Sở Sở

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Gia Nghĩa thúc ngựa chạy một mạch không nghỉ, Tiểu Liễu ngồi ở trong xe, bần thần suy nghĩ.

Mã xa đi xuyên qua con đường mòn trong rừng, vén rèm lên có thể nhìn thấy từng ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá.

Ngày dần tắt, cả hai cũng đã ra khỏi thành Duyện Châu được hai trăm dặm.

Giờ này hẳn hắn đã đón tân nương tử trở về, không biết đã bái đường thành thân hay chưa?

Tiểu Liễu gắng đem toàn bộ thân thể mình co lại.

Thế nhưng tim vẫn như bị bóp nghẹt, trong miệng chỉ còn cảm giác chua chát.

Tề Gia Nghĩa cứ một lát lại vén rèm lên hỏi y vài câu. Tuy đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đi cùng nhau, bất quá cách xa nhau cũng đã một năm rưỡi, tâm tình tuyệt nhiên có điểm bất đồng.

Nhớ ngày ấy cùng công tử về núi ẩn cư, y còn mê mê tỉnh tỉnh cái gì cũng không biết. Dù biết có cái ăn an ổn, lại không phải lo lắng xem có bị người ta khi dễ hay không đã là phúc phận lớn nhất của y, thế nhưng hôm nay, y tựa hồ chẳng thiết những thứ đó nữa, tim vẫn cứ đập nhanh liên hồi, trong lòng trào lên từng cơn khó chịu.

Có phải y đã quá tham lam?

Tối đến, Tề Gia Nghĩa dừng xe, cùng Tiểu Liễu ngồi nghỉ ăn chút lương khô, sau đó lại tiếp tục lên đường.

“Tiểu Liễu, ngươi ở bên trong ngủ một lát.”

Tiểu Liễu lặng lẽ gật đầu, rốt cuộc là sẽ đi tới chỗ nào đây? Y cũng không muốn hỏi, căn bản nơi nào mà chẳng như nhau, chỉ là y vẫn muốn thử xem liệu mình có thể tự nuôi sống bản thân mình được hay không.

Tề Gia Nghĩa dự định đem Tiểu Liễu an trí tại nhà cũ của sư phụ sư mẫu.

Từ khi biết Thu Nhược Y trở lại chỗ đại ma đầu, mà đại ma đầu kia võ công cực kỳ siêu phàm, cao hơn hắn một bậc, hắn liền quyết tâm trở lại sư môn chuyên tâm tu luyện, sau này nếu phải quyết chiến với ma giáo thì võ công cũng phải cao hơn chúng một tầng.

Hắn cũng không quá lo lắng như Sở mẫu, trái lại còn cho rằng sư đệ sau khi thành thân chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý, không đến dây dưa quấy rầy Tiểu Liễu nữa.

Tề Gia Nghĩa trong lòng nóng như lửa đốt, cả đêm đi không ngừng nghỉ. Tiểu Liễu bên trong xe mệt mỏi thiếp đi, nhưng chỉ chốc lát sau đã tỉnh dậy.

Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn.

Gắt gao mân trụ đôi môi, y cảm thấy thực sự đau khổ, so với tưởng tượng của y còn hơn gấp trăm nghìn lần.

Sở Lam ngày trước có nói việc hắn kết hôn cùng y không quan hệ. Tuy trong ngực y không hoàn toàn nghĩ vậy, nhưng y cũng không quá lo âu, bởi vì chỉ cần tấm lòng y nhận được hồi báo, y đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Y cũng đâu thể ở bên cạnh người nọ suốt một đời. Thêm được ngày nào hay ngày đó ni.

Nếu không phải lão phu nhân Sở gia đến, có lẽ y vẫn sẽ đang ngây ngốc đứng chờ ở chỗ nọ. Việc thành thân kia đối với y bất hảo cũng không sao, chỉ cần hắn đối y hảo, khi nào hắn đuổi y đi, y sẽ ra ngoài tự nuôi sống chính bản thân mình.

Thế nhưng hiện tại y cảm thấy thực sự khổ sở.

Nếu thời gian trở lại, y cũng sẽ vẫn nói cho công tử biết chỗ giấu chiếc chìa khóa kia, nhưng y lại không thể nào nhịn được mong muốn, nếu không nói cho bọn họ thì tốt rồi.

