Sở Sở Ở Thanh Triều

chương 25: duyện châu phủ yên ổn, lý vệ làm quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Sở và Thập Tứ đi theo phía sau Thập Tam, ra khỏi cửa chính khách điếm Nghênh Tân. Chưởng quỹ kia cùng Diêu Thế Thông hiển nhiên không nghĩ tới lúc này thậm chí có người dám ra ngoài, sau khi sửng sốt, Diêu Thế Thông quan sát ba người mấy lần, ở trên người Sở Sở ngừng một hồi nói:

“Các ngươi là khách thương qua đường, nộp thuế chưa?”

Sở Sở hỏi:

“Thiếu gia nhà chúng ta đi ngang qua nơi này đóng thuế cái gì?”

Tiếng Quan Thoại chính tông làm Diêu Thế Thông sửng sốt, sắc mặt có một chút hòa hoãn nói:

“Nguyên lai là từ kinh thành tới, nhìn ở mặt mũi của Vạn Tuế Gia, miễn thuế các ngươi, trở về đi thôi, không nên ở chỗ này cản trở lão gia bắt khâ.”

Thập Tam nói:

“Nơi đó có khâm phạm gì?”

“Chính là hai tên giả mạo a ca khâm sai khốn kiếp, thái tử...”

Câu nói kế tiếp còn chưa có xuất khẩu, liền bị Thập Tam cao giọng quát ngừng, Thập Tam đi tới hai bước, đến gần Diêu Thế Thông nhỏ giọng nói:

“Cảnh cáo ngươi đừng tùy tiện mang thái tử ra làm ngụy trang.”

Diêu Thế Thông bị sợ một tiếng, trong nháy mắt đó cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt có một loại khí chất tôn quý làm người ta tình nguyện dưới chân hắn. Mình đã từng thấy qua một chút, nét mặt có chút giống thế tử a ca trong kinh thành, không khỏi sửng sốt. Thập Tam từ trong hông lấy ra một tấm thẻ bài ở trước mặt Diêu Thế Thông thoáng qua một cái, Diêu Thế Thông dưới chân mềm nhũn suýt nữa nằm trên mặt đất.

Thầm nghĩ: “Xong rồi xong rồi, thanh niên trước mắt thậm chí có thẻ bài vào cung, điều này đại biểu cái gì, người này không phải thị vệ chính là thái giám, nhìn bộ dáng như vậy tuyệt đối không thể nào là thái giám, vậy khẳng định là thị vệ rồi, không trách được mình kêu nửa ngày, vị gia kia cũng không thò đầu ra, ta đây lại điều tới thị vệ a. Âm thầm oán giận Lăng Phác người của thái tử, bình thường thu hiếu kính của mình rất thống khoái, cầu xin hắn tìm đường ra khỏi cạm bẫy.”

Diêu Thế Thông thầm hận không dứt, vội vàng nịnh hót làm người ta ghê tởm, tươi cười nói:

“Hiểu lầm hiểu lầm, hạ quan lỗ mãng, chỉ vì nghe người khác tố cáo sai mới tới, đụng phải quý nhân hạ quan biết sai biết sai.”

Hướng về phía sau nhìn một văn sĩ trung niên rất khôn khéo giảo hoạt, nháy mắt, văn sĩ kia từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc nguyên bảo, tiến lên kín đáo đưa cho Thập Tam, Thập Tam thật cũng không từ chối, lạnh lùng hừ một tiếng nói:

“Còn không mau cút đi!”

Diêu Thế Thông mang theo cả đám quan binh thoáng chốc liền đi sạch sẽ. Sở Sở tiến lên đoạt lấy bạc nguyên bảo trong tay Thập Tam, ước lượng chừng mười lượng, có thể thấy được Diêu Thế Thông tham ô bao nhiêu, tiện tay mười lượng nguyên bảo, số lượng rất lớn a, so với Cửu a ca gia tài bạc vạn cũng không ké

Chưởng quỹ dị thường nhiệt tình cung tiễn ba người lên lầu, hành lang trên lầu hai chủ tớ giả mạo khâm sai đang đứng, hiển nhiên nhìn nửa ngày náo nhiệt, thấy mấy người Thập Tam ánh mắt rất là phức tạp, người thanh niên giả mạo Thập Tam nói:

“Không biết tại hạ có thể hay không trông thấy lão gia trong phòng?”

Thập Tam đang chìm trong suy nghĩ, Lý Đức Toàn mở cửa ra ngoài nói với Thập Tam:

“Lão gia kêu thiếu gia mang theo vị công tử này vào phòng nói chuyện.”

