Tâm Lam có ý kiến để vựt lại danh tiếng của Teresa thì cần phải khẳng định lại tên tuổi của nó trên thị trường, cần cho mọi người biết đến sự đổi mới màu sắc riêng của nó. Ban đầu khi Tâm Lam trình ý tưởng này lên Tống Hiểu Thần, anh đã im lặng, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô thật lâu.
“Sở tiểu thư cô có dám chắc với tôi là cô dùng khoảng tiền to như vậy sẽ mang lại lợi ích cho công ty hay không?” – Tống Hiểu Thần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, mở một cuộc diễn thời trang cũng là ước mơ ngày xưa Triệu Khả Như cứ hào hứng nói với anh. ngày đó vì mang thai nên dự định mới dời lại..
“Tôi dám chắc sẽ có thể, Tống thị chắc không thiếu tiền!” – Sở Tâm Lam nói cười nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đó – “Một phần lớn chi phí là mời nhà phê bình thời trang Thạch Đại Phiên!”
“Thạch Đại Phiên! Cái người đã tuyên bố rút khỏi giới thời trang rồi cô nghĩ ông ấy sẽ vì cô mà trở lại! Cô tự coi trọng mình quá đấy!” – Tống Hiểu Thần cười nhếch mép tỏ ý vô cùng xem thường cô.
“Tôi tự có cách! Chỉ cần anh đồng ý kế hoạch ắc tôi sẽ làm được!” – Sở Tâm Lam nhìn thẳng vào ánh mắt xem thường đó, cái tôi của cô trỗi dậy. Cô biết Tống Hiểu Thần vốn là một người lạnh lùng nhưng khi ấy chính tình cảm đã làm anh thay đổi nhưng không ngờ sự ra đi đột ngột của Triệu Khả như lại khiến anh thành một người tự bài xích bản thân đến mức độ khiến người đối diện phải ngạt thở. Mọi người có mặt trong cuộc họp đều nín thở quan sát hai người đối thoại. Thật sự chưa ai dám khẳng khái đứng trước mặt Tống Hiểu Thần mạnh miệng đến như vậy cả.
“Được để xem cô khí thế đến thế nào! Sau khi cô mời được Thạch Đại Phiên tối sẽ ký duyệt tất cả!” – Tống Hiểu Thần nói, trong lòng anh nắm rõ con người của Thạch Đại Phiên, một ông già có chút cổ quái có thể do làm nghệ thuật nên tính tình cũng vô cùng kỳ quặc. tâm trạng thì khó đoán
“Được anh nói phải giữ lấy lời! Tôi xin vắng mặt vài ngày! À còn nữa, giám đốc cũng phải đi với tôi để thể hiện thành ý! Tống thiếu đã đồng ý tôi làm mọi cách có thể mời được người nên phiền anh hỗ trợ!!”- Sở Tâm Lam cười ngụ ý giao dịch đã thành công. Chiến thắng chắc chắn nằm ở phần cô. Chưa bao giờ Tâm Lam nghĩ sẽ đối đầu trực diện như vậy với Hiểu Thần, cô cũng chưa bao giờ nghĩ ánh mắt anh dành cho cô có thể trở nên lạnh lùng đến như vậy!
“Cô!” – Tống Hiểu Thần như bị gài vào thế nếu nói không được cũng không thể vì chính anh đã cho cô quyền tự quyết về việc mời Thạch Đại Phiên rồi.
“Vậy mai đúng h tôi sẽ có mặt tại công ty! Phiền anh ngày!” – Sở tâm Lam cúi đầu chào nói, cô xoay người đi nhanh như thể cô sợ anh sẽ đổi ý, anh sẽ không chấp nhận điều kiện cô đưa ra.
Ngày hôm sau Tâm Lam chuẩn bị quần áo cụ bị đứng trước cửa công ty. Quả thật đúng h chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ đến trước mặt cô. Kính xe được hạ xuống tam Lam cúi người nhìn vào trong.
“Tống thiếu!” – cô cười híp mắt chào anh. Điều cô không nghĩ chính là anh tự lái xe tới.
“Lên xe!” – Đáp lại thái độ thân thiện của cô là gương mặt lạnh băng khó chịu. Tống Hiểu Thần nhìn lướt qua Tâm Lam, hôm nay cô bận trang phục thoải mái, quần ôm nhẹ ngang bắp chân, áo vàng nhẹ nhàng, còn anh vẫn bộ vest đen nghiêm nghị.
“Anh bận như thế à?” – Tâm Lam vào xe, vừa mang dây an toàn cô vừa nói, ánh mắt có phần ái ngại quét lên bộ trang phục cứng nhắc trên người Tống Hiểu Thần.
“Tôi bận thế thì có chuyện gì?” – Tống Hiểu Thần cũng nhận ra sự khác biệt trong trang phục của anh và cô. Nhưng không dễ dàng chấp nhận sự kỳ quặc của mình lơ đễnh nhìn phái trước nói,
“Không có gì, nhưng tôi nghĩ anh sẽ thấy không thỏa mái thôi!” – Tâm Lam bỉu môi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ nói. Tống Hiểu Thần không đáp lại quay nhìn cô rồi cho xe chạy đi.
Suốt chặn đường dài Tống Hiểu Thần không nói tiếng nào, anh chỉ im lặng tập trung lái xe, quả thật không khí bên trong xe đặc quánh lại đến độ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Sở Tâm Lam mở hé hé cửa kính xuống cho gió táp vào mặt cảm nhận cái lạnh se se cuối thu thật sự rất sảng khoái.
“Dừng chân tại đây một…” – Tống Hiểu Thần bỏ dở câu nói của anh khi quay đầu qua thấy Sở Tâm Lam đang tựa đầu say xưa ngủ.
- Tâm Lam hắt hơi giật mình dậy! Cô khịt mũi, vội chỉnh sửa lại tư thế của mình.
Hiểu Thần nhìn sang không nói gì, chỉ bấm nút đóng cửa sổ lại.
“Xin lỗi tôi ngủ quên mất! Ôi qua trạm dừng chân rồi hả? Sao anh không gọi tôi dậy, Tôi còn chưa ăn sáng hix!” – Tâm Lam nhìn ra bên ngoài có chút hốt hoảng nói, giọng điều đầy sự trách hờn. Hiểu Thần không quan tâm mắt vẫn nhìn thẳng phía trước và cho xe chạy tiếp.
Cuối cùng rông rũi suốt nửa ngày cũng đến được nơi cần đến là một miền núi tuy ngọn núi không thật sự cao lắm nhưng vẫn có thể nhận ra sự khác biêt hoàn toàn với thành phố chật chội. Tâm trạng Tâm Lam thật sự trở nên vô cùng thoải mái cô đã quên mất việc mình bị phớt lờ bỏ đói.
“Tống thiếu, người ta bảo chúng ta phải để xe tại đây và phải bắt đầu đi bộ!” – Tâm Lam sau khi hỏi thăm người dân đang ngồi nói chuyện tụ tập ngay tại bãi dất trống rồi quay lại nói với Tống Hiểu Thần đang im lặng vẫn giữ thái độ lạnh lùng ngồi trên xe.