Biết đâu người nọ giống như buổi sáng hắn nói, sẽ trở lại biệt uyển vào ban đêm.

Tiểu Liễu mê mê tỉnh tỉnh, đột nhiên nghe thấy một trận bước chân truyền đến từ phía sau, trong lòng máy động, có thể hay không là hắn…Hắn đuổi tới đây? Vội vàng lúng túng, y bò lên, xốc màn mã xa rồi nhìn xung quanh. Nhưng trong bóng tối, luớt qua tầm mắt y cũng chỉ là người cùng ngựa đi đường.

Tề Gia Nghĩa quay người, phát hiện ra động tác của Tiểu Liễu, vội dừng lại vén rèm hỏi: “Làm sao vậy?” rồi an ủi y: “Sở Lam còn đang động phòng, sẽ không tới quấy nhiễu ngươi đâu, ngươi yên tâm.” Bất quá nói xong, lại thấy Tiểu Liễu co người lại, khẽ gật đầu, trong ngực hắn đột nhiên cảm thấy một trận mê muội bất an.

Thần tình thiếu niên không phải hoảng hốt sợ sệt, mà là cô đơn đau khổ.

Tề Gia Nghĩa mặc dù không giải thích được nhưng tuyệt không hỏi nhiều, vẫn là điều khiển ngựa gấp rút lên đường.

Tiểu Liễu gục xuống hai đầu gối, tự nhắc nhở mình không được suy nghĩ nhiều, thế nhưng loại chuyện này liệu có thể xảy ra chăng? Càng không muốn nghĩ, y lại mải miết nghĩ không ngừng.

Sau một đêm gấp gáp lên đường, ánh ban mai buổi sớm cuối cùng cũng hé lộ. Tề Gia Nghĩa đỗ mã xa tại ven bờ sông nhỏ, cho ngựa ăn cỏ uống nước, rồi khoan khoái kêu Tiểu Liễu xuống xe, tiện thể sẽ ăn thêm chút lương khô.

“Gắng kiên nhẫn, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Nhìn Tiểu Liễu sắc mặt tiều tụy, Tề Gia Nghĩa nói.

Tiểu Liễu gật đầu.

“Tiểu Liễu…” Hắn nhịn không được bèn hỏi.

Tiểu Liễu ngẩng đầu hướng phía hắn: “Công tử?”

“Tiểu Liễu, có đúng hay không ngươi…” có lẽ là tại mình suy nghĩ quá nhiều. Tề Gia Nghĩa mới nói phân nửa đã dừng lại.

Tiểu Liễu thấy hắn không hỏi lại, cũng không để ý nữa, chỉ yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu từ tốn cắn miếng lương khô, thỉnh thoảng lại nghĩ xem lúc nào có thể đề cập với công tử việc ly khai của mình. Xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, nhưng lần này Tiểu Liễu không đưa mắt nhìn xung quanh như lần trước, chỉ chăm chăm nhìn lương khô trong tay.

Tề Gia Nghĩa đứng lên nói: “Có lẽ nên đi tiếp thôi, đường xá khá đông, e rằng ngựa không đi nhanh được.” Vả lại đến thị trấn còn phải đổi ngựa nữa.

Tiểu Liễu theo lời hắn đứng dậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, y thoáng liếc qua một cái, nhưng lại nhất thời bất động, chân chôn chặt trên mặt đất không bước đi.

Tề Gia Nghĩa đã ngồi trên mã xa, thúc giục hô: “Tiểu Liễu!” bất quá lại thấy thiếu niên đang ngơ ngác đứng ở ven đường, lương khô trong tay đều rơi xuống mặt đất, gắt gao nhìn về phía xa.

Hắn kêu thêm lần nữa: “Tiểu Liễu!”

Thiếu niên tựa như không nghe thấy thanh âm của hắn, đứng im không nhúc nhích.

Tề Gia Nghĩa trong lòng dự đoán có chuyện bất hảo, kia dường như không phải là thiếu niên quen thuộc trước đây luôn nghe lời hắn. Ánh mắt đang nhìn về nơi xa xăm của y bỗng khiến tim hắn nhảy đập. Thê lương, mong ngóng, ngạc nhiên, vui mừng, hắn đột nhiên nhớ tới Thu Nhược Y.