Thanh niên kia quan sát Lý Đức Toàn mấy lần, toàn thân chấn động, lặng lẽ lại quan sát Sở Sở và Thập Tứ. Thập Tứ hứng thú dồi dào nhìn hắn, Sở Sở hướng hắn làm mặt quỷ cười nói:

“Đi thôi khâm sai đại nhân, được lão gia chúng ta triệu kiến đây chính là vận số trời cho của huynh.”

Mấy người vào phòng, thanh niên kia đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu, Khang Hi hỏi:

“Nghe nói ngươi là khâm sai hoàng a ca, dập đầu với lão gia là vì cái gì đây?”

Thanh niên kia nói:

“Chuyện này là Lý Quỳ gặp Lý Quỷ, Lý Quỷ dĩ nhiên cùng đường, tiểu nhân tội lớn, bất kể ngài là hoàng thân hay là Vương gia, kính xin khai ân cứu lê dân bách tính Sơn Đông này. Tiểu nhân biết phạm phải tội lớn diệt cửu tộc, tiểu nhân không có cửu tộc, sống năm toàn dựa vào người trong thôn tiếp tế mới có thể sống đến bây giờ, thỉnh nguyện lấy chết tạ tội, xin các vị quý nhân trừng trị tham quan mở kho giúp nạn thiên tai.”

Khang Hi trầm ngâm một hồi lâu nói:

“Nguyện vọng của ngươi chính là mở kho cứu tế ư, cái này thật cũng không khó khăn, nhưng chỉ cứu một Duyện Châu thành nho nhỏ này đã là mấy vạn miệng người, mà cả Trực Đãi Sơn Đông có vài chục vạn dân chúng kêu than không có lương thực, mở kho chỉ có thể cứu nhất thời, không cứu được vạn thế a.”

Thanh niên kia nghĩ một lát nói:

“Tiểu nhân cũng biết cái đạo lý này, cho bách tính một vị quan tốt thanh thiên yêu dân, thật vì dân chúng suy nghĩ, quan tốt làm việc mới quản lý được hết.

Khang Hi khẽ mỉm cười hướng về phía Lý Quang cùng Trương Đình Ngọc nói:

“Trẻ nhỏ dễ dạy, là một người tài!”

Mỉm cười khoát khoát tay, Lý Đức Toàn tiến lên đỡ thanh niên kia dậy, Lý Quang hỏi:

“Ngươi tên là gì, đã đọc qua sách?”

“Tiểu nhân chỉ có một mình, ở tại Lý gia thôn của huyện Cao Thanh do Duyện Châu phủ quản lý, cách nơi này có năm mươi dặm. Nhờ có người trong thôn chăm sóc ăn cơm bách gia lớn lên, làm gì đọc qua sách. Thôn trưởng cho tiểu nhân một đại danh gọi là Lý Vệ, bên cạnh tiểu nhân có một người cũng là không cha không mẹ ở chung một chỗ lăn lộn, gọi là Lý Tiến.”

Sở Sở xì cười hỏi:

“Huynh nói cái gì? Huynh thật đúng gọi là Lý Vệ, không cần cười như vậy có được hay không?”

Thập Tam túm túm váy của nàng, Khang Hi hỏi:

“Thế nào, nha đầu nàng biết hắn?”

Sở Sở vội vàng khoát tay cười hắc hắc nói:

“Không biết không biết, chỉ là cái tên Lý Vệ này, ngược lại nghe uy vũ vô cùng, uy vũ vô cùng.”

Mấy người bất giác mỉm cười, Thập Tứ cười nói:

“Lý Vệ uy vũ cái gì gia nghe tựa như tên gã sai vặt!”

Sở Sở liếc hắn một cái thầm nghĩ: “Mi biết cái gì, tương lai vị này chính là tiên trảm hậu tấu, người duy nhất dám chính tay chém nhất phẩm đại quan, chính là một thành viên trong đám thủ hạ chung thần của Ung Chính.”

Khang Hi nói:

“Sở Sở cũng coi trọng tiểu tử này?”

Sở Sở gật gật đầu nói:

“Rất coi trọng, theo con nhìn, làm quan học hay không đi học thật ra thì cũng không có gì quan trọng, không biết chữ có thể học a, dù sao đều có sư gia ghi chép, những người này viết thay không phải sao. Quanà một tấm lòng yêu dân như con, thanh liêm công chính, có cái này liền so với tham quan tài trí hơn người nhưng ức hiếp dân chúng kia tốt hơn nhiều.”

Trương Đình Ngọc và Lý Quang tằng hắng thật thấp một cái, Sở Sở vội vàng hướng Trương Đình Ngọc và Lý Quang cúi người vái nói:

“Hai vị tha lỗi, đại khái trên triều uyên bác lại thanh liêm yêu dân như hai vị đâu có mấy người.”

Mọi người không khỏi cười to, Khang Hi hỏi:

“Nơi này huyện nào để trống chức quan?”

