, thấy người tới cũng khom người chào nói:
“Hoan nghênh quang lâm nước Pháp, chúc ngài tận hưởng vui vẻ!”
Khang Hi cười nói: “Lòng của nha đầu con cổ quái, giữ cửa bên ngoài dùng thiếu nữ diệu linh, bên trong lại dùng nam nhân.”
Sở Sở cười hắc hắc nói: “Ngài không biết, khách đâu phải đều giống như ngài cao khiết như vậy, cũng còn thôi rồi, chính là sợ gặp phải khách sắc lang, vậy mấy thiếu nữ không phải không duyên cớ thua thiệt sao?”
Bát a ca thú vị mà nói: “Ngươi làm sao biết những thiếu nữ không có ý tưởng phàn long phụ phượng (vin vào rồng, vào phượng, nhờ, dựa hơi người cao quý), gấp gáp muốn hầu hạ chứ?”
Sở Sở hướng hắn lè lưỡi nói: “Cho nên ta đây là một công đôi việc a, không chỉ có phòng nam nhân nổi hứng nhất thời, cũng ngăn cản nữ nhân cố ý câu dẫn.”
Mọi người cười to một hồi, Lý Quang vừa cười vừa nói: “Đem tất cả các khả năng đều bóp chết, cách cách cao tay quá!”
Mọi người đi vào một phòng, thấy ghế sa lon sắp vòng quanh bàn, trong góc là một quầy rượu nhỏ, ở giữa đặt giường lớn bốn bề treo lụa mỏng, phía trên trải chăn màu sáng, hai gối lớn dựa đặt ở đầu giường, rất có hơi thở cung đình Tây Phương, Bạch Tấn nói:
“Đây là nệm cô nhờ John mua?”
Thập Tứ là một người nghịch ngợm, lôi kéo Khang Hi lên trên giường, nhất thời hai người liền lõm xuống đi không ít, Khang Hi sờ sờ nói:
“Đúng là thoải mái, chỉ là quá mềm, trẫm không nỡ nằm ngủ.”
Sở Sở cười khan nói: “Cũng chỉ là thể nghiệm cảm giác khác lạ thôi.”
Đẩy ra lụa mỏng che cửa nhỏ chính là ban công, ban công không lớn, chỉ bày biện hai ghế cao màu trắng cùng một bàn nhỏ, rất tinh xảo. Khang Hi ngồi ở phía trên, ngẩng đầu có thể thấy được một vầng trăng sáng trên bầu trời, cúi đầu có thể thấy được hoa và cây cảnh sum suê trong viện, gật gật đầu nói:
“Đây cũng là chỗ ở thanh tĩnh u nhã.”
Nơi này Sở Sở không có thiết kế lấy suối nước nóng, chỉ làm cho mỗi phòng đều có phòng tắm độc lập, ôn tuyền trực tiếp dẫn vào, để khách hưởng thụ ôn tuyền ở trong bồn tắm to làm bằng sứ trắng.
Khắp nơi chạy một vòng, Khang Hi gia thích nhất Lưu Cầu quán, Thập Tứ chỉ đành phải tặng cho a mã mình rồi. Khang Hi thực tế thích hoa anh đào từ từ bay xuống ở trong viện kia, vừa ngâm ôn tuyền vừa thưởng thức chính là hưởng thụ cuộc sống. Tóm lại Khang Hi rất vui vẻ, ở Lưu Cầu quán hưởng thụ bữa ăn tối đặc sắc do làng du lịch cung cấp, cả đám chỉ chừa Tứ a ca ở lại, những người khác lui ra ngoài tìm địa phương mình thích để thể nghiệm.
Khang Hi gia ngâm mình ở trong ôn tuyền hậu viện Lưu Cầu quán, Tứ a ca ở một bên tự mình cầm vải bông chờ đợi, Khang Hi gia hưởng thụ một hồi, cầm lên rượu đỏ để bên cạnh trên núi đá nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
“Lão Tứ, nha đầu này con tính toán làm sao?”
Trong lòng Tứ a ca giật mình, trả lời:
“Nhi thần vốn muốn đưa nàng vào trong phủ phong làm trắc phúc tấn, chỉ là nha đầu kia thế nào cũng không nguyện ý vào phủ, chỉ đành phải kéo dài trước như vậy.”
Khang Hi ngược lại xích một tiếng cười nói:
“Con như vậy cũng không chế trụ nổi. Nha đầu kia ta coi nếu là thu vào phủ cũng đáng tiếc, dù sao đã là người của con, con cũng không cần cứ theo ý nàng, coi chừng lại làm bừa bãi. Trẫm nhìn cũng là thật cao hứng, về sau nha đầu kia nếu như có con, bắt nàng thu tính tình cũng không muộn, xem nha đầu này sẽ sinh một hoàng tôn như thế nào cho trẫm, trẫm rất tò mò mong đợi. Thường xuyên mang theo nàng đi trong cung một chút, tránh cho tương lai khó thích ứng, đi đi không cho khi dễ nha đầu kia.”
Tứ a ca lui ra ngoài thầm nghĩ: “Nha đầu này người gặp người yêu, lấy tính tình hoàng a mã, chưa từng thấy đối với người nào tốt như vậy, dù là cách cách trong cung, cũng hiếm khi được hoàng a mã chăm sóc. Đúng vậy a, nếu như Sở Sở sinh con cho mình, đoán chừng mình cũng không buồn, nhưng mình ở phương diện nào đó đã rất nỗ lực sao nửa năm cũng không thấy động tĩnh nhỉ?! Không được, trở về trước hết tìm thái y kiểm tra cho Sở Sở một chút.”