Hắn xuống xe, nhìn về phía con đường vừa đi qua.

A!

Một thân ảnh với y bào đỏ thẫm đang cấp tốc lao đến rất nhanh.

Là sư đệ?

Tiểu Liễu dường như quên hết mọi thứ, cảm thấy có lẽ cả cuộc đời này y sẽ không bao giờ quên được thời khắc hiện tại.

Y biết rõ đó chính là hắn.

Thật sự chính là hắn.

Tuy rằng bóng người còn rất xa, không thể nhìn rõ biểu tình, thế nhưng y tựa hồ như đã thấy, khuôn mặt tuấn tú kia đang hướng y mà cười.

Y không thể tin đây là sự thật.

Thế nhưng người nọ càng ngày càng tới gần, rốt cuộc y không kiềm chế được mà tiến lên vài bước, đi đến nơi Sở Lam dừng ngựa. Y thấy gương mặt Sở Lam không những không mang theo nụ cười thường lệ mà trong mắt còn có tơ máu, trông tiều tuỵ dị thường, thậm chí còn có vài phần nhếch nhác.

Sở Lam ngồi ở trên ngựa, yên lặng đứng ở nơi đó nhìn tiểu hài nhi.

Ngực trào lên một loại tư vị không nói thành lời.

Mới chỉ mười hai canh giờ trôi qua, nhưng tựa hồ như đã xa cách cả đời cả kiếp.

Hắn ngày hôm qua chạy tới biệt uyển, người không nhà trống. Bọn hạ nhân thấy hắn về thì đều ngạc nhiên không hiểu, còn hắn lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ.

Tiểu hài nhi tự mình bỏ đi sao? Y đã đi đâu?

Chẳng lẽ là tại hắn về muộn?

Thế nhưng y đã nói với hắn là sẽ không đi cơ mà?

Rốt cuộc một lão trù tử(đầu bếp) đến nói với hắn, Tề Gia Nghĩa cùng lão phu nhân đã tới đây.

Hắn nhìn Tiểu Liễu vành mắt thâm xì, đứng ở đó, gầy nhỏ đáng thương, trong ngực tưởng như bị từng đợt dao nhọn đâm cứa.

Y cũng đã thấy mình a, vậy tại sao còn bất động…

Tiểu Liễu nhìn đôi mắt Sở Lam, đau thương luyến tiếc, trong mắt nóng lên, y hiểu rõ, người nọ yêu thương mình như thế nào.

Hai người si ngốc nhìn nhau.

Mãi hồi lâu, Sở Lam mới mím môi, lúng túng nói: “Ta…ta không thành thân…Sở Liễu..ta..ta phải thú ngươi.”

…Không thành thân?

Tiểu Liễu lúc này mới nhìn kĩ, người nọ quả nhiên vẫn một thân diện hỉ bào đỏ thẫm, chỉ là cả đêm qua mải miết chạy, hỉ bào đã trở nên nhăn nhúm. Kỳ thực, hắn cả người vô cùng nhếch nhác, Sở thiếu gia trước giờ luôn để ý đến vẻ ngoài nay lại có thể mặc kệ dáng vẻ lôi thôi của mình thế này ư?

…Thú ta?

“Nghe thấy không?” Không thấy Tiểu Liễu đáp lại, người trên ngựa lập tức hiện nguyên hình, lộ ra bộ mặt thật, hung hăng nói: “Ta, muốn thú ngươi…” Chỉ một câu, nhưng bên trong vẫn không giấu đc sự lúng túng trước nay chưa từng thấy.

Tiểu Liễu không thể kìm được nữa, lệ mãnh liệt tuôn trào, nhưng đồng thời miệng lại nở ra một nụ cười thật tươi.

Y gật đầu, chạy thật nhanh về phía Sở Lam…

Tề Gia Nghĩa đứng ở một bên thấy hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhãn thần ngây dại, ngay cả đến tên ngốc cũng có thể hiểu được đó chính là tình nhân nhìn tình nhân.

Nhưng một người là sư đệ hắn, một người lại là tiểu thiếu niên hắn quen biết.

Mọi chuyện phát sinh từ lúc nào?

Lẽ nào chính mình đã nghĩ sai?

Thế nhưng sư đệ không phải đón dâu rồi ư? Tiểu Liễu…

Đây là lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt Tiểu Liễu lộ ra tình cảm yêu thương dạt dào đến như thế.

Cũng là lần đầu tiên hắn thấy sư đệ không hề đề phòng, lại vô cùng ôn nhu với một người khác.

Hai người như đang tồn tại trong một khoảng không gian riêng, khiến bất cứ ai chen vào cũng không được.

Bất quá khi hắn nghe được Sở Lam nói không thành thân, muốn thú Tiểu Liễu, Tề Gia Nghĩa không khỏi kinh sợ. Việc hôn sự của Sở Lam chính là đại sự trong chốn bạch đạo võ lâm, biết bao nhiêu môn phái tới dự, tân nương cũng chính là Khanh Tam cô nương – nhân tài bậc nhất của Ly Ngọc Đường, chẳng lẽ hắn lại thực sự hủy hôn sao?

Hắn thấy nụ cười rực sáng nhu hòa của Tiểu Liễu, không nhịn được mà hỏi: “Sự đệ, ngươi thực sự hủy hôn?”

Tiểu Liễu nghe Tề Gia Nghĩa nói, hơi rụt lui, quay đầu nhìn, trên mặt ửng hồng. Công tử vẫn còn ở ngay đây a!

Sở Lam giận dữ, mắt thấy tiểu hài nhi suýt chút nữa thì chạy về phía hắn, giờ lại vuột mất.

“Họ Tề kia, ta hôm qua cùng Khanh Mẫn Quân không thành thân, mẫu thân đã đuổi ta ra khỏi Sở gia rồi. Ta không còn dính líu gì tới mấy thứ ma giáo bạch đạo chán ghét ấy nữa. Ngươi cũng nên bớt lo chuyện người khác, sớm trở về mà an ủi nương của ta!” Sở gia không có hắn, càng cần Tề Gia Nghĩa ra sức chống đỡ hơn.

Tiểu Liễu sững sờ đứng nghe, bị đuổi ra khỏi Sở gia?

Sở Lam nhìn tiểu hài tử mắt mở to, hừ một tiếng: “Ta không như trước có nhiều tiền, bất quá dưỡng ngươi vẫn dư dả. Ngươi còn không mau qua đây, bần thần ngơ ngác cái gì!” Vẻ ôn nhu ban nãy giờ biến mất sạch.

Tề Gia Nghĩa nhìn sư đệ vốn từ nhỏ đã coi trời bằng vung của mình, chẳng biết nói gì nữa.

Trục xuất khỏi Sở gia?

Rời bỏ gia môn?

Chỉ là vì Tiểu Liễu?

Hắn thấy Tiểu Liễu vẫn đang nhìn về phía mình, hẳn là đang muốn xin ý kiến hắn.

“Tiểu Liễu, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận.” Hắn không nói gì thêm nữa. Tiểu Liễu nếu theo sư đệ, tương lai sẽ gặp không ít khó khăn. Ly Ngọc Đường há có thể để yên, khi chuyện tình hai người bị bại lộ, người bị nguyền rủa bêu danh chắc chắn sẽ là Tiểu Liễu.

Mà thiếu niên này là do hắn cứu, là tại hắn quyết định sai lầm mới dẫn đến sự việc ngày hôm nay, hắn không thể vứt bỏ trách nhiệm này.

Sở Lam cả giận nói: “Họ Tề kia, ngươi còn muốn…”

Thấy Tiểu Liễu liếc mình một cái, Sở Lam mới dừng lại, hít hít hơi, ngực phập phồng, không nói gì nữa.

Tiểu Liễu mặt hướng Tề Gia Nghĩa, cẩn thận quỳ xuống: “Công tử!” Y lặng lẽ dập đầu.

“Uy. Ngươi đứng lên cho ta!” Sở Lam nóng nảy, nhảy xuống ngựa, đi tới đỡ Tiểu Liễu. Tề Gia Nghĩa cũng tiến đến dựng y dậy.

Tiểu Liễu tuyệt không chịu đứng lên.

“Công tử, nếu không có ngươi, ta đã không có ngày hôm nay. Ngươi là người tốt. Thế nhưng, hắn…. Sở Lam hắn chưa hề cưỡng bách ta, ngươi…ngươi không nên trách hắn. Là ta…ta…” Trên mặt Tiểu Liễu liền hồng hồng, nói không được nhưng vẻ mặt lại chân thành tha thiết nhìn về phía ân nhân.

Sở Lam trong lòng vừa vui lại vừa chua xót, cắn răng một cái, một tay kéo tiểu hài nhi, ôm y vào trong lồng ngực. Tiểu Liễu có phần xấu hổ, hơi đẩy đẩy hắn, bất quá mắt vẫn đang nhìn về phía Tề Gia Nghĩa. Tề Gia Nghĩa lúc này tâm tình phức tạp, đến cả từ ngữ cũng thật khó để có thể miêu tả được.

Hắn là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ, sư mẫu thu dưỡng. Trên núi người thưa kẻ thớt, sư phụ, sư mẫu vốn lạc quan, vô lo vô nghĩ nên đối với tính tình cẩn trọng của hắn ít thương yêu, chỉ coi hắn giống như một đệ tử đáng tín nhiệm. Ngoài sư phụ, sư mẫu, thân nhân của hắn còn có sư muội thanh mai trúc mã cùng sư đệ bá đạo buông thả vô cùng.

Thế nhưng, tuy hắn muốn chiếu cố săn sóc sư muội cả một đời thì đến đêm tân hôn, nàng lại dứt khoát đoạn tuyệt, ly khai hắn, chấp nhận lừa dối hắn để đến với một tên trung nhân ma đạo. Sư đệ tài giỏi của hắn cũng vì ái tình mà rời bỏ bạch đạo, rời bỏ gia tộc, ngay đến thiếu niên hắn cứu cũng vì Sở Lam mà bỏ hắn đi.

Trong lòng hắn có chút bi thương, mơ hồ dấy lên ao ước. Thế nhưng, hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm. Thở dài một tiếng, đang muốn lên tiếng, chợt đằng xa một đội kỵ mã phi tới, chính là mười tám thiết vệ Sở gia.

Bọn thị vệ lao vùn vụt đến, đồng loạt xuống ngựa, kính cẩn nói: “Thiếu chủ!”

Sở Lam nhìn đám thị vệ đã ở bên cạnh mình bao lâu nay, trong mắt liền lộ ra tia dự sắc (an nhàn): “Đứng lên, ta không còn là thiếu chủ của các ngươi nữa! Mẫu thân đã trục xuất ta ra khỏi Sở gia.”

“Thiếu chủ!” Bọn thị vệ mặc dù trước giờ không chịu nổi tính cách kì quái của vị thiếu đương gia ngang ngược này, thế nhưng đối với võ công, quyết sách của hắn lại luôn âm thầm bội phục.

Thủ lĩnh đám thị vệ dắt tới một con ngựa đen, hai tay nâng bảo kiếm, nói: “Thiếu chủ, đây là lão đương gia đưa cho ngươi.”

Sở Lam dắt bảo mã “Vô Trần” của mình, cầm bảo kiếm “Vô Âm”, trầm mặc không lên tiếng.

“Lão phu nhân dặn ngài phải bảo trọng.”

Tiểu Liễu lúc này mới tin hắn thực sự đã dứt bỏ mẫu thân, ly khai gia tộc, bàn tay vươn ra vừa vặn bị Sở Lam nắm lấy.

“Các ngươi nhớ hảo hảo chăm sóc mẫu thân.”

“Dạ.”

“Tề thiếu gia, lão phu nhân nhà ta nhắn thiếu gia quay về.” Bọn thị vệ hướng Tề Gia Nghĩa nói.

Tề Gia Nghĩa vốn là muốn đi coi tình hình bên Sở mẫu, đồng thời giúp Sở Lam thu dọn tàn cuộc. Hắn hướng phía sư đệ cùng Tiểu Liễu nhìn một lúc, rồi lại không nói gì, than nhẹ một tiếng, sau đó cùng bọn thị vệ rời đi.

Để lại Sở Lam cùng tiểu hài nhi đang gắt gao ôm nhau.

“Ngươi…” sẽ không hối hận chứ?

“Ngươi cái gì mà ngươi? Sợ ta chỉ có một con ngựa và một cây kiếm nên không thể nuôi sống ngươi?”

“Không…” ta cũng có thể tự nuôi sống được bản thân mình mà.

“Vậy đi, hôm nay tiểu gia ta rất cao hứng, chúng ta đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio