Tống Hiểu Thần ngồi đối diện cô gái trước mặt đánh giá một lượt, cuối cùng anh kết luận một chữ chưa hề quen biết. Cô gái trước mặt khiến anh có chút hiếu kỳ, đối với những người xung quanh anh chưa kể những người xa lạ chưa một ai dám nhìn thẳng anh chầm chầm. Nhưng cô gái trước mặt anh hiện tại, đang nhìn anh không dứt, ánh mắt còn có chút sự xúc động khó hiểu.
Sở tâm Lam ngồi đối diện Tống Hiểu Thần lòng cô dạt dào ôn nhu, cô nhớ anh, cô muốn được ôm anh, nhận xét tỉ mỉ gương mặt anh gần năm trôi qua anh có vẻ gầy đi, gương mặt phong trần hơn đượm tuyệt tình hơn. Đối lại đôi mắt lạnh lùng dò xét anh nhìn cô lòng Tâm Lam khẽ động nhưng cô trong thân thể của chính mình với thân phận Sở tâm Lam thì với anh là hai người hoàn toàn xa lạ!
"Cô muốn gặp tôi vì sao?" – Ánh mắt lạnh lùng có chút tang thương nhìn Sở Tâm Lam, cô chưa bao giờ gặp ánh mắt này của anh dù khi trước là Triệu Khả Như.
"Tôi... Tôi là Sở Tâm Lam, anh không có chút ấn tượng nào hay sao?" - Sở Tâm Lam suy nghĩ rất nhiều trong tháng qua. Ban đầu cô muốn báo cho anh biết cô chưa chết chỉ là thay đổi sang thân xác khác mà thôi, nhưng nằm lâu trên giường bệnh cô suy nghĩ kĩ thì thấy chuyện thật điên rồ, nếu đổi lại là cô cô cũng không tin, với bản tính của Tống Hiểu Thần không khéo còn tống cô vào bệnh viện tâm thần.
"Không!" – Hiểu Thần vẫn ánh mắt lạnh lùng đó nhìn cô, cô không nhìn thấy được bất kỳ một tia gợn sóng nào trong đó, vội nuốt nước bọt hít lấy một hơi dài.
"Tôi là người mà Triệu tiểu thư quá cố đã đụng trúng hôn mê năm trời!" - Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn nơi Tống Hiểu Thần, Tâm Lam nhanh chóng trã lời.
"À! Chúc mừng cô một chân bước vào hoàng tuyền vẫn có thể quay ngược trở lại!" – Tống Hiểu Thần nhướng mày nhẹ thể hiện sự vỡ lẽ rồi chậm rãi nhàn nhạt nói.
"Tôi đến đây muốn cảm ơn Tống gia mặt khác..." – Sở Tâm Lam dừng lại quan sát thái độ trong ánh mắt của Tống Hiểu Thần
"Đó là trách nhiệm của chúng tôi! Nếu không còn gì tôi còn bận nên..." – Tống Hiểu Thần thật sự mất kiên nhẫn toan đứng lên nói.
"Tôi muốn đi viếng cô Triệu!" – Tâm Lam nhanh miệng nói ra, cô biết nếu bị mời ra khỏi cửa cô không biết còn có lý do nào mới có thể quay lại nơi này và nhìn thấy anh nữa. Câu nói của Tâm Lam làm Tống Hiểu Thần khựng lại, ánh mắt anh gợn lên tia cô đơn rồi nhanh chóng biến mất.
"Baaaaaaaaaa" – Tiếng gọi vọng từ cửa chính vang lên, một dáng người bé bé nhanh nhảu chạy từ ngoài cửa chạy vào tập trung mọi sự chú ý của người trong phòng khách. Tống Hiểu Thần nghiêng người đón lấy thiên thần nhỏ loay hoay chạy đến.
"Ba ơi! Hôm nay tiểu Uy nhìn thấy rất nhiều cún con!" – Tiểu Uy nôm gần tuổi nói nhanh chóng.
"Đứa nhỏ này đã bảo đừng chạy rồi mà!" – Tống phu nhân ôn nhu điềm đạm đi vào bên cạnh bà còn có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và sang trọng, đang cười xinh như bông hoa nở. Tâm Lam có chút chấn động nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô gái kia cũng nhanh chóng đặt sự nghi ngoặc lên người cô.
"Tống phu nhân, tôi là Sở Tâm Lam, nạn nhân tai nạn năm xưa, tôi đã hồi phục hôm nay đến đây cảm ơn Tống gia!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng đứng lên cùi người chào đúng phép tắt.
"À! Uhm!" - Tống phu nhân ngẩn người một chút quan sát qua cô gái ngồi trước mặt từ đầu đến chân, phong cách trang phục của cô tuy không phải hàng đắt tiền nhưng nhìn tổng thể lại toát lên chút vẻ thanh cao thư thái làm bà nhớ tới phong cách thường ngày của Triệu Khả Như.
"Ba ơi! Tại sao bạn Mạch Đình lại có mẹ còn Tiểu Uy chỉ có thể nhìn thấy mẹ qua hình thôi vậy ba!" – Tiểu Uy ngây thơ ngước mắt nhìn Tống Hiểu Thần, câu hỏi của con như nhát dao đâm vào vết thương chưa bao giờ được lành của anh, lần đầu tiên Tâm Lam nhìn thấy sự lúng túng nhiều như vậy trong mắt anh.
"Tiểu Uy có bà nội nè còn có cô Lãnh Ý Nặc như mẹ bên cạnh con rồi không phải sao?" – Tống phu nhân nhanh chóng nói. - "Nếu con muốn có thể gọi cô Y Nặc là mẹ của con cũng được!"
Nghe câu nói Sở Tâm Lam vô cùng chấn động, năm năm trôi qua cô đã bỏ lỡ những gì rồi, người phụ nữ này là ai, tại sao lại muốn đứa con cô đứt ruột đẻ ra gọi bằng mẹ.
"Đúng rồi cô luôn yêu thương Tiểu Uy như con trai mình mà chỉ là Tiểu Uy mãi không chịu gọi cô là mẹ thôi!" – Lãnh Y Nặc nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Tâm Lam nhìn sang cô gái đó, ý đồ của cô nói rõ trong câu nói, cô muốn làm mẹ Tiểu Uy.
"Không mẹ Khả Như cơ, ba nói trên đời này Tiểu Uy chỉ có mình mẹ Khả Như mà thôi! Con muốn mẹ Khả Như thôi!" – Tiểu Uy dứt khoát lắc đầu cự tiệt, thái độ có phần gay gắt. Tống Hiểu Thần nhíu mày nhìn về phía Tống phu nhân và Lãnh Y Nặc thể hiện sự khó chịu vô cùng khiến cả hai vội im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
"Chào con!" – Tâm Lam lên tiếng phá tan không khí khó chịu bên kia, mọi sự chú ý đều đổ về phía cô. – "Cô là Tâm Lam, con tên là Tiểu Uy đúng không? Cô là bạn của mẹ Khả Như!" - Tâm Lam chậm rãi nói, cô hướng Tiểu Uy nói, nụ cười trên môi hết sức dịu dàng. Cô muốn được ôm Tiểu Uy một cái, đứa con mà cô chỉ được nhìn thấy mặt một lần, chưa từng được ôm được âu yếm.
Tiểu Uy chớp chớp đôi mắt thơ ngây nhìn Tâm Lam – "Con tên Tống Khả Uy, chữ Khả của mẹ Khả Như, chữ Uy trong Uy phong!"
"Tên con hay quá! Tiểu Uy qua đây với cô một chút nghe cô nói được không?" – Tâm Lam chớp chớp đôi mắt hồi hợp nhìn Tiểu Uy. Đứa nhỏ cúi đầu suy tính hồi lâu rồi tuột khỏi người Tống Hiểu Thần chậm rãi đi đến trước mặt Sở Tâm Lam.
"Chào con! Cô có thể ôm con được không bánh bao nhỏ?" – Tâm Lam vui vẻ cười! Tay vuốt nhẹ má Tiểu Uy.
Suy nghĩ hồi lâu Tiểu Uy lại gật đầu. Tâm Lam như mở cờ trong bụng nhanh chóng ôm con vào lòng, cô vui đến mức nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Tống Hiểu Thần cùng Tống phu nhân và Lãnh Y Nặc đều giật mình Tiểu Uy tuy nhỏ nhưng quả thật không thích trò ôm ấp, trừ những lúc làm nũng mới chịu ôm Tống Hiểu Thần, nay lại dễ dàng cho một người lạ ôm như thế quả thật không bình thường.