Đóng cánh cửa phía sau lưng lại không gian xung quanh hai anh em Tống Hiểu Thần và Tống Hiểu Thiên nặng nề.
"Chuyện này không liên quan gì đến Khả Như lỗi hoàn toàn là do em!" – Tống Hiểu Thiên lên tiếng nói, anh không đủ kiên nhẫn đợi thái độ Tống Hiểu Thần phát tiết lên.
"Cái tên đó cậu nghĩ bây giờ mình được phép nói trống trơn như vậy hay sao? Cậu được ăn học nhiều như vậy đến phép tắc trong gia đình đã không còn nhớ gì nữa hay sao?" - Tống Hiểu Thần gằn giọng nói, ánh mắt kiên nghị pha lẫn sự tức giận nhìn Tống Hiểu Thiên. Hiểu Thiên có chút lúng túng nên không nói nên lời, bản thân anh từ nhỏ thật sự có chút kiêng nể Hiểu Thần nên nhìn thấy sự tức giận trong mắt anh trai, anh vội cúi mắt đi chỗ khác.
"Em cũng chỉ muốn Khả... " - Tống Hiểu Thiên muốn nói nhưng rồi nhanh chóng bị Tống Hiểu Thần cắt ngang.
"Tôi đã nói với cậu rồi, cô ấy nhớ lại chỉ thêm đau khổ hiện tại chúng tôi đang sống hạnh phúc như vậy cậu cứ cố gắng để làm gì? Cô ấy nhớ ra cậu sẽ chỉ cảm thấy đau khổ mà thôi!" – Tống Hiểu Thần nhíu mày nói, anh thật sự vô cùng tức giận, nếu người trước mặt không phải em trai ruột thịt của anh chắc chắn anh sẽ một gậy đánh cho hắn nhừ tử.
"Anh chỉ sợ cô ấy khi nhớ lại sẽ rời xa anh, anh chỉ lo cho cái ghế tổng giám đốc của mình mà thôi!" – Tống Hiểu Thiên lớn tiếng đáp, trong lòng anh có thật nhiều sự bất mãn.
"Nếu trước đây đúng là như vậy, nhưng bây giờ cô ấy là quan trọng nhất cậu hiểu không?"
"Anh chỉ đang cố gắng bào chữa mà thôi!" - Nghe Tống Hiểu Thần nói, Tống Hiểu Thiên quay mặt lại cười nhạt, anh thật sự cảm thấy buồn cười, một người như Tống Hiểu Thần lại nói những lời như vậy.
"Cậu phải tự nghĩ đi, cậu thông minh lắm mà, nếu cô ấy nhớ ra cậu với hiện tại tình cảm dành cho tôi cũng rất nhiều và hiện đã là vợ tôi cậu nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ trở về bên cậu hay sao? Hay sẽ trở nên đau khổ và khó xử! Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ đi xem cái hành động của mình có đúng hay không? Chuyện này cậu cứ để yên tôi xử trí. Cậu chỉ cần suy nghĩ là được!" – Ánh mắt lạnh lùng của Hiểu Thần nhìn xoáy vào người đối diện, khiến cơ thể Hiểu Thiên như có hàng ngàn con kiến đang cố leo lên người anh đầy khó chịu. Thật sự anh cũng nghĩ những chuyện này nhưng không nghĩ Triệu Khả Như thật sự có chịu đã kích nhiều hay không vì anh không tin hay nói một cách chính xác hơn là không dám tin, không dám tin cô đã dành tình cảm chân thành cho Tống Hiểu Thần.
"sao em đứng đây!" – Tống Hiểu Thần không muốn đôi co thêm, mở cửa đi ra bên ngoài liền nhìn thấy Sở Tâm Lam đang sốt ruột đứng chờ đợi, vẻ mặt ôn nhu nói. Hiểu Thiên cũng vì thế quay sự chú ý ra cửa.
"Hiểu Thần chuyện không phải như anh nghĩ đâu, tối qua đã muốn nói anh biết nhưng anh về khuya quá em ngủ mất nên chưa kịp nói..." – Sở Tâm Lam lo lắng, ánh mắt sợ sệt nhìn Tống Hiểu Thần. Điều cô canh cánh trong lòng nhất chính là Tống Hiểu Thần có nghi ngờ cô hay không, có nghĩ rằng cô với Tống Hiểu Thiên có chuyện gì hay không.
"Chúng ta về phòng mình nói chuyện nhé!" – Anh đóng cửa phía sau lại tay vịn vai Tâm lam trấn an cô rồi dịu dàng dắt tay cô về phòng.
Tống Hiểu Thiên nhìn thấy rất rõ thái độ biểu cảm trên gương mặt Tâm Lam mà lòng anh đau nhói, với cô anh trai anh thật sự hiện giờ rất quan trọng hay sao, cô không thèm để ý đến cảm xúc của anh dù đã biết anh chính là người cô yêu trước đây. Trong mắt Triệu Khả Như chỉ thấy mỗi Tống Hiểu Thần mà thôi.
Không anh là người hiểu rõ anh trai mình nhất, với người như anh ấy chắc chắn Khả Như không quan trọng vị trí Tổng giám đốc mới là thứ anh ta sợ mất, quan trọng nhất. Anh ta cố gắng giữ Triệu Khả Như bên cạnh chỉ vì củng cố cho vị trí của anh ta mà thôi. Tống Hiểu Thiên tin chắc Khả Như nhớ lại sẽ không đau khổ vì anh sẽ giúp cô nhìn rõ thấy được bản chất của Tống Hiểu Thần.
Trong phòng ngủ của hai người, Sở Tâm Lam dè dặt nhìn Tống Hiểu Thần như dò ý tứ nơi anh, nhưng gương mặt anh lại không có bất kì biểu hiện nào, trái tim cô cứ thấp thỏm không in.
"Em với cậu ta không có chuyện gì cả! Em không phải giấu anh mà là chưa có cơ hội nói với anh! Anh đừng nghe báo chí nói bậy!" – Sở Tâm Lam gắt gao nói, gương mặt cô thể hiện rõ sự đau khổ.
Tống Hiểu Thần nhìn người phụ nữ trước mặt trong lòng lại dậy lên một sự ấm áp kì là, anh im lặng không nói vội, ánh mắt đôn hậu nhìn cô. – "Khả Như em thu dọn đồ đạc nhé!"
"Không, em không đi đâu hết, anh phải tin em, thật sự anh phải tin em!" – Nghe Tống Hiểu Thần nói chưa dứt lời, Tâm Lam cuống lên ngắt lời anh, cô nhất định không vì chuyện đời trước mà đánh mất đi hạnh phúc mới chớm nở của mình như vậy.
"Ngốc quá! Em là vợ anh thì sao anh lại để em đi!" – Nhìn vẻ luống cuống của Tâm Lam, Hiểu Thần nhẹ nhàng kéo tay cô, ôm cô gắt gao trong lòng, nhu tình nói – "Em soạn hành lý chúng ta đi du lịch một thời gian nhé!"
"Hả!" – Tâm Lam nghe vậy dù có chút giật mình nhưng trong lòng lại cảm thấy an yên lắm – "Trong tình cảnh này chúng ta đi thì có tốt hay không, với lại anh nói với ba là sẽ giải quyết chuyện đó mà!" – Tâm Lam quay quắt lại nhìn Hiểu Thần.
"Em yên tâm du lịch cũng đi mà giải quyết đương nhiên cũng phải làm!" – Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Tâm Lam.