Tổ chức mã tặc nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực chất chúng lại có cách truy lùng dấu vết và phương thức liên hệ đặc biệt. Nếu không mau ly khai sa mạc, khi đồng bọn chúng đuổi tới thì chỉ có một đường chết mà thôi.
Huống hồ…Sở Lam hơi nhíu mày, độc tố còn sót lại trong cơ thể sau khi chiến đấu kịch liệt nay đã lan ra khắp toàn thân, nếu không nhanh chóng chữa trị, hậu quả sẽ khó lường.
Bảy, tám người sống sót sau đại nạn đều không ngớt lời bái tạ Sở Lam. Còn Sở Lam thì không kiên nhẫn, khoát khoát tay để bọn họ mau chóng khởi hành.
Thương nhân đoàn ngựa thồ lúc này thấy nguy hiểm đã hết, lại nghĩ đến của cải hầu như đã không còn, đang vơ vét chút đồ ăn, nước uống thì bỗng phát hiện ra cạnh chỗ nồi chảo của bọn mã tặc có rất nhiều vàng bạc tiền vật, so với số bọn họ đánh mất không biết nhiều hơn mấy phần.
Đám người sống sót mừng rỡ như điên, liều mạng cột đống tiền vật trên lưng ngựa cùng lạc đà, tựa như đã quên sạch mọi mối hiểm nguy vừa qua.
Sở Lam cau mày, những thứ của cải này mang theo người chỉ tổ khiến cho tốc độ chậm lại, e sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn, chỉ là lúc này hắn cố nhịn xuống, yên lặng chờ bọn họ hoàn tất việc vận chuyển.
Sở Lam tính toán rất kĩ lưỡng, dù hắn luôn bên cạnh Tiểu Liễu bất di bất dịch, thế nhưng nếu có thêm những người này, vạn nhất xảy ra bất trắc, tiểu hài tử vẫn sẽ có người đi cùng. Hơn nữa, nếu hắn nói lí lẽ với bọn họ, chắc gì bọn họ đã chịu bỏ lại, mặc kệ đống tài sản khổng lồ kia?
Đám thương nhân xem như cũng có tâm, trước khi đi còn muốn đem tráng hán bị hù dọa cho phát điên đi cùng.
Trên đường gấp gáp chạy, Tiểu Liễu nhìn sắc mặt Sở Lam, trong ngực đập thình thịch nhưng y cũng không muốn hỏi, chỉ siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Đời này, y chưa bao giờ thấy Sở Lam bị nhiều người quây quanh như thế, chính y lại bất lực không đủ sức làm gì, chỉ có thể ngồi đó tuyệt vọng.
Cho dù trước đây khi ly khai Tề Gia Nghĩa, y cũng ngồi chênh vênh ở vách núi sâu thăm thẳm mà nhìn xuống, nhưng cũng không cảm thấy phẫn hận và bất lực như lúc ấy.
Y hận bọn chúng, sợ những tên đó có thể đạt được mục đích của mình.
Y hận bọn chúng, so với khi chúng định khi nhục y còn hơn gấp trăm ngàn lần.
Bọn chúng như vậy mà dám khi nhục Sở Lam của y.
Y không nhịn được, lại quay sang oán trách Sở Lam.
Vì sao lại làm như vậy, tuy rằng là vì y, nhưng nếu hắn thực sự bị những kẻ ác nhân ấy….so với y, nỗi nhục hắn chịu còn khó chịu đựng hơn.
Là tại y vô dụng, Sở Lam đã vì y mà ly khai Sở gia, nếu như bên người hắn còn những thị vệ kia, hắn chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy. Sở Lam vì y lấy thân chịu nhục, vậy mà y chỉ có thể đứng một bên mở mắt trân trân nhìn.
Lẽ nào mình chỉ có thể làm gánh nặng của hắn?
Tiểu Liễu ngồi ở trước người Sở Lam, cắn chặt răng.
Sở Lam một tay điều khiển ngựa, một tay sờ sờ đầu Tiểu Liễu, cười cười: “Đừng giận, tướng công đối với ngươi hảo, sau này phải nghe lời a”
Tiểu Liễu kìm nén lệ ở trong mắt, khẽ nói: “Tử Tắc, sau này không được làm như vậy.”
Sở Lam ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Tiểu Liễu gọi tự của hắn.
“Ta không muốn ngươi cùng với kẻ khác.” Ta thà dùng chính bản thân mình…
Sở Lam vốn còn muốn trêu đùa y vài câu, nay nghe vậy trong lồng ngực liền trào lên một cỗ chua xót, những lời muốn nói nghẹn trong họng, chỉ có thể ôm chặt lấy tiểu hài tử ở trước người.
Hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Ta cũng vậy.”
Trên lớp cát vàng, dưới ánh trăng tròn vành vạnh, đoàn người hối hả chạy đi.
Kịch độc bên trong đã lan ra toàn bộ cơ thể Sở Lam, tuy rằng nội công thâm hậu, tạm thời không đáng ngại, chỉ là khi nào phát tác thì ngay lập tức mất mạng, đến cả thần tiên cũng khó cứu.
Mắt thấy đã đi được khoảng hai trăm dặm, cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi, Sở Lam lên tiếng: “Nghỉ một chút đi!”
Đám thương nhân cũng không chống chọi thêm được, vội vã xuống ngựa, dựng tạm trướng bồng lên nghỉ ngơi.
Lúc này, Sở Lam không dám liều lĩnh, cực kỳ cẩn thận, cách một lúc lại vận công chú ý lắng nghe, đồng thời quan sát bầu trời xem có dấu hiệu gì khác thường không.
Bọn họ đi giữa gió lớn, dấu tích từ lâu đã sớm biến mất, nhưng bọn mã tặc sinh sống lâu năm trên vùng hoang mạc, thuật truy tung (truy tìm dấu vết) thần bí khó lường. Mà bọn họ lại đang mang theo rất nhiều của cải vật chất, Sở Lam chung quy vẫn cảm thấy bất an.
Bất quá, bài độc khôi phục công lực là việc rất quan trọng, hắn dặn dò Tiểu Liễu: “Người nhìn bầu trời, để ý con chim ưng bay lượn mãi không chịu đi kia.”
Tiểu Liễu gật đầu, ngồi ở môn khẩu trướng bồng, đưa mắt hướng lên trời quan sát, may là ánh trăng rất sáng, nhãn lực y không đến nỗi tệ nên cũng nhìn được khá rõ.
Sở Lam yên lặng vận công xem xét nội phủ, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cái loại trống ngực đập thình thịch này.
Độc tính đã thâm nhập vào cốt tủy phế phủ, bài độc ra vô cùng khó khăn. Chỉ có thể mau chóng khôi phục mấy phần công lực để tạm thời ứng phó khi nguy hiểm tới bất ngờ.
Ba mươi sáu khắc trôi qua, công lực cuối cùng cũng hồi lại được năm sáu phần, thế nhưng kịch độc trong người càng ngày càng khó trừ diệt.
Hắn chậm rãi thở dài, mở mắt, liền trông thấy tiểu hài tử đang tựa lưng vào mình, chăm chú ngẩng đầu lên nhìn trời.
Tiểu hài nhi gầy nhỏ như vậy…Trong ngực hắn trăm nghìn ý nghĩ liên tục xoay chuyển.
Hắn muốn cùng tiểu hài tử hảo hảo làm một hồi, ai biết lần tới sẽ là lúc nào ni?
Nhưng thân thể hắn đang chứa kịch độc, hay là để cho tiểu hài nhi…
Tâm khẽ máy động, Sở Lam kêu: “Sở Liễu!”
Tiểu Liễu ngoảnh lại nhìn về phía hắn, thấy thần sắc hắn hảo, cũng an tâm hơn, lập tức nở nụ cười.
Sở Lam đem y ôm vào trong lòng, tiểu hài tử vừa…vừa cười với hắn a.
“Uy, có muốn thử làm tướng công một lần không!”
“A?!
Tiểu Liễu chớp chớp mắt nhìn hắn. Không có nghe lầm chứ? Hắn muốn ta làm tướng công?
Tiểu Liễu há hốc miệng ngây ngốc.
Sở Lam sắc mặt đỏ cả lên, lớn tiếng: “Coi như ta chưa nói!”
Nhưng tiểu hài tử lại kéo kéo tay áo hắn, sau đó chậm rãi ôm lấy hắn.
Tuy kinh nghiệm việc này y có nhiều nhưng chưa bao giờ nằm trên, rời khỏi gia đình là đã bị bán cho hoa thuyền nên nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, bất quá lúc này y lại muốn làm với Sở Lam, cho dù chỉ là một lúc ngắn ngủi.
“Uy, chỉ một chút thôi!”
Tiểu Liễu khẽ “Ân” một tiếng, gật đầu.
Hai người cũng không quản thân thể bẩn sạch, cởi bỏ y phục trên người.
Nhưng cởi được một chút thì lại không biết làm thế nào cho phải.
Lát sau, Sở Lam vươn tay chạm chạm khuôn mặt Tiểu Liễu, cười xấu xa nói:” Bị tướng công ta thao vẫn hơn phải không, từ trước đến giờ ngươi chưa từng làm nam nhân?”
Tiểu Liễu dẩu đôi môi, đấm đấm hắn mấy cái.
Sở Lam cúi đầu cười rộ lên, đem tiểu hài nhi gắt gao ôm vào trong ngực. Dần dần, hai người bắt đầu hôn môi, từng chút từng chút một, chậm rãi rồi dồn dập gắn kết, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể cũng nóng lên.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi trúc trắc.
Tiểu Liễu chầm chậm đụng chạm thân thể Sở Lam, vụng về bắt chước những động tác trước đây của hắn.
Tuy rằng tình cảnh đụng chạm hiện tại có chút kì quái, thế nhưng Sở Lam lại cảm thấy hưng phấn khác thường, đây là lần đầu tiên tiểu hài tử chủ động vuốt ve hắn, trước kia lúc nào hắn cũng là người dẫn dắt và y là người nghe theo.
Nhìn hắn ngón tay nho nhỏ lướt qua da thịt mình, cũng không ngờ việc này kích thích tới khố hạ bên dưới, na căn của hắn đã bắt đầu rục rịch, hơi thở dồn dập hơn.
Tiểu Liễu một lòng muốn làm Sở Lam thoải mái, y yêu thích thân thể của Sở Lam, dùng miệng hôn lên ngực hắn, chỉ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, hạ thân sinh đau.
“Uy, mau chút, bằng không ta đổi ý bây giờ!” Sở Lam cấp bách nhìn chằm chằm y, thở dốc.
Ai ngờ, Tiểu Liễu lại nhẹ nhàng kề vào hắn, nho nhỏ nói: “Ân…Vậy ngươi tới đi…” Trên mặt đã đỏ ửng.
Chính là mình muốn Sở Lam, thế nhưng…thế nhưng…kỳ thực bị hắn làm cũng tương đối thoải mái…hơn nữa…mình cũng không biết nên làm như thế nào a…Thật là mất mặt!
Sở Lam nhìn Tiểu Liễu thân thể run rẩy cùng khuôn mặt ngượng ngùng, thầm nghĩ muốn ôm lấy y mà điên cuồng ra vào, làm đến khi trời đất đảo điên. Bất quá nhìn khí quan nho nhỏ đáng yêu của tiểu hài tử đang ngẩng đầu, trong lòng hắn trào lên cảm giác ôn nhu lưu luyến tứ trước đến nay chưa từng có.
“Chỉ có lần này thôi, ta cũng là lần đầu tiên bị người khác thượng, ngươi thử làm nam nhân một lần xem sao.”
Tiểu Liễu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu, nhưng sau khi khẽ nâng thắt lưng Sở Lam lên một chút, y lại ngẩn người ra không biết phải làm gì tiếp theo. (=))) được anh Nghĩa đào tạo có khác)
“Ngươi ngươi…” Ngươi nửa ngày mới nhớ ra là mình đang nằm ở trên người kia, lúc trước Sở Lam đối mình nói làm liền làm, không hề yêu cầu đòi hỏi hỗ trợ, nhưng mà…
Sở Lam nhìn Tiểu Liễu bộ dạng đáng thương, nhãn thần như nai tơ, không thể làm gì khác hơn là đành phải động thủ, chủ động đem vật nhỏ nọ đặt vào…
Khoảnh khắc kết hợp, hai người đều xuất hiện thứ cảm giác lâng lâng kỳ diệu.
Tiểu Liễu gắt gao ôm lấy Sở Lam, huyết dồn hết cả lên trên mặt.
Nam nhân tuấn mỹ đây là nam nhân của mình.
Lần đầu tiên có thể rõ ràng suy nghĩ, người này đây là người thân, rất thân duy nhất của mình trên đời này, là người của mình, là người có chết mình cũng sẽ không buông ra, cho dù có một ngày bắt buộc phải ly khai, cũng sẽ không buông ra.
Y mãnh liệt hôn cắn bờ vai Sở Lam, lưu lại ấn ký vĩnh viễn.
Sở Lam mặc dù đau nhức nhưng trong lòng vừa buồn cười vừa thương yêu, rõ ràng là mình đang để cho tiểu hài tử chiếm tiện nghi, thế nhưng bị cắn thế này cứ như hắn đang bị tiểu hài nhi cướp đoạt vậy.
Ôm tiểu hài tử mệt nhoài buồn ngủ, hắn nói: “Sở Liễu, ngươi nhớ kĩ, việc này trên đời chỉ có một mình ngươi mới được làm qua.”
…
Tiểu Liễu trong lòng yên bình xao động, dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.
Sở Lam thở dài một tiếng, đứng dậy chỉnh y phục. Tiểu Liễu làm thật ôn nhu, hắn không hề thụ thương, dù vậy vẫn không thích nằm dưới tí nào.
Hắn vận công lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tỉ mỉ quan sát phía chân trời, đột nhiên mi phong nhăn lại, con liệp ưng trên cao vẫn bay lượn vòng. Bởi vì nó bay cực cao nên chỉ có thể thấy được một điểm đen nhỏ bé.
Vậy ra đây chính là linh súc bọn mã tặc dùng để truy lùng dấu vết.
Hắn lập tức ôm Tiểu Liễu từ trong lều vải ra, sau đó kêu đoàn thương nhân dậy, nói rõ sự tình rồi giục họ lập tức lên đường.
Đám thương nhân dù có chút không tin, thế nhưng đối với bọn mã tặc sợ hãi khôn xiết, mệt mỏi đến mấy thì cũng phải khởi hành chạy trốn.
Chạy gần trăm dặm, tính thời gian từ lúc lên đường, ngựa cũng đã đi một ngày đêm mải miết không nghỉ, nhưng khi Sở Lam nhìn lên bầu trời thì điểm đen kia vẫn tiếp tục đi theo bọn họ. Điều này càng khẳng định phỏng đoán của Sở Lam là đúng.
Ngựa của bọn họ sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, vài con sùi bọt mép, ngã lăn ra chết.
Mà tốc độ mã tặc vốn mau lẹ, lại có thêm lạc đà trợ giúp, e là bất cứ khi nào cũng có thể đuổi kịp!
Sở Lam cảm giác được nguy hiểm đang cận kề.
Hắn hô: “Đem tài vật ném hết!” Như vậy may ra mới có thể đẩy lùi được bước tiến của bọn mã tặc.
Đám thương nhân lúc này tuy hoảng hốt sợ hãi, thế nhưng phải vứt hết đống của cải này đi bọn họ cũng không cam.
Nếu như là bình thường, Sở Lam đã sớm phát cáu, bất quá hắn đang trúng độc, công lực có hạn, lại không thông thuộc nơi này, còn phải nhờ vào họ, trong lòng đành nín nhịn lửa giận.
“Vậy trước tiên ném đi một chút vậy….” Tiểu Liễu đã tỉnh, lúc này khe khẽ lên tiếng.
Rốt cuộc sau khi thống nhất ý kiến, đám thương nhân buộc lòng phải bỏ đi những thứ yêu thích của mình.
Thế nhưng dù như vậy, Sở Lam vẫn hiểu rõ, hy vọng toàn thây thoát ra khỏi sa mạc này là rất mong manh. Hắn vô cùng lo lắng cho tiểu hài tử.
Chạy tiếp một hồi, ngay cả Vô Trần cũng không chịu nổi, những con ngựa khác càng không cần phải bàn đến.
Xung quanh, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng vó ngựa là một mảnh yên tĩnh vắng vẻ, ánh trăng trên trời đã bị mây đen che lấp, yếu ớt giữa tấm màn đen kịt, khung cảnh càng trở nên dị thường đáng sợ.
Một tráng hán trong đoàn ngựa thồ run rẩy hướng phía Sở Lam hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi xem, chúng ta đem đống tài vật này ném hết nhé?” biểu tình cực kỳ sợ hãi.
Sở Lam cắn răng, tâm nghĩ, sao không làm vậy sớm hơn? Lúc này mới ném thì cũng đâu còn tác dụng.
Đột nhiên, một thương nhân dày dạn kinh nghiệm kinh hoàng thét chói tai: “Có thể hay không là bọn chúng tới…” Hắn quay đầu nhìn phía sau, con mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng cực hạn.
“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, ngươi cứu chúng ta, cứu chúng ta!” Mọi người hoảng hốt, nhao nhao lên thỉnh cầu, van xin.
Tiểu Liễu tựa trong lồng ngực Sở Lam nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút bất an lo lắng. Hình như đêm nay Sở Lam có gì đó kì lạ, liệu hắn vẫn hảo ni?
“Chúng ta chạy tiếp thôi…” Y hướng Sở Lam khẽ nói.
Sở Lam yên lặng liếc y một cái, ghìm cương ngựa, kêu mọi người dừng lại, Tiểu Liễu và mọi người đều nhìn hắn.
“Đừng hoảng hốt, theo ta thấy, bọn mã tặc hẳn là chưa đến gần chỗ này.”
Mọi người thoáng bớt lo sợ.
Sở Lam lại nhìn Tiểu Liễu, đột nhiên điểm thụy huyệt của y, ôm y đặt lên trên lạc đà, kêu tráng hán hảo hảo chiếu cố y.
“Các ngươi dẫn y theo trước, tuyệt đối đừng có dừng lại, chuyện ở nơi này để ta lo. Ra khỏi hoang mạc, các ngươi dừng ở ven sông chờ ta ba ngày, nếu như…” Sở Lam biểu tình không chút thay đổi, im lặng chốc lát rồi nói tiếp: “Nếu như ba ngày sau ta vẫn chưa tới, hãy đưa y tới Sở gia ở Duyện Châu, giao cho Tề Gia Nghĩa đại hiệp.”
Đoàn thương nhân phiêu bạt giang hồ bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không biết đến danh tiếng của Sở gia cùng Tề Gia Nghĩa, nhưng không ngờ vị thiếu niên đi cùng họ suốt dọc đường này đây lại có giao tình với Sở gia và Tề đại hiệp đến như vậy.
Bọn họ hiểu rõ đây là uỷ thác cuối cùng của Sở Lam, đều xúc động đồng ý nhận lời.
Sở Lam nói tiếp: “Nếu y tỉnh lại, các ngươi phải hảo hảo chăm sóc y, cứ nói những lời ta vừa nói với các ngươi, y sẽ nghe lời.”
Mọi người lại đồng loạt gật đầu
Còn muốn dặn dò nhiều thứ nữa nhưng chỉ có thể kiềm lại, Sở Lam mân trụ đôi môi, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt tiểu hài tử đang say ngủ, sau đó lấy khối ngọc bội từ trong ngực ra đeo cho y.
Tâm nói: “Sở Liễu, ta sẽ không giống như phụ thân, ngươi hãy chờ ta.”
Sở Lam nhìn bóng dáng đoàn thương nhân đem Tiểu Liễu đi xa rồi ngẩng đầu nhìn trời, con liệp ưng kia vẫn lượn vòng quanh, như thể không biết nên ở lại hay đi theo số đông người kia, rốt cuộc sau một lúc cũng hướng phía trước bay đi.
Sở Lam trong lòng biết gươm đao đổ máu là điều không thể tránh khỏi, hơn nữa để tránh hậu họa về sau, chỉ còn cách duy nhất là giải quyết toàn bộ bọn mã tặc.
Theo như hắn kiểm tra thân thể, nội lực trong người chỉ còn bốn năm phần, nếu như chiến đấu kịch liệt, vận dụng chân khí, e rằng độc tính đang tạm thời bị trấn áp sẽ lập tức phát tác.
Vậy phải làm như thế nào?
Chỉ còn cách giết hết bọn mã tặc mà thôi.
Hắn không muốn ngồi một chỗ chờ đợi, hắn muốn dứt khoát giải quyết mọi vấn đề.
Đây mới là cách hành sự của hắn.
Nếu không phải vì Tiểu Liễu, Sở Lam hắn sao có thể chạy trốn được!
Hắn mơ hồ ân hận, là tại hắn tự kiêu tự đại, cậy vào võ công mà khăng khăng đòi đi vào chốn sa mạc mênh mông mù mịt, là tại hắn khinh địch nên bị trúng kịch độc, là hắn không bảo vệ được tiểu hài tử.
Hắn cả đời muốn làm gì thì làm, nhưng lúc này người hắn yêu thương nhất lại phải giao phó cho người khác.
Hắn không muốn, nhưng không thể làm gì khác được.
Nếu như… Nếu như có thể vượt qua đại nạn này, hắn nhất định sẽ hảo hảo suy nghĩ về tương lai của hai người.
Tuy rằng hắn không còn gánh trên mình trách nhiệm to lớn của Sở gia, thế nhưng còn có Sở Liễu. Sở Lam hắn là người đã có gia thất rồi.
Vận công lắng nghe, rất nhiều mã tặc đang hướng phía này băng băng chạy đến.
Sở Lam vỗ vỗ Vô Trần, tỏ ý khích lệ, sau đó chậm rãi rút bảo kiếm Vô Âm ra.
Dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn mỹ vô song, khóe miệng lộ ra ý cười tràn ngập, bình tĩnh ngồi chờ, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn tựa như chiến thần tái thế.