“Cao Thanh huyện chính là năm nay sắp mãn hồi kinh báo cáo công tác.”

“Lý Vệ, quan phụ mẫu kia như thế nào?”

“Lưu đại nhân của chúng ta ngược lại là vị quan tốt, nhưng cũng không chịu nổi sự bóc lột của Diêu Thế Thông này a.”

Khang Hi gật gật đầu nói:

“Nước quá trong ắt không có cá, nếu để cho ngươi đi thống trị một huyện ngươi xem coi thế nào?”

Lý Vệ nhất thời ngẩn người, Sở Sở nói:

“Còn không tạ ơn, huynh thế nhưng được Vạn Tuế Gia tự mình phong quan.”

Lúc này Lý Vệ mới hoàn toàn hiểu được, lão gia trước mắt chính là hoàng đế, hai thiếu gia kia không phải là hoàng a ca thực sự sao, phòng thu chi cùng quản gia kia không cần phải nói, nhất định là nhất phẩm đại quan trên triều đình a, nhưng đoán không ra thân phận nha đầu mười sáu mười bảy này. Dưới sự kinh hãi nhất thời ngẩn người ngay đơ.

Thập Tam đẩy hắn một cái, hắn mới thanh tỉnh vội vàng quỳ xuống ba bái chín khấu, Khang Hi nói:

“Trị đại quốc như nấu đậu hủ, đậu hủ là rất non, nếu như luôn lật qua lật lại sẽ vỡ vụn, vì vậy thống trị đại quốc cũng không thể giày vò qua lại, ngươi phải ghi nhớ.”

Lý Vệ khấu đầu đáp ứng, Khang Hi nói:

“Quang, môn sinh cũ của ngươi đông đảo chỉ cho Lý Vệ một sư gia hiểu biết giúp đỡ hắn.

Lý Quang vội vàng đáp ứng thầm nói: “Lý Vệ này là một kỳ nhân, giả mạo khâm sai cũng không sao, vào mắt Vạn Tuế Gia, chính miệng phong làm quan huyện. Mặc dù là tiểu quan thất phẩm nhưng do Thiên Tử thân phong, có thể so với tứ phẩm ngũ phẩm còn nhiều thể diện hơn.”

Mắt thấy sắc trời đã sáng choang, lĩnh thánh chỉ của Vạn Tuế Gia tự mình đưa Lý Vệ này đi nhậm chức. Lý Vệ thiên ân vạn tạ kích động đi ra ngoài. Sở Sở lặng lẽ đi theo đến bên ngoài khách điếm, Sở Sở cười nói với Lý Quang:

“Lý đại nhân, ta có lời muốn nói cùng Lý Vệ.”

“Cách cách khách khí rồi.”

Lý Vệ mới biết được nha đầu này thì ra là một cách cách, vội vàng hành lễ, Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái, túm hắn qua một bên nhỏ giọng nói:

“Chúc mừng huynh a!”

Vừa nói vừa từ trong túi tùy thân lấy ra một nhẫn ngọc cho hắn nói:

“Làm quan cũng không phải là một chuyện đơn giản, cái này là đồ vật của Tứ a ca, phần lớn ai làm quan cũng đều biết, huynh đến đó rồi, nếu có phía trên gây khó khăn, huynh liền lấy cái này ra nói huynh là môn hạ nô tài của Tứ a ca là được. Đợi đến ba năm mãn hạn hồi kinh công tác, nhớ đi trước phủ Tứ a ca bái kiến chủ tử, đến lúc đó đưa cái nhẫn này trả lại cho ta, nhớ lấy nhớ lấy.”

Lý Vệ vốn là dị thường thông minh, dĩ nhiên hiểu cách cách trước mắt đây là giúp mình đại ân, đang muốn nói cám ơn, Sở Sở đã đi về. Lý Vệ âm thầm kinh ngạc, đem nhẫn cẩn thận nhìn trong chốc lát, thấy là một nhẫn chất liệu phỉ thúy cực tốt, toàn thân sáng ngời có chút sợi tơ mơ hồ lưu động, bên trong có khắc Mãn Văn, không biết ý gì, nhanh chóng đeo vào trên ngón cái.

Lý Quang tới đây nhìn thấy kinh hãi nói:

“Đây chính là tín vật Tứ gia, Đông cách cách cho ngươi sao?”

Lý Vệ gãi gãi đầu nói:

“Cách cách nói tạm thời cho ta mượn, ba năm sau đi kinh thành phải trả lại cho nàng.”

Lý Quang bất giác bật cười, thầm nghĩ Đông cách cách này chính là cổ quái, đã có tâm gi tiểu tử này lại không bỏ được nhẫn thượng hạng kia, thực sự không có cách nào nói. Cười như không cười nhìn Lý Vệ mấy lần nói:

“Không biết cái tên tiểu tử ngươi có phải được tổ tiên phù hộ hay không, lại có tạo hóa lớn như vậy. Đi thôi, tiểu tử ngươi hôm nay coi như là môn hạ Tứ gia, Tứ a ca là một vị gia cẩn thận tỉ mỉ trong mắt không chứa hạt cát, ngươi điểm lượng duy trì đi, trước tiên đem Cao Thanh huyện kia sắp xếp ổn thỏa hẵng nói.”

Bóng dáng của hai người dần dần mất hẳn ở trên đường lớn. Đám người Khang Hi ở tại khách điếm ngây người hai ngày, vừa chờ Lý Quang vừa lệnh Trương Đình Ngọc đi điều tra Diêu Thế Thông, quả thật như lời đại gia ở quán trà. Diêu Thế Thông này khiến dân chúng Duyện Châu phủ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nghe Trương Đình Ngọc hồi báo, Sở Sở cảm thấy Hoàng Thế Nhân so sánh với Diêu Thế Thông này cũng không thể coi là quá xấu xa.

Hoàng Thế Nhân là một tên địa chủ giàu có và gian ác. Toàn bộ tài sản của hắn là do bóc lột áp bức nông dân mà có. Thấy Hỉ Nhi là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, hắn rắp tâm chiếm đoạt trong khi tình yêu của cô với Đại Xuân đang nồng thắm. Không cam chịu, cô phải bỏ trốn lên núi. Sống trong rừng hoang, tóc cô bạc trắng, khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ, gọi là Bạch Mao Tiên Cô (cô tiên tóc trắng).

Diêu Thế Thông này khi nam bá nữ, cướp đoạt tài sản lấn áp dân chúng, giống như cái nhọt hư thối chảy mủ đau nhức trong lòng bàn chân. Khang Hi gia giận dữ, lệnh Trương Đình Ngọc cả đêm đi nha môn tổng đốc phủ Trực Đãi Sơn Đông điều tới quan binh, đem phủ nha Duyện Châu bao vây xung quanh, khám nhà Diêu Thế Thông. Vậy mà tra xét ra mấy triệu lượng bạc cùng vô số châu báu, chuyện này đều không coi là ly kỳ, còn có một bản sổ sách ghi chép tặng lễ tường tận, bên trong thế nhưng có tới hơn tên của quan viên lớn nhỏ ở Sơn Đông.

Thậm chí còn có danh mục quà tặng hiếu kính cho thái tử, Khang Hi gia giận dữ, đem Diêu Thế Thông kia lập tức chém, phàm là quan viên nhận hối lộ trong sổ sách, một mực bãi nhiệm, tình tiết nghiêm trọng lập tức trảm quyết. Nhất thời Trực Đãi Sơn Đông thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, Khang Hi gia một phen giết phạt, quả nhiên các châu huyện Sơn Đông đều mở kho lương cứu tế, dân chúng thoát khỏi cảnh đói khổ tạm thời.

Ba ngày sau Khang Hi cùng đám người Sở Sở đã đến tổng đốc phủ Tế Nam. Tế Nam mặc dù thuộc địa phận Sơn Đông, lại tuyệt không hạn hán thậm chí nước mưa rất nhiều, mưa xuân từng giọt tí tách xoa dịu thời tiết khô hạn trước. Khang Hi gia cau mày tựa vào trên giường nghe Trương Đình Ngọc và Lý Quang hồi báo về tình hình hạn hán Sơn Đông. Sở Sở cùng Thập Tam Thập Tứ ở một bên chờ đợi, Sở Sở cảm thấy Khang Hi dùng các biện pháp chống hạn đã rất hoàn mỹ làm nàng không nói được gì.

Cơ bản đã tạo thành rất hệ thống chống hạn giảm tai, về nạn hạn hán trường kỳ làm cháy rừng cùng với ôn dịch đều có các biện pháp dự phòng tương đối toàn diện, nhưng đối với với tình hình hạn hán căn bản cũng không có cách nào, Sở Sở suy nghĩ một chút ở hiện đại thì đột nhiên trong mắt sáng lên ở bên tai Thập Tam nói thầm vài câu, Khang Hi gia nhìn thấy nói:

“Sở Sở đừng tại trước mặt trẫm giở trò, có lời gì thì nói to lên!”

Sở Sở cười hắc hắc nói:

“Sư phụ, lỗ tai lão nhân gia ngài thật là linh a, đệ tử còn chưa nói gì đâu, ngài đã nghe thấy.”

Bị Sở Sở này quấy rầy một cái, không khí khẩn trương nhất thời hòa hoãn một chút, Sở Sở nói:

“Đệ tử ngược lại có một biện pháp giải quyết, chỉ là muốn xác định Vạn Tuế Gia có chịu hay không...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio